Lan Hiên cung, tiếng tiêu quấy nhiễu hàng đêm khiến tâm thần Lan nhi hơi không tập trung, mặc dù nàng không hiểu âm nhạc nhưng nghe nhiều nàng cũng cảm thấy trong đó có mờ ám, vì vậy gọi một nhạc công đến phổ nhạc cho nàng.
"Nô tỳ tham kiến nương nương!" Nhạc công khẽ khom người hành lễ, Lan nhi nhẹ nhàng nhấc tay ngọc, ống tay áo tơ lụa theo cánh tay rơi xuống tới cổ tay.
Giọng dịu dàng của Lan nhi khiến nhạc công thấp thỏm bất an bình tĩnh lại: "Đứng lên!"
"Tạ nương nương!" Nhạc công khẽ đứng dậy, cung kính đứng ở một bên, bộ dạng phục tùng không dám nhìn thẳng Lan nhi. Lan nhi nhẹ giọng nói ra mục đích nàng gọi hắn đến hôm nay: "Hôm nay bản cung mời ngươi đến là vì phổ nhạc, gần đây ban đêm trong cung thường có tiếng tiêu dễ nghe, Bổn cung muốn ngươi phổ nhạc ra!"
Cung nữ nghe vậy yên tâm, nụ cười tự tin hiện trên mặt xinh đẹp, nói: "Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định dốc hết toàn lực!"
"Được! Mời!" Lan nhi nhàn nhạt cười một tiếng, nở rộ như hoa lan vào sáng sớm, trên mặt cánh hoa loáng thoáng lưu lại sương óng ánh trong suốt. Theo phương hướng ngón tay Lan nhi, cung nữ ngồi xuống, cầm giấy bút, chờ nương nương phân phó!
Vừa dứt lời, tiếng tiêu đúng lúc vang lên, cung nữ nghiêng tai lắng nghe, chấm mực nước ngoắc ngoắc viết viết ở trên tờ giấy trắng, tiếng tiêu trầm bổng phập phồng, uyển chuyển du dương! Dần dần, tiếng tiêu dần dần tắt, cung nữ viết xuống nốt cuối cùng!
Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm cao vút: "Hoàng thượng giá lâm!"
Cung nữ vội vã đặt giấy lên bàn, quỳ xuống, động tác làm liền một mạch. Lan nhi khom người hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng!"
"Ái phi xin đứng lên!" Hiên Viên Triệt bước nhanh đến phía trước đỡ Lan nhi dậy, cũng thuận thế kéo Lan nhi vào trong ngực, Lan nhi ngoan ngoãn tựa sát không phản kháng giống như một con mèo nhỏ. Thanh âm Hiên Viên Triệt trầm thấp lạnh như băng: "Nghe nói ái phi mời nhạc công phổ nhạc?"
Nghe vậy, Lan nhi kinh hãi, chẳng lẽ nhất cử nhất động của nàng đều ở trong giám thị của hắn? Nếu không sao nàng mới mời nhạc công thì hắn đã tới?
Lan nhi đè nén phỏng đoán trong lòng, cười ngọt ngào nói: "Đúng! Mặc dù Lan nhi không hiểu khúc nhạc, nhưng cảm thấy tiếng tiêu này thật là dễ nghe rất cảm động, vì vậy tìm nhạc công phổ nhạc, Lan nhi cũng học một ít!"
"Khó được ái phi có lòng!" mặt Hiên Viên Triệt không chút thay đổi, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn! Hắn tiến lên một bước, không lưu dấu vết bỏ qua Lan nhi, đưa tay cầm giấy trắng từ trên bàn lên, vừa suy nghĩ, vừa không chút để ý hỏi: "Ái phi có biết hàm nghĩa trong khúc này?"
"Không biết!" Lan nhi không chút do dự lắc đầu, che miệng lúng túng cười một tiếng, nói: "Lan nhi ngu độn, không biết cung thương (hai trong ngũ âm của nhạc cổ điển Trung quốc)!"
"Những thứ nhàm chán này ái phi không cần học!" Hiên Viên Triệt nói thế đến tột cùng là ý gì? Chẳng lẽ hắn đoán ra ý đồ cố ý quanh co lòng vòng của Lan nhi nên cảnh cáo nàng sao?
Lan nhi giả bộ không chút tâm cơ nào, khéo léo trả lời: "Vâng hoàng thượng, nô tỳ tuân lệnh!"
Hiên Viên Triệt tiện tay ném giấy trắng ở trên bàn, xoay người lại nói với Lan nhi: "Trẫm còn có công sự chưa làm, ái phi sớm nghỉ ngơi một chút!"
"Cung tiễn hoàng thượng!" Lan nhi không giận không làm khó, hoàn toàn như không có chuyện, đưa Hiên Viên Triệt đi, ban thưởng nhạc công rồi đuổi nàng rời khỏi, Lan nhi cầm nhạc phổ tỉ mỉ suy nghĩ, trong phòng cũng hiện lên từng chữ, chợt trong mắt phát ra ánh sáng thắng lợi, mắt dừng trên nhạc phổ, tất cả đều hiểu.
Nàng phải ngủ một giấc, chuẩn bị chiến đấu! Thổi tắt cây nến, Lan nhi ngã đầu ngủ, mặc kệ trời đất mù mịt!
Nhu phúc cung, chủ tớ hai người tựa hồ đang nóng nảy chờ đợi người nào, thật lâu không ngủ! Đêm đã khuya vì ngăn ngừa người khác hoài nghi, Bích Ngọc hạ thấp giọng ghé vào bên tai Liễu Nhu nói: "Nương nương, người trở lại!"
"Truyền hắn vào đi!" Liễu Nhu mừng rỡ đầy cõi lòng, đáy mắt hiện nụ cười.
"Tham kiến nương nương!" Một nam tử mặc phục sức thái giám đi tới, quỳ một chân trên đất! Bóng dáng không kiêu ngạo không tự ti hiện lên ở trước mắt các nàng.
Liễu Nhu vội vàng hỏi: "Chuyện làm như thế nào?" nàng rất muốn xem tiết mục song long đoạt phượng phấn khích, nếu Phượng Hoàng hủy diệt ở giữa sự tranh đoạt của song long càng đáng xem hơn, nàng đã không kịp chờ đợi rồi.
Nam tử cung kính trả lời: "Chuyện đã làm xong, ít ngày nữa hắn sẽ đến Minh quốc!"
"Được, được! Bích ngọc, thưởng!" Liễu Nhu vỗ tay khen hay, phân phó Bích Ngọc một tiếng, Bích Ngọc lập tức đi vào phòng, đợi lúc ra ngoài, trong tay đã cầm một hộp vàng bạc châu báu, sáng ngời chói mắt!
Nam nhân nhận lấy châu báu, đáy mắt tỏa ra tham lam, trong giọng nói lộ ra nụ cười: " Tạ nương nương! Tại hạ cáo từ, tuyệt không liên lụy nương nương!"
"Đi!" Liễu Nhu phất tay một cái, bóng dáng nam nhân vụt một cái biến mất trong đêm đen, Liễu Nhu đắc ý cười, kịch hay sắp bắt đầu rồi!
Sáng hôm sau, trong hoàng cung vui sướng, nghênh đón một đại nhân vật. Cũng là một nhân vật quan trọng thay đổi vận mạng Dao nhi.
Bởi vì Thái hậu ra mặt Dao nhi có thể tự do hoạt động trong hoàng cung, nhưng phải có người đi theo, đãi ngộ đặc biệt này ngược lại khiến Dao nhi càng thêm phiền lòng, đến đâu đều có một đám đuôi đi theo, bị người giám thị, Dao nhi chỉ đành chịu núp ở trong Lê Hoa uyển, không ra cổng trước không bước cổng sau! Nhưng hôm nay trong cung có khách nên Thái hậu cho mời, Dao nhi phải ra mặt!
Dao nhi vẫn mặc bộ y phục lụa mỏng màu trắng, vào thu hơi lạnh, Lục Nhi phủ thêm áo khoác màu trắng cho nàng, nơi cổ áo có lông nhung, thật là ấm áp thoải mái, ở giữa những nữ nhân trang phục lộng lẫy trong cung, Dao nhi có vẻ mộc mạc mà trắng trong thuần khiết!
Bọn Hiên Viên Triệt đã ở cửa cung trông mong chờ đợi khách quý, nhưng Dao nhi khoan thai tới chậm, mới vừa đến gần cửa cung, ánh mắt của Dao nhi bị một bóng dáng quen thuộc hấp dẫn, nàng nháy nháy mắt không xác định hỏi Lục Nhi: "Lục Nhi, ngươi xem, phi tử mặc quần áo màu xanh biếc bên cạnh Hiên Viên Triệt có phải Lan nhi hay không?"
Nghe vậy, mắt Lục Nhi nhìn qua, nói: "Phu nhân, bóng lưng có mấy phần quen thuộc! Chỉ là không rõ lắm có phải Lan nhi hay không!"
Lửa giận của Dao nhi lên cao, nếu thật là Lan nhi thì dù nàng trở mặt với Hiên Viên Triệt cũng phải cứu Lan nhi ra hoàng cung, Lan nhi và Tiêu Phong lưỡng tình tương duyệt, tại sao hắn chia rẽ người có tình?
Dao nhi ôm lòng thấp thỏm bất an chậm rãi tới gần người giống Lan nhi, đi tới phía sau nàng, khẽ gọi: "Lan nhi?"
"Dạ!" Nghe được có người kêu nàng, Lan nhi phản xạ có điều kiện đáp ứng một tiếng, cũng xoay đầu lại, trên mặt mang nụ cười, nhưng lúc thấy Dao nhi, nụ cười cứng ở trên mặt, nhưng ưu thương lóe lên ở đáy mắt lại bị Dao nhi bắt được!
"Tiểu thư?" Lan nhi nói nhỏ, trong giọng nói có chứa một tia nghẹn ngào, lỗ mũi cũng hồng hồng giống như con thỏ nhỏ, Lan nhi vừa định nhào vào trong ngực Dao nhi khóc lớn, lại bị Hiên Viên Triệt kéo vào trong ngực, ở bên tai Lan nhi dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói: "Ái phi, chú ý thân phận!"
Mặc dù không nghe được Hiên Viên Triệt nói gì, nhưng nhìn bộ dáng gượng cười của Lan nhi, trong lòng Dao nhi rất chua chát khổ sở, Lan nhi nhất định là bị khống chế, nếu không phải bởi vì nàng, Lan nhi đã cùng Tiêu Phong như hình với bóng rồi, làm sao chịu nhịn nỗi khổ tương tư khi chia ly?
Nội tâm Dao nhi tràn đầy tự trách áy náy, nàng âm thầm thề nhất định phải cứu Lan nhi thoát ly biển khổ, từ đó trời cao mặc chim bay, nàng và Tiêu Phong lưu lạc chân trời cũng tốt hơn bị nhốt trong cung vạn lần!
Dao nhi im lặng không lên tiếng đứng ở một bên, chỉ có Lục Nhi cùng theo, ý định của những người khác đều tập trung trên người bị khách sắp tới, nhưng Dao nhi vẫn loáng thoáng cảm nhận được một ánh mắt oán hận dừng lại ở trên người nàng, Dao nhi theo ánh mắt nhìn lại, đối diện khuôn mặt phẫn hận của Liễu Nhu, Dao nhi nhàn nhạt cười một tiếng, ngay sau đó xoay mặt.
Lúc này, một chiếc xe ngựa tiến vào tầm mắt mọi người, xe ngựa dừng ở trước cửa cung, một nam nhân tà mị từ trên xe ngựa đi xuống, tuy hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng tác phong vẫn nhanh nhẹn, hai lông mày anh tuấn giương lên, khuôn mặt trắng nõn, giữa hai lông mày có âm khí, nhưng không ảnh hưởng hình tượng toàn thân, được cho là một mỹ nam tử.
Dao nhi buồn bực trong lòng, nam nhân này rốt cuộc có thân phận gì? Đáng giá hoàng thượng Thái hậu hao tâm tốn sức chào đón!
Hiên Viên Triệt bỏ lại Lan nhi sải bước lên trước, mỉm cười nói: "Thập hoàng thúc đi đường cực khổ!"
Nam nhân vội vàng quỳ xuống hành lễ thỉnh an: "Thần tham kiến hoàng thượng!" nam nhân nhìn như cung kính, nhưng kiêu ngạo không kém trên người hắn chạy không khỏi hai mắt khôn khéo của Dao nhi, Dao nhi cười lạnh, thật là một nam tử lợi hại trong ngoài không giống nhau.
Thập hoàng thúc tên Hiên Viên Triệu, là em ruột của tiên tổ hoàng đế, sau khi tiên tổ hoàng đế kế vị hắn liền dạo chơi khắp nơi, nguyên do ở trong đó người ngoài đều không biết, chỉ là vì sao hắn đột nhiên trở lại đây? Dao nhi trăm mối vẫn không có cách giải!
Thập hoàng thúc tuy là trưởng bối, nhưng cũng không lớn hơn Hiên Viên Triệt mấy tuổi, lúc nhỏ thường cùng nhau chơi đùa, cho nên tình cảm thân thiết, thập hoàng thúc khách khí như thế khiến Hiên Viên Triệt không vui nhíu lông mày, Hiên Viên Triệt đỡ thập hoàng thúc dậy, cười nói: "Thập hoàng thúc không cần đa lễ, giống như lúc nhỏ là được!"
"Thần cung kính không bằng tuân mệnh!" Thập hoàng thúc cũng không từ chối sảng khoái đáp ứng, thập hoàng thúc cau mày, ánh mắt như có như không bay đến trên người Dao nhi, khóe miệng hắn còn mang nụ cười làm cho người ta không rõ chân tướng, làm cho da đầu người ta tê dại!
Đáy mắt Dao nhi dính vào một tầng mê mang, Dao nhi nghi ngờ len lén nhìn Thái hậu một cái, bà thật bình tĩnh, không buồn không vui, nhưng lo lắng trùng trùng ở đáy mắt là chuyện gì xảy ra? Cho đến khi thập hoàng thúc đi tới trước mặt Thái hậu hành lễ, Thái hậu mới nở một nụ cười nhàn nhạt: "Tham kiến hoàng tẩu, đã lâu không gặp, phong thái hoàng tẩu chưa giảm!"
Thái hậu nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Thập đệ vẫn không thay đổi, miệng vẫn bén nhọn!"
"Ha ha..... Hoàng tẩu quá khen!" Xem ra thập hoàng thúc vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, cái gia đình này nói chuyện cũng ngấm ngầm hại người, trong lời có gai, xem ra bên trong tất có chuyện!
Nghe người một nhà này hàn huyên nhàm chán khiến Dao nhi buồn ngủ, qua hồi lâu, khi nàng rốt cuộc nhịn không được, vở kịch nhàm chán này mới kết thúc, do Lục Nhi đỡ, nàng không kịp chờ đợi muốn nằm ở trên giường lớn Lê Hoa uyển ngủ một giấc ngon.
Nhưng không như mong muốn, nàng nằm ở trên giường mềm nhũn không hề buồn ngủ, đầy trong đầu là ánh mắt uất ức của Lan nhi, còn có ánh mắt không giải thích được lúc thập hoàng thúc nhìn nàng, giống như đã gặp ở đâu, nhưng nàng vắt hết óc cũng không có chút đầu mối nào. Lúc này, Dao nhi quay đầu, trong lúc lơ đãng thấy trên bàn có một con mèo, ánh mắt sáng rỡ của mèo chăm chú nhìn nàng, khiến nàng rợn cả tóc gáy, Dao nhi kinh hoảng hô to: "Lục Nhi, mau ôm con mèo trên bàn đi!"
Lục Nhi nghe tiếng đi vào, trên bàn rỗng tuếch, Lục Nhi không giải thích được nói: "Phu nhân, không có mèo!"
"Có, ở trên bàn!" Dao nhi kiên trì thấy được mèo, tay ngọc chỉ vào trên bàn, giọng nói lộ ra không kiên nhẫn, trong lòng Lục Nhi cảm thấy lẫn lộn, nghĩ thầm: có lẽ phu nhân ngủ mê xuất hiện ảo giác rồi!
Lục Nhi cũng không để ý, đi tới đắp kín mền cho Dao nhi, nói: "Phu nhân nghỉ ngơi, Lục Nhi ôm mèo đi!", đợi Dao nhi nhắm mắt lại, Lục Nhi như có chuyện lạ đến gần cái bàn, sau đó xoay người nhìn Dao nhi một cái liền rời đi.