Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 119: Trường hợp thua lỗ



Giống như lần trước Nhiễm Anh thông báo về dự án trồng cam, lần này cô cũng lựa chọn thông tin, in ấn tất cả, đóng thành một tập tài liệu rồi phát cho mọi người.

"Đây là bản kế hoạch cho dự án sắp tới, mọi người có lẽ đều đã nghe về việc này vì vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé. Mấy tháng vừa qua tôi đã đi khảo sát trên dưới năm nhà máy, cũng đã tìm hiểu thông tin về các công ty lớn trong cùng ngành. Thông tin đều ở đây, tôi để mọi người tự xem qua một chút."

Nhiễm Anh cung cấp thông tin rất chi tiết, bao gồm cách thành lập nhà máy, vận hành và lợi nhuận sau này.

"Lần này mở nhà máy nước ép trái cây, tôi dự định sẽ làm theo hình thức cổ phần. Mô tả về cổ phần và cách thức đăng ký đều có ở đây, nếu có thắc mắc có thể hỏi tôi."

Những người có mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng nhìn về phía Nhiễm Anh.

“A Anh, sao đột nhiên lại muốn mở nhà máy nước trái cây?”

"Chúng ta có tài nguyên, tại sao lại không làm?"

“Vậy bắt đầu như thế nào?"

“Trên đó viết rằng khoản đầu tư ban đầu là khoảng một triệu nhân dân tệ. Sau đó, chúng ta chia ra khoảng chừng mười nghìn tệ cho một cổ phần, mọi người có thể tuỳ chọn số cổ phần mình muốn mua."

“Mười nghìn tệ một cổ phiếu?”

“Đúng vậy.” Nhiễm Anh gật đầu: “Một khi đã mua thì trong vòng một năm không được phép rút cổ phần. Ngoài ra, mỗi gia đình có thể mua tối đa năm cổ phần. "

Cô đưa ra kế hoạch này sau nhiều lần cân nhắc. Hiện tại hầu hết dân làng đều có tiền, trung bình một người có thể có tối đa tám mươi nghìn tệ để đầu tư.

Nhiễm Anh cẩn thậnt tính toán, muốn mọi người trong làng đều có thể tham gia dự án này.

"Việc đầu tư vào nhà máy nước trái cây có thể được chia đại khái thành ba giai đoạn. Đầu tiên là mua lại và lựa chọn địa điểm dựng nhà máy. Thứ hai là đầu tư vào thiết bị, và cuối cùng là sử dụng nguyên liệu thô và tính toán nhân công.Tất cả những chi tiết này đều có trong bản kế hoạch, mọi người cứ từ từ đọc."

“A Anh, tôi thì không cần suy nghĩ.” Tiêu Khắc Gian xua tay: “Tôi mua năm cổ phần.”

"Chú Tiêu, chú không cần hỏi ý kiến người trong nhà trước sao?"

"Không cần thương lượng, chuyện này tôi có thể tự quyết định."

“Tốt nhất là cậu nên bàn bạc với dì Chu một tiếng đi ạ.” Nhiễm Anh cười: “Mặc dù tôi bắt đầu triển khai kế hoạch, nhưng chúng ta còn nhiều thời gian, mọi người tốt hơn hết đọc kỹ kế hoạch, sau đó bàn bạc với người nhà rồi mới quyết định."

“Tôi cũng muốn mua năm phần.” Trần Chính Tiên tiếp lời: “Gia đình tôi thì không cần bàn cãi, tôi có tiếng nói cuối cùng.”

“Được.” Nhiễm Anh gật đầu: “Phần chú Tiêu và chú Trần thì tôi sẽ ghi lại, còn mọi người cứ suy nghĩ rồi đến tìm tôi nhé."

“A Anh, chúng tôi nghe theo cháu.”

“Ừ, chúng tôi tin cháu.”

“Được rồi, mọi người không cần phải hoàn toàn tin lời tôi nói.” Nhiễm Anh cười: “Tôi cho mọi người vài ngày để suy nghĩ kỹ càng, nếu thay đổi chủ ý cứ nói lại, đừng ngại.”

Dù thế nào đi nữa, Nhiễm Anh vẫn tuân thủ nguyên tắc tự nguyện khi đầu tư vào dự án lớn như vậy, dù số tiền nhiều hay ít thì đó vẫn là tiền mồ hôi công sức của dân làng.

Mặc dù rất quyết tâm, Nhiễm Anh hiểu mọi việc đều có sự rủi ro, cô không thể liên luỵ mọi người, vì vậy cô cho họ thời gian để suy nghĩ kỹ.

Về đến nhà, ông Nhiễm Trì gọi cô lại: "Cuộc sống của người dân giờ đã khá hơn nhiều, nếu mở nhà máy nước ép mà thua lỗ, hậu quả rất nghiêm trọng..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.