Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 11: Lau nước mắt



Nhiễm Anh ngồi trong phòng làm việc của giáo sư Trần Xương Hoa, sáng sớm cô đã chạy đến đây, sau khi nói chuyện với bảo vệ hồi lâu, đối phương mới đồng ý cho cô vào tìm ông.

Không ngờ sau khi đến nơi, một học trò trợ giảng của giáo sư Trần Xương Hoa lại nói rằng thầy mình đi họp, phải đợi rất lâu. Nhiễm Anh sợ không gặp được ông nên quyết định ngồi chờ.

May mắn thay, Nhiễm Anh đã chuẩn bị trước khi đến, cô mua hai cuốn sách về chăn nuôi và tranh thủ thời gian này để nghiên cứu thêm.

Chuyên ngành của cô là quảng cáo thương mại, không liên quan gì đến chăn nuôi, nhưng hiện tại tìm hiểu về ngành chăn nuôi cô lại thấy rất thú vị.

Lúc này, cô chợt nhận được cuộc gọi từ Kỷ Dịch Vân, nhìn dãy số vốn đã quen thuộc, Nhiễm Anh do dự một chút, nhấc máy rồi đi đến bên cửa sổ nghe.

“A Anh, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

"Dịch Vân." Cô thật sự không còn muốn thuyết phục anh nữa, những gì cần nói cô đã nói hết rồi.

"Anh biết rõ lựa chọn của em mà."

Bây giờ đã là cuối tháng 8, trường học sắp khai giảng, nhìn ra ngoài cửa sổ, dù không thấy rõ nét mặt của những học sinh đi ngang qua nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của các thiếu niên đó.

Cô nghĩ về tất cả những điều cô đã làm khi còn là sinh viên, cùng tất cả những điều cô đã làm sau khi ở bên Kỷ Dịch Vân.

"Em chưa bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Nếu em đã nói rằng em muốn ở lại quê để lập nghiệp, quyết định cùng dân làng em cải thiện cuộc sống thì em sẽ kiên trì đến cùng. Anh có thể chờ em hoàn thành kế hoạch này được không?"

"Em không phải người dễ bỏ cuộc, nhưng em lại từ bỏ tình cảm của chúng ta, từ bỏ công việc của mình ở nơi này?"

Kỷ Dịch Vân không thể chịu đựng nữa: “Được rồi, Nhiễm Anh, anh nói cho em biết, đây là lần cuối cùng anh gọi cho em. Từ nay em không còn là bạn gái của anh nữa, anh sẽ không năn nỉ em nữa, em cứ làm bất cứ điều gì em thích. Cứ như vậy đi."

"Dịch Vân..."

Giọng điệu của Kỷ Dịch Vân lần này khác với những lần trước, Nhiễm Anh biết lời nói của anh lúc này rất nghiêm túc.

Trong lòng cô cảm thấy phức tạp, cô vô thức gọi lại số của Kỷ Dịch Vân, nhưng Kỷ Dịch Vân cúp máy, cô gọi liên tục mấy lần, nhưng Kỷ Dịch Vân đều không nghe.

Nhiễm Anh cầm điện thoại hồi lâu, không thể bình tĩnh được.

Vậy là hai người thực sự chia tay rồi?

Những năm tháng quá khứ hạnh phúc, mối quan hệ giữa họ, Kỷ Dịch Vân và cô cứ như vậy mà chia tay?

Thực tế, Nhiễm Anh đã mơ hồ nhận ra, ngay từ lần đầu nghe thấy ý định của cô, mối quan hệ của hai người đã đứng trước bờ vực đổ vỡ, nhưng cô chỉ không ngờ rằng Kỷ Dịch Vân lại bỏ cuộc nhanh đến vậy.

Cúi đầu, cô cảm thấy mắt mình nóng rát, đúng lúc này, khóe mắt cô nhận ra có người đang đứng cạnh bàn làm việc.

Cô giật mình, tâm trạng buồn bã nhanh chóng biến mất, cô ngượng ngùng cúi đầu chào, nói: "Xin chào, anh là giáo sư Trần à? Xin lỗi đã làm phiền."

Vừa đứng thẳng lưng, cô đã nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

Là một giáo sư trẻ, nhiều nhất là hơn ba mươi tuổi. Anh có nét nghiêm nghị, lông mày sắc sảo và đôi mắt sáng. Chiếc áo phông đơn giản và quần tây đen càng làm nổi bật khí chất nghiêm túc của anh, làm người đối diện có cảm giác nhỏ bé.

Các giáo sư ngày nay không chỉ trẻ mà còn đẹp trai như vậy à?

Nhiễm Anh nhanh chóng tỉnh táo, đưa tay về phía đối phương: "Xin chào giáo sư Trần, tôi là Nhiễm Anh, đến từ huyện Cầm. Tôi đến đây có việc cần sự giúp đỡ của anh ạ."

Nhiễm Anh nói một hơi, nhưng đối phương chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đưa ra một lúc rồi quay người lại, lấy khăn giấy ra đưa vào tay cô.

Không hiểu đối phương có ý gì, đối phương nhìn vào mắt cô nói: "Lau nước mắt đi."

Nhiễm Anh sững sờ một lúc rồi nhận ra mình vừa rơi nước mắt.

"Cám ơn." Nhiễm Anh xấu hổ nhận lấy khăn giấy từ tay đối phương, thật sự không ngờ mình lại để lại ấn tượng đầu tiên như vậy trước mặt đối phương.

Cô lau khóe mắt hai lần, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Nhiễm Anh phải cố nén xấu hổ: "Giáo sư, lời vừa nói tôi còn chưa nói xong, tôi..."

“Tôi không phải giáo sư Trần.” Nhiễm Anh thấy rõ khóe môi đối phương hơi nhếch lên, “Tôi cũng đến tìm ông ấy.”

Mặt của Nhiễm Anh đỏ bừng.

...

Mười phút sau, Trần Xương Hoa mới trở lại, lúc ông bước vào, Nhiễm Anh đang ngồi ở sofa gần đó, cúi đầu tập trung đọc sách.

Sau khi xảy ra hiểu lầm như vậy, cô thực sự rất xấu hổ khi nhìn người đàn ông đó, chỉ có thể giả vờ đọc sách một cách nghiêm túc để tránh ngượng ngùng.

"Chú."

"Diễn Chi? Sao con lại ở đây?" Trần Xương Hoa khi bước vào cửa, người đầu tiên ông nhìn thấy chính là cháu trai mình: "Không phải mẹ con nói con đi Hồng Kông sao?"

"Con đi công tác ở đó mấy ngày, hôm nay mới về." Thương Diễn Chi liếc nhìn mấy chiếc hộp bên cạnh bàn làm việc: "Lúc ở Hồng Kông có mua quà cho mọi người, tình cờ hôm nay con đến thăm một người bạn ở gần đây, tiện thể mang quà cho chú dì.”

"Chú đã nói bao nhiêu lần rồi, dì con và chú không thiếu gì cả, con đến chơi là được rồi."

Tuy nói như vậy nhưng Nhiễm Anh có thể cảm nhận rõ ràng người trước mặt đang có tâm trạng rất tốt.

“Cô là...” Trần Xương Hoa cuối cùng cũng nhìn thấy Nhiễm Anh.

"Xin chào."

Lần này, Nhiễm Anh rất chắc chắn mình không tìm nhầm người: “Tôi là Nhiễm Anh, người ở huyện Cầm. Tôi đến đây là có việc muốn nhờ giáo sư."

Trần Xương Hoa nhìn cô, lại nhìn Thương Diễn Chi. Thương Diễn Chi chủ động ngồi ở phía sau: "Chú, trước tiên nghe xem cô ấy có việc gì cần, cháu không vội."

Trần Xương Hoa gật đầu, ra hiệu cho Nhiễm Anh ngồi vào bàn làm việc.

Thương Diễn Chi vẫn còn ở đây, chưa rời đi, điều này khiến Nhiễm Anh có chút khó xử, nhưng nghĩ đến mục đích cô đến đây, mọi suy nghĩ lung tung nhanh chóng bị bỏ qua.

“Giáo sư, là như thế này...”

Nhiễm Anh giải thích mục đích của mình, cô cũng biết mình đến đây để nhờ giúp đỡ nên cần phải diễn đạt ý định của mình một cách rõ ràng và ngắn gọn.

"Giáo sư, chúng tôi sẽ không làm phiền quá lâu đâu ạ, làng chúng tôi cũng sẵn sàng chi trả phí tư vấn."

Trần Xương Hoa nhận thấy sự khác biệt trong lời nói của Nhiễm Anh: “Cô đã từng tiếp xúc với nghề nuôi chồn chưa?”

Mọi người đều hỏi cô câu hỏi này.

Nhiễm Anh lắc đầu, nhưng ánh mắt lại rất kiên định: “Giáo sư, chỉ là hiện tại tôi chưa tiếp xúc với nó, không nhiều kiến thức nên rất cần sự hướng dẫn của giáo sư."

Trần Xương Hoa đánh giá cao sự dũng cảm của Nhiễm Anh, nhưng thực tế là thực tế.

"Không phải là tôi không muốn giúp, nhưng bắt đầu từ học kỳ sau tôi phải quản lý nghiên cứu sinh, thật sự không rảnh rỗi."

“Tôi sẽ không làm phiền nhiều đâu ạ.” Nhiễm Anh nhanh chóng giải thích: “Giáo sư Trần, chúng tôi cũng có thể sắp xếp thời gian theo lịch của giáo sư.”

"Không phải là tôi không muốn giúp, chỉ là tôi đã già, sức khoẻ không cho phép. Tôi hy vọng cô hiểu."

"Giáo sư, xin hãy nghe tôi nói, chúng tôi thực sự..."

Trần Xương Hoa xua tay, hiển nhiên không có ý định nghe cô nói nữa: “Cô gái trẻ, tốt nhất là mời người khác đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.