Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 33: Chương 33: Thuận Nước Đẩy Thuyền





Một câu "chủ tử chân chính " này, nhưng thật đã làm cho Tô Duệ và Tống thị sửng sốt, ở thời đại này, di nương chỉ là một nửa chủ tử, bán nô bán tỳ , thân phận thập phần thấp, để cho các nàng đi hỗ trợ lo liệu việc nhà, thật sự cũng có chút không thích hợp.
Tô Duệ ngồi vào một bên giường gấm , nói: "Phu nhân, xem ra là ta suy nghĩ không chu toàn , di nương dù sao cũng chỉ là di nương, đi theo nàng ra ngoài phụ giúp, xác thực không được thể diện cho lắm."
"Nữ nhi tuổi còn nhỏ, tự nhiên không biết lợi hại trong đó." Tống thị biết, Tô Duệ là bị người dụ hoặc mới có thể nghĩ đến việc tước giảm quyền lợi của nàng, một khi chưa tóm được kẻ này , nàng quyết sẽ không để cho Tô Duệ lùi bước , "Thiếp nghĩ , chuyện xuất đầu lộ diện không thích hợp di nương ra tay quan tâm, cùng quản sự thương nghị cửa hàng thôn trang bên ngoài cũng không thích hợp di nương đến làm, nhưng thật ra ở trong phủ, giúp đỡ quản lý đám hạ nhân, cũng không cần đắn đo quá nhiều." Nhân cơ hội này, nhìn rõ trong phủ ai là tường thủ thảo(*), nhìn rõ ai là kẻ tiểu nhân chân chính, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nàng không ngại loại trừ .
(*): chỉ người không có chủ kiến , thuận theo chiều gió .

"Vậy Giáng Thần thì sao." Tô Giáng Thần lại chạy đến trước mặt Tô Duệ nói: "Có công tác gì tốt, phụ thân cứ việc phân phó."
Lời nói này dẫn tới Tô Duệ cười ha ha, còn Tống thị thì vừa tức lại không biết như thế nào cho phải, đứa nhỏ này hôm nay thật sự là tận sức cùng nàng hát sai nhịp.
"Nữ nhi đã muốn giúp một tay, vậy thì phu nhân cũng suy nghĩ xem, có công tác gì để con nó vừa làm được lại vừa không dễ dàng có sai sót ?" Tô Duệ nhìn hai má của nữ nhi, trong mắt tràn ngập từ ái."Nữ nhi tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng là chủ tử trong phủ , việc này nói ra ngoài, cũng không sợ người ta bàn tán gì, không chừng còn có người khen môn phong của Tô gia hảo."
"Lão gia và nữ nhi, thật đúng là khắc tinh của thiếp mà." Tống thị oán trách nói: "Hai cha con các người , không ngờ lại liên thủ với nhau đến khó dễ ta."
"Nương." Tô Giáng Thần chạy đến bên giường, ngước mặt nói: "Nữ nhi đây là vì người phân ưu , vì người phân ưu ."

Lời này vừa thốt ra, Tống thị cũng nhịn không được phì cười, "Con thật là quá đáng yêu mà!"
Tô Duệ cũng thuận theo câu chuyện nói tiếp: "Nếu nhủ nàng cũng thấy được , không bằng cứ như vậy an bài , tìm một công việc thỏa đáng, để cho nũ nhi đùa giỡn vài ngày, có lẽ không bao lâu sau liền chán ngấy ."
"Xin lão gia để thiếp hảo hảo cân nhắc một phen . Trong khoảng thời gian ngắn, thiếp làm sao nghĩ ra được . Với lại, phân phó đầy tớ làm việc, cũng không thể qua loa." Tống thị lời trong lời ngoài nói: "Nếu như tìm người đi qua nhìn, làm việc không ổn thỏa, chẳng những liên lụy đến nô tài ở dưới, mà còn sợ rằng sẽ sinh ra rất nhiều thị thị phi phi .Theo ý của thiếp , giúp đỡ trông nom sự vụ thông thường, nhìn qua chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm không tốt, khó mà bảo đảm sẽ không có người tìm cơ hội gây chuyện ".
"Mọi chuyện trong phủ này, trước này đều do nàng chủ trì, ta tự nhiên cũng không có gì để nói ." Tô Duệ thấy lời nói của Tống thị có lý, cũng không kiên trì cách suy nghĩ của chính mình trước đó, "Việc gì dễ làm, nàng cứ việc sai sử di nương thay nàng làm. Nàng cũng nên nhân cơ hội này tịnh dưỡng thân mình thật tốt, chỉ mong ngày sau, nàng có thể sinh cho Tô phủ chúng ta một trưởng nam khỏe mạnh , đây mới là đại sự."
Tống thị vừa nghe, lòng mềm đi vài phần, vốn tưởng rằng hắn một long tước quyền, là bị người khác xúi giục ly gián, bây giờ nghĩ lại, một nửa cũng là vì nàng mà suy nghĩ, giọng điệu cũng ôn nhu vài phần: "Thiếp thân cũng hi vọng là như thế, chính là cái bụng này thật không ra gì, đã mấy năm rồi mà cũng không có tin gì, thiếp thân cũng nóng lòng a."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.