Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 268: Đại kết cục: lục cung không phi



Phong Mạc Thần đi theo bạch điệp (bướm trắng), tóc bạc sau đầu làm nổi lên cẩm y màu đen, màu sắc sang rõ, nhìn thấy mà đau lòng.

Nam tử tuấn mỹ đi theo bạch điệp, bạch điệp vây quanh hắn, giống như tìm được chủ nhân lâu năm, rừng cây xanh tươi, mang theo ánh huỳnh quang từ bạch Điệp, còn có mỹ nam tử tóc trắng, như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ.

Tóc trắng của Phong Mạc Thần được búi lên, còn sót lại vài sợi rũ xuống ngực trái, gò má gầy gò ngũ quan thâm thúy, ngũ quan như được gọt dũa đến mức hoàn mỹ, bước đi hư không như thần tiên, chậm rãi theo bạch điệp.

Bất kể là địa ngục hay thiên đường, hắn cũng nguyện ý, chỉ cần là nơi có nàng, hắn nguyện ý vứt bỏ tất cả mà đi đến.

Bạch điệp càng bay càng xa, qua dòng suối nhỏ chảy xiết, lướt qua núi cao ngàn thước thẳng đứng, Phong Mạc Thần không dám khẳng định, hắn không còn ở ranh giới của Sở quốc, càng về sau, bạch điệp càng ngày càng ít, tựa hồ bay đi giữa đường, Phong Mạc Thần nhìn thấy một tòa gác chuông, tiếng chuông du dương từ gác chuông truyền đến.

Hắn dọc theo đường bậc thang mà lên, nhưng lại bị một bé trai đang quét đường ngăn cản, hắn đứng tại chỗ, khẽ thi lễ, "Tiểu sư phụ, ta tới tìm thê tử của ta, là một đám bạch điệp mang ta tới......"

Hắn xoay người, bạch điệp đã biến mất không thấy, ngược lại thấy một ni cô trung niên có vẻ hiền lành, ni cô một tay dựng thẳng ở trước ngực, "Thí chủ, nơi này là trọng địa của Phật Môn, nếu thắp hương, là ở trước cửa."

Phong Mạc Thần hoàn lễ, "Thật xin lỗi, ta không phải tới dâng hương, ta tới tìm thê tử của ta, nàng gọi là Bạch Ly Nhược."

Ni cô thâm trầm nhìn Phong Mạc Thần, một câu cao thâm trong kinh Phật, nhắm mắt lại nói, "Thí chủ mời trở về đi, nơi này không có thê tử của ngươi, có, đều là đệ tử xuất gia của Phật gia."

Phong Mạc Thần nhìn bốn phía xung quanh, mùi thơm nồng nặc vẫn còn ở đây, hắn tin tưởng bạch điệp nhất định núp ở phụ cận, nhìn ni cô, hắn cố chấp nói, "Sư phụ, người xuất gia thường giúp người, bạch điệp không thể nào vô duyên vô cớ dẫn ta tới đây, Ly Nhược nàng nhất định ở chỗ này, ngươi hãy để cho ta tự mình đi vào tìm đi." 

Nói xong, hắn liền chuẩn bị xông vào, đột nhiên một luồng khí lạnh lùng đánh tới, hắn lui về sau mấy bước, Phật tháp trước mặt xuất hiện một cao nhân mặc áo xám, chỉ thấy nàng mặt mũi hiền lành, toàn thân lại tản ra một loại hơi thở mãnh liệt khiến không người nào có thể bỏ qua. 

Người tới đôi tay dựng thẳng trước ngực, khẽ gật đầu, "A Di Đà Phật! Thí chủ chém giết quá nặng, không thích hợp đi tới nơi thanh tĩnh của Phật Môn, xin mời trở về!"

Phong Mạc Thần tiến lên vài bước, nhìn ni cô áo xám nói, "Xin hỏi tôn tính đại danh của cao nhân, ta là Đông Sở Phong Mạc Thần, tới tìm thê tử bị mất tích, mong cao nhân giúp đỡ!"

Ni cô lại "A Di Đà Phật" một tiếng, "Bần tăng pháp danh Tuệ Thanh, Phong thí chủ mời trở về đi, nơi này, không có người ngươi muốn tìm!"

Phong Mạc Thần tiếp tục tiến lên, "Tuệ Thanh đại sư, nếu như nơi này không có người ta muốn tìm, vì sao các ngươi lại ngăn cản?"

Ống tay áo của Tuệ Thanh vung lên, Phong Mạc Thần bị khí lưu của nàng ép lui về phía sau mấy bước, hắn đứng tại chỗ, thấy bóng dáng màu trắng xinh đẹp kia trên gác chuông, Bạch Ly Nhược vẫy tay với hắn, xa xa, gọi, "Thần, Thần chàng hãy mau về đi, chàng đánh không lại họ......"

Phong Mạc Thần nhìn bóng dáng của Bạch Ly Nhược trên gác chuông, mắt lộ ra vẻ thống khổ, mắt lạnh nhìn Tuệ Thanh, ôm quyền nói, "Đại sư, vì sao chia rẽ phu thê chúng ta, ngươi thân là người xuất gia, chẳng lẽ không có nghe qua, thà phá mười ngôi miếu, không hủy một việc cưới xin sao?"

Hắn từng bước một tiến lên, bất kể Tuệ Thanh xuất ra bao nhiêu nội lực, hắn cũng không có lui nữa bước, khí lực trước ngực hắn tạo thành một ổ xoay, giống như hàng vạn mũi tên nhọn bắn vào trái tim của hắn, hắn vẫn không chịu lui về phía sau, vẫn như cũ cố chấp tiến lên trước.

Bạch Ly Nhược ở trên gác chuông lớn tiếng gọi, "Thần, chàng trở về đi, mau trở về, họ đã đáp ứng Tử Y, nếu như không thể khiến chàng quay đầu lại, sẽ giết chết chàng......"

Phong Mạc Thần nghe như không nghe thấy, chỉ không ngừng tiến lên, khóe môi lại tràn ra tia máu, hắn biết, nội lực của người trước mặt, so với hắn cao thâm gấp mười lần, nếu tiếp tục tiến lên, có thể sẽ mất mạng trên tay nàng ta, nhưng hắn bất kể, cái hắn muốn, là phu thê đoàn tụ.

Bạch Ly Nhược đứng ở trên gác chuông, nước mắt chảy ra, nàng lớn tiếng gọi, "Không cần, không nên tổn thương hắn, hắn là hoàng đế của Sở quốc, hắn là người tốt, các ngươi không thể tổn thương hắn!" 

Tuệ Thanh nhắm mắt lại, trong miệng nhớ tới chú ngữ, tay lần nữa vung lên, cường đại nội lực hóa thành một đánh về phía Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần ho khan hai tiếng, nhổ ra máu tươi, hắn che ngực, tiếp tục đi lên bậc thang.

Tuệ Thanh lắc đầu, thở dài một tiếng, "U mê không tỉnh ngộ!" Tay lần nữa được giương lên, lại một luồng khí mãnh liệt đánh về phía Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần té ngã trên đất, hắn khẽ ngửa đầu, máu từ khóe môi ào ạt chảy ra, uốn lượn như cây tường vi xinh đẹp, yêu mị chói mắt.

Hắn mỉm cười, nhổ ra máu tươi ở môi, "Nhược nhi, ta sẽ không, buông tha nàng!"

Hắn giùng giằng đứng lên, từng bước từng bước bò lên bậc thang, Tuệ Thanh lại giơ tay, một luồng khí càng thêm kịch liệt đánh vào Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần không trốn không tránh, lần nữa nhổ ra ngụm máu tươi, yếu đuối bò lên bậc thang, Bạch Ly Nhược ở trên gác chuông lệ rơi đầy mặt, nàng không ngừng lắc đầu, "Thần, van xin chàng, mau trở về đi, trở về, ta tình nguyện chúng ta còn sống, ta không muốn nhìn thấy chàng chịu khổ như thế, Thần, chàng mau trở về......"

Giọng nói của nàng buồn bã, đau tận trong tim, Phong Mạc Thần nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu, "Nhược nhi, ta đã, không thể trở về được......"

Lời của hắn còn chưa dứt, người đã nhảy lên, chiêu thức trong tay bén nhọn tấn công Tuệ Thanh, hai tay của Tuệ Thanh tạo thành chữ thập kéo thành một vòng, một tay xuất chưởng, một chưởng này dời núi lấp biển, xen lẫn nội lực, hai chưởng đối nghịch nhau, tạo thành tiếng nổ khổng lồ, thân thể của Phong Mạc Thần bay lên không trung tạo thành đường vòng cung xinh đẹp, sau đó nặng nề rơi xuống, tóc trắng hoa mỹ sau lưng như sao băng phía chân trời, sáng lạng vô cùng.

Phong Mạc Thần đã vô lực đứng dậy, hắn ngửa đầu nhìn trên gác chuông Bạch Ly Nhược đang tuyệt vọng đau thương, nước mắt từ mắt phượng chảy ra, nước mắt trong suốt lướt qua gò má tuyệt mỹ, hai tay nhuốm máu của hắn vịn bậc thang, từng bước từng bước một bò lên.

Bạch Ly Nhược dựa vào tường thành, nàng khóc lớn tiếng, nước mắt ở trên không trung rơi xuống, giữa bọn họ, vì sao có nhiều khổ nạn như vậy? Nàng không cầu giàu sang, chỉ cầu ở bên cạnh hắn, tại sao tất cả mọi người ai cũng muốn ngăn cản?

Nàng nhìn hắn, dường như đau thương đến tuyệt vọng, Phong Mạc Thần từng bước từng bước đi lên, mỗi một bước lưu lại một vết máu, hắn nỉ non, "Nhược nhi, chờ ta......"

Tuệ Thanh ngửa đầu, nói một câu trong kinh Phật, "Mẫu thân của ngươi đi cầu bần tăng, ngươi bị yêu nữ mê hoặc, muốn bần tăng cứu ngươi, bần tăng vốn không tin, bây giờ nhìn lại, ngươi quả thật đã bị trúng độc."

Phong Mạc Thần vẫn như cũ leo lên, bệnh cũ đã không tốt, lại bị nội thương nghiêm trọng, mỗi cái nhúc nhích, cũng đau tận xương cốt, lòng bàn tay của Tuệ Thanh đã ngưng tụ nội lực, thở dài nói, "Thí chủ, không nên trách mẫu thân của ngươi, nàng chỉ rất yêu ngươi!"

Lời của nàng vừa mới dứt, nội lực hóa thành một lực đạo mạnh mẽ đánh vào ngực của Phong Mạc Thần, thân thể của hắn ở trên bậc thang lăn lộn, yếu đuối lăn xuống nấc thang cuối cùng, hắn nhổ ra ngụm máu lớn, hắn kinh ngạc nhìn Tuệ Thanh, cười nhổ ra bọt máu, "Khiến người có tình trên thế gian sanh ly tử biệt, ngươi còn được coi là người xuất gia sao?"

Khi nói chuyện hắn rút ra nhuyễn kiếm từ bên hông, mủi kiếm chỉa xuống đất, liều mạng dùng nội lực cuối cùng đánh về phía Tuệ Thanh, lần này khác với lần trước, lần này sát khí mười phần, tích toàn bộ nội lực, sát khí tràn ngập quanh thân của hắn.

Ống tay áo của Tuệ Thanh quấn lấy nhuyễn kiếm của hắn, bàn tay tạo thành quyền, nặng nề đánh vào ngực Phong Mạc Thần, thân thể của Phong Mạc Thần vô lực rơi xuống đất, hắn nhìn Bạch Ly Nhược trên gác chuông, khóe môi nâng lên một tia chua xót, theo đó là âm thanh thân thể rơi xuống đất, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạch Ly Nhược không tin nhìn tất cả, liếc nhìn khuôn mặt hiền lành của Tuệ Thanh, sau đó tung người nhảy xuống từ gác chuông.

Trong không trung, thân thể xinh đẹp của nàng như một con bướm bị mất cánh, áo trắng tung bay ở trong gió, rơi xuống bên cạnh thân thể đã nhuốm máu của Phong Mạc Thần, trên gương mặt tuyệt mỹ, hiện lên lúm đồng tiền như hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.