Khi Ta 17

Chương 63



Trong ánh nắng còn ít ỏi, gió chiều thổi nhè nhẹ, anh Lâm đứng giữa sân thể dục, tay đút túi quần, cười thật tươi với tôi. Cứ như là nam chính soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình vậy, ngoại trừ việc anh nhắm mắt chạy lại chỗ tôi rồi đâm cộp một cái to tổ bố vào cột bóng rổ.

Tôi hoảng hồn nhìn anh Lâm bật ngửa ra đằng sau, nằm thẳng cẳng.

“ Anh Lâm, anh có sao không?”

Soái ca bật dậy như một con zombie, miệng vẫn cười tươi như bông.

“ Anh ổn.”

Không, em dám thề độc là anh chẳng ổn tí nào đâu, trán anh u một cục rồi kia kìa. Và từ mũi anh, một dòng suối đỏ đỏ từ từ chảy xuống, rớt xuống đất.

Tôi hoảng hồn lần nữa, vội lấy khăn tay đưa cho anh.

Anh Lâm có vẻ hơi bất ngờ, rồi nắm chặt lấy khăn tay của tôi.

“ Cảm ơn em, anh sẽ giữ nó thật cẩn thận… Như thế này có nghĩa là em đồng ý hẹn hò với anh phải không…?”

“ Không anh ơi, máu mũi anh chảy kìa.”

Soái ca vội vàng nhìn xuống mũi rồi lại bối rối ngửa đầu ra sau, lấy khăn tay rịt chặt cái lỗ mũi đang chảy máu.

“ Xin lỗi anh, đến bây giờ mới trả lời anh được.” Tôi vội vàng đứng dậy, cúi đầu. “ Anh Lâm, em xin lỗi anh nhiều, em… có người em thích rồi ạ.” Tôi cúi mặt không dám nhìn thẳng vào anh ấy.

Dán mắt xuống đất hơn một phút qua mà không thấy anh Lâm trả lời lại, tôi cứ ngỡ là anh ấy trông tôi thấy bực mình nên đã đi luôn rồi cơ.

Nhưng không, anh vỗ đầu tôi. “ Anh hiểu rồi. Có phải là cậu bạn lúc nãy không?”

Tôi áy này ngẩng lên nhìn anh. “ Dạ. Sao anh biết ạ?”

“ Lúc trong phòng họp, cậu ấy nhìn như muốn sắp giết anh tới nơi chứ sao.”

“ Em xin lỗi ạ.”

“ Không sao, hy vọng chúng ta vẫn là bạn. Và anh rất mong được đọc thêm nhiều bài viết của em hơn, dạo này em lại lười không viết nữa rồi.”

“ Vâng, em sẽ cố gắng ạ.”

Thật là một khung cảnh lãng mạn cho dù chàng trai này vừa mới bị từ chối nhưng vẫn có thể dùng làm tài liệu để thêm thắt vào câu chuyện cho sinh động. Cơ mà tôi lại phân vân không biết có nên cho chi tiết cái khăn tay anh nhét vào lỗ mũi đang làm mũi anh ấy tự nhiên vừa to vừa đỏ như quả cà chua và trán của anh chuyển thành tím bầm rồi không nhỉ?

Nói chuyện xong với anh Lâm, tiện thể câu thêm một khách tăng tiêu thụ cho nhà ma, tôi cuống cuồng chạy ra cổng trường, nơi bạn Thiên Ân đang đợi.

Dưới nắng chiều, hắn cúi đầu xem một cuốn sách, còn tôi thì tung tăng chạy lại, nắm lấy tay hắn.

“ Đi thôi.”

Ngày hôm sau, chúng tôi lắp bìa các – tông để tạo đường đi cho nhà ma, bị kín hết các cửa sổ cho tối om, bắt đầu lắp đặt bẫy và thử vận hành.

Cà chua cuộn miếng bìa lại thành cái loa, đứng lên ghế chỉ đạo.

“ Đơn vị tác chiến số một, giật bẫy.”

“ Đơn vị tác chiến số hai, xếp lại đường đi.”

“ Rồi, các ông dựng mấy cái mộ các – tông lên tôi xem nào.”

“ Về mặt cơ bản thì nhà ma đã hoàn thiện rồi. Ngày mai chỉ cần mấy con ma vào vị trí nữa là toẹt vời.”

Tôi cũng ham hố mấy chuyện làm ma này lắm nhưng mà tôi là bí thư nên phải quản lí mấy chuyện khác nữa nên Cà Chua không cho tôi làm.

“ Không là không, lỡ cấp trên gọi mày chạy mất dạng đi thì ở đây ai lo?” Nó bảo vậy đấy, cái đồ nhẫn tâm.

Ngoài những thành viên lo hậu trường và làm ma ra, ai cũng không biết trước bên trong lớp tôi có cái gì, Cà Chua phong tỏa mọi lối ra vào, bịt miệng tất cả mọi người nên ai cũng tò mò hết.

Ngày khai mạc, theo kế hoạch đội câu khách của Nấm xuất phát trước, trong khi đó các con ma sau khi trang điểm theo chỉ thị vào vị trí.

“ Ái chà, mọi thứ đã xong xuôi. Khoai, mày đứng đón khách nhé, anh em cô hồn, theo tôi.”

Bên ngoài còn tôi và những thành phần giao nhiệm vụ cố thủ bên ngoài. Ồ xem ra đội Nấm làm ăn rất tốt luôn á, khách nườm nượp tới xếp cả hàng dài ngoài hành lang. Bên trong thì hơi lạnh từ mấy cái quạt hơi nước phả ra gộp thêm tiếng hát ru ai oán làm cả tôi đứng rìa rìa ở bên ngoài cũng rùng mình.

Anh Lâm và bạn bè cũng tới, cứ ba tí là hét ầm cả lên làm ai đứng ngoài cũng tò mò. Đi vào thì tự tin lắm cơ, miệng cười cười bảo không sợ, mà đi ra thì phải khiêng nhau ra đấy.

Đùa giỡn với đứa chúa kinh dị như Cà Chua đâu có được.

Cũng may tôi hay lo xa, nghiên cứu ngay thùng đồ ăn nước uống cho khách ở cửa ra, lỡ ai có tụt huyết áp thì còn có cái cấp cứu liền. Quá ư hợp lí!

Tầm trưa trưa, mấy đứa mệt lử, phải tạm thời đóng cửa để bổ sung năng lượng. Tôi chạy ù ra căng tin, khệ nệ bê về một đống đồ tiếp tế. Mà vừa về tới đã hết hồn khi thấy lớp chật kín người.

Ủa, bảo không tiếp khách nữa mà sao đông thế nhỉ?

Còn chưa kịp định hình thì đã nghe thấy tiếng đổ loảng xoảng. Vài cái đồ trang trí ở bên ngoài lớp bị giật xuống, mấy cái mộ bìa các tông đã méo xệch.

“ Chuyện gì xảy ra vậy?”

Một ai đó đẩy ngã Cà Chua. Tôi điên tiết, này, đụng tới bạn của bà là không xong đâu.

“ Làm cái trò gì…?”

Tôi còn chưa nói nốt chữ “vậy” đã thấy Củ Cải túm cổ thằng cha đó.

Đúng rồi, đúng rồi đánh cho hắn tởn tới già luôn. Ơ mà khoan…. Tôi là bí thư, không được ủng hộ đánh nhau. Nhắm thấy Củ Cải nghiến răng chuẩn bị cho tên lấc khấc đó vài cú, tôi vội vàng lao ra cản cậu ấy lại.

“ Ngừng, Củ Cải, không được đánh nhau.”

Thì lại ăn bụp một cái, làm mất đà ngồi bệt xuống đất. Má ôi, đau điếng luôn á!

Thiên Ân dựng ngược lên, ngó qua là biết chuẩn bị tới sống chết với anh trai kia rồi. Tôi cuống quít cầm tay hắn, lắc lắc đầu, ra dấu là tôi không sao đừng đánh nhau.

Cà Chua đứng lên, vỗ vai Củ Cải. “ Tớ không sao. Đừng vì cái thứ không ra gì này mà làm lớp mình mất điểm thi đua.”

“ Mày nói cái gì?” Hắn ta rít lên.

“ Anh trai, anh bảo lớp tôi có gì mà khách đông hả? Vậy anh vào trong thử xem đi, xem có cái gì hay ho không nhé?”

Củ Cải buông anh ta ra, phủi phủi tay. “ Nếu sợ thì đừng có vào.”

Tôi âm thầm mặc niệm cho đám đàn anh này. Các anh à, các anh vừa chạm vào chỗ điên của couple hường phấn rồi đó, chắc như bắp là còn lâu mới tới cửa ra của cái nhà ma này luôn á.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.