Thời gian giống như ngừng lại khi hắn thấy khẩu súng kia, Phong Mạc Thần đứng trên mái hiên, trời đất đảo lộn, hắn nhớ đến cảnh trong mơ, Bạch Ly Nhược toàn thân đầy máu bị đánh rơi xuống vách núi, trái tim giống như bị ai bóp chặt, sau cùng là bị phá tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Nếu như Ly Nhược của hắn đã gặp nguy hiểm lâu như vậy, hắn vẫn ở trong cung oán hận nàng, tìm kiếm nàng, nếu như chỉ có xuống âm phủ mới gặp nhau, hắn làm sao chịu được?
Vươn người nhảy xuống mái hiên, một khắc bước vào đại điện kia, đôi mắt Tử Y đột nhiên thay đổi lạnh lẽo, cây súng lục cũng không giấu đi, công khai nhét vào trong tay áo.
"Cho con..." Phong Mạc Thần đưa tay, gương mặt lạnh lùng, bờ môi mỏng khô khốc, mấp máy phát ra giọng nói lạnh lẽo, phượng mâu nheo dài, lại càng phát ra hàn quang.
Tử Y cười ảm đạm, móc súng lục ra chuyển qua tay Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần nhìn súng lục, trong mắt hiện lên vô số tình cảm, sau cùng là thống khổ, hắn ngước mắt, thần sắc tuyệt vọng, bị thương nói "Nương, tại sao mẹ nhẫn tâm, hủy diệt người con gái duy nhất mà con yêu trên đời này?"
Tử Y đứng lên, lạnh lùng nói "Là nàng muốn giết mẹ trước, mẹ bị ép phải ra tay, nàng và Vân Thiên Mạch liên thủ, tất cả sát thủ đông xưởng để có thể làm chứng."
"Nếu không phải mẹ bức nàng, làm sao nàng lại muốn giết mẹ? Bình thường, nàng còn không nhẫn tâm đạp chết một con kiến..." Phong Mạc Thần nghiến răng, trong mắt đầy tơ máu.
"Con câm miệng, con đang nghi ngờ mẹ sao?" Tử Y giận dữ đập bàn, nghiêm nghị nhìn Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần lắc đầu, từ từ lui về phía sau, dùng ánh mặt xa lạ nhìn Tử Y, lúc lui đến cửa liền xoay người, không quay đầu lại đi ra ngoài, Tử Y phía sau không ngừng gọi tên hắn, hắn giống như không nghe thấy, lạnh lùng bỏ đi.
Nghe ngóng tình huống ngày đó, Phong Mạc Thần một mình đứng ở bên cạnh vách núi, hắn không tưởng tượng được, một người con gái nhu nhược không biết võ công, sau khi trúng một chưởng của Tử Y, còn bị đánh rớt xuống vách núi, nàng làm sao có thể sống được.
Dưới vách núi là vực sâu vạn trượng, một nửa hai chân hắn đã đứng ra vách núi, sương trắng mờ mịt vấn vít ở dốc núi, hắn nhìn không thấy đáy, cũng không thấy được thế giới dưới vách núi, Nhược Nhi của hắn, ở ngay dưới vực sâu kia, nàng sợ lạnh như thế, an tĩnh như thế, làm sao có thể tiếp tục sống cô độc dưới vách núi kia?
Nước mắt không tiếng động rơi xuống gò má, hắn chưa bao giờ biết, thì ra mình cũng sẽ rơi lệ, giọt nước óng ánh trong suốt rơi xuống không khí ở vách núi, nhỏ bé đến mức không thấy được. Nhưng mà nó quả thật tồn tại, mang theo tuyệt vọng đau xót của hắn, kịch liệt rơi xuống, hắn đã không còn nhớ, lời thề non hẹn biển của bọn họ, cũng không nhớ rõ giữa bọn họ có định ước gì, chỉ là hắn mệt mỏi, một mình cô độc ở trên đời này, mệt mỏi, hắn muốn đi tìm nàng, một lần nhìn nàng hờn dỗi, bộ dáng giận dữ của nàng...
Hắn từ từ khom người xuống, từng giọt nước mắt rơi xuống, lòng của hắn đau đớn, lục phụ ngũ tạng đều quặn lại, nước mắt xuyên qua tầng sương, có thể rơi xuống nơi của Nhược Nhi hay không?
Hắn vươn tay, muốn bắt lấy gì đó ở vách núi cheo leo, sương trắng vấn vít ở đầu ngón tay hắn, hắn đạm mạc, bi thương sợ mọi thứ hóa thành sương khói bốc hơi, ngực giống như bị búa tạ đập vào, hắn mệt mỏi, mùi tanh không ngừng dâng lên, một luồng sương ở trong cổ bách chuyển thiên hồi, sau cùng hòa thành một dòng máu.
Nước mắt theo máu đồng loạt rơi xuống, trong mông lung, hắn thấy một người con gái toàn thân trắng toát ngồi ở đó, gương mặt xinh xắn của nàng tươi cười, chiếc cằm nhỏ của nàng để trên đầu gối, cười duyên dáng với hắn, nàng nói "Thần, ta rất lạnh, tại sao chàng vẫn chưa chịu theo ta?"
Nàng hờn dỗi nhíu mi, miệng không vui, trán nhăn lại, như một bức tranh tuyệt mỹ, đầu ngón tay lạnh lẽo của Phong Mạc Thần ở trên vách núi cheo leo không ngừng vươn ra, hắn muốn bắt lấy Nhược Nhi, hắn muốn cho nàng một tình yêu trọn vẹn, giữa bọn họ, quá mệt mỏi, sống lâu như vậy chưa từng có một ngày yêu thương không màng trách nhiệm, không màn mưu mô...
Cằm Phong mạc Thần có vết máu đã khô, khuôn mặt tái nhợt trong gió, ngũ quan hắn tuyệt đẹp vô cùng, đôi mắt thâm thúy, mang theo sức quyến rũ kinh tâm động phách, hắn từ từ buông tay xuống, nhìn ngón tay trống không, hắn không bắt được, thật sự không bắt được gì hết.
Hắn bắt đầu mỉm cười, gợi lên một nụ cười vô cùng tao nhã, hắn có chút nghẹn ngào nói "Nhược Nhi, nếu có kiếp sau, chúng ta cũng không cần yêu vất vả như vậy"
Hắn buông tay xuống, chân nhẹ nhàng đi ra, có gió thổi qua dường như mang theo một mùi hoa, hắn hơi khép mắt, đắm chìm trong mùi hương không biết tên đó, giống như, Ly Nhược đang gọi hắn, lần này, nàng khóc, khóc hỏi hắn tại sao...
Hắn cũng khóc, khóc tuyệt vọng, ngay sau đó, hai chân đã nhẹ nhàng, hắn nói với nàng "Nhược Nhi, bởi vì, ta yêu nàng."
Sương trắng vấn vít, thân thể hắn kịch liệt rơi xuống, trên vách núi có một người phụ nữ mặc áo tím, nàng vấn tóc kiểu của nam tử, nhìn thân thể Phong Mạc Thần đang rơi xuống vách núi, thở dài "Ta không tin, trên đời này thật sự có tình yêu."
Cổ tay nàng run run, một dải lụa trắng bay xuống vách núi, chân bày ra một bộ pháp, dải lụa trắng của nàng đã quấn lấy thân thể của Phong Mạc Thần, thi triển một thế diều hâu xoay người, thân thể hôn mê của Phong Mạc Thần lại một lần nữa rơi lại trên vách núi.
Tử Y bắt mạch của hắn, chau mày, vài tên ám vệ theo sau, quỳ gối xuống nói "Thuộc hạ đáng chết, không bảo vệ hoàng thượng tốt."
"Không trách các ngươi. Là tự hắn không muốn sống nữa..." Tử Y thở dài, buông cổ tay Phong Mạc Thần ra, thản nhiên nói "Mang hắn về trước, cho ngự y xem qua."
Trong hoàng cung, sắc mặt Phong Mạc Thần trắng bệch nằm trên giường, thân thể lạnh như băng, nhìn qua không có một chút sức sống, ngự y khuông chuông gõ mỏ thương lượng cái gì, luôn dò xét hơi thở của Phong Mạc Thần.
Sắc mặt Tử Y khó coi đứng ở bên cạnh, hai bàn tay khoanh lại "Hiện tại hắn thế nào?"
"Kinh mạch hoàng thượng đều đứt, tim phổi bị hao tổn, chỉ sợ, trong chốc lát khó có thể tỉnh lại..." Ngự y khúm núm, tất cả mọi người đều sợ thủ đoạn máu lạnh của Đông xưởng.
"Vô nghĩa, ta hỏi ngươi, cuối cùng khi nào hắn mới có thể tỉnh lại." Tử Y phẫn nộ nhìn ngự y, nàng sớm biết gân mạch Phong Mạc Thần đều đứt đoạn, những điều này còn cần bọn họ nói ra miệng sao?
"Hoàng thượng gân mạch đều đứt đoạn, nguyên nhân là thương tâm quá độ, lại thêm khí huyết tích tụ, chỉ cần chính người giải nút thắt trong lòng, sau đó có trợ giúp của Hỏa Linh Chi mọc ở vùng cao giá rét, nhất định sẽ khôi phục toàn bộ."