"Việc này, hãy thứ nô tỳ hảo hảo cân nhắc cân nhắc, nếu như có người thích hợp, nô tỳ nhất định sẽ nói bẩm báo với phu nhân ." Ninh ma ma hỏi tiếp : "Nha hoàn trong phòng tiểu thư , lần này, trước tiên muốn điều đi những ai ?"
"Ta đã chọn vài người,những người này, đều là gia sinh tử, tốt nhất đuổi đi." Nói xong, Tống thị đem một xấp giấy giao cho Ninh ma ma nói: "Những nha hoàn này đều đã nuôi lớn như vậy , bán đi cũng đáng không ít tiền. Nhưng ta không muốn làm cái loại chuyện tình tổn hại âm đức này, nếu hầu hạ tiểu thư không tốt , niệm tình đã từng với nữ nhi của ta một hồi chủ tớ, ta nghĩ , để cho các nàng trở về nhà của mình đi, coi như là một việc công đức ."
"Phu nhân thật là từ tâm ." Ninh ma ma tiếp nhận nhũng khế ước bán mình , nhanh chóng nhìn lướt qua, liền nhìn thấy khế ước bán mình trên cùng lại rõ ràng chính là Hổ Phách. Hổ Phách là một nha đầu rất kiên định, làm việc ổn thỏa, lại quá mức chất phác, ngày thường , tiểu thơ đối với nàng ta có nhiều bất mãn, Ninh ma ma mặc dù cảm thấy để một nha hoàn như vậy ở bên người tương đối thỏa đáng, nhưng nghĩ đến tiểu thư không vui, cũng không dám lên tiếng cầu tình.
Ninh mẹ cầm những khế ước bán mình này, ly khai viện của Tống thị , trong lòng âm thầm tính toán cân nhắc làm cách nào để mở miệng với những nha hoàn này, nhất là đối với Hổ Phách, người kiên định chất phác , thường thường so với những người khác càng khó thuyết phục.
"Ma ma, xảy ra chuyện lớn rồi, trong viên của tiểu thư xảy ra chuyện lớn rồi." Một tiểu nha hoàn đột nhiên hoang mang hốt hoảng chạy đến trước mặt Ninh ma ma, lôi kéo ống tay áo của Ninh ma ma, nói: "Ma ma, người nhanh đi xem đi."
Ninh mẹ bị dọa đến ngơ ngác , tiểu thư là khối thịt trong tim , là hạt ngọc trong mắt Tống thị , nếu như xảy ra chuyện Tống thị đâu cần biết đạo lý gì, chỉ sợ nếu như phát nộ xuống, rất nhiều người sẽ gặp tai ương, mà hiện tại, trong phủ lại thêm một Lục di nương đang như hổ đói rình mồi , vậy càng không thể vào lúc này đi sai bước nào. Vì thế Ninh ma ma đi theo tiểu nha hoàn một đường chạy đến trong viện của Tô Giáng Thần .
Ninh ma ma chân còn chưa có bước vào trong viện, liền nghe thấy giọng nói của Tô Giáng Thần cất cao : "Đánh , tiếp tục đánh ,đám nô tài các ngươi , trong mắt còn có sự tồn tại của chủ tử là ta hay không?"
Tim của Ninh ma ma nhảy dựng, xem ra lần này là nháo lớn chuyện rồi, với tính tình dịu dàng ngoan hiền của tiểu thư cũng có thể phát hỏa lớn như vậy, chỉ sợ mấy đứa nha hoàn này lại gây ra chuyện không nhỏ rồi .
Trong lòng nghĩ như vậy , Ninh ma ma cước bộ càng thêm không dám chậm, đi nhanh vào trong viện , vừa đi vào, chỉ nhìn thấy Tô Giáng Thần ngồi ngay ngắn ở trên ghế quý phi , nhỏ nhỏ thân mình ở trên ghế quý phi hiện ra càng nhỏ gầy, nhưng lại có một cổ uy nghiêm lộ ra , nhìn nàng, liền như phảng phất nhìn thấy một Tống thị khác.
"Tiểu thư." Ninh ma ma tiến lên phúc phúc thân mình, hướng Tô Giáng Thần đứng đắn hành lễ, sau đó sắc mặt nghiêm khắc, ánh mắt từ trên mặt nha hoàn xếp hàng đầu tiên đảo qua, ánh mắt đảo qua đến đâu, thân mình của nha hoàn liền không tự chủ được co rúm lại.
"Tiểu thư, đã xảy ra việc gì? Có chuyện gì đáng để tiểu thư nổi giận như thế ?" Ninh ma ma đến, quả thật đã giảm bớt oán khí trong lòng Tô Giáng Thần , nàng ngước mặt nói với Ninh ma ma : "Ma ma, ngươi không ở đây, đám nha hoàn này toàn bộ đều muốn lật trời . Ta bất quá là đề bạt Hổ Phách làm nhất đẳng nha hoàn, cái thứ không ra gì này, liền liên thủ nhằm vào Hổ Phách, căn bản không có đem ta chủ tử này để vào mắt. Ma ma, ngươi nói, trước mặt ta cũng có thể đánh nhau, ngày sau, không chừng còn muốn giở trò quỷ quái gì nữa."
Ninh ma ma vừa nghe, ánh mắt giống như tia chớp bắn về phía đám nha hoàn trước mặt, sau đó trầm giọng hỏi: "Tiểu thư nói là sự thật?"