Lúc ánh tà dương vắt qua
cành cây lay động là lúc Mạc Phỉ mang theo tâm ý đã quyết định tốt, trở lại
sườn núi phía trước.
Tiểu Thạch Đầu sớm cung kính chờ đợi đã lâu, vừa thấy nàng đến lập tức nghênh
đón: “Tiểu tỷ tỷ, thực sự không sao chứ?”
Mạc Phỉ lắc đầu, lại nhìn thấy một con gà nướng đang lơ lửng trên không trung,
cười nói: “Ta có thể có chuyện gì, cho dù có chuyện cũng là bụng có chuyện.”
Tiểu Thạch Đầu vẫn là thương tâm: “Tiểu tam ca đi rồi.”
“Ừ, ta biết.”
“Vì sao tiểu tỷ tỷ biết?”
“Bởi vì mắt ta không hí.”
Lời này chính là làm tổn thương người a. Tiểu Thạch Đầu tuy rằng rất muốn kháng
nghị, nhưng thấy nàng có tinh thần như thế, liền cũng không so đo nữa: “Ta có
nghe tiểu tỷ tỷ phân phó, giúp tiểu tam ca lấy ra ngân châm trên người.”
“Ừ, ta biết.”
“Vì sao ngươi lại biết?” Mơ hồ lộ ra bất mãn.
Mạc Phỉ một phen lấy gà nướng xuống, xé một miếng đùi gà, liền không có hình tượng
há mồm to gặm vào, còn hàm hàm hồ hồ nói: “Ta hiện tại xác định, ngươi không
chỉ mắt hí, còn không có lỗ tai.”
“Tiểu tỷ tỷ!” Tiểu Thạch Đầu sắp sửa bạo phát, Mạc Phỉ không để ý, tiếp tục
chậm rãi gặm đùi gà, “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết Diệp Cẩn vì sao phải đi
không?”
Cuối cùng có thể hãnh diện một lần, Tiểu Thạch Đầu tươi vui hớn hở: “Bởi vì
tiểu tỷ tỷ ngươi đuổi hắn đi.”
“Sai, mười phần sai.” Mạc Phỉ cắn một miếng đùi gà, “Hắn là bị tác phong của
ngươi làm chạy mất, ngươi cả ngày gọi ‘tiểu tam ca’, ‘tiểu tam ca’, thực đem
hắn gọi đến hỏng. Theo tính tình của hắn, tuyệt đối không có khả năng làm tiểu
tam, lại càng không đáng làm tiểu tam. Mà ta cũng rất chán ghét từ ‘tiểu tam’
này.”
Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn bái phục, thấy việc này không có gì để nói nữa, dứt
khoát lần nữa quay về đề tài có liên quan đến Mạc Đạo Hồn: “Tiểu tỷ tỷ, kế tiếp
phải làm như thế nào?”
Mạc Phỉ ngừng ăn, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn: “Ta đây không phải đang đợi tình
báo của ngươi sao?”
Tiểu Thạch Đầu không hiểu.
Mạc Phỉ lại nói: “Làm người phải có nguyên tắc, phải đi từng bước một, hắn nợ
ta, khẳng định sẽ phải trả. Nhưng trước tiên, ta còn muốn giải quyết một việc
khác.”
Tiểu Thạch Đầu nhất thời lĩnh hội, cũng trở nên nghiêm túc: “Tiểu Nguyệt ca
cùng hung ác tỷ tỷ đã bình an đến sơn trang, nghe nói là muốn lập tức thành
thân.”
Mạc Phỉ trầm ngâm: “Quả nhiên như vậy. Nguyệt Phù cùng Chung lão bản kia có đi
theo hay không?”
Tiểu Thạch Đầu lắc lư thân thể.
“Đã biết, Tiêu Duyệt cùng Đường Lăng tạm thời có thể không cần xen vào nữa.
Ngược lại Nguyệt Phù và Chung lão bản... Uhm, nơi này cách trấn Hồng Lung có xa
lắm không?”
Tiểu Thạch Đầu liếc mắt xuống: “Dựa vào năng lực của tiểu tỷ tỷ, không quá nửa
ngày.”
“Đó chính là không xa.”
Tiểu Thạch Đầu nói: “Tiểu tỷ tỷ hiện tại sẽ phải đi trấn Hồng Lung?”
“Đương nhiên.” Mạc Phỉ nhìn về phía xa xăm, cười, “Ta cùng vị Chung lão bản kia
chơi mèo vờn chuột còn chưa phân rõ thắng bại đâu.”
———————————
Đêm lạnh như nước, bình thường đều khiến cho người ta có cảm giác như thế.
Nhưng trấn Hồng Lung lại cho người một ấn tượng hoàn toàn bất đồng, bất cứ lúc
nào ngươi đi đến nơi đó, nhìn thấy đều là cảnh tượng vui vẻ. Đúng như lúc trước
Trương nói xằng nói, đây là một trấn nhỏ vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt đến mức
mọi người hàng đêm hoan ca, không say không nghỉ.
Cho nên người nơi này thoạt nhìn đều là tính tình vô lại. Nam tử trên đường đều
mang theo bầu rượu, tùy tiện nhanh chóng đến một chỗ trong ngõ nhỏ cũng có thể
tầm hoa vấn liễu.
Mạc Phỉ đi trên đường, trong đầu chỉ có hai chữ để hình dung — vặn vẹo. Tuy nói
đây không phải lần đầu tiên tới, còn nhớ khi nàng vừa bị đạp tới cổ đại, bị hai
huynh đệ thổ phỉ cưỡng ép thì “gặp gỡ hiệp khách trên đường” Tiêu Duyệt. Thành
thật mà nói, hình tượng ban đầu của hắn thật sự đủ giả bộ, cho dù ai nhìn thấy
cũng sẽ không liên hệ được với hình tượng sau này.
Nhưng không nghĩ tới, chỉ trong khoảng thời gian ngắn liền xảy ra nhiều biến cố
như vậy. Nay hắn đã là một nam nhân sắp lập gia đình, nhưng đối tượng kết hôn
lại không mỹ mãn lắm, lúc này thấy cảnh tượng trong trấn khắp nơi treo đèn lồng
đỏ, thật đúng là rât có ý tứ châm chọc.
Mà người khởi xướng bày ra hết thảy, cũng đang ở Thiên Đình tiếp nhận cái gọi
là trừng phạt đi. Sẽ trừng phạt giống Thiên Đình trừng phạt Tôn Ngộ Không trong
thần thoại sao, hay là trực tiếp nhốt vào lục đạo, chịu đựng bách thế luân hồi,
thậm chí còn hơn thế...?
Mạc Phỉ nghĩ đi nghĩ lại liền cười rộ lên, chân trời cũng tốt, góc biển cũng
được, cho dù là vũ trụ ngân hà, mười tám tầng địa ngục, chỉ cần có lòng, nàng
cũng không tin nàng truy đuổi không được.
Như vậy một đường nghĩ một đường cười, người cư nhiên thong thả đã đi đến cửa.
Chợt nhìn lại, biển chữ vàng dưới ánh đèn càng thêm lung linh. Lúc trước hai vị
mỹ nhân tỷ tỷ hóa trang thật đẹp, đúng là sắm vai nữ tiếp tân.
Mạc Phỉ giương mắt nhàn nhạt nhìn, nhớ ngày đó nàng hiểu lầm nơi này là thanh
lâu. Nhưng hiện tại không cần hoài nghi, muốn hỏi cái gì nhiều nhất trấn Hồng
Lung, không có đáp án khác, chính là thanh lâu, trái ngược với tên Vạn Hương
lâu, có vẻ có tiếng nhưng cũng không có miếng nhất. Châm chọc, tuyệt đối châm
chọc, cho dù bảng hiệu này kim quang lấp láh như thế nào, lâu này ánh sáng như
thế nào chiếu rọi, lão bản được người người truyền vô cùng thần kỳ, cũng vẫn
không thể che dấu bản chất đen tối.
Chung lão bản từng nói, ta tuy không làm người tốt, nhưng luôn luôn hiểu
chuyện, hiểu được một người sẽ không vô duyên vô cớ liền có cừu gia, hắn chẳng
qua là bồi hoàn lại sai lầm trước kia mắc phải.
Mạc Phỉ không quan tâm Tiêu Duyệt đã từng đắc tội như thế nào, bọn họ qua ra
làm sao, kiêu căng điên cuồng tùy ý can thiệp vào cuộc sống của người khác, sẽ
phải tiếp nhận sự trừng phạt của người đuổi theo đòi nợ. Bọn họ một người cũng
không chạy thoát, Nguyệt Phù như vậy, Chung lão bản như vậy, Mạc Đạo Hồn cũng
như vậy.
Mạc Phỉ mỉm cười bước lên cầu thang, nhìn hai tiếp tân mỹ nhân khuôn mặt tươi
cười, đang muốn từ trong lòng lấy ra bạc thưởng, không ngờ bên cạnh vọt tới một
bàn tay, bắt lấy cổ tay nàng: “Ơ, đây không phải là Tiểu Như sao.”
Mạc Phỉ ngay cả mắt cũng không nâng lên, liền đoán được là ai. Nhưng nàng còn
chưa nói gì, người kia lại nói: “Di, lộ phí đi đường của Tiểu Như không phải
đều ở chỗ Duyệt Nhi đại mỹ nhân sao, lúc này lại có tiền? Chẳng lẽ là ở bên
ngoài nuôi tiểu bạch kiểm, cho lão Trương ta về nhà ủ dấm chua?”
Kỳ thật hắn nói không sai, đêm đó được Diệp Cẩn vội vã cứu đi, toàn bộ lộ phí
đi đường để lại nhà trọ Duyệt Lai. Bất quá chút bạc ấy, cũng là làm phúc cho
khách sạn. Phải biết rằng, nàng có thể từ chưởng quỹ lấy lại tiền dừng chân một
năm.
Mạc Phỉ lười phải cùng hắn nói rõ lí lẽ, mỉa mai nói: “Trương nói xằng, hảo hảo
làm chú rể ngươi không làm, hơn nửa đêm chạy tới chờ hồng hạnh?”
Trương nói xằng cúi đầu, cố ý để sát vào nàng: “Lão Trương ta còn không phải
bởi vì quá nhớ ngươi, mới chạy đến tìm ngươi, chính là chờ ngươi sinh cho ta
một hài tử có thể gả.”
Đúng là ông già, cho tới bây giờ vẫn còn nhớ chuyện này. Mạc Phỉ hất mặt, khinh
thường nhìn chằm chằm hắn: “Cố gắng nói lời phong lưu, cố gắng làm ra chuyện
phong lưu, sợ rằng là bị lão bà đạp đi. Hay là nói Vương Bá thật sự đào góc
tường?”
Nói đến Vương Bá cùng tân thê Hồng Tú của Trương nói xằng, lúc ấy Tiểu Thạch
Đầu không kể nhiều, Mạc Phỉ tự nhiên cũng quên không hỏi nhiều. Chuyện của mình
còn đang bận bịu, còn thời gian xen vào chuyện khác?
Giờ phút này bất quá cũng chỉ là cố ý muốn châm chọc Trương nói xằng một phen.
Không nghĩ tới Trương nói xằng khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một tia cười khổ sở:
“Lão Trương ta hiện tại thật đúng là một thân thoải mái ung dung tự tại sống
qua ngày.”
“Thật đúng là bị ta nói trúng?” Mạc Phỉ cẩn thận nhìn hắn, “Nhìn ngươi mặt mày
xanh xao, thật giống như nói: ta tinh thần sa sút.”
“Ngươi đả kích tướng công tương lại như vậy?”
“Dựa vào ngươi?”
Thời điểm hai người tranh không phân cao thấp, một bóng người quen thuộc xuất
hiện, ba ngân châm phút chốc liền bay đến. Mắt nhìn ngân châm đều là nhằm về
phía mạng của Trương nói xằng, Mạc Phỉ không nói hai lời bước đến trước người
hắn, giơ tay một cái, đem ba ngân châm không thiếu một cây thu vào lòng bàn tay.
Nàng nhíu mày, ung dung vứt châm xuống, nhìn người đột ngột xuất hiện kia, cố ý
bắt trước miệng lưỡi của Trương mỗ: “A a a, việc giết người cũng không nên thể
hiện ở trước mặt cô nương nhà người ta.”
Trương nói xằng dở khóc dở cười.
Mạc Phỉ lại nói: “Hảo hảo gấu mèo không làm, ngươi như thế nào cũng bắt chước
lưu manh, chạy tới đây hồng hạnh?”
Hơn nửa đêm, ai lại không chút kiêng nể gì ở trước mặt quần chúng phát độc
châm? Cũng chỉ có quỷ y biến thái nào đấy tự xưng có thể cứu người xong lại
giết, giết lại cứu.
Hắn như trước hai mắt thâm quầng như gấu mèo, thanh âm ngạo mạn khinh thường
nói: “Ta còn nợ ngươi một câu trả lời.”
Mạc Phỉ lúc này bừng tỉnh đại ngộ. Đích xác là như vậy, không sai, lúc trước
nàng tìm mọi cách biết được tên đầy đủ của Chung lão bản, kết quả đến bây giờ
vẫn chưa được biết, chỉ biết chuyện trong cơ thể Diệp Cẩn có ngân châm phụ thân
“chôn”.
“Nợ ta một câu trả lời, vậy cũng không nên lấy phương thức này để thu hoạch.
Muốn hại bằng hữu của ta, ngươi đây chính là không cho ta mặt mũi.” Mạc Phỉ
cũng lấy giọng điệu khinh thường trả lời.
Bất quá Mạc Phỉ mới không rảnh để ý vẻ mặt của hắn, thấy Phan Đạt thành công
kinh ngạc, lại phát hiện chung quanh có không ít người đang xem náo nhiệt, hơn
nữa còn thu hút cả hai hán tử thô lỗ lúc trước ngăn cản không cho Tiêu Duyệt
vào lâu, càng thêm cố ý thì thầm: “Chung lão bản với ngươi không phải là huynh
đệ tốt cùng chung chí hướng sao, lần đó ngươi biểu hiện rất tốt không bán đứng
hắn, như thế nào, lần này lại đổi ý?”
Quắt queo nửa ngày, suy nghĩ của Phan Đạt cuối cùng cũng thay đổi. Chỉ tay vào
Trương nói xằng cách đó không xa, nói: “Có câu nói rất đúng, không đánh nhau
không quen biết, ta trước khi nhận thức hắn, phải cùng hắn đánh trước một
trận.”
Đang nói chuyện, hắn vừa vặn ngước mắt thấy người từ trong lầu đi ra, thấy đối
phương thần sắc nghiêm túc, cứng ngắc giống như thuốc cao bôi trên da chó, lập
tức nghĩ ra kể sách của Mạc Phỉ, cảm thấy buồn cười, trực giác thấy thú vị, lập
tức lớn tiếng phụ họa: “Nguyện kết bạn với hạng người nào, cũng là Phan Đạt ta
quy định. So với vị kia, ta hiện tại đối với ngươi cũng có hứng thú, ngươi đã
muốn biết tên của hắn, ta cũng vui lòng trả lời.”
Mọi người trầm mặc, tất cả mọi người đều nhìn sắc mặt người trước lâu, ngay cả
hai hán tử lỗ mãng lúc trước lúc muốn ra mặt ngăn cản cũng đều đứng nghiêm bất
động.
Lão bản Vạn Hương lâu, đến nay vẫn là bí mật. Mọi người chỉ biết hắn thích mặc
bố sam, gương mặt bình thường, lại có vẻ quý khí phong nhã vô tận. Không ai
biết được tên của hắn, bởi bì một chữ “Chung” khắc trên bàn tính, mọi người
cũng khách khí gọi hắn một tiếng – Chung lão bản.
“Phan huynh,” người trước lầu đôi mắt nghiêm túc trông lại, vung ngược tay lên,
đám người vây xem hoảng sợ lập tức tản xa ra, “Ta luôn luôn cho rằng hai ta
giao tình rất tốt, cũng luôn luôn cho rằng ngươi là một người thức thời trang
tuấn kiệt. Cũng không nghĩ, là bằng hữu mà ngươi lại làm chuyện như vậy.”
Trương nói xằng vẫn không lên tiếng chợt cười vang nói: “Bằng hữu, vốn là dùng
để tổn hại nhau mà.”