Khi Sư Phụ Hắc Hóa Sở Minh phồng má, đôi mắt đen lúng liếng nhìn Hạ Lan Vi đầy cảnh giác, cả người tròn xoe, nhìn như một cục tuyết trắng. "Ta còn tưởng là ai, hoá ra là tiểu sư huynh Sở Minh nha!". Tâm tình Hạ Lan Vi rất tốt, lập tức tiến lên trước vài bước, Sở Minh thấy thế lập tức theo bản năng che bộ vị mấu chốt của mình, nhạy bén hỏi:" Ngươi muốn làm gì?". Hạ Lan Vi khanh khách cười rồi hướng Sở Minh, trầm giọng nói:" Không biết là sư huynh đã hết bệnh hay chưa nhưng khi nghĩ đến việc làm sư huynh bị thương khiến cho sư muội ngày ngày đều cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên, áy náy vô cùng!". " Thật sao?". Sở Minh nghi ngờ nhìn mặt đầy ý cười của Hạ Lan Vi, trong lòng cảm thấy lời nói cùng với nụ cười của nàng có chút kì quái. Người sau khi đã nếm trải qua vô số thua thiệt như Sở Minh cuối cùng cũng hiểu được cảm giác này——- không khoẻ. Mặc dù Sở Minh không thể hiểu được ý ranh mãnh thoáng qua trong mắt của Hạ Lan Vi nhưng nếu nàng đã quan tâm đến mình như vậy thì một nam tử như hắn sao lại không thể bỏ qua chứ, bất quá cũng không thể ngay lập tức thân thiết với nhau được, bằng không nàng sẽ nghĩ rằng hắn rất dễ lừa? Như vậy thì uy nghiêm của hắn còn đâu nữa? Vì thế khuôn mặt nhỏ bánh bao của Sở Minh nhăn lại, miệng dẩu lên, hừ một tiếng:" Ta thấy chắc ngươi chỉ ước gì vết thương của ta mãi không tốt lên! Không thì chí ít cũng bị sư phụ bắt chép phạt mấy lần nữa chứ gì!". Trong lòng lại nghĩ, nhanh lên tiếng đi, chỉ cần khen hắn vài câu hắn sẽ tha thứ cho nàng ngay! Hắn mở to hai mắt nhìn Hạ Lan Vi đầy mong đợi. Bất quá Hạ Lan Vi còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Tư Dao đã xông lên trước điên cuồng đánh Sở Minh:" Hỗn tiểu tử nhà ngươi, ngày thường quậy phá lăn lộn thì cũng thôi đi, vậy mà giờ còn dám bắt nạt cả tiểu sư muội!". Sở Minh vừa né vừa giải thích," Sư tỷ! Không phải là ta đánh sư muội! Do muội ấy đá ta trước!". " Còn dám cãi hả?". Hiển nhiên Lâm Tư Dao sẽ không bao giờ tin lời biện giải của Sở Minh mà hung hăng đánh tiếp,"Người nhu nhu nhược nhược, văn tĩnh ôn nhu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở như sư muội không thể làm chuyện đó được!". Hạ Lan Vi bị những lời tán dương của Lâm Tư Dao làm cho chột dạ. Hoá ra trong lòng sư tỷ nàng lại ưu tú như vậy sao? " Ta ta ta...nàng nàng nàng...". Đồng chí Sở Minh đúng là có khổ mà không nói nên lời, cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục dưới quả đấm của đồng chí Lâm Tư Dao. Tóc hắn bù xù, quần áo xốc xếch đi tới trước mặt Hạ Lan Vi, mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy nước mắt, mắt to ầng ậng, nghẹn ngào nhìn nàng ngoan ngoãn nói:" Tiểu sư muội thực xin lỗi!". Từ xưa đến nay Hạ Lan Vi đều rất ghét những đứa trẻ hư nay khi nhìn mặt Sở Minh thì bỗng nhiên tình mẫu tử dâng trào cuồn cuộn. Lòng nàng trở nên mềm mại đến rối tinh rối mù, thầm hận nghĩ "Hạ Lan Vi ơi là Hạ Lan Vi! Một ngày nào đó ngươi sẽ bị tật xấu này hại chết cho mà coi!" Nàng tiến lên ôn nhu sờ sờ đầu Sở Minh, dỗ như dỗ trẻ con nói:"Sư huynh không khóc nha, sư huynh ngoan nhất". Sở Minh cảm động, hung hăng nhào vào lòng Hạ Lan Vi, mặt đầy nước mắt nước mũi gào khóc:" Ta không thích Tư Dao sư tỷ...Ô ô ô...Ta chỉ thích sư muội thôi...". Nhìn hai người đang ôm nhau, Lâm Tư Dao:??? Hai người đã giải hoà với nhau từ sau tối hôm đó, Sở Minh nghiễm nhiên liền trở thành cái đuôi của Hạ Lan Vi. Từ việc cùng Hạ Lan Vi luyện công, cho đến ăn cơm, lúc không nhìn thấy nàng luền kêu trời gọi đất, nếu không phải nam nữ khác biệt e rằng Sở Minh cũng muốn ngủ cùng giường với Hạ Lan Vi. Chuyện này khiến nàng hết sức đau đầu, nhưng mà mỗi lần chỉ cần lớn tiếng với Sở Minh một chút thôi là y như rằng đối phương liền bày ra vẻ mặt uỷ khuất cùng với đôi mắt ầmg ậng nước làm cho mọi phiền não của Hạ Lan Vi đề mắc ở cuống họng. Nghĩ đến đấy, Hạ Lan Vi sâu kín thở dàu một hơi. Lâm Tư Dao đi từ ngoài vào thì thấy Hạ Lan Vi đang ngồi một mình trước bàn, một điều rất hiếm gặp gần đây, nàng liền mở miệng trêu ghẹo:" Ô? Tiểu sư muội sao lại ngồi một mình ở đây? Sở Minh đâu rồi?". Hạ Lan Vi nghe xong liền ngẩng đầu oán niệm nhìn Lâm Tư Dao một cái, đúng lúc này Sở Minh hấp tấp từ ngoài chạy vào. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ ý nghĩ đối phương nhưng không nói ra "thật đúng là sợ điều gì thì điều đó sẽ đến". Sở Minh vui vẻ chạy vào, hưng phấn gọi:" Sư muội!". Quay đầu thấy Lâm Tư Dao liền kêu một tiếng sư tỷ, tiếp tục nói:" Sư phụ hôm nay bắn chim, nói là tối nay muốn ăn thịt nướng, nên bảo ta kêu hai người qua đó!". " Thịt nướng!". Hạ Lan Vi cả kinh đứng lên, có chút khó tin nghĩ,không biết có phải là thịt nướng mà nàng nghĩ không? Là thịt nướng mà hàng đêm đều xuất hiện trong mộng nàng sao? " Thật tốt quá!". Lâm Tư Dao cũng thực vui vẻ, kéo Hạ Lan Vi vừa đi vừa nói:" Muội có lẽ chưa được ăn thịt nướng của sư phụ làm đi! Rất ngon đó!". Ba người tung ta tung tăng đi đến sân thì đã thấy Túc Hoà đặt cái lò ở một nơi mắt mẻ vừa tìm được, ngón tay khẽ động, đáy liền nổi lên một ngọn lửa. Bên cạnh bếp lò đặt sẵn thịt đã được xử lý qua. Trên bàn đá đặt một bầu rượu bạch ngọc. " Ta thích ngươi quá đi, mỹ nhân sư bá ạ!". Hạ Lan Vi vui vẻ khoa ta múa chân, nhảy nhót bên người Túc Hoà. Tiếng gọi " Mỹ nhân sư bá " này đã thành công làm Túc Hoà cảm thấy ngây ngất, cặp mắt đào hoa của hắn liếc một cái rồi hướng về ba con tiểu miêu tham ăn nói:"Nhanh đi rửa tay để cùng nướng thịt nào!". Ba người vô cùng nghe lời đi rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Túc Hoà tự mình cầm lên mấy xâu thịt bắt đầu nướng. Ở hiện đại Hạ Lan Vi là người chỉ biết ăn chứ không biết làm mặc dù nàng cũng thường đi ăn BBQ nhưng cũng chỉ qua qua về chứ không thành thạo, cũng không trông chờ gì được từ Lâm Tư Dao cùng Sở Minh. Cho nên ba người đều bỏ cuộc mà mở to đôi mắt to tròn long lanh, chờ mong nhìn Túc Hoà. Hạ Lan Vi đã chú ý từ con bồ câu trong tay Túc Hoà từ sớm, da vàng rụm, ngoài cháy trong mềm, mùi thơm toả ra. Túc Hoà lại cho một ít thảo dược vào bụng bồ câu, rồi rải thêm một ít muối, khiến cho cổ hương vị càng nồng nàn hơn. Ánh mắt ba người như dính luôn vào đó không chuyển động, Túc Hoà khẽ cười một tiếng rồi xoay bồ câu một vòng trên lửa, tròng mắt của ba người cũng theo đó mà đảo một vòng. Hắn đem bồ câu nướng đến trước mặt Sở Minh và Lâm Tư Dao, thanh âm kéo dài:" Cái này nên cho...". Lâm Tư Dao thấy thế liền trực tiếp chồm lên phía trước tranh đoạt, đúng lúc này tây Túc Hoà liền chuyển đi dễ dàng tránh thoát được Lâm Tư Dao sau đó trực tiếp nhét vào ngực Hạ Lan Vi:" Vẫn là cho tiểu chất đi!". Túc Hoà quay đầu nhìn Hạ Lan Vi híp mắt cười. Sở Minh nuốt một ngụm nước miếng thật lớn rồi yên lặng cúi dầu không lên tiếng. Lòng thầm nghĩ, hắn cũng muốn ăn lắm, thịt sư phụ nướng thực sự quá ngon nhưng mình không thể tranh vì người mà sư phụ đưa lại là tiểu sư muội mà hắn rất thích! Lâm Tư Dao tức giận đến mặt cũng giương lên, lớn tiếng nói:" Sư phụ ngươi thiên vị tiểu sư muội!". " Thiên vị như thế nào? Sư muội ngươi nhỏ tuổi nhất ở đây, cho nàng ăn thì có gì không đúng? Ngày thường sư phụ dạy ngươi thế nào?".Túc Hoà nghiêm mặt hỏi. " Vậy thì so với sư phụ, đồ nhi cũng nhỏ tuổi hơn nhưng sao lần nào ăn cũng phải tranh giành cùng người! Ngay cả phần của Sở Minh người cũng không tha!". Lâm Tư Dao bi phẫn đáp trả, đến cả Sở Ninh ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà lặng lẽ gật đầu tán thành. Lúc này Hạ Lan Vi mới chen vào giảng hoà. "Sư bá chỉ nói giỡn thôi mà ha ha...ý của người là chúng ta cùng chia nhau ăn cái này". Không đợi Túc Hoà phản ứng kịp Hạ Lan Vi đã trực tiếp chia cho Lâm Tư Dao cùng Sở Minh, mới kịp thời cứu vớt được tình hữu nghị non nớt của ba người, bất quá nàng cảm thấy, quan hệ sư đồ giữa sư bá và sư tỷ sợ là khó cứu vãn. Sau khi cơn " sóng gió" chia đồ ăn đi qua bốn người lại tiếp tục cười nói, nướng thịt như chưa từng có chuyện gì xẩy ra. Hạ Lan Vi nhìn thấy trong gia vị mà Túc Hoà chuẩn bị cự nhiên lại có thêm một đĩa bột màu đỏ, chẳng lẽ là... Túc Hoà nhấp một ngụm rượu, khẽ mỉm cười nhìn Hạ Lan Vi:"Đầy gọi là bột ớt, tiểu sư điệt có muốn nếm thử không?". Lâm Tư Dao thấy thế liền lên tiếng ngăn cản: " Sư muội, muội đừng nghe lời dụ dỗ của sư phụ, lần trước hắn lừa ta ăn thử một lần, làm hại ta khóc nguyên cả một đêm!". Sở Minh cũng bổ sung:" Cay lắm đó!". Hạ Lan Vi lắc đầu, nghĩ họ thật không biết thưởng thức đồ ăn nha! Ăn đồ nướng mà sao có thể không bỏ ớt chứ! Hèn gì lúc nãy khi ăn thịt nướng đó nàng lại cảm thấy thiêu thiếu! Thịt nướng mà ăn với ớt, loại mỹ vị này, chỉ nghĩ thôi cũng đã làm Hạ Lan Vi chảy nước bọt rồi. Túc Hoà thấy nàng ăn ngon lành thì rất ngạc nhiên. Đợi đến khi Hạ Lan Vi vui vẻ ăn xong liền nhìn bột màu đỏ rồi quay sang hỏi Túc Hoà:"Sư bá lấy bột này ở đâu vậy?". Nàng đến Đạo Diễn Tông cũng được vài ngày rồi nhưng chưa thấy bột cay này bao giờ. " Hình như là một vùng biên giới của một nước nhỏ nào đó...ta cũng không nhớ nữa...". Túc Hoà rót tiếp một chén, giờ này cũng hơi say, gió nhẹ thổi qua, mang theo nồng nặc mùi rượu, hắn trả lời một cách mờ mịt. Lúc Hạ Lan Vi hỏi lại thì Túc Hoà đã không có phản ứng, gục xuống trên bàn đá, chắc là đã say. Hạ Lan Vi nhủ thầm cũng không vội, về sau có cơ hội thì nàng sẽ hỏi lại. Chờ đến thời điểm nàng rời khỏi Đại Diễn tông ẩn cư, nhất định phải tùm được bột ớt này, chứ nếu không có thì nàng sẽ không sống nổi mất! Hạ Lan Vi lại nghĩ mình đã ở chỗ Túc Hoà mấy ngày rồi mà sao vẫn chưa có tin tức trở về của Hi Loan. Ai, đoán chừng là đã quên có một đồ đệ đang gào khóc đòi ăn là nàng rồi. Chớp mắt đã đến cuối tháng, ngay cả Túc Hoà cũng đã bắt đầu bận bịu vì công việc của Đạo Diễn tông. Lâm Tư Dao cũng vì vậy mà bắt đầu xúi dục, dụ dỗ Hạ Lan Vi làm chuyện đại sự. " Cái gì, xuống núi?". Lâm Tư Dao vội vàng lấy tay che miệng Hạ Lan Vi rồi nhìn quanh như ăn trộm,đến khi không thấy ai nghe được mới thở phào một cái, thần sắc khẩn trương nói:" Ai da tiểu sư muội, ngươi nói nhỏ một chút được không hả. Chuyện này mà bị Sở Minh biết được thì kiểu gì cũng đòi đi theo cho mà xem". Nhớ đến Sở Minh, Hạ Lan Vi cũng yên lặng gật đàu một cái. " Nhưng dưới núi được canh giữ rất nghiêm ngặt, nếu không có thẻ bài đi ra được là chuyện không thể nào?". Lâm Tư Dao trả lời đầy tự tin:" Cứ vào cuối tháng, trong tông sẽ cử người xuống núi mua một lượng lướn thức ăn cùng các vật phẩm thiết yếu nên sẽ không trông giữ nghiêm, lúc trước tỷ cũng hay thừa dịp này để trốn ra ngoài nên muội cứ yên tâm đi!". Nghe được Lâm Tư Dao đã đi rất nhiều lần nên Hạ Lan Vi cảm thấy rất yên tâm, thoải mái đồng ý theo Lâm Tư Dao xuống núi. Tới nơi này lâu như vậy nàng còn chưa thấy chợ đâu! Lâm Tư Dao vừa đi vừa trò chuyện cùng Hạ Lan Vi, nàng quay sang nhìn tiểu sư muội đáng yêu một chút rồi nghĩ thầm, sư thúc có lẽ cũng sắp trở về rồi, đến lúc đó sẽ không có ai chơi cùng nàng nữa, nàng liền thở dài một cái, sau đó nhìn Hạ Lan Vi như bỗng nhớ ra cái gì, vui vẻ nói:"Tiểu sư muội, không bằng muội làm đồ đệ của sư phụ ta đi, như vậy thì chúng ta có thể chơi cùng nhau mỗi ngày!". Hạ Lan Vi quyết đoán lắc đầu, Lâm Tư Dao vẫn chưa từ bỏ tiếp tục khuyên:" Vì sao vậy? Sư phụ tỷ đối xử với muội rất tốt mà, còn tốt hơn so với ta nữa!". "Hả?". Hạ Lan Vi không hiểu, chẳng lẽ vì chuyện bồ câu nướng đó làm sư tỷ hiểu làm gì sao? Lâm Tư Dao gật đầu:"Còn không phải sao! Ngày xưa sư phụ đâu có hào phóng như vậy, đều cướp thịt của ta, tự nhiên lúc đó lại nguyện ý đem nguyên một con bồ câu nướng cho muội, có thể thấy được là sư phụ rất thích muội đó!", Hạ Lan Vi:"......". Chỉ là một con bồ câu nướng thôi mà, từ khi nào nó đã mang nhiều ý nghĩa như vậy? " Cho nên nếu muội làm đồ đệ của người thì người còn đối xử với muội tốt hơn so với Hi Loan sư thúc rất nhiều!". Hạ Lan Vi vẫn kiên định lắc đầu:" Túc Hoà sư bá rất tốt nhưng muội chỉ cần có một sư phụ là đủ rồi". Đây cũng là lời nói phát ra từ đấy lòng nàng, tuy rằng đi theo Túc Hoà rất thú vị nhưng chỉ khi ở bên sư phụ nàng mới thấy an tâm. Bỗng nhiên nàng lại có chút nhớ Hi Loan.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.