Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 47: Chuyên về kỹ năng



“Không có.”

Nhiễm Anh lắc đầu, hơi thở nặng nhọc vì leo núi: “Tôi biết khoản đầu tư này lớn đến mức nào, cũng biết không thể thu hồi vốn trong thời gian ngắn, vì vậy tôi chỉ viết ra chứ chưa từng nghĩ tới việc bắt tay phát triển nó."

Cô không biết nhiều về Thương Diễn Chi, chỉ biết anh là một người giàu có, nhìn chiếc xe anh lái là có thể đoán được, cô cũng không có hứng thú tìm hiểu những chuyện riêng tư của người khác.

"Không có ý định triển khai lúc này nhưng cũng không ngại gửi cho tôi đọc trước à?"

Thương Diễn Chi chỉ quyết định đầu tư sau khi nhận được bản quy hoạch chi tiết, còn trước đó anh vẫn không thật sự quan tâm lắm.

"Không có gì quá bí mật, tôi ngại gì mà không dám đưa cho người khác đọc."

"Kế hoạch của cô rất tốt."

Lời khen của Thương Diễn Chi rất chân thành nhưng Nhiễm Anh biết kế hoạch của mình chưa hoàn hảo đến mức như vậy.

"Anh đừng khen ngợi tôi nữa, kế hoạch của tôi có nhiều điểm không hoàn hảo. Dù sao đây cũng không phải chuyên ngành của tôi, nên tôi thực sự rất ngạc nhiên khi thấy anh đồng ý đầu tư."

"Không cần phải hoàn hảo. Công ty chúng tôi có chuyên gia, sau khi đánh giá sẽ sửa lại kế hoạch của cô một lần nữa. Khoản đầu tư của chúng tôi lần này cũng là dựa trên kế hoạch mới đó."

Nói đến đây, anh quan sát rất kỹ vẻ mặt của Nhiễm Anh, thấy cô không vui nên nói tiếp.

“Không phải là kế hoạch của cô tệ, nhưng cô cũng muốn một người trong ngành bổ sung để làm nó tốt hơn đúng không?"

"Đương nhiên là tôi rất vui lòng." Nhiễm Anh lắc đầu: "Anh không hiểu tôi vui thế nào khi có nhiều người quan tâm đ ến sự phát triển của thôn Đại Thạch đâu."

Vẻ mặt cô rất chân thành, trên lông mày còn mang theo sự thả lỏng, khiến Thương Diễn Chi nhếch môi khẽ cười.

"Cô có muốn biết công ty chúng tôi đã thực hiện những thay đổi gì không?"

"Anh có thể nói cho tôi biết được không?"

“Không có gì là không thể nói.” Thương Diễn Chi cười nói: “Nếu cô có hứng thú, tôi cũng có thể gửi cho cô bản kế hoạch do công ty chúng tôi chuẩn bị.”

"Được, vậy cám ơn anh."

Nhiễm Anh rất muốn biết bản quy hoạch sau khi được các chuyên gia của công ty Thương Diễn Chi chỉnh sửa sẽ như thế nào, cũng như hướng phát triển mà thôn cô được định hướng.

Cả hai leo núi khá nhanh, vô tình bỏ lại nhiều người phía sau, Nhiễm Anh nhìn lại rồi từ từ giảm tốc độ.

Thương Diễn Chi đưa cho cô một chai nước nhưng cô xua tay không nhận mà hỏi về kế hoạch của anh, không giống như Nhiễm Anh chỉ muốn phát triển thôn Đại Thạch, Thương Diễn Chi xem xét mọi việc một cách toàn diện hơn.

Việc phát triển thôn Đại Thạch đòi hỏi phải có quy hoạch dài hạn, không chỉ là danh lam thắng cảnh mà còn là làm thế nào để duy trì được cảnh quan trong tương lai, những vấn đề bảo tồn này còn khó hơn so với việc khởi động dự án.

Nhiễm Anh không ngờ Thương Diễn Chi lại nghĩ xa đến vậy, khi viết kế hoạch cô thực sự quên mất vấn đề bảo tồn và bảo vệ môi trường.

"Thương Diễn Chi, anh thật lợi hại, có thể nghĩ xa như vậy."

"Công ty chúng tôi từng có kinh nghiệm phát triển các điểm tham quan. Chúng tôi cũng đã xây dựng thành công các khu nghỉ dưỡng trong tỉnh."

"Vậy lần cuối cùng anh nói chuyện với tôi là anh thực sự nghiêm túc cân nhắc dự án này?"

"Ừm."

Nhiễm Anh gật đầu, đồng thời đưa ra một số ý kiến của mình đối với một số chi tiết mà Thương Diễn Chi vừa nêu ra, hai người vừa leo núi vừa bàn luận sôi nổi.

Bất giác, họ đã đi được hơn nửa đoạn đường, hai người đến một góc đường, những người phía sau đã bị bỏ xa phía sau, Nhiễm Anh chợt dừng lại.

"Nhìn kìa, đó là núi Trại Thạch, gần đó là địa hình nham thạch, anh trông có giống cổng làng miền núi ngày xưa không?"

Thương Diễn Chi nhìn theo ánh mắt của cô, khi nhìn thấy khung cảnh vách núi đối diện, trong mắt anh có nét vui mừng xen lẫn tán thưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.