“Anh yêu, sao rồi?” Âm thanh của Kikyo cao hơn bình thường, bà hi vọng Silva mang tin tốt cho bà. Nhưng mà, rất tiếc, đã làm bà thất vọng, Silva lắc đầu.
“A ~~~” Giọng của Kikyo cao hơn, mắt điện tử không ngừng chớp “Không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ!! Hannah của ta!! Trả Hannah đây cho ta!!!”
“Kikyo, bình tĩnh” Silva trấn an Kikyo nói “Một tên cũng không thoát”
Ông cố Zeno nói “Điều tra của Milluki hẳn không sai, một kẻ cũng không thoát”
Từ sau lúc Hannah nhảy vực đó, lúc nhóm người Silva đuổi tới chỉ còn thấy một mình Illumi. Tuy Illumi mang trọng thương nhưng vẫn kể lại mọi chuyện.
Lúc đem Illumi về trị thương thì Silva cũng cho người xuống chân núi tìm, lục sạch cả ngọn núi vẫn tìm không ra bóng dáng của Hannah.
Bây giờ chỉ có hai kết quả, một là thi thể đã bị dã thú ăn, một là được người cứu. Nhưng mà ai cũng biết, khả năng thứ hai rất nhỏ.
Một tuần không có tin Hannah “Illumi, còn làm việc được là tốt, nhưng ba hi vọng con chú ý tới sức khỏe” Đối với Illumi mang vết thương mà liều mạng làm việc, Silva không đồng ý nói.
“Vâng, ba” Mặt Illumi không thay đổi, giọng nói không phập phồng.
“Đi xuống đi. Tháng này con nghỉ ngơi đi” Silva phất tay cho Illumi đi xuống.
Trên đường thì gặp Killua, Killua hoang mang rối loạn nói “Anh, anh hai”
“Ừ” Illumi gật đầu đi khỏi, nếu trước kia, hắn tuyệt đối sẽ dạy dỗ Killua tới nơi tới chốn.
Điều này cũng làm Killua kinh ngạc vô cùng, hôm nay anh hai không dạy dỗ cậu!
Scott im lặng từ sau đi ra “Gần đây anh hai rất lạ”
“Ừ” Killua gật đầu.
“Không chỉ có anh hai, mẹ cũng rất lạ” Nói tới Kikyo, giọng nói của Scott thay đổi “Gần đây mẹ thay không ít quần áo”
“Đó là do không có chị giúp em chịu” Killua nói.
Nhắc tới Hannah, hai người đồng thời im lặng, không khí lập tức trầm mặc. Sau đó, hai người ăn ý đi về phòng.
Trước bàn ăn, Silva chỉ vào phần ăn thừa giữa Illumi và Milluki nói với quản gia “Ngô đồng, bảo người hầu đem xuống, dặn dò kỹ phòng bếp, đây là lần thứ bao nhiêu rồi?”
“Vâng, ông chủ” Ngô đồng cúi đầu cung kính nói.
Trên bàn, tay của Illumi không dừng.
Sau lần đó, trên bàn cơm của nhà Zoldyck, giữa Illumi và Milluki vĩnh viễn không còn chỗ, không, phải nói là không còn một phần cơm thừa nào nữa.
Ban đêm, Illumi tới phòng của Hannah, đây là lần đầu hắn bước chân vào phòng của Hannah.
Cách bài trí trong phòng rất đơn giản, cơ bản là không giống phòng của con gái. Thật ra, nhìn kĩ mà nói, bố cục của phòng này rất giống phòng của Illumi. Điều khác biệt, ở đối diện giường Hannah là bức ảnh chụp chung của gia đình rất lớn. Trong ảnh chụp cả nhà, đáng tiếc trên mặt không chút thay đổi, chỉ có hai người con gái duy nhất cười. Đó là nụ cười rụt rè của Kikyo, còn lại là nụ cười bình thường của Hannah.
Nhìn ảnh chụp chằm chằm, thời gian trôi qua, dường như Illumi nghe thấy được giọng nói của cô gái ấy, nghe thấy tiếng chân của cô gái ấy đang tới cạnh hắn.
“Anh hai, tên Milluki kia lại mua thêm đống đồ vô dụng về rồi. Không biết sau này làm sao có thể tìm được bạn gái!” Nói đến đây, cô gái đó nắm tay thành quyền. Dĩ nhiên, cô đi tìm Milluki giúp đỡ, nhất thời thấy đồng đồ mới.
“Anh hai, nhiệm vụ lần này đi qua phố Lưu Tinh, chúng ta đi thăm Á Lộ Gia đi?” Cô gái nhìn hắn chờ mong, đến khi hắn gật đầu đồng ý thì cười rất vui vẻ.
“Anh hai, anh nói Killua có phải tới lúc phản nghịch rồi không? Thời kỳ trưởng thành của đám trẻ thật phiền phức” Nói thì nói vậy nhưng mà trong mắt cô gái lại tràn đầy nỗi lo lắng.
“Anh hai, anh xem quần áo đẹp này. Em mới lấy từ mẹ đó. Scott còn đang bị mẹ ép trong ấy!” Giống như đang triển lãm áo quần mới, hoặc là khoe với hắn cô thông minh thế nào.
“Anh hai…”
“Anh hai…”
Giọng nói của cô thanh thúy dễ nghe. Sau này không thể nghe được nữa rồi. Sau này không còn ai có thể dùng giọng nói ngọt ngào gọi hắn là “Anh hai” nữa rồi. Đám em trai của hắn, mỗi lần gọi anh hai đều mang theo chút sợ hãi, không như cô…
Hắn là anh hai, phải bảo vệ tốt đám em của mình.
Lần này bảo vệ em không tốt, xin lỗi! Còn có, ngủ ngoan, em gái của anh! (Bốn chữ cuối là bản thân mình thêm vào, bởi vì mình cho rằng như vậy nó mới mang được cảm xúc của Illumi lúc này… Sự yêu thương của anh, sự đau khổ của anh…. Anh yêu đứa em gái ấy! Mình nghĩ vậy!)
Thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, Illumi đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Hắn là Illumi Zoldyck, cô là Hannah Zoldyck! Bọn họ đều nguyện ý vì gia đình mà trả giá cả mạng sống! Không hơn!