Từ chương này, mình sẽ đổi xưng hô của hai nhân vật cho thân thiết nha mọi người.
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Hơn ba năm chưa về nhà, khắp nơi đều là bụi bặm.
Tiểu Ngũ theo sau Lâm Tự dọn quét trước sau, tâm trạng tốt không chịu được.
Cậu chưa bao giờ ở nhà lầu cả, thì ra bên trong là như thế này.
Lâm Tự nhìn thấy dáng vẻ hiếu kỳ của cậu với tất cả mọi thứ cảm thấy rất thú vị, cậu thích chạm vào cái gì cũng được, cũng không quản, cứ để tùy theo ý cậu.
Ba năm trở lại đây Lâm Tự đều không sống ở đây, tất cả đều giữ nguyên với dáng vẻ cũ, thậm thí điện nước đều có thể sử dụng được.
Họ bận đến tối, hai người chia nhau ra đi tắm, Tiểu Ngũ không biết dùng máy nước nóng, Lâm Tự dạy cậu hai lần, cuối cùng vẫn tắm nước lạnh.
Giống như kế hoạch của Lâm Tự, cậu dẫn Tiểu Ngũ ra ngoài, đưa Tiểu Ngũ đi làm quen với thế giới lớn hơn náo nhiệt hơn.
Mặc dù đã là mùa đông, nhưng khu thương mại trung tâm thành phố vẫn rất náo nhiệt.
Lâm Tự dẫn Tiểu Ngũ đến ăn cơm, đặt chỗ trước, sau khi hai người đến thì đi theo phục vụ thẳng tới lầu hai.
Tiểu Ngũ căng thẳng đi theo phía sau Lâm Tự, nhỏ giọng hỏi Lâm Tự: "Cái này phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ?"
Lâm Tự cười: "Anh mời, em đừng lo."
Trong lòng Tiểu Ngũ nghĩ: Anh mời em cũng phải lo chứ!
Đến lầu hai, có khá nhiều khách đã đến, vị trí của họ sát cửa sổ, quay đầu là có thể nhìn thấy chiếc hồ ở công viên phía đối diện.
Nước trong hồ đã đóng băng rồi, Lâm Tự nói: "Mùa hè ở đây rất đẹp."
Tiểu Ngũ hỏi: "Mùa hè anh vẫn dẫn em đi chứ?"
Lâm Tự cười lên, nhưng không trả lời.
Môi trường của nhà hàng rất tốt, phục vụ cũng rất chu đáo.
Lâm Tự dắt Tiểu Ngũ đi ăn món Tây, Tiểu Ngũ không biết gì kia ngồi thẳng đứng, trông có vẻ ngốc ngốc.
Bò bít tết, gan ngỗng rượu vang, ốc sên kiểu Pháp, tôm hùm sốt bơ.
Lâm Tự hỏi Tiểu Ngũ: "Uống chút rượu vang không sao đâu đúng không?"
Gương mặt Tiểu Ngũ vẫn ngơ ngác.
Lâm Tự nhìn cậu, bỗng nhiên cười không chịu được.
Anh quá thích dáng vẻ thế này của Tiểu Ngũ, ngây thơ ngơ ngác, ngốc ngốc, dễ thương lắm.
.
||||| Truyện đề cử: Đấu Phá Thương Khung |||||
"Vậy uống đi."
Tửu lượng của Lâm Tự cũng không tốt, nhưng rượu vang thì không sao, uống ít chút là được.
Sau khi anh gọi rượu, thế mà phục vụ lại còn tặng cho họ mỗi người một phần quà.
Lâm Tự hơi ngạc nhiên, lúc này phục vụ nói: "Hôm nay là ngày lễ giáng sinh, chúc hai vị giáng sinh vui vẻ."
Anh hoàn toàn quên mất giáng sinh là gì rồi, dù cho khi bước vào cửa một cây thông noel to đùng ở ngay trước mắt, trong đầu anh cũng chẳng nghĩ đến nó.
Lâm Tự ở trong thôn lâu rồi, không còn nhạy cảm với rất nhiều việc, đừng nói là giáng sinh, những ngày tết mấy năm ấy anh đều trốn vào trong chăn, lờ đi hết sức có thể.
Anh luôn cảm thấy rằng mình không có tư cách để ăn mừng bất cứ ngày lễ nào cả.
Lâm Tự vô thức muốn từ chối quà mà phục vụ mang đến, nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Ngũ, thế là anh cảm ơn, nhận lấy.
Đợi đến khi nhân viên phục vụ rời đi rồi, Tiểu Ngũ hỏi Lâm Tự: "Cái này tặng cho chúng ta sao?"
"Đúng vậy, hôm nay là giáng sinh."
Tiểu Ngũ hơi thận trọng, cầm hộp quà lên lật tới lật lui xem mấy lần.
"Có thể mở ra không?"
Lâm Tự cười: "Mở đi, đây là quà họ tặng em mà."
Tiểu Ngũ vui vẻ, đưa tay chuẩn bị mở dây ruy băng ở trên, nhưng một giây sau đã từ bỏ rồi.
Cậu đẩy quà trong tay mình đến cho Lâm Tự, sau đó nói: "Lâm Tự, cái này cũng cho anh."
Dù cho là đến thành phố, dù cho đang trải qua tất cả không giống chút nào với lúc trước, Tiểu Ngũ vẫn là Tiểu Ngũ ấy, có gì tốt cũng đều để dành lại cho Lâm Tự.
Lâm Tự nói: "Anh cũng có mà."
"Hai cái đều cho anh." Tiểu Ngũ nói.
"Hai cái lễ vui vẻ."
Lâm Tự nhìn cậu mấy giây liền, sau đó mím môi, cầm quà trong tay mình đặt vào trong tay của Tiểu Ngũ.
"Anh đổi với em." Lâm Tự nói "Mỗi người một cái."
Lần này Tiểu Ngũ mới thấy vui, cậu không quan tâm quà người khác tặng, nhưng nếu món quà này đến từ Lâm Tự, vậy đó chính là bảo bối của cậu.
Tiểu Ngũ cẩn thận mở quà ra, ngay cả giấy gói bên ngoài cũng xếp một cách ngay ngắn lại bỏ vào trong túi.
Nhà hàng tặng họ hai cái huy hiệu cài áo giống hệt nhau, Lâm Tự giúp Tiểu Ngũ ghim lên trên áo len.
Nhạc piano vang lên trong nhà hàng, một chàng trai mặc áo đuôi yến ngồi ở giữa sảnh tập trung biểu diễn.
Lâm Tự rất ít khi đến nơi như thế này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Tiểu Ngũ ngày hôm nay, anh vẫn cảm thấy đáng.
Anh đang báo đáp lại Tiểu Ngũ, báo đáp lại sự chân thành và thật thà của đối phương.
Nhân viên phục vụ đẩy xe, mang buổi tối của họ đến.
Thức ăn ngon và rượu ngon, những thứ này đều là những thứ Tiểu Ngũ chưa từng thấy qua.
Lâm Tự chu đáo giúp Tiểu Ngũ cắt bít tết, nói với cậu những thứ này nên ăn như thế nào.
Sau đó, Lâm Tự từ chối sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, đích thân mình đổ rượu cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ ngửi một cái: "Đây là cái gì?"
"Rượu vang." Lâm Tự nói "Chưa từng uống đúng không."
Tiểu Ngũ lắc đầu.
"Chúng ta cạn ly." Lâm Tự chạm nhẹ ly với Tiểu Ngũ, không ngờ, chỉ trong một cái nhấp môi của anh, Tiểu Ngũ lại uống sạch rượu trong ly rồi.
Lâm Tự cười: "Rượu vang phải uống từ từ."
Tiểu Ngầm ly rượu rỗng thở dồn dập, sau đó nói với Lâm Tự: "Ngon thật.".