Khi Phú Nhị Đại Gặp Gỡ Phú Nhị Đại

Chương 17



Mạnh Phàm trằn trọc cả đêm, rõ ràng là ngứa ngáy, nhưng lại không dám bắt đầu.

Nói đùa! Đây là vợ anh, người phụ nữ duy nhất trên thế giới này anh có thể đường đường chính chính chung giường, tại sao anh lại không làm được?

Nằm bên cạnh Lục Lộ, anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể cô (đó là mùi nước hoa đuổi muỗi), anh cảm thấy choáng ngợp, buồn bực.

Cuối cùng, anh tự nhủ mình là một người đàn ông lịch thiệp, tôn trọng ý kiến của cô dù cô là vợ anh. Ai mà không biết mấy ngày nay phụ nữ luôn cảm thấy nhàm chán? Hãy chắc chắn để hỏi trước.

Uh … Ngày mai anh sẽ nói chuyện với Lục Lộ, liền quyết định như vậy đi.

Hôm sau ăn sáng xong, anh nghĩ cách nói chuyện với Lục Lộ!

Ví dụ –

“Lục Lộ, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Lục Lộ mặt không biểu tình nhìn người nào đó: “Sinh năm 86.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Anh không đếm được à?”

Tất nhiên anh biết Lục Lộ nhỏ hơn anh sáu tuổi, ở giữa có khoảng cách hai thế hệ. Nhưng dường như hai người đều không biết khoảng cách thế hệ đơn giản như vậy, khoảng cách gần như giống nhau.

“Uh… Cô tốt nghiệp trường tiểu học nào?”

“Trường tiểu học của quận, anh không biết?”

“Vâng, vậy… trường trung học cơ sở nào?”

“Trường trung học thứ mười ba của quận, anh không kiểm tra à? ”

” Ồ, tôi nghĩ chúng ta có thể là cựu đồng học. Vậy thì … trường trung học nào? “  Là một người đàn ông bình thường ở độ tuổi tinh lực tràn đầy, cùng một người phụ nữ ở chung giường gần nửa tháng, đặc biệt người này vẫn là vợ của anh, còn chưa có quan hệ thực chất, ai mà chẳng sẽ phát tình. Đặc biệt là sau khi Mạnh Phàm xem mắt với Lục Lộ, ông già đã coi thường anh đến mức anh không có cơ hội để lãng mạn, đếm trên đầu ngón tay, anh đã không chạm vào một người phụ nữ trong một tháng rồi. Hầu hết đàn ông sẽ bị cưỡng bức dùng tay từ lâu, nhưng Mạnh Phàm thì không, anh sẽ không làm điều đáng xấu hổ đó. Đương nhiên, cái này chủ yếu là bởi vì Lục Lộ ngay bên cạnh, rõ ràng có một đóa hoa yêu kiều, tại sao anh phải ủy khuất chính mình chứ?

Nhưng bây giờ anh chính là đang ủy khuất chính mình. Trước đây Mạnh thiếu muốn phụ nữ, về cơ bản, ngay khi chi phiếu được ký kết, hơn chục phụ nữ có lý lịch tương đối trong sạch đã lao tới anh, vì vậy anh không cần làm quen. Đây là lần đầu tiên anh làm những việc như quan tâm, hỏi han này nên có chút luống cuống.

“Uh … Tôi học trường tư nên không rõ lắm. Cô ở cùng một đám người bình thường, có phải có cảm giác cực kỳ ưu việt, phải không?” Tại sao cuộc nói chuyện này lại trở nên kì dị như vậy, chính Mạnh Phàm cũng không biết nữa.

Lục Lộ im lặng một hồi mới nói: “Thoạt nhìn là hạc giữa bầy gà. Nhưng anh biết cảm giác khi làm hạc giữa bầy gà không?”

“A?”

“ Anh không hiểu đâu. Dù sao cái cảm giác ưu việt anh nói tôi cũng không cảm nhận được. ”

Hoàn cảnh như vậy không sai biệt lắm. Mặc dù bọn họ không dám làm gì quá phận như bạo lực nhưng lại dùng lời nói và hành động cô lập cô. Lục Lộ đã gặp không ít trường hợp như vậy.

TRUYỆN ĐĂNG TẠI LINH LĂNG CÁC. NHỮNG NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP!

Hầu hết mọi người đều có lòng căm thù người giàu, nhưng người lớn bình thường dùng lý trí để kìm nén sự ghen tuông này, nhưng trẻ em thì khác. Lục Lộ mặc những bộ quần áo đẹp nhất từ khi còn nhỏ, sử dụng những thứ tốt nhất, tạo thành một sự tương phản rõ nét với những người xung quanh. Trong điều kiện vật chất như vậy, lòng ghen tị dâng lên, hầu hết bọn họ đều ghen ghét Lục Lộ. Ngay cả khi một số người không ghét cô, họ cũng cô lập cô giống với hầu hết mọi người.

Đôi khi mất đồ, cô muốn nói với cô giáo rằng khi bắt đầu lên lớp sẽ tìm kiếm thì có người nói, cô giàu, sao không mua cái khác? Đôi khi quần áo bị người ta phá hoại, nhưng bọn họ lại nói, cô giàu có như vậy, tại sao không mua cái khác? Dù có nói với cô giáo thì họ cũng chỉ trách bọn họ làm bậy, trong lòng lại nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ, đối với một đứa con nhà giàu như Lục Lộ thì chẳng là gì cả. Nhưng những lời trách móc từ người lớn sẽ chỉ khiến các bạn trong lớp càng thêm ghét Lục Lộ.

Cô cũng đã hỏi Lý Đông Tú khi cô còn nhỏ, cô cũng đã yêu cầu sự giúp đỡ. Khi đó, mẹ hỏi cô: “Con muốn mẹ làm gì? Nói với lãnh đạo nhà trường quan tâm đến con nhiều hơn? Bố trí vệ sĩ ở trường? Cảnh báo phụ huynh học sinh trông con? Những ý kiến này chỉ khiến họ ghét con nhiều hơn mà thôi. ”

Cô nói cô muốn chuyển trường, đến trường dành cho con nhà giàu, như vậy cô sẽ không còn phải chịu cảnh này nữa.

“Không cùng hoàn cảnh không cùng chiến trường. Ở đây không được thì đến nơi khác con vẫn sẽ bị bắt nạt” Lý Đông Tú trả lời cô.

Sau đó, cô học cách sử dụng tiền tiêu vặt để mua chuộc mọi người, khiến một số người trong lớp trở thành cấp dưới của cô; cô học được cách hòa nhã và thu phục những người khinh thường mình; cô học cách trừng phạt thích đáng những người luôn luôn có địch ý với mình.

Phải nói rằng nếu lúc đó cô lựa chọn chạy trốn thì bây giờ cô cũng chỉ là một kẻ vô dụng, không có sức để kế thừa nhà họ Lục nữa. Cho dù cô kết hôn với một gia đình giàu có, cô sẽ chỉ mất hết tài sản, cuối cùng bị người khác thôn tính. Mọi điều Lý Đông Tú làm đều có ý nghĩa vì sự trưởng thành của cô.

Tuy nhiên, cô không thể đồng ý rằng với tư cách là một người mẹ, bà đã đối xử tàn nhẫn với con mình như vậy, cô cảm thấy thật sự khó chịu.

“Có bao giờ người ta nói anh dựa vào tiền của gia đình để kiếm tiền hay đại loại như vậy không?” Lục Lộ bối rối hỏi một cách thản nhiên.

“Tất nhiên là có, thậm chí còn có những cái cực đoan hơn nữa.” Mạnh Phàm thờ ơ nói.

“Vậy anh làm gì?”

“Cắt! Gia giàu có, họ thích ghen ăn tức ở, họ ghen tị. Có bản lĩnh thì cắt cổ tự tử, đánh cược vận may, xem bọn họ có thể được sinh ra vào gia đình giàu có trong kiếp sau hay không. ”

Mạnh Phàm vẻ mặt tự mãn nói. Dù sao nhà anh cũng có tiền, anh chính là đại gia, người khác thích nói gì thì nói.

Lục Lộ cảm thấy nhẹ nhõm một hơi, cười thầm. Người này, người có hoàn cảnh giống cô, lại chọn một giải pháp khác.

“Làm anh sao có thể tự tin như vậy?” Rõ ràng nhìn qua thì vô dụng, đầu rỗng tuếch.

“Tôi có tiền, tôi đẹp trai. Ai kém hơn thì ghen tị thôi. Anh trai hiểu chuyện, không thèm chấp với bọn họ. Vốn đã nghèo lại còn xấu, tính cách như vậy, cùng bọn họ so đo, thật là uổng phí thân phận của bản thân mình. ”

Đúng vậy, Mạnh Phàm là một gã chỉ có đầy tiền trong nhà. Dù sao anh giàu thì anh giỏi, anh không cần quan tâm đến ý kiến của người khác một chút nào, ai kêu anh giàu kia chứ!

Quên đi, chuyện trong quá khứ, nghĩ nhiều thế làm gì. Dù sao những kẻ ức hiếp cô cũng đã được dạy cho một bài học từ lâu rồi, cô đã không còn quan tâm đến chuyện đó nữa. Nếu lại cảm thấy phiền não, chẳng phải giống như Mạnh Phàm đã nói, là hạ thấp thân phận của mình sao? Cô kém ai cũng được, nhưng không thể là Mạnh Phàm! Nếu không cô chính là kẻ ngốc mất!

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có tâm trạng muốn trò chuyện: “Hôm nay anh bị sao vậy? Say nắng? Nóng quá?”

Mạnh Phàm nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lục Lộ. Mới vừa rồi anh cảm thấy tâm trạng vợ mình không tốt. Mặc dù không biết tại sao, nhưng anh không thích nhìn thấy dáng vẻ đó của cô. Lục Lộ chắc hẳn là người phụ nữ xấu xa, suốt ngày chỉ biết cười đểu và nghĩ cách tính kế với người khác. Cô líu lưỡi nói chuyện suốt ngày khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống, nghĩ đến điều đó thật không chịu nổi mà.

Cảm nhận được tâm trạng của vợ đang tốt lên, Mạnh Phàm cảm thấy không khí cũng tốt nên nói: “Chồng cô sức khỏe tốt như vậy, một đêm bảy lần, làm sao có thể say nắng cơ chứ.

Một đêm bảy lần! Lục Lộ muốn nôn,” Hôm nay anh bị sao thế? Co giật à? Không còn gì để nói nữa à? ”

Cô không để ý đến việc Mạnh Phàm tuyên bố – chồng của cô, cô cũng không nhận ra Mạnh Phàm nhắc tới chuyện này, chính là rất lâu rồi anh còn chưa đụng đến phụ nữ.

“Phốc… sao cô có thể ngu ngốc như vậy!” Đau lòng quá đi!

“Bị anh gọi là ngu ngốc là nỗi xấu hổ lớn nhất trong cuộc đời tôi. Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, đừng do dự, có gì xấu hổ kia chứ!” Lục Lộ trừng lớn mắt, hoàn toàn thể hiện sự khinh thường của cô đối với Mạnh Phàm.

“Chết tiệt! Vậy thì tôi cứ nói thẳng đi, Lục Lộ, hai chúng ta …”

“Trời mưa rồi!” Lục Lộ cắt lời.

Chắc chắn bên ngoài trời bắt đầu mưa tầm tã, mùa hè trở trời quá nhanh, vừa rồi mặt trời còn hừng hực, giờ lại đang mưa.

Mạnh Phàm hận! Sáng không mưa chiều tối cũng không mưa, nhưng cố tình lại chọn thời điểm này. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh cố gắng muốn động phòng. Anh liếm môi, tiếp tục nói với Lục Lộ, “Chúng ta …”

“Con gái, bà đã đọc dự báo thời tiết ngày hôm qua rằng trời sẽ mưa lâu đấy.” Bà cụ đột nhiên từ bên trong đi ra, bước vào cắt đứt lời nói của Mạnh Phàm một lần nữa.

Mạnh Phàm chán nản nhìn khuôn mặt già nua với những bông hoa cúc đang nở rộ bà đang cầm và nói: “Mùa mưa đến rồi, tất nhiên sẽ còn kéo dài rất lâu.”

“Trời mưa rồi. Chắc mấy người Kim Trụ tối nay sẽ trở về.” Bà lão vẻ mặt hưng phấn nói.

“Bà đang nói về ai vậy?”

Lục Lộ trả lời thay cho bà cụ, “Kim Trụ, họ Kỷ, anh có thể gọi Kỷ thúc thúc, là bố của Y Nhiên.”

Chắc chắn rồi, chú Kỷ và dì Kỷ đã trở lại, vì vậy ban đêm họ phải đổi phòng.

Bà cụ, chú dì Kỷ ở trong phòng lớn, trong khi Mạnh Phàm và Lục Lộ chuyển đến phòng nhỏ. Giữa hai phòng có một nửa bức tường, độ cao bằng độ cao của cái kháng. Ở nông thôn thường xây như vậy để mọi người có thể cảm nhận được gió mà không bị trường ngăn cản.

Buổi tối đi ngủ, Lục Lộ cũng không cần mùng nữa, dù sao trời mưa cũng không có muỗi. Hai người nằm cạnh nhau, nghe thấy tiếng ngáy to của chú Kỷ ở bên cạnh, hai mắt mở trừng trừng nhìn nhau không ngủ được.

Mẹ nó! Bên cạnh là vợ anh, muốn làm gì thì làm, nhưng có một cặp vợ chồng khác còn đang nằm gian bên cạnh, anh có thể làm gì đây? Ít nhất Mạnh thiếu cũng không thích trình diễn AV trực tiếp!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.