Vân Cảnh Mạch hung ác tát một bạt tai ở trên mặt Bạch Thanh Loan, hắn thu chân của mình, lạnh lẽo nói, "Đúng vậy, ngươi là hoàng hậu, nuôi nam sủng ở trong thâm cung, Phong Mạc Thần thật đại lượng, mặc kệ ngươi?"
Gương mặt của Bạch Thanh Loan bị đánh đỏ bừng, nàng dựa vào ghế chậm rãi đứng lên, cười lạnh nói, "Ngươi cũng biết, Phong Mạc Thần sẽ không gặp ta, dẫu có chết hắn cũng sẽ không gặp ta, ngươi nghĩ đi, ta nuôi bảy tám nam sủng, quan trọng sao?"
Vân Cảnh Mạch hí mắt cười lạnh, Bạch Thanh Loan vừa bị tát ở trên mặt, lảo đảo không yên, cơ hồ muốn ngã, Vân Cảnh Mạch liền ôm lấy nàng, khinh bỉ cười, "Như thế nào? Có muốn ta hầu hạ ngươi một lần không? Hoàng hậu của ta?"
Sắc mặt của Bạch Thanh Loan lúc trắng, lúc hồng, khắp nơi trên thân thể như núi lửa dâng trào, nàng không cự tuyệt hắn, chỉ là ngoài miệng muốn mắng, Vân Cảnh Mạch đã hung hăng đẩy nàng ngã ở trên giường, xé rách y phục của nàng, lạnh lùng nói, "Ngươi luôn nói, ta không lợi hại bằng Phong Mạc Thần, ngay cả trên giường cũng không bằng hắn, hiện tại, ta muốn thể hiện một chút, có phải ta thật sự là không bằng hắn hay không?"
Động tác của hắn thô lỗ hung ác, đối đãi nàng giống như đối đãi với kẻ thù, tàn nhẫn cắn xé thân thể của nàng, không ngừng hành hạ khinh nhờn, cho đến khi nàng ở phía dưới hắn thoi thóp, hắn tà ác đẩy vào thân thể của nàng, thô bỉ vũ nhục nàng, "Như thế nào? Ta không bằng, thật sự không bằng Phong Mạc Thần sao? Hử? Hoàng hậu nương nương?"
Bạch Thanh Loan rất muốn giết hắn, gầm thét giãy giụa, khi hắn thật sự rời đi, nàng lại lại bị cổ trùng hành hạ vô cùng thống khổ, nàng học hắn cắn xé thân thể của nàng, từng ngụm cắn lại hắn, hàm răng cắn vào da thịt, mang theo một màu đỏ tươi.
Hai người ở trên giường hành hạ lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau, giống như bị điên phát tiết thù hận, Vân Cảnh Mạch gặm cắn tai của nàng, cơ hồ xé rách toàn bộ lỗ tai, hắn dùng lực đụng nàng, hừ lạnh mở miệng, "Ta một tấm chân tình đối với ngươi, nhận được lại là phản bội? Hừ? Bạch Thanh Loan dâm phụ này......"
Nàng đánh trả hắn, "Vân Cảnh Mạch, ngươi là tiện nhân, vừa bắt đầu đã không tin ta, trơ mắt nhìn Phong Mạc Thần cường bạo ta, ta phản bội ngươi là trừng phạt ngươi, ta muốn thấy ngươi chết, bị Phong Mạc Thần dùng đao khoét tất cả thịt trên người của ngươi, băm cho chó ăn!"
"Tiện nhân!" Vân Cảnh Mạch càng thêm thô bạo, hắn đụng thân thể của nàng như muốn phá nát, hai mắt đỏ rực như núi lửa, hắn hung ác cắn phá đôi môi của nàng, "Ta đã muốn tin tưởng ngươi, không phải sớm bị ngươi bán cho Phong Mạc Thần rồi sao? Tiện nhân ——"
"Ngươi mới là tiện nhân!" Móng tay của Bạch Thanh Loan cào trên bả vai của hắn lưu lại một vết máu thật dài, ác độc nhìn chằm chằm vào hắn, "Nếu ngươi đã tin tưởng ta, sẽ không hạ độc tình trên người ta, ngươi là tên hỗn đản khốn kiếp, đáng bị ngàn đao......"
Vân Cảnh Mạch cười lạnh, nhìn dấu môi màu đỏ của Bạch Thanh Loan bị hắn cắn, động tác chậm lại một chút, "Nếu ta không hạ độc tình, sao có thể thưởng thức được ngươi?"
"Cũng bởi vì ngươi hạ độc tình, nên ta mới hận ngươi, ta không phản bội ngươi, thật có lỗi với độc tình hiếm có của ngươi!" Bạch Thanh Loan bắt đầu giãy giụa, cổ trùng trong cơ thể sau khi hắn phát tiết qua lần thứ nhất, đã bình tĩnh hơn nhiều, sức lực của nàng nhất thời khôi phục, không ngừng khước từ hắn.
Vân Cảnh Mạch cũng không tính buông nàng ra, vẫn chôn sâu ở trong cơ thể của nàng, nóng rực lại sung tấy đầy máu, hắn hung ác vặn chặt hai cánh tay của nàng, vững vàng giam cầm trên đỉnh đầu, mà phía dưới lại dũng mãnh xỏ xuyên qua nàng, hắn cắn răng nghiến lợi, "Cổ trùng này, vốn chuẩn bị cho hai chúng ta, một đời một thế cũng không thể rời khỏi đối phương, nhưng Bạch Thanh Loan, số lần ngươi cùng Phong Mạc Thần, đã vượt qua khả năng ta có thể chấp nhận!"
Hắn không ngừng rút ra đẩy vào, như muốn nghiền nát nữ tữ ở trên giường, khoảng cách giữa hai người đã không rõ, rốt cuộc là hắn không tin tưởng khiên nàng phản bội, hay là vì nàng phản bội khiến hắn không tin tưởng.
Phong Mạc Thần ngồi trong ngự thư phòng, cả người lúc lạnh lúc nóng, ngực có dòng máu nóng bỏng không ngừng sôi trào, hắn mở miệng, phun ra một ngụm máu, những lúc này, là khi cổ trùng trong cơ thể của Bạch Thanh Loan chuyển động, hắn và nàng bị hành hạ cùng thời điểm.
Hắn biết, không đụng nàng, hắn sẽ chết, có lẽ là một tháng, có lẽ là một năm, hắn sẽ bị độc tình trong cơ thể hành hạ mà chết, nhưng bị cưỡng ép đụng Bạch Thanh Loan, đã là một sai lầm, hắn sẽ không, để cho sai lầm tiếp tục kéo dài.
Bạch Thanh Loan là một đứa ngốc, nàng vẫn cho rằng người mình thích chính là hắn, thật ra thì hắn biết, căn bản không phải, nàng tự nguyện giúp hắn, làm nội ứng ở bên cạnh Phong Mạc Nhiên, nhưng nàng làm nội ứng cực kỳ kém cõi, Phong Mạc Nhiên ghét nàng tới cực điểm, sao có thể cho nàng biết những tin tức quan trọng.
Mà nàng sống bên cạnh Vân Cảnh Mạch, cảm xúc thay đổi quá lớn, Tử Y cũng chính là Hoa Hinh đã từng đã cảnh cáo hắn, Bạch Thanh Loan, quân cờ này đã không thể dùng lại, nhưng hắn vẫn dùng, vì hắn nhìn ra được, Bạch Thanh Loan muốn chặn Vân Cảnh Mạch, chứng minh tầm quan trọng của nàng ở trong long Vân Cảnh Mạch.
Vân Cảnh Mạch thua, thua khi hắn không thấy rõ tim của mình cùng lòng của Bạch Thanh Loan, cho tới bây giờ, hai người bọn họ vẫn còn hành hạ lẫn nhau, Phong Mạc Thần cười khổ, đem tờ giấy đã nhuốm máu vò thành một cục, sau đó nhét vào bên cạnh, đứng lên lau vết máu trên khóe môi đi tới cung của Bạch Ly Nhược.
Phong Huyền Đại đang vẽ tranh, xa xa Bạch Ly Nhược ngồi bên cạnh hồ hoa sen, người như hoa, Huyền Đại đặt bút, vẽ rất chuyên tâm, Bạch Ly Nhược lại như khúc gỗ nhìn phương xa, không nhúc nhích.
"Mẫu thân, ta đã vẽ xong......" Huyền Đại để giấy bút xuống, vẫy tay về phía Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược vẫn như cũ đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, tiếng nói của Phong Huyền Đại dường như không có lọt vào lỗ tai của nàng, Huyền Đại chạy đến bên cạnh nàng, lắc lắc cánh tay của nàng, "Mẫu thân, mẫu thân, đã ngồi hai canh giờ rồi, người có mệt không?"
Phong Huyền Đại gật đầu, Phong Mạc Thần chậm rãi lại gần, cầm bức họa lên nhìn, nhếch môi nói, "Đại nhi cầm kỳ thư họa, tài nghệ phi phàm, nhưng võ nghệ của ngươi, tính khi nào mới tiến được một tầng?"
Phong Huyền Đại khua lên miệng, cọ nhẹ ở trong ngực Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược đứng lên, khom lưng thi lễ với Phong Mạc Thần, bộ dáng cung kính, hoàn toàn như một phi tử ở hậu cung.
Phong Mạc Thần cũng không nổi giận, chỉ để bức họa xuống, thản nhiên nói, "Đại nhi, đi giáo trường luyện võ đi, Chu Thanh đang chờ ngươi ——"
Phong Huyền Đại khua miệng, lay động cánh tay của Bạch Ly Nhược, "Mẫu thân ——"
Bạch Ly Nhược không có phản ứng, nếu là ngày thường, nàng đã sớm vì Huyền Đại nói chuyện, nhưng hiện tại, nàng đã mất đi hăng hái tranh luận cùng hắn.
Huyền Đại thấy Bạch Ly Nhược cũng không nói giúp hắn, phồng miệng thối lui, bộ dáng như một hài tử làm nũng.