Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 106: Tranh cãi



Nhiễm Anh suy nghĩ, không biết nơi nào ở huyện Cầm mà cô và Thương Diễn Chi chưa tới.

“Em đi theo anh sẽ biết.”

Thương Diễn Chi "thừa nước đục thả câu," là bộ thần bí. Nhiễm Anh hơi liếc anh: "Nếu em không cảm thấy kinh ngạc thì..."

"Nếu xem xong mà không kinh ngạc thì anh nợ em một việc. Nếu em thật sự kinh ngạc, anh có một việc yêu cầu em làm. Em nghĩ sao?"

Nhiễm Anh quay lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thương Diễn Chi, gật đầu: “Được, em cũng muốn xem anh cho em bất ngờ gì.

Ăn tối xong, Nhiễm Anh chào ông Nhiễm Trì rồi lên xe cùng Thương Diễn Chi.

“A Anh.” Thương Diễn Chi khởi động xe, cầm ly nước ở ghế trước đưa vào tay cô: “Đường hơi xa, uống nước đi."

"Cảm ơn."

"Không có gì. Khi nào em định thi lấy bằng lái xe?"

"Em đăng ký rồi, dự định học vào tuần tới."

Lời nói của Nhiễm Anh khiến Thương Diễn Chi sửng sốt: “Em đăng ký khi nào?”

“Từ lâu rồi nhưng mùa hè học lái xe nóng quá, em sợ ngột ngạt nên mới hoãn tới bây giờ."

Cam rốn đã gần hết hàng, nhiệt độ ở huyện Cầm cũng bắt đầu giảm dần.

“Nếu sợ nóng thì không cần đến trường dạy lái xe, để anh dạy em.”

"Không đâu." Nhiễm Anh nói với vẻ mặt chân thành: "Em đọc rồi, dù là vợ chồng thân thiết nhưng nếu thay đổi vai trò thì rất dễ mâu thuẫn, em không muốn vì chuyện học lái xe mà chúng ta cãi nhau."

“Đừng nói nhảm.” Thương Diễn Chi cười vì lời nói của cô: “Sao anh phải cãi nhau với em?”

"Lỡ như em chậm hiểu, học mãi không được khiến anh nổi nóng thì sao?"

Thương Diễn Chi không nhịn được vỗ nhẹ vào trán cô: "Lại nói nhảm nữa, em mà chậm hiểu à? Anh thấy em thông minh đến mức không thể thông minh hơn được nữa."

Chưa kể, Nhiễm Anh là người đầu tiên trong thôn Đại Thạch đậu vào một trường đại học danh tiếng.

“Học lái xe không liên quan gì đến việc phải thông minh. Sau khi đăng ký, em đã lên mạng tra cứu. Có nhiều người bình thường rất thông minh nhưng khi nói đến việc lái xe thì họ lại không biết định hướng như thế nào. Đến 80% số người không đạt tiêu chuẩn, bị giáo viên hướng dẫn phàn nàn sau tuần học đầu tiên."

"Em mà sợ giáo viên dạy lái xe á?"

"Cái đó thì khác, giáo viên mắng em thì em sẽ không giận. Họ là giáo viên, emlà học sinh. Sau khi học xong và hoàn thành nhiệm vụ thì có thể không gặp nhau nữa. Anh thì khác, anh là bạn trai của em, nếu anh mắng em thì em sẽ giữ điều đó trong lòng, sau này trở thành cái gai không nhổ đi được."

Thương Diễn Chi bị cô đánh bại: “Giờ anh mới biết em nhiều lý lẽ như vậy.”

"Sao lại nhiều lý lẽ, em đang cố bảo vệ mối quan hệ của chúng ta thôi."

"Ừ, em nói đúng." Thương Diễn Chi liếc nhìn cô nói: "Còn khoảng bốn mươi phút nữa mới đến nơi, hay em ngủ một chút đi, dạo này thấy em nghỉ ngơi không đủ."

Cam rốn gần như đã được hái xong, phần lớn hàng đều bán qua hệ thống trực tiếp của Nhiễm Anh. Cô không chỉ bán cam nhà mình mà còn bán cam cho các hộ gia đình trong thôn.

Cô phải cẩn trọng tính toán chi tiết, một xu cũng không được thiếu, tinh thần luôn căng thẳng.

“Em không buồn ngủ.” Nhiễm Anh nói xong lại không nhịn được ngáp một cái: “Được rồi, em chợp mắt nhé, tới nơi thì gọi em dậy."

"Được."

Nhiễm Anh nhắm mắt lại liền chìm vào giấc ngủ. Thương Diễn Chi dừng xe bên đường, lấy từ cốp xe một cái gối ôm và chiếc chăn mỏng, kê tay và đắp chăn cho cô, sau đó mới tiếp tục lên đường.

Toàn bộ quá trình được thực hiện rất nhẹ nhàng, không hề đánh thức Nhiễm Anh.

Lúc tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, cô được đắp một chiếc chăn nhỏ, trên xe chỉ còn mình cô. Nhiễm Anh đứng dậy và ra khỏi xe.

Trước khi tìm được Thương Diễn Chi, Nhiễm Anh đã bị khung cảnh trước mắt làm cho choáng váng.

Nắng chiều vừa phải, ở huyện Cầm giờ đã là cuối thu, gió núi thổi qua khiến người ta cảm thấy mát mẻ dễ chịu..

Có một hồ nước to bằng bốn, năm sân bóng đá. Mặt hồ lấp lánh với những lớp sóng vàng óng ánh dưới ánh nắng chiều, đối diện là những dãy núi xanh mướt. Bên hồ có những cánh đồng lúa đã bước vào mùa thu hoạch. Từ góc độ này, những đợt lúa chín vàng nối tiếp nhau bất tận.

Mặt hồ trong vắt, lúa chín vàng và cảnh núi non xa xa, Nhiễm Anh không khỏi hít một hơi thật sâu.

"Cảnh đẹp quá."

“Đẹp phải không?”

Thương Diễn Chi đi tới nắm tay cô.

"Lần đầu tiên đến đây anh cũng bị choáng ngợp."

Nhiễm Anh quay lại nhìn anh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: "Làm sao anh tìm được nơi này? Hồ này tên gì?"

“Hồ Vương Long.” Thương Diễn Chi liếc nhìn mặt hồ: “Nhìn hồ này, bên kia hơi lõm xuống, trông giống miệng rồng đúng không, anh hỏi dân làng, họ nói thế.”

“Đẹp quá.” Nhiễm Anh gật đầu: “Không chỉ phong cảnh đẹp, tên cũng đẹp.”

Hồ Vương Long

Hơn nữa, cảnh quan tổng thể ở đây rất tốt, cô thực sự không biết ở huyện Cầm lại có một nơi như vậy.

"Anh còn chưa nói cho em biết, làm sao anh tìm ra nơi này?"

“Lần trước anh lái xe từ Quảng Châu về, điện thoại vừa hết pin, sau đó xe bị hỏng nửa giữa đường. Vốn dĩ định xuống xe tìm người để mượn điện thoại, nhưng ai ngờ không thấy ai qua lại, càng đi lại càng lạc, cuống cùng tìm thấy chỗ này."

"Vậy ra đi lạc cũng có cái tốt."

Phong cảnh đẹp, người dân lại ở rải rác khá xa, vô cùng yên tĩnh.

Thương Diễn Chi mỉm cười.

“Được rồi, bây giờ đã cho em một bất ngờ, chúng ta vào việc chính thôi."

"Việc chính gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.