Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 48: Đùa thôi



Nhiễm Anh đã đến đó rất nhiều lần nên thông thuôc từng ngóc ngách của nơi này.

Cô vừa đi vừa giới thiệu với Thương Diễn Chi những đặc điểm của khu vực họ có thể khai thác.

Thực ra Thương Diễn Chi đã đi rất nhiều nơi, cũng đã nhìn thấy không chỉ một địa hình nham thạch ở các tỉnh miền núi, đặc biệt, miền Tây của Trung Quốc có rất nhiều núi nham thạch hùng vĩ từ thiên nhiên, nhưng phong cảnh trước mắt vẫn làm anh kinh ngạc. Đỉnh núi cao chót vót giống như măng đá, một bên đường núi cong cong mềm mại, toàn cảnh là một bức tranh thiên nhiên trác tuyệt.

“Anh thấy thế nào?”

Dù Nhiễm Anh đã đến đây nhiều lần nhưng lần nào cô cũng cảm thấy cảnh núi non này thực sự rất đẹp.

"Nhìn bên kia xem..."

Nhiễm Anh thản nhiên chỉ tay về phía bên kia núi, khi lên đến đỉnh núi, khung cảnh dưới chân núi thu nhỏ lại, chỉ có thể nhìn thấy những vùng đất nông nghiệp rộng lớn.

“Mùa hè, dưới chân núi sẽ có hoa sen nở, đi đâu cũng ngửi thấy mùi thơm của hoa sen. Quên nói với anh, chỗ chúng tôi có rất nhiều hoa sen trắng, là loại thanh khiết nhất, có thể mang ướp trà, giúp cải thiện giấc ngủ. Sau này tôi sẽ mang biếu anh một ít."

Thương Diễn Chi liếc nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Tiếc thật, cô có khả năng trở thành saleman giỏi đó.”

“Tôi không làm được đâu.” Nhiễm Anh xua tay: “Với khả năng ăn nói kém cỏi như này thì tôi có thể bán hàng cho ai.”

"Tôi lại thấy cô rất có khiếu hùng biện. Vừa rồi cô đã làm tôi thấy hứng thú không chỉ với cảnh đồi núi mà còn là hoa sen trắng của nơi này."

"Anh không đùa đấy chứ?"

"Cô nghĩ sao?"

Nhiễm Anh nhìn vẻ mặt Thương Diễn Chi, cho rằng anh nói đùa.

"Vậy thì nhờ cả vào anh. Nếu thật sự cảm thấy hoa sen trắng của quê tôi rất tốt thì khi về nhớ quảng bá rộng rãi hơn. Anh là ông chủ lớn, với danh tiếng của một ông chủ lớn như anh, hẳn là tiêu thụ của chúng tôi sẽ tăng rất nhanh."

“Vậy cô có trả phí cho tôi không?”

"Tại sao tôi lại trả phí cho anh?", Nhiễm Anh nhướng mày: "Không phải anh có ý định đầu tư vào thôn chúng tôi sao? Vậy nếu việc quảng bá của anh thành công thì cuối cùng công ty của anh cũng được lợi còn gì, tại sao tôi còn phải trả hoa hồng cho anh?"

Thương Diễn Chi nhìn khuôn mặt tự tin của cô, chợt mỉm cười.

"Cô nói cũng đúng, hai bên đều có lợi, không cần trả hoa hồng. Tuy nhiên, hôm nay tôi tới là để khảo sát thực địa, còn chưa chính thức quyết định đầu tư đâu."

Lời nói của anh khiến Nhiễm Anh khó chịu, mặt cô đỏ bừng, sờ vào chóp mũi.

"Tôi đùa thôi, giám đốc Thương chắc sẽ không vì câu nói này mà rút đầu tư đúng không?"

"Thay vì gọi tôi là Thương tiên sinh hay giám đốc Thương, sao cô không gọi tôi bằng tên cho thoải mái?"

“Thương Diễn Chi.” Nhiễm Anh thực sự căng thẳng: “Anh sẽ đầu tư vào thôn chúng tôi phải không?

Thương Diễn Chi nhìn vẻ mong đợi trong mắt cô, trịnh trọng gật đầu.

"Ừ, tôi sẽ đầu tư vào thôn của cô."

Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng buông lỏng: “Cảm ơn anh, Thương Diễn Chi. Tin tôi đi, sẽ có thành quả tốt trong tương lai, tôi rất tin vào quê hương mình."

Nụ cười của cô lúc này như bông hoa sen nở rộ, khiến cô trông ấm áp và rực rỡ dưới ánh nắng đầu xuân.

Thương Diễn Chi định nói gì đó nhưng lại kịp giữ lại trong lòng.

Anh định nói, anh không chỉ quan tâm đ ến quê hương của cô mà còn quan tâm đ ến cô.

Ánh sáng trong mắt cô quá rực rỡ, anh hơi quay mặt lại nhìn đỉnh núi phía xa: “Ừ, tôi tin em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.