Mặc dù Hiên không thể tự mình đến, nhưng Dao nhi vẫn rất vui vẻ, từ từ đi vào đại sảnh, quần áo màu trắng theo bước chân của nàng nhẹ nhàng bồng bềnh, hoa mai trên quần áo trông rất sống động. Sau khi mang thai vẫn không làm mất đi khí chất lạnh nhạt của nàng, ngược lại có thêm một cỗ tình thương chói lọi của mẹ.
Thấy Dao nhi ra ngoài, hai thị vệ khom người khách khí hành lễ: " phu nhân, chủ tử phái thuộc hạ đến đón phu nhân trở về!"
"Được, chờ ta thu thập xong đồ, lập tức lên đường!" Dao nhi vui vẻ đáp ứng, nàng nóng lòng trở về, vì có thể mau sớm nhìn thấy Hiên, nàng một khắc cũng không muốn trì hoãn.
"Dạ, phu nhân!" Thị vệ trả lời một tiếng, ra cửa chuẩn bị xe ngựa. Dao nhi thì ngăn lại Lục Nhi Lan nhi vừa ra cửa, nói: "đi, chúng ta thu dọn đồ đạc trở về!", lời còn chưa dứt, đã không thấy bóng dáng của Dao nhi, có thể thấy được nàng tưởng niệm Hiên cỡ nào.
Lục Nhi hiểu rõ, bởi vì thời gian này, Dao nhi luôn len lén rơi lệ, Lục Nhi nhìn đau lòng cũng không thể ra sức! Đây có lẽ chính là tình yêu! Rõ ràng có thể đến gần lại như rất xa, rõ ràng thống khổ cực kỳ lại cam nguyện!
"A...." Lan nhi kêu lên, tiểu thư nói gió thì có mưa, không giống như vẻ ngoài lạnh nhạt, mắt lạnh nhìn người thiên hạ.
Thu thập xong đồ, Lục Nhi đỡ Dao nhi không kịp chờ đợi lên xe ngựa, mà Lan nhi với Tiêu Phong thì triền miên không dứt, Tiêu Phong không nỡ nhìn Lan nhi, hỏi: "Lan nhi, nàng thật không thể không đi sao?"
Lan nhi gật đầu, nâng khuôn mặt tươi cười lên, tròng mắt toát ra tình yêu. Nói: "Tiêu đại ca, ta đưa tiểu thư trở về liền lập tức trở về!"
Không để ý trước mặt mọi người, Tiêu Phong kéo Lan nhi vào trong ngực, cằm chống đỡ ở trên đỉnh đầu Lan nhi, trong thanh âm mang theo nồng đậm không nỡ: "Sớm trở lại! Đừng ở lại trên đường, ta một khắc cũng không muốn xa nàng!"
"Ừ! Tiêu đại ca bảo trọng, Lan nhi phải lên đường rồi!" Lan nhi cũng không muốn chia lìa với hắn, chỉ là nàng chưa từng nghĩ đến, lần đi này lại phải xa rất lâu!
Thanh âm cô lỗ của xe ngựa dần dần đi xa, Tiêu Phong vẫn rướn cổ lên đưa mắt nhìn họ, trong lòng phiền muộn bất an, không biết lúc nào người yêu mới có thể trở về!
Chợt, bên cạnh truyền đến thanh âm khó có thể tin: "không nghĩ tới lai lịch họ lớn thế! Thiệt thòi ta lúc trước khinh thị họ!"
Tiêu Phong liếc Tiêu mẫu một cái, phiền chán xoay người rời đi. Có lúc hắn cảm thấy rất bất lực, mẹ hắn quá hám lợi!
Phong cảnh ven đường từ từ lui về phía sau, ngày rồi đến đêm, trước không thôn xóm sau không nhà trọ, họ không thể làm gì khác hơn là ngủ ngoài rừng núi! Ngày kế, đoàn người lại lên đường. Ngồi ở trên xe ngựa, trừ mừng rỡ, còn có một cỗ bất an cuốn lấy trái tim Dao nhi. Nàng vén rèm xe ngựa lên, nhìn phương hướng trước mặt, đột nhiên cả kinh thất sắc. Cao giọng nói: "Dừng lại!"
"Két.... " Nghe tiếng, một thị vệ giục ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa, cung kính hỏi: "phu nhân có gì phân phó?"
Ánh mắt Dao nhi lạnh lùng nhìn chăm chú vào phía trước, nghiêm nghị mà chất vấn: "đây không phải là phương hướng trở về Đô thành Nguyệt quốc, các ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?"
Thị vệ bừng tỉnh hiểu ra, giải thích: "phu nhân thứ tội, chủ tử đã thông báo, trước hộ tống phu nhân trở về thăm phụ thân, mới trở về Nguyệt quốc!"
Nghe giải thích của hắn, Dao nhi mừng thầm: Hiên nghĩ thật chu đáo! Quả thật nên trở về thăm cha, sau đó trở về Nguyệt quốc chờ sanh, qua chút thời gian bụng lớn, thì không thể tùy tiện đi loạn!
Dao nhi nhẹ cong khóe miệng, mở ra một độ cong tế nhị, thanh âm nhẹ nhàng của Dao nhi vang lên: "lên đường!"
"Dạ, phu nhân! Lên đường!" Thị vệ ra lệnh một tiếng, đoàn xe lồng lộng hùng dũng trở về Minh quốc. Hạ rèm xuống, Dao nhi cảm thấy mệt rã rời, vì vậy an tâm ngủ.
Số mệnh thiên hạ tranh nhau, khiến cho cả đời nàng không cách nào thoát khỏi. Vinh hạnh đặc biệt làm thiên mệnh chi nữ, khiến cả đời nàng không cách nào kháng cự.
Lần này, nàng không tâm cơ trở về quê cũ, chờ đợi nàng là ngọt ngào vui vẻ, hay là âm mưu sương mù dày đặc.
Phụ nữ có thai vốn thích ngủ, đợi lúc nàng tỉnh lại lần nữa, đã nằm ở trong một phòng hoa lệ mà xa lạ, trong phòng rộng rãi không có một bóng người, nhưng khói hương lượn lờ, mùi thơm tràn ngập. Trang trí đẹp đẽ, lại làm cho nàng nôn mửa! Đôi mày thanh tú nhíu chặt. Không vui gọi: "Lục Nhi? Lan nhi?"
Đáp lại nàng là im ắng yên tĩnh, đợi lúc nàng không có kiên nhẫn, một nha hoàn thanh tú xa lạ đẩy cửa vào, trong tay bưng nước trà nóng hổi, nha hoàn thanh tú đặt trà lên bàn, lập tức đến bên giường, nói: "phu nhân, ngài đã tỉnh rồi! Nô tỳ phục vụ ngài thay quần áo!"
Dao nhi từ từ xuống giường, mặc cho nha hoàn loay hoay ở trên người nàng, nàng lại ngây người như phỗng, đầu óc giống như mắc kẹt, giống như có chỗ nào không đúng? Dao nhi nhíu chặt đôi mày thanh tú, nàng hỏi: "đây là đâu vậy?"
"Bẩm phu nhân, nơi này là Cảnh vương phủ!" Nha hoàn vừa bận rộn vừa giải thích, nhưng Vương gia đã dặn không thể nhiều lời, vì vậy tiểu nha hoàn cũng chẳng giải thích thêm!
Ba chữ Cảnh vương gia đập vào trong lòng Dao nhi, trận trận đau đớn! Nàng không dám tin phỏng đoán trong lòng, ôm chút hy vọng hỏi: "Minh quốc Cảnh vương phủ?"
"Dạ!" Thanh âm thanh thúy của nha hoàn cho nàng đòn cảnh cáo, làm đầu óc nàng đến choáng váng, đột nhiên mây đen giăng đầy thế giới, dự cảm chẳng lành tự nhiên sinh ra! Nàng không nói được cái gì, vô lực phất tay một cái, nha hoàn hiểu ý lặng yên không một tiếng động rời đi!
Dao nhi chán nản ngồi xuống, hai mắt vô hồn. Suy nghĩ không biết bay về phương nào! Ngay cả có người tiến vào nàng cũng không cảm giác chút nào.
"Vương phi của bổn vương, đã lâu không gặp!" thanh âm lạnh như băng của Hiên Viên Triệt khiến Dao nhi tỉnh lại. Nàng sửng sốt, ngay sau đó lạnh lùng nhìn Hiên Viên Triệt.
Chất vấn: "Ngàn dặm xa xôi lừa gạt ta đến chỗ này! Ngươi rốt cuộc giở trò gì?"
Mặc dù ánh mắt Hiên Viên Triệt lạnh như băng, nhưng đáy mắt chỉ có bóng dáng nàng, hơn nữa trong lòng kích tình mênh mông, nhìn nàng thật kỹ! Phát hiện nàng tựa hồ thay đổi, ánh mắt không còn lạnh nhạt không dấu vết. Cả người không còn làm cho người ta khó có thể đến gần, ngược lại có một mùi thơm ngát hấp dẫn, làm cho người ta mê mẩn!
"Hiên Viên Triệt!" Dao nhi nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt mê ly của hắn phiêu đãng ở trên người nàng, khiến nàng cực kỳ khó chịu, giống như ở trước mặt người khác cởi hết y phục cho người ta quan sát, trần truồng nhục nhã!
Gầm lên giận dữ khiến Hiên Viên Triệt hồi hồn, lại thành vương gia lãnh khốc chúa tể thiên hạ, hắn châm chọc cười một tiếng, nói: "Vương phi của bổn vương thật là mau quên! Cảnh vương phủ này vốn chính là nhà của ngươi, mà Bổn vương là phu quân của ngươi!"
"Ha ha ha...." Nghe vậy, Dao nhi ngửa mặt lên trời cười to, khinh thường ngó hắn một cái, châm chọc nói: "Vương gia, đầu óc ngươi bị ngựa đá rồi! Bổn cung đã tái giá làm hậu, không phải vương phi Minh quốc, mà là hoàng hậu duy nhất của Nguyệt quốc!"
Ánh mắt miệt thị cười nhạo của nàng chọc giận Hiên Viên Triệt, nàng tái giá làm hậu, hắn sống ở trong hối tiếc, tựa như một cây gai, sinh trưởng ở trong lòng, khiến hắn đau đến không muốn sống! Hôm nay Dao nhi công khai khiêu khích tự ái của hắn, điều này làm cho hắn khó có thể dễ dàng tha thứ!
Hắn chợt đứng dậy, hai mắt phụt ra lửa giận, sắc mặt tái xanh, trừng mắt, giận dữ hét: "không phải! Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, nàng vĩnh viễn đều là vương phi của Bổn vương, cả đời cũng đừng muốn chạy trốn. Cũng trốn không thoát!"
"Không, ta không cần trốn, bởi vì ngươi chưa từng có ta, trước kia không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không!" Dao nhi hoàn toàn bị chọc giận, chợt đứng dậy, căm tức nhìn Hiên Viên Triệt! Đã từng, nàng hận Hiên Viên Triệt tặng nàng cho người khác, khiến tình cảm của nàng đổ xuống sông, hiện tại, nàng hận Hiên Viên Triệt bá đạo tuyên thệ, khiến nàng không có ngày về!
Hắn vì tư lợi, tâm cơ thâm trầm! Chưa bao giờ chú ý cảm thụ của người khác, chỉ hy vọng mình cao hứng!
Một tiếng ‘ Xoảng ’ vang thật lớn, cái ly trà bị hắn quét xuống đất, lừng lẫy hy sinh. Mà Dao nhi và Hiên Viên Triệt không nhúc nhích. Ánh mắt đấu nhau! Bọn họ hoàn toàn bị đối phương ép nổi giận, dòng nước ngầm bao quanh hai người thật chặt, nếu như người nào thỏa hiệp trước, ý nghĩa người đó nhận thua.
Dần dần, thời gian trôi qua từng chút. Thân hình Dao nhi lay động, nàng có chút không chịu nỗi. Lông mi khẽ run! Hai mắt khép lại, trước mặt bỗng tối sầm, nàng đã mất tri giác!
"Dao nhi..... Dao nhi....." Hiên Viên Triệt ôm nàng, nhẹ nhàng lay động người nàng, nhưng Dao nhi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại! Lửa giận của Hiên Viên Triệt trở thành hư không, chỉ còn lại tự trách và lo lắng, nếu như không đấu khí với nàng, Dao nhi nhất định không sẽ té xỉu!
Thái y đang chẩn đoán bệnh, Hiên Viên Triệt đứng bất an ở một bên, hai hàng lông mày khóa chặt, bất an nhìn Dao nhi suy yếu vô lực, nội tâm tràn đầy tự trách!
Lúc này, thái y chẩn đoán bệnh kết thúc, cao hứng nói: "chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, phu nhân mang thai hơn một tháng!"
Chúc mừng của thái y đối với hắn mà nói là tin sét đánh! Mang thai? Nàng cư nhiên mang thai hài tử của Hoàng Phủ Hiên? Quá mỉa mai!
Hiên Viên Triệt cố nén tức giận, đưa thái y đi rồi, hắn ngồi ở trên mép giường, tròng mắt đen thâm thúy khóa chặt trên bụng bằng phẳng của nàng, tâm tình vô cùng phức tạp, là bi thương? Là hận? Khổ sở đan vào ép hắn thở không nổi! Hắn lập tức đứng dậy, không muốn ở chỗ này! Hắn vừa mới xoay người, Dao nhi yếu đuối gọi hắn lại: "đợi đã nào! Xin cho Lan nhi và Lục Nhi tới chăm sóc ta được không?"
Thỉnh cầu của nàng Hiên Viên Triệt không cách nào cự tuyệt! Khẽ gật đầu, không nói một lời rời đi.
Tới hôm đó sau khi Hiên Viên Triệt rời đi, thì không có trở lại quấy rầy nàng, có Lan nhi Lục Nhi làm bạn, nàng cũng dễ sống, nhưng ngày bình tĩnh cuối cùng nổi lên một cuộc âm mưu tính toán gió tanh mưa máu.
Tin tức vương gia mang về một mỹ nhân khuynh quốc tuyệt sắc nhất thời truyền khắp mỗi góc vương phủ, dĩ nhiên cũng chạy không thoát ánh mắt của Liễu Nhu, chỉ là nàng mang thai bảy tháng rồi, gần lâm bồn, thân thể bất tiện, nếu không nàng làm sao có thể thờ ơ!
Nha hoàn vừa thận trọng phục vụ Liễu Nhu, vừa xúi giục: "nghe nói Vương gia mang về một nữ nhân, vương phi ngài không lo lắng sao?"
Liễu Nhu cười khẽ, ánh mắt từ ái nhìn chằm chằm bụng cao lên, đắc ý nói: "Có cái gì mà lo lắng! Chỉ cần bản phi sinh hạ tiểu vương tử cho Vương gia, mẫu bằng tử quý, quay đầu lại nàng còn không phải nằm rạp ở dưới chân bản phi vô lực lật người!"
"Vương phi anh minh! Nô tỳ không bằng một phần!" Nha hoàn chân chó lấy lòng Liễu Nhu, có chủ tử nào thì có nô tài đó, chủ tử ác độc sắc bén, dối trá, tham lam vinh hoa, nha hoàn há lại sẽ là đứa ngốc! Quan hệ lợi hại trong đó nàng đã nhìn rõ ràng, chỉ cần đi theo vương phi, đi bộ trong phủ cũng có thể ưỡn thẳng lưng!
"Hiểu là tốt rồi!" Liễu Nhu cười đắc ý, nàng thu hết vào mắt tham lam và tính toán ở đáy mắt tiểu nha hoàn, Liễu Nhu cúi đầu cười lạnh, cũng không phá vỡ nàng! Bởi vì ở trong thế giới của Liễu Nhu, chỉ có có thể lợi dụng người, không thể tin người! Nha hoàn cũng không ngoại lệ, hữu dụng thì giữ, vô dụng thì bỏ!