Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 117: Mục tiêu lớn



Nhiễm Anh và Thương Diễn Chi hẹn hò lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt bố mẹ anh. Nếu nói cô không hồi hộp thì là nói dối, nhưng cô vẫn có tự tin vào bản thân và tình cảm của hai người, do đó, những căng thẳng kia trở nên không đáng kể.

Cha của Thương Diễn Chi, ông Thương Hồng Nghị, trông khoảng năm mươi tuổi, mang khí chất của một học giả. Các nét trên khuôn mặt của Thương Diễn Chi có một vài nét giống ông, nhưng nhìn chung anh giống mẹ nhiều hơn. Bà Lâm Hướng Tuyết, mẹ Thương Diễn Chi, chăm sóc bản thân rất tốt, rõ ràngđã ngoài năm mươi nhưng trông bà như vừa mới bốn mươi tuổi.

Sau khi Thương Diễn Chi giới thiệu cô với bố mẹ, Nhiễm Anh mỉm cười:

"Chú, dì, xin chào."

"Chào con, Diễn Chi gọi con là A Anh nên dì cũng sẽ gọi là A Anh nhé." Bà Lâm Hướng Tuyết mỉm cười nắm lấy tay Nhiễm Anh: "Dì nghe Diễn Chi nhắc đến con rất nhiều nhưng hôm nay mới được gặp, nó luôn miệng khen con là người phụ nữ vô cùng thông minh và bản lĩnh."

"Dì, không có đâu ạ."

Bàn tay của Lâm Hướng Tuyết rất mềm mại và ấm áp, Nhiễm Anh nắm lấy tay bà, dẫn cô về phía nhà mình.

"Đây là bố mẹ con."

Nhiễm Anh giới thiệu gia đình hai bên với nhau. Ban đầu mẹ cô khá bối rối vì vẻ ngoài và khí chất của mẹ anh quá khác biệt với người nông thôn như bà, nhưng sau đó thái độ của mẹ Thương Diễn Chi khiến tình hình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thương Diễn Chi mang quà tặng đã chuẩn bị vào, bà Hứa Nhược Lan nhìn, cảm thấy nỗi lo cũng nhẹ bớt. Gia đình bà không h@m muốn mấy món quà này nhưng qua đó có thể thấy gia đình Thương Diễn Chi quả thật tôn trọng con gái bà.

Hai bên gia đình chào nhau, sau đó vào nhà ngồi xuống nói chuyện.

Trước đây Thương Diễn Chi thường khen ngợi cô trước mặt bà, tuy tin vào mắt nhìn người của con trai nhưng bà vẫn còn nhiều băn khoăn, là một người mẹ, bà không yên tâm khi chưa tận mắt gặp mặt cô gái mà con trai bà thích, nhưng sau khi gặp Nhiễm Anh hôm nay, nỗi lo lắng kia hoàn toàn biến mất.

Nhiễm Anh có vẻ ngoài cởi mở và điềm tĩnh, thái độ rộng lượng, tính cách dễ gần, đặc biệt là một đôi mắt cực kỳ trong sáng nhưng ẩn chứa vẻ kiên quyết. Người có đôi mắt như vậy chắc chắn là người hướng thiện.

Bà Lâm Hướng Tuyết là giáo sư đại học, đã gặp qua rất nhiều kiểu người trong xã hội vì vậy rất tự tin vào mắt nhìn người của mình.

Bà lấy trong túi ra một chiếc hộp và đặt vào tay Nhiễm Anh.

Nhiễm Anh nhìn chiếc hộp rồi nhận lấy không chút do dự. Thái độ cởi mở như vậy càng khiến bà Lâm Hướng Tuyết yêu thích.

Hai bên đều cởi mở vì vậy buổi gặp mặt rất thoải mái, sau cùng bố mẹ Thương Diễn Chi đề nghị được đi tham quan thôn Đại Thạch.

Nơi này đã phát triển rất tốt trong những năm gần đây, Nhiễm Anh làm hướng dẫn viên cũng rất lôi cuốn.

Lâm Hướng Tuyết nhìn bộ dạng của cô, càng ngày càng rõ ràng tại sao con trai bà lại thích cô gái này như thế.

“A Anh, cháu giỏi quá, nghe lời giới thiệu của cháu làm dì cũng muốn an cư ở đây."

"Rất vui ạ." Nhiễm Anh chân thành nói: "Môi trường ở đây tốt, không khí trong lành, núi sông rất đẹp. Nếu dì ở lại đây vài ngày, bảo đảm tâm trạng sẽ nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều."

"Chẳng trách Diễn Chi thường xuyên chạy tới đây."

Nhiễm Anh mỉm cười, vẻ mặt Thương Diễn Chi lại khá ngượng ngùng.

"Mẹ, con chạy tới đây không phải vì cảnh mà vì người đấy ạ."

“Con...” Bà Lâm Hướng Tuyết làm sao không biết nguyên nhân chính con trai luôn chạy tới đây chứ.

"Thay vì để con phải thường xuyên chạy tới đây, hay là chúng ta định ngày cưới càng sớm càng tốt, một lát bố mẹ sẽ bàn với bố mẹ Nhiễm Anh, tránh cho con phải vất vả."

“Về phần đám cưới, chúng ta sẽ tổ chức hai đám cưới, một ở đây và một ở tỉnh thành. Hai đứa nghĩ sao?”

“Vậy có hơi phiền phức, hay là chúng ta tổ chức ở một nơi thôi ạ?"

Thực ra, theo suy nghĩ của Nhiễm Anh thì không cần phải làm gì cả, nhưng cô cũng biết chuyện tổ chức tiệc với gia đình Thương Diễn Chi có lẽ là điều khó tránh khỏi.

"Như vậy sao được?" Bà Lâm Hướng Tuyết ánh mắt không đồng ý nhìn Nhiễm Anh: "Ở thôn mọi người đều muốn nhìn thấy A Anh kết hôn, chúng ta phải thông báo việc vui này cho cả làng chứ."

“Hôn nhân là chuyện giữa cháu và Diễn Chi, không liên quan gì đến người khác đâu ạ.”

"Đó là suy nghĩ của hai đứa, chúng ta nên hỏi ý kiến ông bà thông gia xem họ nghĩ thế nào."

Nhiễm Anh tin bố mẹ cô sẽ ủng hộ đề nghị của mình, nhưng không ngờ ông Nhiễm Trì lại phản đối.

"Bố chỉ có một cô con gái, tất nhiên muốn con gái mình kết hôn một cách vẻ vang rồi."

“Bố?”

“Đúng vậy, hôn lễ phải được tổ chức ở thôn chứ.” Mẹ cô cũng có thái độ tương tự: “Đừng lo, gia đình chúng tôi sẽ tự chi trả cho lễ cưới ở đây.”

"Không được." Bà Lâm Hướng Tuyết cười rạng rỡ, vẻ mặt thân thiện nhìn Nhiễm Anh: "Diễn Chi nhà chúng tôi rất yêu thương A Anh, vì vậy mọi việc cứ để nhà trai lo liệu. Anh chị đừng lo, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc mọi chuyện."

Bố mẹ hai bên hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Nhiễm Anh và Thương Diễn Chi, sôi nổi bàn bạc về ngày tháng cũng như chi tiết đám cưới.

Nhiễm Anh hoàn toàn không nói nên lời, Thương Diễn Chi nhìn thấy liền nắm tay cô bước ra ngoài.

"Sao vậy? Nếu em thực sự không muốn tổ chức đám cưới, anh có thể thuyết phục mẹ anh."

“Không cần.” Nhiễm Anh lắc đầu, cô thực sự không muốn, nhưng nhìn thấy thái độ sốt sắng của bố mẹ, lại nghĩ tới vẻ mặt của bà Hứa Nhược Lan khi đến dự lễ đính hôn của Tiêu Mỹ Hoa mấy ngày trước thì đành chiều theo ý bà.

“A Anh, anh mong em hiểu rằng anh không muốn ép em làm gì cả. Em có thể từ chối bất cứ điều gì em không thích.”

“Không có gì mà em không thích.” Không cô gái nào không muốn tổ chức đám cưới cho riêng mình, nhưng vì hai người đã quá bận rộn với công việc nên không hề muốn mọi người phải mệt mỏi thêm.

Tuy nhiên, lần này cô phải chiều theo ý bố mẹ, họ chỉ có mình cô là con gái.

Thương Diễn Chi nắm tay cô: “Đừng lo, mọi việc sẽ ổn thôi, bố mẹ hai bên sẽ giúp chúng ta.”

Nhiễm Anh gật đầu rồi nghĩ đến chuyện khác: “Tuy nhiên, ngày cưới có lẽ sẽ phải hoãn lại. Em nói với anh rồi, sang năm em phải tham gia một khoá đào tạo ở tỉnh ngoài."

"Không sao đâu, anh sẽ đợi em."

Anh chờ cô lâu như vậy, thêm một vài tháng cũng chẳng quan trọng nữa.

“Ngoài ra, mấy ngày nay em đi dạo quanh đồi, vùng đất phía sau còn trống, em đã hỏi các chuyên gia rồi, tuy là đất đá nhưng vẫn có thể trồng cam. Em sẽ tiến hành trồng cây con ở đó."

Khi mới trồng cam, cô đã phải vay một khoản nợ khá lớn, vì vậy cô không dám mạo hiểm. Tuy nhiên, trong vài năm trở lại đây, đặc biệt là sau năm nay, cô lại có những suy nghĩ khác.

“Em muốn mở rộng quy mô trồng trọt, nếu có thể, tôi cũng dự định mở một nhà máy sản xuất nước ép trái cây ở quê mình nữa, như vậy thì thế hệ trẻ đang đi làm ở tỉnh ngoài có thể quay lại làm việc cho quê hương."

“Mở nhà máy nước ép trái cây?” Thương Diễn Chi kinh ngạc: “Sao đột nhiên em lại nghĩ đến việc mở nhà máy nước ép trái cây?”

“Sản lượng cam rốn năm nay còn chưa đạt đến đỉnh điểm, tuy phần lớn đã bán hết nhưng sau này thì chưa chắc. Sản lượng cam rốn năm sau sẽ tăng gấp đôi, nếu chúng ta mở cửa một nhà máy sản xuất nước ép thì tất cả những quả cam rốn đều có thể tiêu thụ."

Nhiễm Anh đã suy nghĩ và xem xét kỹ lưỡng.

“Hiện tại, huyện Cầm chưa có nhà máy sản xuất nước ép, cũng không có nhiều nhãn hiệu nước ép ở tỉnh Giang. Thứ hai, chúng ta có lợi thế riêng vì nước cam, chúng ta còn có thể sản xuất kem, đồng thời trồng thêm các loại trái cây theo từng vụ mùa ngắn hạn."

Nhiễm Anh không hề bốc đồng, cô đưa ra ý tưởng này sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng và cân nhắc tính khả thi của sự việc.

Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cô, Thương Diễn Chi dừng lại, chăm chú nhìn vào mắt Nhiễm Anh.

"Em nuôi hoài bão rất lớn, em có từng nghĩ để đạt mục tiêu lớn như vậy khó khăn đến mức nào không?"

"Trên đời này có việc gì dễ dàng, nhưng trước tiên chúng ta vẫn phải có mơ ước, có mơ ước mới có động lực, đúng không?"

Những gì cô muốn làm quả thực không hề dễ dàng, nhưng cô tin tưởng vào bản thân và vào sự hỗ trợ của nhà nước.

“Gần đây em có kiểm tra thông tin và các thống kê. Dân làng nhiều người như vậy, cán bộ xóa đói giảm nghèo nhiều như vậy, chính sách tốt như vậy, tin rằng mọi khó khăn sẽ được giải quyết."

“Ừ.” Thương Diễn Chi mỉm cười, nắm lấy tay cô trong tay mình: “Em nói đúng, mọi khó khăn quả thực đều có thể giải quyết. Huống chi, em vẫn còn có anh. Đừng lo lắng, bất kể là tình huống gì thì anh vẫn sẽ ủng hộ em."

"Vậy thì cảm ơn giám đốc Thương trước nhé."

Nhiễm Anh và Thương Diễn Chi nhìn nhau mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.