Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật

Chương 4: Vào phủ thần hầu làm nha hoàn



Đi một ngày 1 đêm cuối cùng họ đến 1 thành khác tên Tây An. Vừa vào thành liền thấy 1 xe ngựa chở toàn mỹ nữ, trong đó có mấy người ngồi chung xe ngựa với nàng ngày đó. Dân chúng bàn tán chỉ chỏ loạn lên, nàng im lặng cụp mắt. aizzz nếu không phải nàng giết bọn chúng khiến các nàng có cơ hội bỏ chạy thì các nàng cũng không ra nông nỗi này.

“nghe nói là tú nữ bỏ trốn á” người qua đường giáp chỉ chỉ

“nghe nói họ bị đày đến hoàng lăng đến khi chết già đó” người qua đường ất

“ôi thật tội nghiệp, toàn là các thiếu nữ xinh đẹp lại vô tội” người qua đường bính. Còn nhiều tiếng bàn tán nữa, nhưng nàng bỏ ngoài tai. Tứ đại danh bổ thúc ngựa vào thành. Túc trực hoàng lăng. Đây chẳng phải là nhà để xác của lũ hoàng thân quốc thích hay sao? ạch ở nhà xác cả đời người ai mà chịu nổi. haizzz haizzz haizzz.. Toàn là không làm gì chỉ chạy đã vậy, nếu họ tính ra nàng giết lũ quan binh kia thì chết chắc rồi @@. 

Cả 5 người thuê 1 quán trọ, nàng được đưa vô 1 cái phòng để tắm rửa, 1 ngày 1 đêm người nàng thật muốn mốc lên rồi. Tắm xong, ngồi trong phòng nghe ngóng ra ngoài. Tứ đại danh bổ đang dùng cơm  

“Này huynh có thấy tội nghiệp mấy cô nương kia không, người ta cũng là con nhà lành, nay lại bị đày đi hoàng lăng cả đời, thà chết còn thanh thản hơn” Thiết thủ

“Ừm hơn nữa đều là các cô nương xinh đẹp aizzz” Truy Mệnh thương hoa tiếc ngọc thở dài mấy cái.

“Nếu Sở cô nương bị bắt về quy án, khéo còn bị phạt chém đầu, hoàng thượng nghi ngờ cô ấy chính là chủ mưu” Vô Tình cũng tỏ vẻ đồng tình.

“Lãnh Huyết, huynh cho ý kiến đi, đừng trầm mặc vậy chứ, Sở Ánh Tuyết cô nương nhà người ta xinh đẹp lại yếu đuối như vậy, sao có thể giết người” Truy Mệnh vồn vã, hắn quả thực cảm thấy cô nương kia vô cùng yếu đuối, tuyệt không thể giết 1 lần 30 binh sĩ nhà quan.

“Lãnh Huyết, chúng ta cũng không thể thấy chết không cứu” Thiết Thủ nổi lòng chính nghĩa, quyết muốn thuyết phục người anh em này của mình. Hắn tuy là anh em nhưng ai cũng đồng tình ầm thầm tôn hắn làm thủ lĩnh. Mọi việc đều không tự quyết định mà thông qua ý hắn.

“Đủ rồi, đưa cô ta về quy án, đúng hay sai để gia cát đại nhân quyết định đi” Lãnh Huyết vẫn là máu lạnh như vậy. Thật ra trong lòng hắn cũng xao động không nhỏ, quả thật không nghĩ cô gái kia có thể giết người lại 1 lần giết 30 mạng. Nhưng án này nếu không đưa về quy án sẽ làm thế nào đây? Thả cô ta ra chắc chắn cô ta sẽ lại bị bắt, hơn nữa còn có thể phạm tội khi quân dẫn đến phủ thần hầu trên dưới không ai có thể sống tốt, hệ lụy quá lớn, hắn không thể tự mình quyết liên lụy đến mọi người

“Lãnh Huyết, cô ấy mà bị đưa về quy án, dù không giết người cũng khó tránh tội tú nữ bỏ trốn” Vô Tình làm sao mà không biết người anh em của mình nghĩ gì chứ? Chỉ là hắn cảm thấy không nỡ, 1 cô nương tốt như vậy, yếu đuối như vậy nhưng cũng quật cường như vậy. Vậy mà… 

Quả nhiên nàng đúng. Mấy tên này cũng có lương tâm lắm, nàng phải yếu đuối thêm chút nữa mới được. Mấy người ngoài phòng đang nói chuyện rôm rả thì bỗng nghe thấy tiếng xé vải, không để ý lắm. Lại nghe thấy lọc cọc, vẫn là không để ý, sau đó thì…

“rầm” tiếng cái gì đó đổ…sau đó mọi thứ đều im lặng. Băng Cơ vốn là tiếp tục dùng khổ nhục kế, dùng đôi tay 1 ngày tập xà ngang xà dọc trăm lần của nàng để giữ dây không thít cổ là chuyện hết mức bình thường, chỉ cần họ đến nàng sẽ buông tay để tạo hiện trường tự sát.

“Chuyện gì vậy?” Truy Mệnh

“Chẳng lẽ…” Vô Tình sau đó liền thấy tiếng bước chân dồn dập tiến tới, nàng biết điều thả tay, chỉ thấy cánh cửa bị đá 1 cái liền vỡ tung, nàng nín khí, treo lơ lửng trên sàn nhà như là thật sự đã chết, chiếc quạt trong tay Vô Tình tung ra, chiếc dây thít cổ nàng đứt lìa, nàng rơi xuống nhẹ tựa lông hồng, Vô Tình vội điểm chân lại đỡ, 2 người xoay 1 vòng rồi tiếp đất, nàng trực tiếp quyết định không tỉnh. Vô Tình vội đặt nàng lên giường lay nhẹ

“Sở cô nương, Sở cô nương” lúc này nàng mới bật ho khụ khụ vài tiếng sau đó yếu đuối ngồi dậy mắt phút chốc đẫm lệ

“Tại sao lại cứu ta? Huhu nhìn những nữ tử kia đi, phải ở trong hoàng lăng cả đời, thà các ngài cho ta chết đi” vừa nói vừa không ngừng giãy dụa, theo đó ngọc bội Tú Nữ Sở Ánh Tuyết bung ra lăn xuống dưới chân Truy Mệnh. Vô Tình nhìn chằm chằm tấm ngọc bội kia. Truy Mệnh cúi người nhặt tấm ngọc bội tỷ mẩn quan sát

“Tôi nghĩ không đưa cô ấy về kinh chắc cũng không sao đâu” Thiết Thủ quả quyết nói

“Chẳng lẽ chúng ta kháng lại thánh chỉ?” Truy Mệnh vuốt vuốt cằm như thể suy nghĩ thống thiết lắm

“Tứ vị thần bổ, Ánh Tuyết tôi từ nhỏ đến lớn chưa cầu xin ai bao giờ, bây giờ chỉ có thể cúi đầu cầu xin các vị, các vị bảo Ánh Tuyết làm trâu làm ngựa hầu hạ các ngài Ánh Tuyết cũng nguyện ý, chỉ mong các ngài đừng đưa Ánh Tuyết vào cung. Các ngài cũng thấy, lần này nếu Ánh Tuyết vào cung là lành ít dữ nhiều, hoàng thượng tin tưởng Ánh Tuyết giết người, Ánh Tuyết nhảy xuống sông hoàng hà cũng không hết tội, Ánh Tuyết, Ánh Tuyết cũng không muốn đứng trước pháp trường, đầu lìa khỏi cổ. Nếu sớm muộn cũng chết hay các ngài để Ánh Tuyết chết luôn bây giờ đi” Băng Cơ mím môi, lệ tràn mi, vừa nói xong lại định đứng dậy đâm đầu vào tường mà bị Vô Tình nhanh tay giữ lại. 

“Sở cô nương, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Hay là…” Nói rồi xoay qua nhìn Lãnh Huyết. 

“Huynh tính làm gì?”

“Chúng ta giúp cô ấy 1 lần đi”

“Huynh tính thả cô ta sao?”

“Thả cô ấy…cũng lắm bị hoàng thượng trách mắng đôi câu thôi” Thiết Thủ xen vô nói

“Này, khi quân phạm thượng đầu chúng ta cũng giữ không được đâu” Truy Mệnh. Tên này thật sự biết cách giết phong cảnh

“Ta nghĩ ra rồi, chúng ta có thể đưa tấm ngọc bội này cho Hoàng thượng nói Sở Ánh Tuyết đã nhảy xuống vực tự vẫn”

“A, như vậy là chết mất xác chắc chắn hoàng thượng sẽ không truy cứu đâu” Băng Cơ mắt sáng như sao bỏ luôn hình tượng thục nữ ngoan hiền nói

“Đúng vậy, như thế Sở cô nương có thể thoát tội rồi” Truy Mệnh cũng vui vẻ ra mặt. Thiết Thủ ra vỗ vai Vô Tình

“Cách hay lắm huynh đệ”

“Như vậy không phải là khi quân sao?” Lãnh Huyết vẫn băng lãnh

“Lãnh Huyết chúng ta không thể thấy chết không cứu”  Vô Tình

“Ta cảm thấy cách này không tệ, thật ra Sở cô nương rất đáng thương” Thiết Thủ

“Lúc nãy, ta nhìn thấy các cô nương trong xe ngục từng người từng người một bị giải đi trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu” Truy Mệnh vừa nói vừa biểu cảm vô cùng ai oán cứ như thể người bị giải đi là nương tử của hắn vậy.

“Các ngài… Ta…ta có thể đổi tên, ta sẽ hạn chế ra ngoài, ta…ta…sẽ…sẽ…không nói cho ai biết, chỉ cần các ngài không nói, vậy…vậy…có thể chứ?” nàng mắt đẫm lệ chỉ ngập ngừng nói lại như xúc động không thể nói thêm.  Thật ra nàng rất muốn nói, bây giờ các ngài mới nghĩ ra sao??? Aizzz người cổ đại tư duy kém quá. Trong đầu lại bật ra 1 cái tên An Thế Cảnh. Con người này, tuyệt nhiên tư duy chắc chắn không hề đơn giản đâu.

“Lãnh Huyết, vận mệnh của các cung nữ đó huynh cũng thấy rồi. Huynh chẳng lẽ lòng dạ sắt đã đến vậy? Là huynh đệ với nhau bao nhiêu năm qua, ta chẳng lẽ còn không hiểu rõ huynh sao? Huynh đừng tự lừa dối lương tâm của mình nữa” Vô Tình đặt tay lên vai Lãnh Huyết nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Cô ấy mà đặt chân vào của cung thì đời này coi như xong” Thiết Thủ sao có thể để mình bị lãng quên…

“Cho dù chuyện lệnh bài có thể lừa dân dối vua nhưng sau này huynh bảo cô ta làm sao sống? Chẳng lẽ huynh muốn nay đây mai đó cả đời phiêu dật khắp nơi” Lãnh Huyết vẫn dùng cái giọng lạnh lùng ấy mà nói

“Tôi có thể…”

“Câm miệng” Băng Cơ vừa muốn nói lại bị Lãnh Huyết quát bèn lặng lẽ cúi đầu ủy khuất

“ấy…hay chúng ta đưa cô ấy đến Xuân Hoa lầu đi” Truy Mệnh

“Xuân Hoa lầu?” Tên Truy Mệnh chết tiệt tính đưa bà đi làm kỹ nữ à? Liệu có nên nói cho hắn biết nàng là chủ nhân sau màn của Xuân Hoa lầu hay không?

“Vào Xuân Hoa lầu cô phải suy nghĩ thật kỹ, vào đó cô phải bán thân làm nô đấy” Thiết Thủ tiến đến khuyên nhủ. Nàng tròn mắt, làm như mình ngây thơ vậy đó

“Bán thân làm nô là bưng trà rót nước làm việc chân tay thôi” Truy Mệnh lại khoa môi múa mép, ê cu định lừa ai hả? ta có trên 4000 năm exp lịch sử trung hoa đó nha

“Nếu bưng trà rót nước không được cẩn thận phải làm việc khác nha” Vẫn là Thiết Thủ tốt bụng đi

“À viêc khác đó là cô phải đàn, hát, cười, bồi rượu cho mấy ông già 40, 50, 60 tuổi đó mà. Hơn nữa, cô xinh đẹp như vậy…ừm…chắc chuyện kia sẽ rất tốt đi” Truy Mệnh soi từ đầu đến chân của cô, nháy nháy mắt nói

“Chuyện kia…???” Thôi đã giả ngu thì giả cho trót đi.

“à túc là bồi họ đi ngủ á” Truy Mệnh nghiêm mặt nói 

“tách” 1 giọt máu rơi từ tay xuống đất. Bàn tay Băng Cơ vì móng tay đâm vào mà máu thịt lẫn lộn. Vô Tình vội cầm tay nàng gỡ ra sau đó nhìn thẳng mặt Truy Mệnh nghiêm túc mắng

“Truy Mệnh, đùa quá đáng rồi”  

“ách…Sở cô nương, chỉ là đùa, là đùa thôi cô đừng tưởng thật” Truy Mệnh gãi gãi đầu vô cùng biết lỗi nói. Trong khi đó Vô Tình đã cẩn thận băng bó lại bàn tay cho Băng Cơ. Nàng cúi đầu không để lộ ra trong đôi mắt 1 tia sát khí. Hôm nay chính là đổ máu hơi nhiều rồi đó

“Tôi nghĩ ra rồi, để Sở cô nương vào làm nha hoàn trong phủ thần hầu đi”  Vô Tình lại nói, mắt nàng sáng lên, ạch theo đúng cốt truyện, cũng được nàng cũng muốn ở đó, dễ dàng phá đám tên vương gia kia một chút. Nàng chính là rất ghét tên họ An này, bởi vì Băng Vũ ghét hắn, nàng liền ghét hắn. Nghĩ tới Băng Vũ, lòng nàng trùng xuống, nàng không có mang thứ đó về, liệu Băng Vũ có ổn không đây, nghĩ đến lại vô thức đưa tay lên cổ. Chiếc vòng này chính là tháo không ra. Haizzz có lẽ nàng sẽ bị nó ám cả đời đi.

“Cô có thể không?” Lãnh Huyết hỏi, nàng gật đầu.

“Sở cô nương, sau này chúng ta gọi cô là gì đây?” Truy Mệnh vui vẻ hỏi

“Băng Cơ đi” nàng dù sao cũng quen cái tên này hơn tên Ánh Tuyết kia, hehe

“Được, chúng ta liền trở về thần hầu phủ lĩnh mệnh đi” Thiết thủ tươi cười. Cả 5 người lại lên đường, lần này không phải qua đêm nữa, chỉ 3 canh giờ là đến kinh. Lúc này trời cũng đã tối. Không biết 4 người kia kiếm đâu ra 1 cái bao bọc cả người nàng lại sau đó vác lên vai đi 1 mạch vào Thần Hầu phủ. Trên đường cũng bị vài tên bổ khoái hỏi thăm các vị thần bổ này nói dối không đỏ mặt đi 1 mạch đến phòng chứa củi. Vừa được thả nàng liền gấp rút thở 

“A…ngạt chết ta”

“Băng Cơ, cô có biết cái bao kia là dùng để làm gì không? ” Truy Mệnh dán mặt lại gần Băng Cơ thần thần bí bí thổi khí vào mặt nàng.

“Làm gì a? Truy Mệnh công tử, ngài nói chuyện có thể bình thường chút không? Văng hết nước miếng vào mặt ta” Nàng nói, còn thuận thế lau lau mặt mình.

“Ách…cô…” Không nghe được đáp án như ý muốn, Truy Mệnh vội rụt đầu lại, mặt thoáng chốc đỏ bừng, mà 3 người còn lại trong phòng đều có 1 cái biểu hiện chung, mặt đỏ vai rung rất là có nhịp điệu. Ừm, đoán chừng là sắp nghẹn cười chết rồi

“Sao vậy Truy Mệnh công tử, rốt cuộc cái bao đó làm gì a?” nàng lại buông cái khuôn mặt ngây thơ đáng đánh đòn của mình ra. Truy Mệnh bị mất mặt ắt muốn hù nàng 1 phen nên nói càng có vẻ nguy hiểm hơn

“Chính là dùng để đựng xác đó” Sau đó vô cùng mong chờ muốn nhìn chút biểu cảm sợ hãi của nàng. Song…

“ahhh…sao ngài không nói sớm a, hiện tại có thể tìm di vật của người đã chết rất khó, biết đâu còn có thể làm bùa trừ tà” nói xong dường như thật muốn mang cái bao đi cắt nhỏ, cả 4 người danh bổ đều không hẹn mà đưa mắt chăm chú nhìn nàng. Đây không phải là cái biểu hiện của 1 khuê các tiểu thư nên có. Song cũng không ai nói gì thêm chỉ thấy Vô Tình đổi chủ đề

“Được rồi, Truy Mệnh đừng dọa Băng Cơ cô nương nữa. Bây giờ chuyện kia nên xử lý thế nào đây?”

“Chuyện kia???” Truy Mệnh nói

“Đúng a, còn chuyện gì nữa à?” Thiết Thủ ngu mặt quay ra hỏi

“Trời ạ, phủ thần hầu cũng khong phải ai muốn vào đều được các huynh nghĩ chút coi làm sao đưa Băng Cơ thuận tiện làm a hoàn đây”  Vô Tình gõ nhẹ cái quạt vào trán chán nản nói. Lúc này, 2 con người kia mới ngớ ra hiểu. Truy Mệnh nở 1 nụ cười vô cùng tự tin. 

“Cái này có gì khó chứ, Xuân Bình tỷ, người chủ quản nha hoàn phủ thần hầu thích Vô Tình và Lãnh Huyết chính là cái bí mật cả thần hầu phủ không ai không biết. Cứ dựa theo đó, chỉ cần 1 trong 2 người ra tay, quả thực không lo không đạt được mục đích a” Lãnh Huyết ư? Bảo tên mặt lạnh đó ra mặt giúp nàng chắc mai mặt trời mọc đằng tây luôn quá. Tốt nhất cẫn nên nhờ vả xuân phong công tử Vô Tình giúp thôi. Mà Băng Cơ thật ra cũng chẳng cần nhờ, Lãnh Huyết vừa thấy đề xướng tên mình đã lập tức liếc nàng 1 cái rồi quay sang Vô Tình thâm trường vị ý vỗ vai Vô Tình một cái rồi nói:

“Vất vả cho cậu rồi, Vô Tình” sau đó không nói 2 lần, không quay đầu lập tức đi thẳng ra ngoài. Vô Tình thấy vậy trợn mắt 1 cái rất là biểu tình, 2 người Thiết Thủ và Truy Mệnh rất không nể tình đưa tay che miệng. Ừm, Băng Cơ nàng còn nhớ rất rõ hình tượng Xuân Bình tỷ được miêu tả như thể nào, biểu cảm này của tứ đại danh bổ cũng không đến nỗi là không thể chấp nhận được. Mà cái biểu cảm đó cũng chỉ vài giây thôi, sau đó Vô Tình quay lại nhìn Băng Cơ rất là thanh tao nhã nhặn nói:

“Băng Cơ cô nương, cô cứ tạm thời nghỉ ở đây, chúng tôi đi thu xếp một chút, sau đó cô có thể trở thành nha hoàn của Phủ Thần Hầu rồi” Chuẩn soái ca (miêu đang nghĩ cho anh chị này làm 1 đôi a). Mặc dù Băng Cơ là siêu sát thủ vô tâm vô phế, lúc nào cũng mang 1 cái mặt nạ lạnh lùng nhưng không phải là không có cảm xúc, chỉ là trước đó do đặc thù công việc nên phải giấu đi. Bây giờ đứng trước mặt trai đẹp xuân phong ngời ngời không khỏi làm trái tim nhỏ bé chưa lệch nhịp bao giờ kia chật mất 1 nhịp. Phát hiện ra chính mình khẩn trương lại càng làm cho Băng Cơ mặt đỏ tim run hơn. Mà cái biểu cảm đó tuyệt nhiên chỉ tồn tại trong vòng 2 giây, cái còn đọng lại để chứng minh người đối diện không có hoa mắt phải chăng là cái tai hơi hồng. Chỉ là, phòng tối chỉ có ánh nến mờ mờ cho nên không ai nhìn đến.

“Đa tạ các vị thần bổ” nàng tư ý hữu lễ nhẹ nhún người thể hiện thành ý và lòng biết ơn sâu sắc, 3 người còn lại theo đó mà đi ra ngoài. Căn phòng nháy mắt chỉ còn Băng Cơ và vài bó củi. Rồi lại nháy mắt không còn ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.