"Giờ ngươi đang hoài nghi cái gì ở ta?" Minh Nguyệt xoay người, đôi mắt trong suốt mơ màng trạm sáng nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần, khóe môi mang theo ý cười thanh thiển.
"Minh Nguyệt, ngươi đã có người trong lòng mình rồi, phải không?" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, mím môi, cười nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cười nhạo thành tiếng, lạnh lùng nói, "Không nên đem tất cả mọi người nhìn cũng giống như ngươi, bị một nữ nhân, làm cho đầu óc bị mệ hoặc choáng váng!"
Phong Mạc Thần lắc đầu, cười nhạt nói, "Nếu như ngươi không phải bị một nữ nhân mê hoặc, vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết, tại sao ngươi lại để cho kẻ ám sát áo đen chạy mất?"
Minh Nguyệt không nói, vẻ mặt không thay đổi, đứng yên nơi đó.
Phong Mạc Thần thản nhiên nói, "Ngươi biết không? Ta bắn bị thương nam tử che mặt đâm nén sau lưng ta, mũi tên ta dùng không có độc, mà là loại dùng thuốc tê, đáng tiếc loại thuốc tê này lại đoạt hồn tán khí, có mùi bạc hà, chỉ có một loại thuốc giải đoạt hồn tán duy nhất, Minh Nguyệt, khi nam tử che mặt này chạy trốn, ta ngửi được mùi bạc hà Diệp Tử!"
Minh Nguyệt vẫn không nói, cũng không cãi lại.
Phong Mạc Thần nói tiếp, "Từ đó, người muốn thích sát ta liền tầng tầng lớp lớp, ngươi không cảm thấy, điều này quá trùng hợp hay sao?"
Minh Nguyệt cau mày, gật đầu, tự giễu cười, "Quả thật rất trùng hợp!"
"Nhưng vẫn có điều ta thấy kỳ quái dạ, Minh Nguyệt ngươi khi nhìn thấy Hắc y nhân lại run rẩy, ngươi là người xuống tay không lưu tình, thậm chí nhìn thấy A Nhã giết nhiều Hắc y nhân như vậy, một chút thương tiếc ngươi cũng không có, Minh Nguyệt, ngươi cùng mấy tên sát thủ Tây Lương kia, rốt cuộc có quan hệ gì?" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cúi đầu, thở dài nói, "Ta nói rồi, những tên Tây Lương kia ta không liên quan!"
"Ta cũng tin tưởng ngươi không phải là gian tế của Tây Lương, nhưng ta cần một lời giải thích hợp lý!" Phong Mạc Thần tiến lên, bình tĩnh nhìn hắn.
Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt tuyệt mỹ mỉm cười, hai mắt vô thần của hắn nhìn có chút u ám, chua sót nói, "Ngươi nói rất đúng, bởi vì, ta yêu một nữ nhân, nhưng ta thanh tỉnh hơn ngươi, không bị nàng ấy mê hoặc làm cho đầu óc choáng váng!"
"Nữ nhân kia là ai? Là nàng, người mà ngươi để cho thích sát ta nhiều lần đó sao?" Phong Mạc Thần cau mày, lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt lắc đầu, "Sư huynh, chờ một ngày ngươi hiểu rõ chân tướng, ngươi sẽ hối hận, hối hận đã chất vấn ta vô tình như vậy!"
"Ta không chất vấn ngươi, chỉ muốn trợ giúp ngươi, nói cho ta biết, nữ nhân đó là ai?" Phong Mạc Thần nói chậm lại, tầm mắt cũng ít đi sự lạnh lùng, hắn tin tưởng Minh Nguyệt, giống như luôn tin tưởng sư phụ của mình.
"Sư huynh, đối mặt trước tình yêu, người người đều là ngang hàng nhau!" Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Phong Mạc Thần, thở dài một hơi.
"Ngang hàng, là cơ sở để ngươi để cho người ta ám sát sư huynh của ngươi sao?" Phong Mạc Thần như có điều suy nghĩ nhìn Minh Nguyệt, hình như, hắn đã đoán ra, nữ nhân hắn yêu chính là người nào rồi.
Minh Nguyệt tựa hồ đã hiểu rõ ý tứ của Phong Mạc Thần, nhàn nhạt cười, "Không như ngươi nghĩ, sư huynh ngươi qua đây, ta cho ngươi biết, nữ nhân ta yêu chính là..."
Phong Mạc Thần gật đầu, từng bước từng bước đến gần Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cắn môi, ôm cổ Phong Mạc Thần, ôm chặt lấy hắn, thân thể có chút run rẩy, hắn rung giọng nói, "Sư huynh, ta luôn hiểu, ta không nên yêu nàng, điều này giống như trái lại lẽ thường!"
Phong Mạc Thần gật đầu, đưa tay muốn an ủi Minh Nguyệt, ngực lại chợt lạnh, hắn cúi đầu, ngực bị ngân châm đâm sâu, dưới bóng đêm lóe ra ánh sáng rét lạnh, hắn không hiểu ngẩng đầu, nhìn Minh Nguyệt, "Tại sao lại làm như vậy?"
"Sư huynh, ngân châm này được tôi qua nước Vong Xuyên, nước Vong Xuyên là ở vong tình, hi vọng kiếp sau, ngươi sẽ không gặp lại nữ nhân người mà ngươi thề sống chết bảo vệ này!" Minh Nguyệt khẽ giơ tay, thân thể Phong Mạc Thần giống như một con diều đứt dây, rơi vào vách đá.
Hắn nhìn phía dưới vách đá người cùng băng tuyết rơi xuống, thản nhiên nói, "Ngươi vĩnh viễn, cũng sẽ không biết, nữ nhân ta yêu chính là ai?"
Trong túp lều, Bạch Ly Nhược lắc lắc lục lạc trong tay, phát ra thanh âm thanh thúy, nàng mỉm cười cùng tiếng “Đinh đang” giòn vang, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần là sự hồn nhiên của trẻ thơ, lúm đồng tiền sáng lạng, khẽ nhíu lỗ mũi nói, "Biệt ly, biệt ly, Phong Mạc Thần, biệt ly bảo ngươi trở lại......"
Lời của nàng vừa dứt, cửa phòng liền bị đẩy ra, nàng cười nhảy xuống khỏi giường, "Thần, là ngươi sao, ngươi trở lại?"
"Sư huynh sẽ không trở lại!" Minh Nguyệt nhàn nhạt, đôi mắt vô hồn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược.
"Thần, hắn đi đâu?" sắc mặt Bạch Ly Nhược ảm đạm xuống, nàng không tin, ngay cả một tiếng chào hắn cũng không có, một mình lặng yên không tiếng động rời đi.
"Ta cũng không biết hắn đi đâu, tóm lại, hắn sẽ không trở lại nữa, vĩnh viễn sẽ không!" Minh Nguyệt nhàn nhạt, khuôn mặt trắng nõn Như Ngọc, mang theo một tia thần sắc bất đắc dĩ.
"Ngươi nói láo, buổi sáng Thần còn nói, cả đời sẽ không rời khỏi ta!" Bạch Ly Nhược mò mẫm muốn đi ra ngoài, tay lại bị Minh Nguyệt bắt lại.
Bạch Ly Nhược hất tay hắn ra, lạnh lùng nói, "Thần, hắn rốt cuộc đã đi đâu, trở về hoàng cung sao? Hắn nói với ta, không bao giờ hồi cung nữa, hắn muốn cả đời cùng ta ở Tuyết Sơn này!"
Minh Nguyệt thu tay lại, thản nhiên nói, "Sư huynh, hắn không thể nào cùng ngươi cả đời, những ngày hắn bên cạnh ngươi, độc tính ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa hắn lại trúng kỳ độc, căn bản không biện pháp giải được, ngươi đừng hy vọng nữa, cũng đừng chờ hắn nữa!"
"Ngươi câm miệng!" Bạch Ly Nhược lạnh lùng nhìn chằm chằm phương hướng Minh Nguyệt đang đứng, lạnh giọng nói, "Ta không tin lời ngươi nói, ta muốn đi tìm Thần, ta muốn chính miệng hắn giải thích cho ta rõ!"
"A Nhã cũng đi tìm Phong Mạc Thần rồi, vừa mới rời đi thôi, ngươi có thể đi hỏi A Nhã, những gì ta nói, có phải thật hay không?" Minh Nguyệt vây hai cánh tay, nghiêng người dựa trên vách tường.
"Ta không hỏi bất luận kẻ nào hết, ta chỉ tin tưởng Thần, giờ ta đi hoàng cung tìm hắn, hắn không thể nào vứt bỏ ta!" Bạch Ly Nhược kiên định rời khỏi phòng, tay nàng lần mò, mỗi một bước đi, đều vô cùng cẩn thận, khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt càng thêm chi sắc.
"Ta giúp ngươi đi tìm hắn!" Minh Nguyệt vươn tay, kéo cánh tay Bạch Ly, Bạch Ly Nhược rút tay mình về, lạnh lùng nói, "Sao ta phải tin ngươi?"
"Bởi vì, ta không có lý do gì mà thương tổn ngươi, hơn nữa, ta cũng là một người mù!" Minh Nguyệt nhàn nhạt, vẻ mặt âm tàn, trong nháy mắt, lại được nụ cười dịu dàng thay thế, mau như ánh sánh chợt lóe lên ngoài cửa sổ.