Nhìn chung quanh cái bàn tròn một vòng, trừ mỗ nữ còn chưa tỉnh ngủ, các vị còn
lại khẩu vị cũng tương đối tốt. Mỹ nam mày nhíu một lần lại một lần, “quay
giòn”, “quay giòn” thốt lên không dưới mười mấy lần, cũng vẫn nhớ không nổi có
thể liên hệ với cái gì.
Thiếu trang chủ tuổi trẻ tài cao, ngày thường bộn bề công việc. Với những việc
ngoài, với các món ăn cũng không nhớ tên, nên đưa đến tình huống hiện tại. Cũng
may món ăn “quay giòn” của Vạn Hương lâu hắn còn biết...
Hắn quay sang nói với tiểu nhị đang đứng ngu ngốc: “Ta gọi mấy món quay giòn,
còn lại tùy ý đi.”
“Khách quan, cái này... Sợ rằng không ổn.” Tiểu nhị cuối cùng hoàn hồn, chăm
chú nhìn Mạc Phỉ đang ngồi trên ghế đơn bên cạnh, cười đến cực kỳ khó coi, “Vạn
Hương lâu chỉ chiêu đãi ‘khách quý’.”
Mỹ nam tầm mắt cũng thuận thế rơi trên người Mạc Phỉ, khoan khoái cười một
tiếng: “‘Nó’ là ‘khách quý’ của ta.”
“Khách quan, ngài là đang nói đùa với tiểu nhân?” Nụ cười của tiểu nhị trong
nháy mắt trở nên cứng ngắc, lúng ta lúng túng hỏi.
“Ta không dám nói đùa lung tung — lời đã nói ra không thể như rượu và thức ăn
có thể dùng tiền mua được.” Mỹ nam đưa tay sửa lại một chút lông phía lưng Mạc
Phỉ, vạn phần thương yêu.
“Thiếu chủ, ngài vẫn là...” Người hầu Vương Bá lúng túng muốn chết, nhưng lại
không dám nói thẳng hai chữ “bỏ xuống”. Từ đó hắn không khỏi đau buồn, biểu
hiện của thiếu chủ tuyệt đối là trúng tà!
Quả nhiên, ngay cả tiểu nhị cũng nghĩ như vậy: “Nhưng là, khách quan, việc
này... Thật sự làm khó cho tiểu nhân.”
“Nên ta nhất định sẽ chi trả chu toàn.” Mỹ nam không chút phật lòng. Dừng một
chút, mới lại bổ sung câu: “Nếu còn chưa hài lòng, ta sẽ mua tất cả những thứ
trên bàn này.”
Hắn dù sao không phải người ngu, biết đối phương đang băn khoăn, Vạn Hương lâu
là tiệm rượu nổi danh như thế sao có thể lưu lại một chút “dơ bẩn”? Cho nên lần
này sau khi ăn xong, vô luận là bàn, chén, đĩa, thìa, hắn sẽ mua hết tất cả.
“Việc này... Khách quan, xin chờ.” Nhiều lời vô ích, vẻ mặt đã sớm đau khổ,
tiểu nhị không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đáp ứng. Đang định lui về dặn dò
đầu bếp dưới lầu, một nữ tử dung mạo như thiên tiên đột nhiên vén bức rèm che
nhẹ nhàng đi vào.
Hắn lập tức đứng bất động tại chỗ, cung kính cúi đầu, hiển nhiên cô nương tiến
vào này địa vị tương đối cao.
“Để cho các vị chờ lâu, Vạn Hương thực sự tiếp đón không chu đáo.” Mỹ nhân cười
duyên một tiếng, vừa nói vừa đi gần đến bàn, thả ra trong tay một bình sứ tinh
sảo, đối diện mỹ nam Thiếu chủ nói, “Xin nhận lỗi, đây là rượu ngon ‘Nguyệt
Phù’ của tiểu lâu chuẩn bị riêng cho các vị, hi vọng rằng các vị thích.”
“Nguyệt Phù?” Mỹ nam chân mày căng thẳng, còn chưa kịp hỏi kỹ liền thấy vẻ mặt
thổ phỉ đại ca rất muốn nắm lấy tay mỹ nhân.
“Đa tạ ý tốt của cô nương.”
“Công tử thật là khách khí.” Mỹ nhân che miệng cười khẽ, lại không che được vạn
thủy nhu tình.
Nhưng mỹ nam mới mặc kệ nàng, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn Mạc Phỉ, nụ cười càng
sâu: “Lát nữa đưa ta đi vấn an chưởng quỹ của các người.”
Mỹ nhân nghe vậy tươi cười phai nhạt chút ít, nhưng cũng rất lễ phép đáp lại,
dáng đi ưu nhã dẫn tiểu nhị lui ra.
Chờ bọn họ hoàn toàn không thấy bóng dáng, Vương Bá lúc này mới lo lắng nói:
“Thiếu chủ, ngài thật hoài nghi...?”
Mỹ nam mang theo vẻ mặt tự tin: “Nghe đồn ‘Nguyệt Phù’ hắn tự mình điều chế.”
“Nói cách khác, chúng ta ngay từ đầu liền...”
“Tới địa bàn của người khác, tất nhiên sẽ ở dưới mắt đối phương.” Mỹ nam hơi
nghiêng về phía sau tựa vào lan can, xuyên thấu qua bức rèm che quan sát. Nơi
này là tầng hai của Vạn Hương lâu, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy đại
đường biểu diễn ca múa ở tầng dưới.
Vạn Hương lâu tổng cộng có ba tầng, ở giữa khoảng không nên nhìn từ trên xuống
có thể toàn cảnh trấn Hồng Lung. Cả tửu lâu được trang trí xa xỉ, từ cột trụ
đến hành lang, nhỏ như bàn ghế, bình phong, tất cả đều sử dụng gỗ lim thượng
hạng. Nghe nói lão bản lâu vì cầu may mắn, nên thiết kế sáu mươi sáu phòng, ý
là lục lục đại thuận ý.
Lúc đầu bọn họ tiến vào cũng không gây ra xôn xao gì lớn, nhưng không ngờ vẫn
bị lão bản Vạn Hương lâu nhất thanh nhị sở dõi theo. Hắn quả nhiên là có lai
lịch.
Nhưng hắn đến tột cùng đang ở nơi nào?
Mỹ nam buồn bực nhíu chặt chân mày, gò má sát đến trước mặt Mạc Phỉ. Nàng vội
vàng nghiêng đầu qua một bên, vô luận nhìn như thế nào cũng cảm thấy hắn không
khác gì một cô nương xinh đẹp. Dạ dày lại réo, nàng lại bắt đầu tưởng tượng
những thức ăn ngon sắp bưng lên, nguyên nước nguyên vị tuyệt không có chút
nhiễm bẩn nào, quả thực vui vẻ. Cho nên không khỏi toét miệng cười, loại bộ
dạng cười ngây dại này trừ bỏ mỹ nam thật hù chết ba vị còn lại.
Đột nhiên phía sau có tiếng động, mọi người đều một thân mồ hôi lạnh kinh hãi.
Riêng mỹ nam tâm không sợ thịt không nhảy quay mặt lại muốn nhìn rõ sự việc
phía sau, không khỏi lộ ra nghi ngờ với biểu tình của đối phương.
“Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?” Người té ngã chính là nữ tử vẫn trong
trạng thái mơ ngủ được an bài ngồi gần Vương Bá, cho nên hắn trước tiên đỡ nàng
dậy. Nhưng sau khi hắn đỡ nàng dậy, sửng sốt hai giây rốt cục không nhịn được
buông tay ôm bụng cười to.
Chưa từng gặp qua cô nương nhà nào bộ dạng như vậy. Không biết nàng đang có
mộng đẹp gì, sắc mặt đỏ ửng tựa hoa đào, khóe miệng tươi cười. Quá mức giống kẻ
say rượu, dưới mũi đột nhiên còn có máu chảy ra.
“Nhất định là ngã bị thương, xương sống mũi có vấn đề gì không?” Ngược lại, mỹ
nam từ nhỏ được sự giáo dục tốt đẹp lộ vẻ thân sĩ hơn. Cảnh tượng trước mắt
khiến cho Mạc Phỉ khóc không ra nước mắt, lấy móng vuốt đập đập vào trán, muốn
lập tức đập đầu vào bê tông cốt thép.
“Tiểu nương tử, trong mộng nhất định là thấy ta.” Vừa nhìn tân nương của mình
bị mỹ nam ôm vào ngực, thổ phỉ đại ca không cam tâm chua chát nói.
Mỹ nam mãnh liệt trừng mắt liếc hắn một cái, sau khi đem hắn trừng thành con
rùa đen rúc đầu mới lại nhìn nữ tử đang trong ngực mình. Nàng ngủ cũng không an
phận, không còn cách nào khác hắn đành phải chấp nhận giữ nguyên cái tư thế
này. Mỹ nam bảo Vương Bá đưa đến một cái ghế tựa, nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế,
giữ nguyên tư thế ngồi, cố gắng hết sức để cho đầu nàng tựa vào vai mình, khuôn
mặt vẫn còn hướng đến bên cạnh Mạc Phỉ, vẻ mặt muôn lần chết cũng không chối
từ. Dường như đang nói..., ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngươi.
Mạc Phỉ lần đầu tiên nhìn ánh mắt một người mà thấy rợn cả tóc gáy, nàng hết
sức tự giác quay đầu sang hướng tiểu đệ Tiểu Bảo, lại phát hiện hắn cư nhiên
không chớp mắt nhìn chằm chằm mỹ nam. Dường như ngay cả chi tiết gió thổi sợi
tóc động đều không nguyện bỏ qua.
Chẳng lẽ hắn còn muốn đoạn tình yêu không thể vượt qua này, thực sự muốn cưới
nam nhân này làm vợ? Mạc Phỉ bắt đầu từng trận đau bụng, hi vọng Tiểu Bùn trong
thân thể nàng ngàn vạn lần chớ tỉnh vào lúc này, nếu không nàng tuyệt đối sẽ
muốn mạng người!
Trong ấn tượng, dường như có câu tục ngữ, sợ cái gì, tới cái đó.
Sợ phiền toái, con chó đã tới;
Sợ rời nhà, đã xuyên qua rồi;
Sợ cùng nam nhân có liên quan, hết lần này tới lần khác nhục thể của mình bị
đùa vui trước mắt.
Chỉ có thể nói Tiểu Bùn tỉnh thật quá đúng lúc, món ăn của Vạn Hương lâu quả
thực tiếng đồn không sai, hơn nữa bên cạnh có mỹ nam “phục vụ”... Một đoạn
nghiệt duyên vì vậy được thúc đẩy.
Nhớ trước kia từng mang Tiểu Bùn ra cửa, trên đường đi có gặp một tiểu suất ca
nhẹ nhàng khoan khoái. Tiểu Bùn vui mừng bổ nhào mỹ nam, vừa thấy hắn lập tức
hai mắt phát sáng nhào tới. Cuối cùng mỹ nam bị liếm lấy liếm để, ghê tởm ngay
cả tiền bồi thường cũng không muốn, xanh mặt vội vàng chạy trối chết.
Mạc Phỉ nhìn sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng của mỹ nam, lại nhìn thân thể của
mình đang lợi dụng tiến vào trong lòng mỹ nam liền khinh bạc Tiểu Bùn, hung
hăng cúi đầu, bắt đầu ăn liên tục liên tục đống thịt trong đĩa.
Đang lúc ăn được một nửa, chợt nghe tiếng kêu to: “Vì sao lại có loại nữ nhân
không biết liêm sỉ như ngươi!”
Mạc Phỉ nhàm chán ngẩng lên, mắt thấy mỹ nam đang không ngừng lau sạch khóe
miệng, trong lòng im lặng cực độ, kêu la cái gì, nàng rõ ràng là mất trắng nụ
hôn đầu còn chưa kêu la. Đường đường một đại nam nhân chiếm được tiện nghi còn
làm giống như đáng thương bị thiếu nữ cường XXX, thật là mất mặt.
“Thiếu chủ, coi chừng.” Vương Bá sợ người khác chạy tới, vội vàng nhắc nhở
thiếu chủ của hắn hạ thấp âm điệu.
“Tỉnh, qua chờ một bên cho ta...” Mỹ nam cũng ý thức được điểm này, tận lực hạ
thấp giọng. Nhưng lời còn chưa nói hết, Tiểu Bùn lại dùng hai cánh tay ôm cổ
hắn, lung tung liếm môi hắn thêm một hồi.
Mặt mỹ nam rất nhanh nghẹn thành cây cải củ tím. Mãnh lực đẩy, liền đem nàng
hoàn toàn đẩy ngã trên mặt đất.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nữ nhân lằng nhằng như thế này, tự nhiên
cảm thấy ghê tởm, nhẹ phủi những nơi trên người bị đụng chạm, thật lâu mới có
chút chán ghét nhìn xem nàng trên mặt đất, lại phát hiện hai mắt nàng đang đẫm
lệ nhìn mình.
“Thiếu chủ, nàng chỉ là một cô nương, đừng quá dữ tợn.” Vương Bá bị bộ dạng
điềm đạm đáng yêu kia làm cảm động, không khỏi khuyên nhủ.
Mỹ nam cau mày, thanh âm lại cao lên: “Cô nương này không hợp với khẩu vị của
ta, nhưng ta chưa từng có chủ ý đánh nàng.”
Mạc Phỉ lạnh lùng nghiêng mắt nhìn hắn, nàng muốn nôn, sở thích giới tính của
hắn chắc chắn có vấn đề.
Thổ phỉ đại ca ăn không được cây nho ngại cây nho chua, rốt cục nhịn không
được, vươn mình ra nói: “Phi! Uổng ta còn coi ngươi là huynh đệ, ngươi thậm chí
ngay cả đại tẩu cũng không bỏ qua!”
Mỹ nam mày nhíu càng sâu hơn: “Xin hỏi các hạ khi nào nhận huynh đệ?”
“Không mượn ngươi xen vào, muốn nhận hiện tại nhận cũng không muộn. Nhớ tục
danh của đại ca ngươi, Lão Tử không gọi ‘các hạ’, Lão Tử gọi ‘Đại Bảo’!”
Vô lại trả lời, thật là mồm át lẽ phải, mỹ nam vừa bực mình vừa buồn cười:
“Trong chốc lát muốn nhận ta là tiểu đệ, một lát còn bảo tiểu đệ không xen vào.
Đại ca thật đúng là uy phong.”
Đại Bảo công phu mồm miệng đánh không lại hắn, vội vàng kéo Tiểu Bảo cao hơn
hắn phân nửa tới la lớn: “Nhị đệ, ngươi mau phân xử cho đại ca!”
Tiểu Bảo khó xử nói: “Lời của đại đại đại ca dạ dạ đúng, rất đúng, nhưng, nhưng
nhưng là, tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu ca nói..., Tiểu Bảo cũng cũng cảm thấy
đúng.”
Đại Bảo ánh mắt trợn tròn, siêu cấp bất mãn: “Đại ca chữ đại ngươi cũng chỉ nói
bốn tiếng, tiểu ca chữ tiểu ngươi lại nói năm tiếng! Ngươi nói ngươi còn nhận
biết người đại ca này hay không, có nhận biết hay không hả? Có nhận biết hay
không hả?” Vừa nói vừa vung tay, nhảy dựng lên dồn sức đánh vào lưng Tiểu Bảo.
Lần này không chỉ có Tiểu Bùn đang khóc, ngay cả Tiểu Bảo cũng khóc.
Trong lúc nhất thời gian phòng vốn yên lặng đột nhiên nổ tung. Thanh âm an ủi,
thanh âm đánh nhau, tiếng khóc rống, nhiều loại tạp âm dồn dập kích động lòng
người, thật lâu không tiêu tan. Mỹ nam phiền muốn chết, đang chuẩn bị nổi giận,
không ngờ có “người” trước hắn một bước... Mạc Phỉ sau khi ăn uống no đủ thong
dong đi tới trước mặt Tiểu Bùn, miệng hơi mở miễn cưỡng ngáp một cái, đưa chân
ra phía trước, Tiêu Bùn cư nhiên như kỳ tích không khóc nữa, tay cũng tự nhiên
đặt lên.
Hiển nhiên cảnh một con chó ‘dạy’ người.
Mọi người thấy thế cũng dừng lại tiếng huyên náo, vừa sợ lại kinh ngạc. Hơn nữa
phiền muộn của mỹ nam trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói, dãn lông mày
cười: “Đêm qua lời ta nói..., là Tiêu mỗ sai lầm rồi, nàng không phải chủ nhân
của ngươi, ngươi mới là chủ nhân của nàng...”
“Công tử quả nhiên họ Tiêu.”
Tiếng cười khẽ như chuông bạc đột nhiên cắt đứt tâm tư hắn. Thanh âm kiều mà
không mị, ngọt mà không ngán, mọi người như nghe thấy tiên nhạc, sững sờ một
lát liền quay đầu lại, thấy nữ tử tướng mạo xinh đẹp vừa đưa rượu ‘Nguyệt Phù’
tới trước đây không lâu.
“Công tử quả nhiên họ Tiêu.” Nàng lặp lại một lần, nhẹ để tay hạ bức rèm che,
chân thành đến gần, ánh mắt tựa như ánh trăng, lấp lánh rạng rỡ.
“Tiểu nữ được đặt tên là Nguyệt Phù.” Nàng thản nhiên làm lễ, còn đang mặt mày
đưa tình, “Công tử nếu không chê, có thể gọi tiểu nữ là Nguyệt Nhi.”
Mạc Phỉ nhìn nàng, đều nói nữ nhân thật xinh đẹp đều là họa thủy, nữ nhân này
rõ ràng được chân truyền, không chỉ là họa thủy, mà còn là “Tửu thủy”.
Đang lúc suy nghĩ, chỉ nghe “Ba” một tiếng, Mạc Phỉ kinh sợ có thừa, chuyển mắt
nhìn. Lại thấy trên cái bàn tròn đột nhiên hiện ra một chưởng, chính là xuất
phát từ tay mỹ nam.
“Nơi này cũng không cần nữ hầu, đi ra ngoài!”
Thiếp hữu tình, lang vô ý. Mỹ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ cũng không muốn,
nhất định sở thích giới tính của hắn có vấn đề... Mạc Phỉ lại muốn nôn.
Nguyệt Phù tựa như sớm sở liệu, một chút cũng không sợ uy kia: “Công tử nếu oán
phu nhân hầu hạ không chu đáo, Nguyệt nhi, Nguyệt nhi có thể làm thay.” Vừa nói
vừa nhút nhát muốn đến gần.
“Cút!” Mỹ nam thất thường cười lạnh, “Ta không có tiền trả cho ngươi.”
Nguyệt Phù chần chờ một hồi, ngay sau đó hiển lộ bộ dáng điềm đạm đáng yêu,
cười khổ nói: “Đây là Nguyệt Nhi cam tâm tình nguyện. Vừa mới nhìn thấy Tiêu
công tử, trong tâm Nguyệt Nhi không thể có thêm ai khác.”
Mỹ nam hận đến nghiến răng.
Hắn lửa giận công tâm, Đại Bảo Tiểu Bảo ngẩn ngơ nhìn bộ dáng hắn thay đổi đến
chóng mặt, chỉ có Vương Bá biết vì sao thiếu chủ đột nhiên lại thay đổi như
thế, thống hận như thế. Chỉ vì tên hắn có một chữ “Duyệt”.
Tiêu Duyệt, thiếu trang chủ thiên hạ đệ nhất sơn trang, thanh niên tài tuấn, là
phụ tá đắc lực của võ lâm minh chủ hiện nay. Nhìn như tất cả đều tốt đẹp không
có chút tỳ vết nào, nhưng hắn lại có một vết nhơ lớn.
Lúc còn nhỏ thân thể hắn nhiều bệnh, vì nuôi sống thành người, lão phu nhân
đành phải nghe theo lời thầy tướng số phân phó, nuôi hắn giống như con gái cho
đến năm 10 tuổi. Bởi vì hắn trời sinh nữ tướng, dưới mắt còn có nốt ruồi sinh
lệ, giả trang thành con gái giống như đúc...
Hơn nữa lão phu nhân vẫn quen miệng, cho đến nay vẫn gọi hắn là “Duyệt Nhi”
“Duyệt Nhi”, ngay cả những người hiểu chuyện trong sơn trang cũng một hai lần
đùa giỡn, không ngừng kêu thầm, “Duyệt Nhi cô nương”, “Duyệt Nhi cô nương”.
Cho nên Tiêu Duyệt bình sinh cực kỳ thống hận hai chữ “Duyệt Nhi”, cho dù là
chữ đồng âm hoặc đọc gần giống cũng tuyệt đối không thể, mà danh tự của đối
phương... Đột nhiên Tiêu Duyệt quay đầu nhìn về tấm rèm che phía đối diện...
“Quả nhiên là hắc điếm.” Giận quá thành cười, Tiêu Duyệt cầm đũa bạc trong tay,
phát ra nội lực, phút chốc đũa bạc từ trong tay bay thẳng đến bức rèm che đối
diện, “Chưởng quỹ đều chỉ nấp trong chỗ tối, không dễ dàng ra mặt.”
Hắn vừa nói xong, đũa bạc liền bay trở lại, đang lúc mọi người quan sát tình
huống, lại “Hưu” một tiếng đột ngột cắm bên chân Mạc Phỉ. Bất động thanh sắc
suýt nữa cắm trúng chân nàng, Mạc Phỉ mặc dù không võ công, nhưng cũng biết rõ
người này công lực nhất định hết sức thâm hậu. Sau một hồi sợ bóng sợ gió cúi
đầu tra xét, chỉ thấy trên đầu đũa bạc có một vòng tròn màu vàng như hạt bàn
tính, trên đó còn khắc một chữ.
Nàng nhìn chăm chú, rốt cục nhận ra đó là một chữ phồn thể “Chung”. Không khỏi
cười thầm, người này quả thực đã đạt tới cảnh giới buồn nôn tối cao, một chữ
còn hơn ngàn vạn lời nói — phản trả lại chữ “Chung”, không phải đại biểu ý
“tống chung” chứ? (Tống
chung: chăm sóc người thân trước lúc lâm chung)