Khi Quân Nhân Phúc Hắc Phải Lòng Thiên Thần Xinh Đẹp

Chương 11: Gặp Tổng tư lệnh và nhà khoa học sáng tạo



Mở “cửa” trướng “Tổng tư lệnh” ra, Xuyên Đông bước vào trong, hô to: “Thành viên Xuyên Đông báo cáo, hoàn thành nhiệm vụ.”

Tổng tư lệnh là một thanh niên trẻ đẹp, khi cười lên đích thực là vui mắt. “Anh có giao cho em nhiệm vụ gì hả?”

“Nghỉ ngơi dưỡng thương, thưa Tổng tư lệnh”

Tổng tư lệnh bật cười.

“Aida, tổng tư lệnh à, tháng qua đúng là ngứa ngáy toàn thân mà!”

“Bị thương thì phải nghỉ ngơi đó!”

Nhận xét của Xuyên Đông về tổng tư lệnh là hiền hoà, yếu đuối và tài năng.

Năm năm trước, Xuyên Đông bước vào Thần giới.

Bốn năm trước, cô bắt đầu làm nhiệm vụ quân sự. Kết giao với các vị thần và đại thần.

Ba năm trước được thăng làm thiếu tá, nhanh chóng tăng cấp nữa. Tá trở lên là cấp bậc mà chỉ có các vị đại thần thần lực mạnh mới có thể đạt được. Sau đó được xưng tụng là Nhân đại thần, chưởng quản quân sự Quân khu 5.

Hai năm trước, cấp trên cử tới một vị Tổng tư lệnh trẻ tên Hân Nguyên, con trai vị đại tá Hân Kim. Cao gầy khôi ngô đậm màu cậu ấm, tuy là hình mẫu lý tưởng của chị em nhưng lại làm các anh em trong quân khu không phục.

Lúc đó Xuyên Đông đứng ra, trấn an anh em, bảo họ cho Tổng tư lệnh một cơ hội, nếu anh ta làm không tốt chính cô sẽ lôi anh ta xuống.

“Vậy chúng em tin tưởng thủ lĩnh, cho tên đó một cơ hội!”

“Tin tưởng thủ lĩnh! Nghe theo thủ lĩnh!”

Tổng tư lệnh nói về thể chất thì không hơn người, nói về thần lực thì không nổi trội, nói về tính tình là quá mềm yếu.

Thế nhưng lại là một nhân tài trong lĩnh vực tính toán, bày binh bố trận và chỉ huy mọi người.

Kết hợp theo đó là thủ lĩnh của họ đứng sau hỗ trợ, làm những quân nhân chỉ có thể chấp nhận.

Trong quân doanh, lúc Xuyên Đông chưa làm Tổng tư lệnh, họ đã nghĩ chỉ có cô mới trở thành Tổng tư lệnh được. Bởi lẽ các nhiệm vụ nguy hiểm làm hơn người khác, xưa nay chỉ có hoàn thành chưa có thất bại, lúc chiến đấu đồng đội thì anh dũng thiện chiến, lắm mưu nhiều kế chỉ huy đâu ra đấy, mọi người quen gọi là thủ lĩnh, sao cũng không sửa được.

“À Tổng tư lệnh, Mặc Lãnh đâu?”

“Cậu ấy nhận nhiệm vụ chào đón đoàn quân binh Kim Hà tới hỗ trợ chúng ta, khoảng ba ngày sau thì về.”

Nhìn cô bé đang hậm hực, Hân Nguyên nghĩ thầm, chắc là tên Mặc Lãnh kia lại làm gì chọc cô giận rồi, vì vậy để tránh bị giận cá chém thớt, anh phải mau mau đuổi cô về tư trướng mới được.

“Xuyên Đông à, em về tư trướng thu thập một chút đi rồi ra thao trường, mọi người mong em về lắm đấy.”

“Đừng nhắc nữa, tức chết em, vừa về đã chứng kiến tình trạng xích mích.”

“À, là bọn lính mới với lính trước giờ không vừa mắt nhau đấy mà! Đến giờ vẫn chưa được giải quyết sao?”

Xuyên Đông biết anh ngại bản thân cũng từng bị bài xích nên không ra mặt, mà nếu có, với cái thái độ ôn hoà của anh cũng chẳng giải quyết được gì. “Không lo, em giải quyết bọn chúng rồi!”

“Xuyên Đông là giỏi nhất mà!” Anh tặng cho cô một nụ cười sáng lạn.

“Thôi em qua khu Công nghệ đây, bye bye!”

Khu Công nghệ là khu tách biệt, các văn nhân tụ tập ở đây, có công nghệ thông tin, công nghệ cơ khí, công nghệ khoa học, công nghệ dược phẩm...

Thời chiến loạn lạc, khu Công nghệ của mỗi quân doanh chính là thiên đường cho các nhà khoa học và sáng tạo: đầy đủ tiện nghi, bảo vệ vững chắc, chuyên tâm nghiên cứu, đồng sự nhiều.

Vì vậy đã nghiên cứu ra những thứ tuyệt vời hoặc quái dị, ví dụ như “Máy giảm nhan sắc”

Một đại quân nhân vừa lùn vừa gầy vừa như trẻ chưa phát dục, có khả năng sao?

Một nữ sinh học 12 ở một vùng nông thôn bình thường, thể dục và quốc phòng không tính là suất sắc, nếu cao lớn khoẻ mạnh sẽ không gây nghi ngờ cho người khác sao?

Vì vậy, Xuyên Đông vì chưa đến thời điểm thích hợp, không muốn gia đình vì mình mà lâm vào nguy hiểm, nên đã yêu cầu J.Mark tạo ra loại máy chỉnh sửa nguyên thân này, tên là “Hoán thân thần khí” nhưng cô lại chuyên dùng nó để ngoại hình trông bình thường chút, và cũng chỉ có nhân loại như Xuyên Đông mới dùng cái này, cho nên quen gọi là “Máy giảm nhan sắc”, lâu cũng thành quen.

“J.Mark”

Một người đàn ông dáng vẻ nhỏ gầy, râu quai nón, đeo gọng kính nâu và trông khá trẻ ngước nhìn lên, phát hiện người tới là Xuyên Đông thì nhăn mày tỏ vẻ bất mãn. “Con nhóc, đừng gọi trống không, gọi chú J.”

“Vâng, chú già!”

“Mày...mày...tức chết tao mà, con nhóc, mày biết cái gì là kính lão đắc thọ không?”

“Chú gọi cháu một tiếng cháu, cháu dịu dàng với chú!” Xuyên Đông trưng ra vẻ mặt vô tội.

J.Mark nghĩ tới viễn cảnh Xuyên Đông nhẹ nhàng bước vào, hắn ngẩng đầu lên mỉm cười: “Xuyên Đông đến đấy à? Vào đây đi cháu!”

Sau đó Xuyên Đông mỉm cười hiền dịu, “Dạ, chú J!”

Sau đó, hắn lắc mạnh đầu.

Sau đó, sao bay đầy trời.

Sau đó, da gà rụng đầy đất.

Sau đó, tẩu hoả nhập ma.

Sau đó...

Lưng J.Mark bị đập cái rầm, kèm theo giọng nói gai tinh: “J.Mark, biểu cảm của chú phong phú thật nha! Có học qua lớp “biểu hiện cảm xúc phong phú trên mặt” không vậy? Nhưng mà giờ không phải lúc biểu diễn à, cháu tới để lấy lại ngoại hình nguyên bản của mình!”

“Con nhóc chết tiệt, cái máy thay đổi ngoại hình tao tích hợp vào ipad thành công rồi, lấy về làm gì làm. BIẾN! ĐỪNG ĐỂ TAO THẤY MẶT MÀY NỮA!!!”

Xuyên Đông vơ lấy cái ipad màu bạc trên bàn, chui tọt ra cửa, không quên thò đầu vào đá móc: “Chú J, chưa có vợ mà đã lẩm cẩm sao? Lú nào cháu gặp chú cũng rống hai câu cuối này không thấy tẻ nhạt sao? Ha ha!”

Nói xong chuồn lẹ, để trái bom đang nóng mà nổ là tanh bành, chết không toàn thây á!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.