“Thế thúc” Lãnh Huyết bước vào phòng Gia Cát đại nhân, vừa vào đã thấy Gia Cát đại nhân đang ngồi nghiên cứu thư văn.
“Lãnh Huyết, sáng sớm đã tìm ta, có phải có chuyện gì muốn nói hay không?” Gia Cát đại nhân nhìn thấy Lãnh Huyết không khỏi ngạc nhiên, bình thường không phải không hay tìm ông nói chuyện, nhưng sớm như vậy thì chỉ có thể là chuyện đại sự mà thôi. Hơn nữa, đầu mày hắn từ khi bước vào đến giờ vẫn luôn nhíu chặt, chắc chắn có chuyện khó nghĩ.
“Không giấu gì thế thúc, hôm qua canh 3 con đã đến Phượng Hoàng Lầu, người hẹn con không ai khác chính là Hiếu Ân thân vương, An Thế Cảnh” Lãnh Huyết chắp tay hơi cúi đầu giống như đang bẩm báo tình hình chứ không hề giống đang thông báo.
“An Thế Cảnh? con và hắn có quen biết sao? Hắn hẹn con có chuyện gì?” Gia Cát đại nhân vô cùng ngạc nhiên hỏi lại. An Thế Cảnh không phải đã thoái ẩn nhiều năm hay sao? Tại sao bỗng dưng lại có hứng thú với Lãnh Huyết chứ???
“Ông ý và con không quen biết, ông ý nói với con, kẻ thù giết gia tộc của con chính là nghĩa phụ- Chu vương gia” khi nói câu này Lãnh Huyết mặt không biến sắc giọng không biểu cảm, quả nhiên lời An Thế Cảnh nói hôm qua đã tác động đến hắn.
“Lãnh Huyết, con tin hắn sao?” Nhìn thấy biểu cảm này của Lãnh Huyết, đầu mày Gia Cát đại nhân không khỏi nhíu thật sâu. Thù giết cha không đội trời chung, nhưng vì trả thù mà tình nghĩa mười mấy năm nuôi dưỡng lại không đáng tin bằng lời nói của một kẻ không quen hay sao?
“Thế thúc, con và An Thế Cảnh không quen biết, hắn bỗng nhiên nói chuyện này, con sao dám tin. Nhưng mà bao nhiêu năm qua, thù giết cha diệt tộc vẫn như gai trong tim đâm vào lòng con nhức nhối, nay con vừa muốn báo thù, vừa muốn giải oan cho nghĩa phụ, cho nên mới muốn hỏi người, con thực lòng muốn biết rõ chân tướng của việc này. Thế thúc, người sẽ không giấu Lãnh Huyết chứ?”
“Lãnh Huyết, ta không trách con” Gia Cát nghe xong lời này của Lãnh Huyết, giọng nói không khỏi ấm hơn, ông đến phía sau người đồ đệ của mình đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng nói. “Thân là nam nhi, thù giết cha, diệt tộc chưa trả sao có thể ngủ ngon giấc. Nhưng con đừng để thù hận che mất lý trí, đừng để lời người khác làm con xao nhãng. Hãy tận lực nghe lời trái tim mình. Là 1 thần bổ, là 1 hoàng tử, con cần có 1 trái tim nóng và 1 cái đầu lạnh. Hãy tận dụng chúng mà phán đoán tất cả mọi thứ. Ta tin tưởng con nhất định làm được. Còn chuyện nghĩa phụ con, ta là người ngoài, sẽ không xen vào, nếu con muốn biết rõ chân tướng sự việc, thì hãy đến hỏi nghĩa phụ của con đi”
Lãnh Huyết im lặng, nghĩ thật lâu rồi xoay người cúi đầu cáo lễ rồi rời đi, Gia Cát đại nhân nhìn theo bóng hình hắn cho đến tận khi khuất khỏi mới chậm dãi lắc đầu xoay về chỗ ngồi tiếp tục công việc đọc sách của mình. (Đùa miêu cảm thấy đôi khi người lớn suy nghĩ thật phức tạp, có gì thì cứ nói thẳng, còn úp úp mở mở, nhức đầu ^^)
***Chu Vương phủ***
“Hài nhi bái kiến nghĩa phụ” Lãnh Huyết vừa về đến Chu vương phủ liền lập tức tiến vào thư phòng, nơi ấy Chu vương gia đang ngồi uống trà đọc sách. Thấy ông, Lãnh Huyết chắp tay hơi cúi đầu nói
“Lãnh nhi??? Lãnh nhi, con đã trở về. Từ khi con làm thần bổ, rất lâu không có về nhà. Có phải làm thần bổ rất vất vả hay không?” Chu vương gia vừa thấy Lãnh Huyết đã thực vui vẻ đón. Ông cũng rất thương yêu thằng con trai này của mình. Mặc dù bình thường không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng ông biết nó là người có tình có nghĩa.
“Cũng không bận ạ. Nghĩa phụ, lần này trở về là con có chuyện muốn hỏi người” Lãnh Huyết cũng không vòng vo nói thẳng vào vấn đề chính. Con người hắn trước giờ vẫn không hề thích vòng vo.
“Ồ, có chuyện gì vậy? Con cứ nói đi” Chu vương gia hào sảng đáp. Đối với người con trai duy nhất này, ông tuyệt đối dễ dãi vô cùng
“Là về chuyện toàn bộ tộc sói bị sát hại 16 năm trước” Lãnh Huyết mặt không cảm xúc, giọng lạnh như tiền. Mặc dù đứng trước người cha nuôi đã dạy dỗ mình trong suốt 16 năm nhưng vẫn là 1 cục đá ngàn năm chưa kịp tan.
“Chuyện này…thật ra nó đã luôn đè nặng ta suốt mười mấy năm qua. Nay con đã lớn khôn, ta cũng không có lý do gì để giấu con nữa” Chu Vương gia nhìn bản mặt hình sự của Lãnh Huyết thở dài cái thượt sau đó cũng đứng dậy ôn tồn kể chuyện ngày xưa…
***Thần Hầu phủ***
“Băng Cơ” “Diệp Nhi” vừa được cử sang Phong Lâm Các dọn dẹp, khi trở về liền bước vào phòng. Nhìn thấy Băng Cơ đang mải đọc quyển sách gì đó mới lên tiếng gọi. Mà Băng Cơ nghe thấy tiếng gọi cũng có chút giật mình. Nàng không nghĩ mình lại chăm chú đọc Y thư đến nỗi có người đến mà không biết. Dạo này Y thư đã qua phần cơ bản cho nên nàng cần phải thật chú tâm mới có thể hiểu thấu những gì đại sư phụ viết. Thân hạc nàng cũng đã luyện đến 7 phần. Bây giờ người đã có thể nhẹ nhàng tung lượn rồi, cộng thêm thể chất của nàng hiện tại đã tăng rất nhiều so với lúc mới xuyên không. Cho nên mặc dù chưa đến xuất quỷ nhập thần, nhưng cũng có thể chạy đua 1 đoạn dài vs tứ đại thần bổ rồi.
“Diệp Nhi, nàng tìm ta?” Băng Cơ nhẹ nhàng cất Y thư vào ngực, rất từ từ, rất nâng niu, tuyệt không có chút gì là có tật giật mình, vội vội vàng vàng khiến Cửu Vĩ hồ nghi ngờ cả. Cửu Vĩ Hồ có cho tiền chắc cũng chỉ nghĩ đó là 1 cuốn sách bình thường mà Băng Cơ đang đọc giết thời gian thôi.
“Ừm, Xuân Bình tỷ đã giao cho ta dọn dẹp ở Phong Lâm các, nói nàng không cần đến đó dọn dẹp nữa, cứ ở trong phòng là được rồi”
“Ừm, ta hiểu rồi, cảm ơn nàng”
“Không có gì”
Thật ra, từ sau khi Xuân Bình tỉnh lại, thái độ với Băng Cơ hòa hoãn hơn rất nhiều, nàng ta cũng nhận ra, những người xung quanh nàng ta hiện tại cũng chỉ là nịnh hót mà thôi. Tuy nhiên, nàng ta vẫn yêu thích không rời được Lãnh Huyết vs Vô Tình, cho nên nàng ta quyết định cứ để Băng Cơ ở trong phòng. Như vậy, nàng ta vừa có thể ngầm cảm ơn Băng Cơ vì đã chăm sóc cho nàng ta, vừa có thể để Băng Cơ tránh xa tứ đại danh bổ 1 chút. Mà sau 2 ngày áp dụng cách này, Xuân Bình nhanh chóng nhận ra, cách này thật ra rất hiệu quả, bởi vì 1 khi được nghỉ, Băng Cơ nhất định không bước chân ra khỏi phòng. Điều này đối với nàng tuyệt đối là có lợi.
Còn với Băng Cơ thì sao??? Tuyệt đối là lợi ích gấp đôi. Nàng vừa có thời gian nghỉ ngơi vì buổi tối nàng còn phải đến chỗ nhị vị sư phụ học nghề, vừa có thêm thời gian nghiên cứu Y thư, Độc thư và Thiên Hạc thư. Hơn nữa, nàng cũng không có hứng thú đối đầu với Tứ đại danh bổ. Những chuyện bên ngoài thì cứ tối nàng sẽ nghe hết, cho nên cũng không cần ra ngoài. Xuân Bình đối với nàng như vậy, nàng quả thật biết ơn còn chả hết, tội gì phải đi ra ngoài cho người ta gai mắt.
“Vậy, Băng Cơ, nàng nghỉ ngơi chút đi. Ta ra ngoài làm việc. Còn…chuyện kia…” “Diệp Nhi” muốn ở lại nhưng lại không có lý do, khó xử vô cùng, Băng Cơ liếc mắt liền thấy ý đồ của nàng ta. Bởi vậy, nàng cười hiền.
“Diệp Nhi, chuyện ta đã hứa, nhất định sẽ làm, nàng cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng hết mình. Nhưng ta cũng không dám đảm bảo kết quả”
“Không sao, chỉ cần nàng nói vậy, là ta đã rất vui rồi” “Diệp Nhi” cười sau đó xoay người rời đi, còn không quên đóng cửa. Băng Cơ nhìn theo bóng nàng biến mất nhếch mày. Sau đó đứng dậy phủi phủi quần áo. Lâu rồi không được thấy ánh mặt trời, phải ra ngoài hít khí trời thôi.
Hồ sen, là nơi mà Băng Cơ cảm thấy đẹp nhất trong Thần Hầu phủ, cạnh hồ có 1 cây liễu rủ lá xanh thướt tha. Nhìn qua tựa như 1 người con gái đang cúi đầu khoe sắc dưới làn nước trong xanh kia. Thật là…ở đây có camera mà selfie thì đẹp khỏi chê luôn đó. Background max ngầu.
Ngắm hồ chán, Băng Cơ đưa tay xoa xoa bụng, tự nhiên thấy đói, có nên đi ăn không ta??? Hôm qua, Nhị sát đã đến báo cho nàng, vụ thảm sát thứ 2 trong “Thập đạo tuyệt sinh” đã được chính thức lên sàn. Nạn nhân lần này không ai khác chính là 1 thuộc hạ thân tín của An Thế Cảnh. Bên phủ Thần hầu và Lục Phiến môn đều bắt đầu điều tra manh mối về cái chết thảm khốc này. Phải nói là, khi các nữ bổ khoái của thần hầu phủ vừa bước vào đến hiện trường thì đến hơn phân nửa là quay ra nôn bằng sạch những gì mình vừa ăn bữa trưa, số còn lại tuy có chút hơn nhưng mặt mày đều xám ngoét. Duy chỉ có Tứ đại thần bổ giữ vững tinh thần, chỉ là…đôi mày cả 4 người đều nhíu chặt. Quả nhiên, tổ chức của nàng đào tạo có khác. Làm việc rất có hiệu quả đi.
Vừa xoa tay lên bụng, nàng quơ nhầm vào miếng ngọc bội vẫn luôn dắt bên hông, làm cho nó văng ra. Vừa hay, rơi đúng vào chân người mới tới. Nhìn kĩ lại thì chính là Gia Cát đại nhân.
“Thương Hải Minh Nguyệt” Gia Cát đại nhân vừa nhìn thấy miếng ngọc bội dưới chân không khỏi vô cùng ngạc nhiên nhấc lên nói. Băng Cơ thấy thế cũng ngạc nhiên. Để đóng tròn vai Sở Ánh Tuyết, nàng có hỏi lại chủ nhân chân chính của thân thể này về mọi thứ của quá khứ, và đương nhiên bao gồm cả miếng ngọc bội này. Nó là của mẹ nàng, tên gọi là Biện Hồng Dược. Năm Ánh Tuyết 3 tuổi, nàng mất tích, chỉ để lại duy nhất miếng ngọc bội này. Nhưng sao…Gia Cát Chính Ngã lại biết về nó.
“Lam Điền Ngọc Noãn, Gia cát đại nhân, vì sao đại nhân biết về tấm ngọc bội này???” Băng Cơ hỏi lại. Tính của nàng chính là không hiểu thì hỏi, chuyện không liên quan đến mình thì không hỏi, nhưng chuyện dính đến mình thì nhất định phải hỏi cho ra ngô ra khoai.
“Đây là ngọc bội của cô?” Gia Cát đại nhân đưa ngọc bội cho Băng Cơ rồi hỏi lại
“Vâng, đây là ngọc bội mẹ tôi để lại trước khi rời đi” Băng Cơ thật tà nói
“Mẹ cô để lại??? Mẹ cô tên gì???” Gia Cát đại nhân lại hỏi, Hơ hôm nay lão già này quan tâm nàng thế? Nhưng mà nàng cũng không thể không trả lời, câu hỏi của nàng ông còn chưa trả lời đâu.
“Biện Hồng Dược” Lời vừa nói ra, Gia Cát đại nhân đã nhíu chặt chân mày. Ông lại soi Băng Cơ từ đầu đến cuối. Quả nhiên là mẹ và con gái, thảo nào lần đầu tiên ông gặp đã thấy dáng vẻ 2 người giống nhau đến 7 phần, khiến ông cứ nghĩ mình nhìn lầm.
“Cô theo ta” Nói rồi ông xoay người đi 1 mạch. Băng Cơ nhướng chân mày. Con cáo già này, định làm gì nàng đây? Ê đừng có mà mổ bụng lấy nội tạng nhé:3 (Chị ơi, thời đại này chưa có kỹ thuật ghép nội tạng. Lấy nội tạng của chị làm gì?)
Khi Băng Cơ vừa bước chân vào 1 gian phòng, thì gần như lập tức cánh cửa phòng đóng sầm lại. Nàng nhíu mày, ê con cáo kia, ông định làm trò gì với tôi hả? Tuy rằng võ công tôi không bằng ai nhưng chắc chắn không dễ dãi đâu nha. (^^ hôm nay Băng Cơ nhà mình trong đầu toàn cái gì ý nhỉ???)
“Ê tôi ngửi thấy mùi người” 1 tiếng nói phát ra, Băng Cơ giật mình quay phắt lại, vô cùng đề phòng lùi lại 1 bước. 1 cánh cửa nhỏ mở ra, 1 con sói từ đó cũng lao ra. Băng Cơ nắm chặt tay, 1 con vừa lao ra, lại có thêm 1 con nữa từ trong chậm rãi đi ra.
“Là con gái” con sói lao ra trước mở miệng gầm gừ. Băng Cơ giật thót, ê nàng biết tiếng động vật từ bao giờ thế?
“Cô ta nhìn nguy hiểm quá, cô ta sẽ không làm gì chúng ta chứ?” Con sói thứ 2 soi từ đầu đến chân Băng Cơ rồi cũng gầm gừ. Băng Cơ than trời, chúng mày thấy tao nguy hiểm chỗ nào hả???
“Không cần biết, con người đều thâm trầm khó đoán, cứ cắn chết đi giệt trừ hậu họa” ặc ặc sói cũng biết diệt trừ hậu họa hay sao trời????
“Khoan đã” Khi 2 con sói định lao đến thì Băng Cơ vội nói, hy vọng mình hiểu thì chúng nó cũng hiểu
“Ê cô ta nói chuyện với chúng ta à?” Con sói thứ 2 nói
“Ở đây có mỗi ta vs 2 đứa các ngươi, không nói với các ngươi thì nói với ai đây???” Băng Cơ gắt.
“Cô hiểu ý chúng tôi sao?” Con sói 1
“Ừm, thật ra ta cũng không biết là mình hiểu tiếng sói đấy. Nào cơ hội ngàn năm có 1, các ngươi có muốn nói gì với người ngoài kia không? Nói cho ta, ta sẽ chuyển lời giúp cho”
“Chúng tôi muốn tự do”
“Thật ra, các ngươi nghĩ thử xem, sống ở đây ăn sung mặc sướng, so với ra ngoài kia phải tự kiếm cái ăn, có thể chết bất cứ lúc nào thì ở đâu sướng hơn???? Ta khuyên các ngươi cứ ngoan ngoan ở đây đi. Chỉ cần các ngươi không hại ta, tẹo nữa ta sẽ mang thịt cho các ngươi ăn”
“Thật ra cô nói cũng đúng, vậy tẹo nữa nhớ mang thịt cho chúng tôi nhé”
“được, quyết định vậy đi” Nói xong 2 con sói liền ngồi xuống liếm liếm chân. Mà 2 con sói vừa ngồi xuống Băng Cơ đã nghe thấy tiếng vang trên đỉnh đầu. Không khỏi khiến nàng nghiến răng kèn kẹt. Lão già chết tiệt, dám dùng 2 con sói thử nàng
“Quả nhiên ta đoán không sai” Không sai cái đầu ông, nếu ông đoán sai có phải Băng Cơ nàng 1 đời oanh liệt đã teo trong tay ông rồi hay không???
“Gia cát đại nhân, ngài cố tình sao?” Băng Cơ đi theo sau gót Gia Cát đại nhân không khỏi tức mình hỏi lớn.
“Ta chỉ là muốn thử xem cô có thể nói chuyện với lang sói hay không thôi” Gia Cát đại nhân cười hiền nói
“Thử??? Vậy giả dụ tôi không nói được, vậy tôi sẽ chết sao?” Băng Cơ trợn trừng mắt. Nhưng mà nàng vẫn phải cảm ơn người này. Nếu không có ông ta, nhất định nàng không biết được mình có thể loại khả năng này. Hay lắm, nếu có rồi nhất định nàng sẽ tận dụng triệt để. Hahaha.
“Cô yên tâm, có ta ở đó, ta há để chúng làm hại cô sao?” Gia Cát đại nhân nói.
“Nhưng mà, Gia cát đại nhân, ngài làm vậy là có ý gì?”
“Thật ra, ta muốn thử xem, cô có phải biết đọc tâm thuật hay không?”
“Đọc tâm thuật? Là cái gì vậy?”
“Băng Cơ, cô đi theo ta” Lại đi theo nữa sao? Không phải có thêm cái bẫy nào nữa chứ? Gia Cát đại nhân đưa Băng cơ đi qua mấy cái cơ quan, rồi đi vào mật thất. Sau đó lại khởi động cơ quan, đẩy 1 bức tường ra tạo thành 1 cái tủ nhỏ. Trong tủ có rất nhiều sách. Gia Cát đại nhân lấy ra 1 cuộn giấy tròn, dỡ dây buộc rồi trải nó trên bàn. Thì ra đó chính là 1 bức họa, trên bức họa chính là 1 người con gái vô cùng xinh đẹp.
“Đây chính là sư muội của ta, Biện Hồng Dược” Gia cát đại nhân khảng khái nói. Băng Cơ ngạc nhiên hết cỡ. Nói đùa, trong cái phim Tứ đại danh bổ đấy nàng xem lúc có lúc không, mơ mơ màng màng, chả biết được bao nhiêu cốt truyện. Bây giờ tự nhiên có 1 người chức cao vọng trọng nhận là sư huynh của mẹ. Không giật mình mới lạ.
“Sư muội của ngài…là…là…là mẹ của ta???” Băng Cơ không khỏi nghi ngờ nhắc lại, thấy gia cát đại nhân gật đầu khẳng định thì chân đã mềm nhũn. Cũng may là không phải An Thế Cảnh, cũng may còn là Gia Cát Chính Ngã. Nhưng mà thế này cũng tốt, như vậy việc diệt trừ An Thế Cảnh đối với nàng lại gần hơn 1 bước. Người ta nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Người bạn này của nàng còn có quan hệ mật thiết như vậy. haha. Cũng tốt mà.
“Gia Cát đại nhân, vậy ta phải gọi ngài là sư bá sao?”
“Theo lý thì chính là như vậy” Chỉ thấy người cao cao tại thượng kia cười rất là lưu manh. Có phải nàng vừa bị lừa mất cái gì rồi không??? (chưa, chỉ là sắp thôi)