Khi Quân Nhân Phúc Hắc Phải Lòng Thiên Thần Xinh Đẹp

Chương 13: Đưa về



Sau khi vị Mặc đáng thương bị phạt hít đất đến hít thở không thông, lại bị lôi kéo làm bà mai cho thủ lĩnh của mình.

“Trà ngon thật, Lâm công tử thật khéo tay!”

Ai đó vừa nhấm nháp ly trà bé bằng hạt mít, vừa gật gù khen ngợi.

“Nhân đại thần quá khen. Lâm Lạc chỉ là chút tài mọn.”

“Lâm công tử vừa xinh đẹp lại tài năng, thật sự làm cho người khác chờ mong.”

Nhìn bạn mình đỏ mặt luống cuống, Song Minh Lân âm thầm tặc lưỡi, người bạn luôn lãnh tĩnh quy củ của cậu đi đâu mất rồi? Chỉ mấy lời nói cũng đỏ mặt được, có gian tình a!

“Khụ khụ. Lâm...công tử, ta và Lân nhi có chút việc, hai người cứ từ từ uống trà. Chuyện của Lâm công tử đành nhờ Thủ lĩnh giúp vậy.” Hừ, đáng lẽ hắn vẫn gọi là Lâm Lạc, nhưng Thủ lĩnh đang gọi người ta là Lâm công tử, hắn cũng không dám xưng hô một cách trông-có-vẻ-thân-thiết-hơn.

Lâm Lạc định nói không cần phiền vậy, anh tự về là được rồi, nhưng Xuyên Đông đã nói trước: “Vậy chúng ta uống hết bình trà này, rồi em đưa anh về ha!”

Uống trà. Uống trà. Uống trà.

Cuối cùng bình trà to bằng quả cam cũng hết trong im lặng, Xuyên Đông ra hiệu cho tiểu thần dọn xuống, rồi đưa Lâm Lạc về.

“Hôm nay Lạc cảm ơn Nhân đại thần.”

“Em gọi anh là Lạc nhi có được không?”

Đỏ mặt. “Ngài không cần gọi tôi là anh đâu.”

“Em năm nay mười bảy, anh hai mươi, gọi vậy là đúng mà! Thôi anh vào trong đi em có việc phải đi rồi.”

Lâm Lạc cúi đầu cười ngọt ngào. Nhân đại thần rất dễ gần, nhưng mà không hiểu sự khôn khéo bao năm của anh đi đâu mất, lại luôn lộ vẻ lúng túng trước cô.

Nhìn bóng dáng xa dần, lòng anh dâng lên những ảo tưởng kì diệu, những xúc cảm không tên làm anh lâng lâng. Không xác đonhj dược chúng là gì, anh chỉ biết dấu kín trong lòng.

Đằng xa, có hai ông lão tàng hình đang nhìn về hướng này.

“Đó là mỹ nhân trong lời của nha đầu sao? Cũng đẹp lắm.”

“Thiên Oa tộc, nữ tôn nam ti, nam hiền lương thục đức.”

“Nha...vậy thì quá xứng với khúc gỗ cứng nhắc đó rồi! Ta sắp được uống trà a~.”

“Chưa chắc đâu.”

“Này, lão đệ, ta nói ngươi sống một cách vui thú lạc quan một chút thì đạo hạnh sẽ giảm sao? Vô vị!”

“Về, tu luyện.”

“Này, này... Lão đệ, ngươi... Az, đợi ta với!”

Trong lều xanh có đề cái biển “Lâm”, Lâm Linh uống một ngụm trà, hỏi con trai: “Lạc nhi, người lúc nãy đưa con về là ai?”

“Thưa mẹ, là Nhân đại thần ạ.”

“Con chắc chứ?”

“Vâng, chính Mặc đại thần cũng không phản bác thân phận của ngài ấy. Chúng con gặp nhau ở nhà của Mặc đại thần.”

“Con cũng đã tới tuổi lấy vợ rồi, đã tìm được thê quân ưng ý cho mình chưa?” Nhân đại thần xuất hiện bên cạnh con trai làm lòng bà không yên, con trai đã hai mươi tuổi, để qua vài năm nữa sẽ trở thành người lớn tuổi nhất tộc mà chưa được gả đi. Đứa con tài đức vẹn toàn là niềm kiêu ngạo của bà, bà muốn tìm cho con một thê quân tốt thì đã sao? Đám con gái thực dụng lại ẻo lả bên ngoài không đáng nhắc tới, con gái trong tộc đại khái chỉ có nữ nhi danh gia là xứng với con bà, nhưng mà tài năng phẩm hạnh của đám tiểu thư ngày nay làm bà không khen tặng nổi. Nếu là Nhân đại thần nổi tiếng uy vũ lại xứng ngang với thần...liệu có phải trèo cao không?

“Con...vẫn còn sớm mà mẹ.”

“Đã hai mươi rồi, Lân nhi cũng đã lập gia thất, còn chờ nữa là con sẽ thành nam tử độc thân lớn tuổi nhất tộc ta.”

“Vâng, con sẽ lưu tâm vấn đề này ạ.”

“Được rồi, con đi nghỉ đi.” Chuyện này vẫn là từ từ suy tính, không cần cưỡng cầu vẫn hơn.

Thực ra Lâm Lạc cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài của anh. Đôi tay hữu lực ấy...anh vẫn nhớ rõ cảm giác bị người ôm ngang eo, và hồi tưởng lại cả khi được bế, đầu tựa vào ngực người ta nữa. Âm thầm đỏ mặt rúc vào trong chăn. Anh cũng sắp phải lập gia thất rồi, tướng thê giáo nữ...

Quân doanh.

Xuyên Đông cùng Mặc Lãnh đang vờn quanh thao trường, hòng tìm được em lính nào đó lười biếng hay thua kém mà dần một trận.

Mà đám lão binh đương nhiên biết ý đồ của hai vị ôn thần này, ai cũng ra sức tập luyện phần của mình, tập thể lực thì tập thể lực, tập cận chiến thì tập cận chiến, tập tổ đội chiến thì tập tổ đội chiến...tóm lại hết sức nghiêm túc.

Đám tân binh thấy vậy cũng lo mà nghiêm túc. Chỉ trừ một người.

Huân Ly phụng phịu làm nũng: “Tại sao phải tập xạ kích? Chúng ta cũng không cần bắn súng!”

“Chính là phải tập để nâng cao tính chuẩn xác. Với lại khi linh lực hết còn có thể dùng tới.” Thuỷ Lượng kiên nhẫn dỗ người kia, không có phát hiện hai vị đại ôn thần đang tới gần.

“Loại đạn này hạ được thần sao?” Bĩu môi, chưa từng nghe vị thần nào vì bị con người bắn đạn mà bị thương a!

“Uhm, trong ruột là chất nổ được cải tiến bởi một số loại thần độc nên đã có thể làm thần bị thương.” Huân Ly ơi là Huân Ly, cậu rốt cuộc trước đó có quan tâm tình hình chiến sự hay không hả? Bao nhiêu tà linh ác thần chết dưới họng súng của Nhân đại thần rồi thì cấp trên mới cho xạ kích trở thành một trong những yêu cầu huấn luyện binh sĩ chứ!

“Hứ!” Vẫn là muốn làm nũng một chút thôi, người ta cũng không phải thật có ý không tập, cậu nghiêm túc thế làm gì?

“Sao vậy? Không muốn tập sao?”

Một giọng nói niềm nở truyền tới, lại làm Thuỷ Lượng có cảm giác quạ bay thành đàn trên đầu cậu, còn phát ra tiếng “quác quác quác”!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.