“Sao anh trở về sớm
như vậy?” Tôn Đào Phi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ mới hơn mười một giờ rưỡi.
“Xin nghỉ nửa
ngày!” Tôn Đào Phi gật đầu một cái, ý là đã hiểu câu nói ngắn gọn của Trình Phi
Viễn: Lý do cô mà hắn mới nghỉ.
Nhìn Tôn Đào Phi nở nụ
cười, rõ ràng tâm tình không tệ, Trình Phi Viễn cuối cùng không nhịn được mở miệng,
“Em vừa đi đâu về thế?”
Tôn Đào Phi cười một tiếng
ha ha, tay chỉ chỉ về hướng nào đó sau lưng, “Ra ngoài đi lòng vòng.”
Trình Phi Viễn lại uống
một ngụm nước lớn, giống như là ra quyết định trọng đại gì đó, sắc mặt ngưng trọng
hỏi, “Em muốn đi ra ngoài dạo không?”
“Cũng được, vừa
lúc cũng cần mua ít đồ mang về cho ba mẹ.” Tôn Đào Phi đáp ứng rất là sảng
khoái, đối với đề nghị không mưu mà hợp (không nghĩ mà cũng hợp ý nhau) của
Trình Phi Viễn và cô, cô rất thích.
Vì vậy, hai tiếng sau. Ở
khu buôn bán phồn hoa của thành phố W, Trình Phi Viễn cúi đầu ngắm nhìn vô số
cái hộp đang xách đầy hai tay, lại ngắm Tôn Đào Phi đang đi vòng vòng chọn đồ
vô cùng vui vẻ trước mắt, hắn thật là hối hận tại sao lại đưa ra lời đề nghị chết
tiệt kia.
“Chúng ta đi nơi
nào uống chút nước đi.” Tôn Đào Phi trước mặt chợt quay đầu, vui vẻ chỉ vào
quán cà phê phía trước bên phải, ngọt ngào nói.
Đợi đến khi hai người
ngồi vào rồi, Trình Phi Viễn lập tức buông xuống tất cả hộp lớn nhỏ trong tay.
“Những thứ đồ
này, đến nơi em có thể mang xuống sao?” Nhìn đống đồ xếp thành núi nhỏ trước mắt,
Trình Phi Viễn không khỏi lo lắng hỏi.
Tôn lịch Đào Phi uống một
hớp ca cao nóng mới vừa đưa lên không lâu, đắc ý khẽ mỉm cười với Trình Phi Viễn
ở đối diện, “Yên tâm đi, sơn nhân tự có diệu kế[1] .”
Cho đến khi về phòng,
Tôn Đào Phi liền động tác nhanh nhẹn, lập tức lấy ra toàn bộ vật phẩm rồi ném hộp
sang một bên, Trình Phi Viễn lập tức hiểu diệu kế của cô là cái gì, nhìn mấy
cái hộp chất đống, hắn thừa nhận việc này cũng quả thật coi như là một diệu kế.
Cuối cùng, va ly bị
nhét đến phình ra, chỉ chỉ mấy cái hộp chồng chất tại một bên, Tôn Đào Phi
dương dương đắc ý chau chau mày, “Mấy cái hộp giấy này còn có thể bán lấy tiền,
em đây cũng coi là vật gì cũng có chỗ dùng.”
Trình Phi Viễn gật đầu
một cái, nhìn lại mấy cái hộp bị Tôn Đào Phi quăng bừa trong góc bên cạnh, lộn
xộn hỏng hết, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, chân chính là vật gì cũng có chỗ
dùng.
Khi rời đi trái lính
thì thấy có người ngăn ở cửa tiễn cô khiến Tôn Đào Phi thật thụ sủng nhược kinh
không nói ra được, không ngờ, cô còn được hoan nghênh như vậy.
Dọc theo đường đi, Tôn
Đào Phi đều nghĩ tới việc làm mai, nhưng vừa nghĩ tới những lời của Chu Thành
Phi, cái gì mà bảo cô trước đừng nói cho Từ Dĩnh biết, hắn muốn cho cô ấy một
kinh hỉ. Lời này hiện tại nhớ tới, sao lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái
làm sao ấy.
Vì lý do an toàn mai
sau, Tôn Đào Phi vẫn quyết định xuống tay với người nào đó bên cạnh, “Trình Phi
Viễn, anh và Chu Thành Phi có thân với nhau không?”
“Từ nhỏ lớn lên
cùng nhau, vừa rồi em đã nói với hắn cái gì phải không?” Nghĩ tới dáng vẻ nói
liên miên vừa rồi của Tôn Đào Phi và Chu Thành Phi ở một bên, Trình Phi Viễn biết
đại khái hiểu cô nói đi ra ngoài dạo là đến chỗ nào.
“Cũng không có
gì, nhưng trước đây các anh có gặp Từ Dĩnh chưa, hoặc là hắn có đề cập với anh
về Từ Dĩnh hay không?”
“Chưa từng, anh
khẳng định.”
Giọng nói kết luận
không thể nghi ngờ của Trình Phi Viễn, khiến cho lòng Tôn Đào Phi vốn là hoài
nghi, từ từ thả lỏng. Cô cũng không muốn làm chuyện tốt gúp bạn ngược lại lại
làm chuyện xấu, lần này cô có thể yên tâm được rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến
sân bay rồi.
Dừng xe xong, Trình Phi
Viễn lấy va ly của Tôn Đào Phi từ phía sau ra.
“Máy bay hạ cánh,
gọi điện thoại để cho trong nhà tới đón em, đừng về nhà một mình, nhớ chưa?” Ước
lượng trọng lượng của va ly trong tay, Trình Phi Viễn không yên tâm, dặn dò.
“Ừ, em biết rồi.”
Tôn Đào Phi gật đầu một cái, xoay người vào đại sảnh, người đàn ông này có thể
không tốt với cô như vậy không.
“Tôn Đào Phi, hai
chúng ta có thể ở chung hay không?” Nhìn người tới người lui, ở trong một mảnh
huyên náo, Trình Phi Viễn cuối cùng nói ra để dằn xuống ý tưởng như thật đang
chộn rộn ở đáy lòng.
Tôn Đào Phi lập tức giật
mình, lời nói của Trình Phi Viễn quá đột ngột, cũng quá khiếnể cho cô khiếp sợ.
Nhưng khiến cho cô cảm thấy ngạc nhiên hơn là, cô lại không có cảm thấy ghê tởm.
Bởi vì trong nhiều năm nay không phải không có những chàng trai tỏ tình với cô.
Nhưng, kể từ sau khi việc kia xảy ra, mỗi khi có người tỏ tình với cô hoặc có
ám hiệu tương tự, đáy lòng của cô sẽ bay lên một cỗ ghê tởm không cách nào kiềm
chế được.
Mới vừa Trình Phi Viễn
nói với cô những lời đó thì cô lại không có bất kỳ cảm giác khó chịu. Cho dù
không muốn suy nghĩ nhiều, Tôn Đào Phi cũng ít nhiều mơ hồ có chút hiểu, hắn đối
với cô mà nói có chút khác.
Cho dù biết là vậy,
nhưng cô cũng không muốn đi làm vật hy sinh vô cớ, có mấy vấn đề, mặc dù không
phải lúc thích hợp, nhưng cô vẫn muốn biết rõ. “Anh xác định anh đã hoàn toàn
quên Bùi Hân rồi, hơn nữa anh xác định anh yêu em, không phải chỉ là cảm xúc nhất
thời?”
Trình Phi Viễn trầm mặc,
đôi mắt tĩnh mịch đưa về phía bầu trời bao la xanh biếc trong sáng bên ngoài.
Đúng vậy, hắn cũng không thể xác định hắn đã hoàn toàn quên Bùi Hân chưa, chỉ
biết người con gái trước mắt --- vợ của hắn, hắn không muốn bỏ qua, cũng không
thể bỏ qua.
Lúc này, trong đại sảnh
vang lên tiếng loa uyển chuyển, nhắc nhở hành khách đã đến lúc lên máy bay.
Tôn Đào Phi vừa muốn
đưa tay kéo hành lý, tay lại bị một bàn tay bên cạnh đưa ra giữ chặt. Dùng sức
kéo ra, thân thể cô vốn đã nghiêng, lập tức lao vào trong lồng ngực cứng rắn của
Trình Phi Viễn. Rồi sau đó, môi ấm áp ướt át, hơi thở nóng rực của người nào đó
liền trực tiếp hạ xuống, trằn trọc bú tỉ mỉ từng chút, mang theo êm ái không thể
tin, dần dần Tôn Đào Phi cũng có chút say mê rồi, bắt đầu đáp lại từng chút dù
còn trúc trắc.
Vì vậy, hai người bọn họ
đang ở đại sảnh phi trường, không coi ai ra gì trình diễn một màn hôn nhau.
“Bất kể như thế
nào, Tôn Đào Phi lời của anh nói đều là thật tâm thật ý, tuyệt đối không phải gạt
em.” Tách ra thì Trình Phi Viễn dán chặt ở bên tai Tôn Đào Phi ôn nhu kiên định
thấp giọng nỉ non.
Tôn Đào Phi nâng gương
mặt đã đỏ đến rỉ máu lên, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú thành khẩn hơi vội vàng của
Trình Phi Viễn, trong lúc nhất thời, cô chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.
Trong lúc bối rối, Tôn
Đào Phi thuận miệng nói câu, “Anh cho em chút thời gian.”
Nghe vậy, Trình Phi Viễn
cười đến xán lạn một tiếng, kìm lòng không được sờ sờ tóc ngắn của Tôn Đào Phi.
Nhìn Tôn Đào Phi rõ
ràng có chút bối rối, khóe miệng Trình Phi Viễn gợi lên một đường cong nhu hòa
tốt đẹp, “Vậy anh chờ đáp án của em.” Thật là khó thấy được dáng vẻ hốt hoảng của
cô.
Vui vẻ dắt tay Tôn Đào
Phi đang sững sờ ở một bên, Trình Phi Viễn không yên tâm chuẩn bị tự mình hộ tống
người bên cạnh đến một trạm sau cùng.
Cho đến một khắc máy
bay cất cánh, Tôn Đào Phi mới từ trong hỗn loạn tỉnh táo lại, vỗ nhẹ hai cái
vào gương mặt vẫn còn nóng bừng.
Nghĩ đến mới vừa rồi cô
hình như là đáp lại nụ hôn của Trình Phi Viễn, hơn nữa khi đó cảm giác của cô
giống như không tệ, áo não che cặp mắt, tại sao tất cả những tình huống vốn nên
xuất hiện, ở trước mặt người đàn ông này liền mất hiệu lực đây?
Ngửa đầu dựa vào chỗ ngồi,
Tôn Đào Phi không ngừng âm thầm tự cảnh báo mình: “Tôn Đào Phi phải tỉnh lại,
phải tỉnh lại, ngươi không thể mất lập trường như vậy được, đừng quên hắn là một
người đàn ông trong lòng có người khác, không cần tự chuốc khổ vào thân.”
Máy bay hạ cánh, mới ra
lối đi, Tôn Đào Phi liền nhìn thấy mẹ chồng không ngừng vẫy tay với cô ở trong
đám người.
Bước nhanhra chỗ bà,
Tôn Đào Phi tự nhiên biết đây là chuyện người nào làm.
“Mẹ, mọi người ở
nhà có khỏe không?”
“Khỏe, chúng ta đều
khỏe, các con thì sao?” Vương Cẩn Ngôn nhìn mặt hồng bóng của con dâu mình, một
câu hai nghĩa ý vị sâu xa cười một tiếng.
Tôn Đào Phi cười ha ha,
đối với ánh mắt rõ ràng thâm ý như thế của mẹ chồng, cô làm sao không hiểu bà
có ý gì.
Nghĩ tới một màn ở phi
trường, sắc mặt của Tôn Đào Phi càng đỏ, ngắn gọn đáp, “Mẹ, bọn con cũng rất tốt.”
Vương Cẩn Ngôn khẽ mỉm
cười, thu hết thần sắc của con dâu vào trong mắt, liên tưởng đến trước đây
không lâu con trai gọi điện thoạivề đây, xem ra giữa đôi vợ chồng mới này nhất
định là xảy ra chuyện gì.
Thân thiết kéo tay Tôn
Đào Phi, Vương Cẩn Ngôn càng nhìn càng thấy hài lòng về con dâu mình, “Phi Phi,
mấy ngày nay chắc con mệt lắm rồi, mẹ nấu canh ngân nhĩ hạt sen, đợi lát nữa về
nhà, bồi bổ cho con thật tốt.”
Xe dừng lại ở cửa nhà,
Tôn Đào Phi liền không thể chờ đợi xuống xe.
Vội vàng đẩy cửa nhà
ra, nhìn, Tôn Đào Phi đã đã nhìn thấy Bàn Đinh đang ngồi ở trên ghế sa lon
giành món đồ chơi với bà nội.
“Phi Phi, con đã
về rồi.” Bà nội rất nhanh phát hiện Tôn Đào Phi, cười híp mắt chào hỏi cô.
“Dạ, bà nội, mọi
người ở nhà có khỏe không?” Tôn Đào Phi vừa nói vừa đưa mắt chăm chú nhìn thằng
nhóc bên cạnh bà nội.
Nhưng tiểu tử chẳng qua
là liếc Tôn Đào Phi một cái, sau đó lại cúi đầu tự chơi đùa món đồ chơi trên
tay nó.
Mặt của Tôn Đào Phi, nhất
thời khổ sở vô cùng, xong rồi, con trai của cô không thèm nhận cô nữa rồi.
“Mọi người rất khỏe,
Bàn Đinh, mẹ con về rồi kìa.” Bà nội đại khái là nhìn ra thương tâm của Tôn Đào
Phi, vỗ nhẹ thằng nhóc, chỉ vào Tôn Đào Phi, cười híp mắt nói.
Vậy mà, nó vẫn chỉ nhìn
Tôn Đào Phi một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.
Trong lòng Tôn Đào Phi
cảm thấy vô cùng muốn bực cùng hối hận, sớm biết như vậy, có nói gì cô cũng sẽ
không bỏ con ở nhà một mình.
Đi tới bên cạnh nó, Tôn
Đào Phi ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ tay, làm tư thế ôm, “Bàn Đinh, mẹ đây?”
“Mẹ, hư!” Tiểu tử
dùng sức bật thốt ra hai chữ, sau đó quya ngoát đầu ra chỗ khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`
[1] Sơn nhân tự có diệu
kế: là 1 câu nói Gia Cát Lượng thời tam quốc thích nói, sơn nhân là chỉ người
sơn dã, bởi vì hắn tự mình trồng trọt trong trời đất, không cầu hiển đạt nổi tiếng
giữa chư hầu, tự xưng ẩn sĩ. Toàn bộ câu có ý tứ là, người sơn dã ta tự có biện
pháp tốt.