Khi Pi Sà Thất Tình

Chương 1: 1: Đoạt Thiên Hạ




Thế kỷ hai mươi lăm hiện đại.
Một vụ tai nạn nghiêm trọng đã xảy ra cách đây ít phút, làm một cô gái đang đi ngang đường nguy kịch tính mạng.

Tai nạn nghiêm trọng phần xe nát vụn.

Xăng dầu từ xe cháy bốc cháy nghi ngút.

Chỉ trong chớp mắt đã thiêu rụi cả xe hơi.

May mắn người gây ra tai nạn đã kịp thời thoát khỏi cơn lửa lớn.

Chỉ tội cho cô gái xấu số phải chìm mình trong biển lửa trở thành ngọn đuốc sống.
Trận lửa lớn với sức nóng kỳ lạ làm cho đội cứu hỏa không thể tiếp cận hiện trường vụ tai nạn dập tắt đám cháy ngay được.

Sức nóng của lửa như thiêu rát cả da thịt.

Ánh sáng phát ra từ lửa lớn sáng rực cả một góc trời.

Với sức nóng bức và cường độ ánh sáng kỳ lạ đó đã vô tình mở cánh cổng thời gian, mang linh hồn cô gái hiện đại trọng sinh về một thế giới song song khác.
Đại An Quốc.

Hai tháng trước.
Tiếng một nam nhân vang ra văng vẳng trong đêm tối bên ngôi nhà gỗ trên núi tuyết.
- Nữ nhân như ngươi đúng là lòng lang dạ sói.

Tham mê hư danh.

Rồi ngươi sẽ phải hối hận…
Tay nắm bức thư Hàn Hiên Thái tử cố ý vò nát nó.

Ánh mắt sắc lạnh tràn đầy sự thù hận.

Bức thư vài dòng ngắn ngủi của thê tử kết tóc ngài ấy viết ra.
"Ngươi chỉ là một phế Thái tử, làm sao xứng với ta.

Không có ta ngươi cũng mãi mãi là một tên tàn phế, nhu nhược.

Ván cờ Mẫu nghi thiên hạ của ta đã thua, ngôi vị Thái tử của ngươi cũng đã tiêu tan.

Chúng ta chẳng ai nợ ai nữa.

Phu thê như chim trên cành, họa tới mạnh ai nấy bay"
Một tháng sau đó cả Đại An Quốc như hỗn loạn bởi Hàn Hiên phế thái tử mưu phản.

Tân Thái tử Chi Thư vốn là một kẻ hủ bại, bất tài, sống từ nhỏ trong nhung lụa làm sao bằng phế thái tử Hàn Hiên đã theo Tiên Đế chinh chiến mở rộng bờ cõi từ nhỏ.
Phế Thái tử vì bị thích sát thương tích trầm trọng, mất đi gân tay chân, đoạn cả xương cốt nên trở thành một kẻ tàn phế.

Chi Thư Tam Vương thừa cơ hội đó đầu độc Vua tạo thánh chỉ giả để đoạt ngôi vị Thái tử.

Chờ Vua trút hơi tàn sẽ lên nối ngôi.

Nhưng nào ngờ chỉ còn trong tay hai vạn quân mà phế Thái tử Hàn Hiên lại có thể lật ngược thế cờ, tiến vào hoàng cung bắt sống Chi Thư Tam Vương.
Đúng là quân không cần đông chỉ cần tinh nhuệ.

Hai vạn quân thiện chiến, người nào người nấy thân thủ nhanh nhẹn, thức kiếm, đao cung cực kỳ linh hoạt hỗ trợ cho phế Thái tử chỉ trong hai ngày đã khống chế được cục diện.

Bắt hết tàn quân của Tam Vương.
"Xông lên…"

Tiếng kêu thét vang lên như xé nát bầu trời Hoàng cung Đại An Quốc.
Phế Thái tử Hàn Hiên thân mặt giáp thức quyền ở hai tay mạnh như vũ bão.

Kỵ quyền bằng sắt nặng nề nằm gọn hai tay linh hoạt vô cùng.

Một quyền đánh ra mang theo dòng nội lực hất tung mọi thứ trước mặt.

Người chịu một quyền cơ thể bình thường cũng phải vỡ xương ngực thổ huyết tại chỗ.

Phía trong Hoàng cung đáng ra hôm nay là ngày mà Tam Vương làm lễ bái tế tiếp nhận phong sắc Thái tử.

Nhưng nghi lễ chỉ mới tiến hành nữa thì đã bị quân của phế Thái tử tấn công vào.

Buổi lễ vì vậy phải tạm dừng lại.
Tam Vương tử vốn chẳng tài đức, nhưng được Khưu Hùng Đại soái nắm giữ trọng binh ủng hộ.

Khưu Hùng mộng bá vương.

Trước lập vua bù nhìn để thâu tóm quyền hành sau đó sẽ giết Vua thế ngôi.
Sáu vạn đại quân của hắn đã bị phế Thái tử tiêu diệt khiến Khưu Hùng hoảng loạn buộc phải tháo chạy khỏi Hoàng cung.

Thân mặc áo giáp, tay cầm đao cùng vài thuộc hạ còn lại nhanh chóng hộ tống Tam Vương chạy khỏi Cung cấm.
- Nhanh… Đi nhanh…
- Thái Công lão hồ ly đó đâu rồi? Hắn đã chuẩn bị ngựa chưa?
Giọng của Khưu Hùng ồ ồ vang lên.


Chân thì gấp rút chạy.

Tam Vương mặt tái nhợt, vừa sợ sệt vừa vén y phục vội vã cong chân chạy, giọng thì sợ hãi kêu lên:
- Tướng quân… Ta sợ quá Tướng quân.
Khưu Hùng chẳng quan tâ m đến nỗi sợ của Tam Vương lúc này là mấy, tay thì cứ kéo tên bạc nhược chạy cho thật nhanh.

Đám người của Khưu Hùng vừa ra đến sân lớn chính điện thì phế Thái tử Hàn Hiên cùng đệ đệ thân sinh của mình Thức Vương dẫn theo binh lính tiến đến bao vây xung quanh, ngăn chặn đường thoát của Tam Vương cùng Khưu Hùng.
Khưu Hùng lúc này đối diện trực tiếp với phế Thái tử nhìn dáng vẻ uy phong, bá khí hừng hực của Thái tử tên thất phu Khưu Hùng phải nuốt nước bọt xuống cổ một tiếng rõ to.

Còn tên Tam Vương đứng bên cạnh sợ quá tè cả ra quần, chân nhũn ra quỳ thẳng xuống đất miệng kêu khóc.
- Hoàng huynh… Hoàng huynh xin tha mạng… Đệ… Đệ biết lỗi rồi… Đệ chỉ là bị tên Khưu Hùng và lão… Lão Thái công đó dụ dỗ làm điều sai trái thôi… Hu hu…
Ai cũng biết Tam Vương bạc nhược nhưng không nghĩ hắn lại vô dụng như thế.

Chuyện đã đến nước này chỉ còn cách quyết chiến may ra còn cơ hội sống sót.

Khưu Hùng nén cơn sợ hãi vào trong, giọng cố lấy khí thế, xoay đao lớn hiên ngang nhìn về hướng Hàn Hiên phế Thái tử rồi nói:
- Ngươi đúng là may mắn, gân cốt bị đứt, xương bị đoạn mà ngươi vẫn có thể phục hồi đứng được trước mặt ta.

Đúng là cẩu súc sinh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.