Nhà không thể một ngày không chủ, nước không thể một ngày không vua. Hơi thở bi thương chưa tản đi, Minh quốc lại nghênh đón một vị đế vương mới.
Là ai luôn luôn nhớ không thể quên ngươi? Là ai hàng đêm đi vào giấc mộng? Là ai hàng đêm triền miên đến sáng với ngươi?
"Hiên.... Chàng chờ thiếp một chút.... Chớ đi.... Đừng rời khỏi thiếp...." Trong mộng Hoàng Phủ Hiên không quay đầu lại đi vào rừng hoa đào, Dao nhi liều mạng đuổi theo nhưng lại lạc đường trong rừng hoa đào, giống như một mê trận, mặc cho nàng phí sức như thế nào cũng không ra được, không tìm được Hiên!
Dao nhi thương tâm muốn chết ngồi sụp xuống, vùi đầu vào trong khuỷu tay, khóc thút thít. Chợt một bóng dáng cao lớn che lại ánh mặt trời, nàng nâng mặt đầy nước mắt lên, khi nhìn rõ là ai, liền vui vẻ nhào vào trong ngực hắn, miệng lẩm bẩm: "Hiên, thiếp biết chàng sẽ không bỏ lại thiếp mà đi!"
Ôm nhau ngọt ngào như thế, lại đổi lấy đối đãi lạnh như băng của Hoàng Phủ Hiên, hắn không ôm chặt nàng giống thường ngày, mà là hai tay rũ xuống, thân thể cứng ngắc giống như một bức tường. Ngay cả hô hấp cũng lạnh, Hoàng Phủ Hiên đau lòng chất vấn: "Vì sao nàng nhẫn tâm rời xa ta, khiến ta tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, hàng đêm khó có thể ngủ!"
Nghe vậy, Dao nhi gấp gáp giải thích: "Không, Hiên chàng nghe thiếp giải thích...... "
"Không cần nhiều lời! Dao nhi, ta tin nàng!" Hoàng Phủ Hiên đột nhiên cưng chiều cười một tiếng, sau đó lại biến mất ở chỗ sâu trong rừng hoa đào, mà lòng của Dao nhi cũng rơi xuống đáy cốc, nàng liều mạng kêu gọi cũng không thấy hắn quay đầu lại, chỉ để lại một mình nàng thương tâm rơi lệ!
"Chớ đi.... Chớ đi...." Dao nhi đá chăn ra, đôi tay quơ múa trên không trung. Chợt từ trong mộng thức tỉnh, lập tức bật lên, mồ hôi lạnh liên tiếp, nàng lau đi mồ hôi trên trán, lầm bầm lầu bầu: "Nguyên lai là mộng!"
Ở trong mộng hắn thật làm cho người đau lòng, Dao nhi không khỏi lo lắng, tình trạng hôm nay của Hiên có phải giống như trong mộng hay không, tiều tụy vô hồn, khổ sở bi thương!
Dao nhi vùi đầu vào trong khuỷu tay, nước mắt không tiếng động chảy xuống, thời gian ly biệt nàng thật là nhớ hắn, vậy mà hôm nay cảm giác này càng thêm mãnh liệt, đau đớn tê tâm liệt phế. Khi nào nàng mới có thể gặp lại Hiên đây? Thời khắc mê mang cắn nuốt nàng.
Ban đêm, một người gặp ác mộng, ba người đều bị mộng quáy rầy, có hai cặp mắt không chớp ở trong bóng tối giám thị Dao nhi, nhất cử nhất động thu hết vào mắt!
Ác mộng của nàng, nỗi nhớ của nàng chỉ có thể giấu ở đáy lòng, trời sáng rồi lại là cảnh tượng khác.
Trước khi tiên hoàng băng hà ban xuống chiếu thư: do Hiên Viên Triệt thừa kế ngôi vị hoàng đế, phong Uyển Như hoàng hậu thành Thánh Đức Thái hậu, Cao thái hậu thành Thái Hoàng thái hậu!
Ngày thứ hai sau khi tiên hoàng vào chôn cất ở Hoàng Lăng, trên dưới triều đường bận rộn vì tân quân lên ngôi, tế tự, tế trời xong, Hiên Viên Triệt mặc long bào, tinh thần phấn chấn, uy nghiêm mười phần, ngồi ngay ngắn ở ngai rồng trên đại điện, uy nghiêm hoàng gia không thể khinh thường.
"Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!" Văn võ bá quan chúc mừng!
"Chúng ái khanh bình thân! Trẫm mới lên ngôi vị hoàng đế, đại xá thiên hạ!" Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng phất tay, trong giọng nói lộ ra uy nghiêm, nét mặt nghiêm túc, không chút thay đổi!
Bách quan lại cúi xuống: "Hoàng thượng thánh minh, phúc của dân chúng, phúc của Minh quốc!"
Hiên Viên Triệt lạnh lùng quét qua bách quan, cảm giác cao cao tại thượng rất tốt, ánh mắt liếc lên hai chân tay, đại quyền sanh sát nắm trong lòng bàn tay, trước kia hắn chưa từng nghĩ tới thì ra là quyền thế địa vị thật là tốt, không trách được từ xưa hoàng gia tranh giành đoạt vị như lửa!
Hắn nhẹ nhàng nhếch miệng, gương mặt tuấn tú xẹt qua đường cong hơi nhỏ, thanh âm bình tĩnh vang lên lần nữa: "Sắc phong vương phi Liễu Nhu thành Hoàng quý phi, ban thưởng Nhu Phúc cung, sắc phong tỳ nữ Lan nhi của vương phi trước thành Lan phi, ban thưởng Lan Hiên cung!"
Lời này vừa nói ra lập tức đưa tới tiếng phản đối, Hộ bộ thượng thư bước ra khỏi hàng, khom người góp lời: "Hoàng thượng! Thần cả gan, Hoàng quý phi sinh hạ hoàng tử cho hoàng gia lý nên nhập chủ hậu cung làm hậu, hơn nữa Lan nhi xuất thân tỳ nữ, địa vị hèn mọn, có thể nào sắc phong làm phi?"
"Hoàng thượng, Thượng Thư nói cực phải, xin hoàng thượng nghĩ lại!" Có một quan viên tuổi già bước ra khỏi hàng phụ họa!
Hắn ngồi trên ghế rồng không nói một lời, không khí im ắng yên tĩnh làm cho người ta có áp lực cường đại. Làm cho người ta hít thở không thông, khi bá quan lo lắng đề phòng cho là hoàng thượng sẽ tức giận, hoàng thượng khẽ cười hỏi: "À? Các ngươi nói có gì không ổn?"
"Hoàng thượng mới vừa lên ngôi, quốc gia chưa yên, hoàng thượng nên đặt toàn bộ ý định ở trên triều đình, nhưng chưa lập hậu sẽ chọc cho hậu cung xảy ra một cuộc tranh đấu, nhiễu loạn ý định hoàng thượng, quả thật rất bất hạnh!" Hộ bộ thượng thư góp lời, từng câu của ông đều có lý, từ xưa vô số người ở hậu cung vì tranh thủ tình cảm mà bể đầu chảy máu, nội bộ mâu thuẫn, viện trước có thể nào trốn thoát!
Nhưng Hiên Viên Triệt chính là một người cố chấp, nghe không vào những lời như vậy của thượng thư, hắn cả giận nói: "Thượng Thư không tin năng lực của trẫm? Mấy người phụ nhân có thể định đoạt trẫm sao?"
"Thần không dám!" Thượng Thư vội vàng quỳ xuống, mặt rồng giận dữ, ở làn ranh sống chết. Ông coi như bất mãn cũng chỉ có thể nuốt vào bụng!
Tính hoàng thượng như thế, bá quan không dám góp lời, chỉ đành phải theo tâm ý hoàng thượng, hoàng thượng bỏ xuống một câu nói liền vội vã rời đi: "Ý trẫm đã quyết, chúng ái khanh không cần nhiều lời!"
Nhìn bóng dáng tức giận của hoàng thượng, bá quan chỉ đành phải than thở, lời thật thì khó nghe, hi vọng hoàng thượng chớ ngu ngốc vô năng, nhưng hiển nhiên bọn họ quá lo lắng, chính sách nặng nề của quân vương vào hôm sau khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục.
Thánh chỉ hạ xuống, lập tức khiến cho sóng to gió lớn, trong Nhu Phúc cung, Liễu Nhu đang đập đồ thổ lộ bất mãn của mình, nàng tân tân khổ khổ sinh hạ long tử cho hoàng thượng chỉ có thể được phong làm Hoàng quý phi, mà Lan nhi đó chỉ là một tỳ nữ, có tài đức gì phong làm Lan phi, tại sao?
"A.... Tại sao!" Liễu Nhu tức giận, cung nữ Bích Ngọc cận thân đứng ở một bên không dám đến gần, chợt tiếng khóc của Tiểu hoàng tử làm Liễu Nhu mất đi lý trí thức tỉnh.
Nàng thu lại tức giận, ôm Tiểu hoàng tử vào trong ngực, dụ dỗ nó: "Tôn nhi đừng khóc, mẫu phi làm con hoảng sợ rồi”
Liễu Nhu lạnh giọng nói với Bích Ngọc đứng vững giống như tượng gỗ: "Dọn dẹp bên trong sạch sẽ, chuyện hôm nay không thể truyền ra, hiểu chưa?"
"Nô tỳ hiểu!" Bích Ngọc cũng là người khôn khéo, biết cái gì nên nói, cái gì nên nhìn!
Chỉ chốc lát sau Bích Ngọc thu thập xong rồi, từ trong ngực Liễu Nhu nhận lấy Tiểu hoàng tử: "Nương nương, để nô tỳ ôm, ngài nghỉ ngơi một chút!"
Liễu Nhu giao nhi tử cho Bích Ngọc xong, trong lòng mơ hồ bất an, nhất thời không có chủ ý, hỏi: "Bích Ngọc, ngươi cảm thấy Bổn cung có nên diệt trừ Lan phi hay không?"
Bích Ngọc vừa dụ dỗ tiểu hoàng tử, vừa nói: "Nương nương không cần như thế, Lan phi không quyền không thế, nương nương có tiểu hoàng tử tự nhiên đấu thắng nàng, chỉ là hậu vị vẫn trống, không biết ý muốn của hoàng thượng như thế nào? Không lẽ người muốn lập nữ nhân kia làm hậu?"
"Nói rất có lý!" Liễu Nhu nghĩ lại, Lan phi không đủ gây sợ, chủ yếu là nữ nhân kia, nàng hỏi thăm rõ ràng, lại là Lưu Quân Dao đáng chết, nàng ta thật đúng là âm hồn bất tán, đã gả cho Hoàng Phủ Hiên rồi, lại còn trở lại!
Liễu Nhu khóa chặt đôi mày thanh tú, nhịp tim bất an nhảy lên, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt không còn kế sách, nhưng trong lòng có một chuyện không rõ: "Bích Ngọc, nàng cũng vào hoàng cung rồi hả?"
Bích Ngọc là người thông minh, đã sớm chuẩn bị tốt lắm, cung kính nói: "Nương nương nô tỳ nghe ngóng, nàng quả thật vào ở Lê Hoa uyển, chỉ là có trọng binh trông chừng bất luận kẻ nào không có lệnh của hoàng thượng cũng không vào được!"
Bích Ngọc không biết ân oán của Liễu Nhu và chủ nhân Lê Hoa uyển, chỉ cho là tranh thủ tình cảm, nhưng nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn, vì vậy hỏi thăm Liễu Nhu: "Nương nương, ngài nói hoàng thượng giữ lại nàng ta làm gì? Lại không phong phi!"
"Hoàng thượng muốn để lại, Bổn cung sẽ khiến hắn giữ lại không được!" Liễu Nhu nhếch miệng, cười lạnh, đáy mắt thoáng qua một tia âm mưu tính toán.
Bích Ngọc nhìn chằm chằm nàng, Liễu Nhu cười thần bí, lại gần bên tai Bích Ngọc bàn luận xôn xao, Bích Ngọc gật đầu liên tục, khóe môi nhếch lên nụ cười.
Chủ tớ hai người thương lượng kế lớn, một cuộc âm mưu sắp phủ xuống.
Trong Lan Hiên cung, Lan nhi bó tay hết cách, nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông sao trời xui đất khiến biến thành phi tử rồi? Hơn nữa tiểu thư cũng mất bóng dáng, chủ tử mất hứng, cung nữ thái giám cũng phải cẩn thận làm việc, không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận chủ tử sẽ bị trách phạt.
Huống chi bọn họ còn chưa thăm dò rõ ràng tính tình của Lan phi, dù thấy Lan phi không có kế sách cũng không dám đi lên hỏi thăm an ủi.
Một tay Lan nhi đặt trên bàn, chống cằm, chân mày nhíu chặt, nàng không cần chức phi, có thể trốn dễ dàng, nhưng nàng không thể bỏ lại mình tiểu thư để thoát đi, hơn nữa tiểu thư mang thai gần năm tháng rồi, nàng làm sao yên tâm một mình tiểu thư sống ở trong hoàng cung ăn tươi nuốt sống này. Nhưng làm thế nào đây? Tiểu thư đang ở phương nào nàng còn không biết, chỉ có thể khổ não! Nhưng Lan nhi quyết định chủ ý, ban đêm dò thám hoàng cung!
Nghĩ được như vậy, chân mày Lan nhi hơi giãn ra chút. Tâm tình cũng buông lỏng chút.
Vào đêm, gió nhẹ mát mẻ. Lục Nhi đỡ Dao nhi ngồi ở trong sân, Lục Nhi cũng ngồi ở một bên, chợt Dao nhi chăm chú nhìn thành cung bên ngoài, từ trên bàn cầm lên một trái quýt ném ra ngoài thành cung, quả nhiên không ngoài dự đoán, trái quýt không rơi xuống đất liền bị một mũi tên bắn thủng. Lục Nhi đột nhiên cả kinh thất sắc, miệng cũng há hốc thật to có thể nhét vào một cái trứng gà.
Phu nhân ném trái quýt ra khiến nàng không rõ ý nghĩa, nhưng bây giờ xem ra phu nhân muốn thử dò xét thế lực bên ngoài thành cung, nhớ tới số mạng trái quýt, Lục Nhi xấu hổ, chỉ sợ khó chạy.
Dao nhi cúi đầu cười lạnh, nhàn nhã bóc vỏ quýt, ăn thật ngon. Nàng đang đợi, chờ người không an phận trong hoàng cung.
Cao thái hậu thông minh hung ác, đùa bỡn quyền thuật. Liễu Nhu ngang ngược càn rỡ, âm mưu tính toán. Hiên Viên Triệt lãnh khốc vô tình, quyết giữ ý mình. Ba nữ nhân một sân khấu, huống chi ở giữa còn dính dáng một nam nhân, vở kịch này bắt đầu sẽ rất đặc sắc, làm cho người ta không dời mắt được.
Nghĩ đến cuộc chiến tương lai như lửa, Dao nhi nhàn nhạt cười, Lục Nhi lại không rõ chân tướng. Phu nhân xinh đẹp nhưng không diêm dúa, thiện lương nhưng không mềm yếu, có tâm kế nhưng không tính toán, có khí chất nhưng không tính toán chi li, nữ tử như vậy đáng giá người ta yêu. Cũng khó trách hoàng đế hai nước vì nàng mà tranh nhau.
Ban đêm rất yên tĩnh, không đợi được người nên tới, Dao nhi cũng buồn ngủ. Nàng chỉ có thể nói mọi người trong hoàng cung không phải là người lương thiện, ngồi yên không hấp tấp!
Đêm khuya một bóng dáng nhỏ xuyên qua trong đêm đen, mục tiêu là Lê Hoa uyển! Nàng núp thân thể ở trên cây rậm rạp, đôi mắt nhỏ tìm tòi chung quanh, lỗ tai cảnh giác lắng nghe động tĩnh chung quanh, Lê Hoa uyển nhìn như bình tĩnh, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng cường đại mai phục bốn phía Lê Hoa uyển, nàng một thân một mình không thể liều mạng, cần dùng trí!
Bóng cây nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng vang xào xạc, nhưng cũng không có kinh động người ở chỗ tối, thân thể nhỏ nhắn của nàng đột nhiên bao phủ ở trong đêm tối, thần không biết quỷ không hay!