Diệp Tri Ngã bước đi thật nhanh trong tâm trạng tức
giận vô cùng không cần biết đó có phải là trò chơi hay không, chỉ biết rằng
cách làm của Kiều Thận Ngôn rõ ràng là quá đáng không thể chịu đựng nổi! Cô có
thể chấp nhận sự áp đặt và gia trưởng của anh, thế nhưng không thể chấp nhận
được sự thiếu tôn trọng của anh đối với cô như thế. Đây được coi là cái
gì vậy? Có phải vì anh ta đang thiếu một cô người yêu để bù lắp chỗ
trống nên đã coi cô như thứ trò chơi muốn làm gì thì làm chăng?
Hải Thành là một thành phố nhỏ, con đường không trải
rộng như trong thành phố Nam Kinh, hai hàng cây ngân hạnh trải dài tít tắp hai
bên đường giờ đã chuyển sang màu vàng kim, những chiếc lá bay lất phất bị gió
thổi đung đưa trong không trung bao la, từng chiếc từng chiếc từ trên cây bay
nhẹ nhàng rợp đầy xuống lòng giẫm lên trên. Tay của Diệp Tri Ngã bị nắm chặt
trong lòng bàn tay của Kiều Thận Ngôn, cơ thể cô cũng bị kéo ngược lại về phía
anh. Giữa con đường này, giữa thanh thiên bạch nhật chốn công cộng này, Diệp
Tri Ngã không muốn làm ầm ĩ lên một cách khó xử, mặt cô dài ra nghiến hai hàm
răng lại và nói: “Đủ rồi đấy Kiều tiên sinh ạ, việc gì cũng đừng nên làm
quá đáng lên như thế chứ!”
Bộ dạng Kiều Thận Ngôn tỏ ra vô cùng bình thản và
vui vẻ: “Anh quá đáng sao? Khi nào vậy nhỉ!”
Diệp Tri Ngã nhắm nghiền mắt lại thở một hơi thật dài:
“Kiều tiên sinh, tôi không chửi người khác không có nghĩa là tôi không biết
chửi đâu đấy, anh bỏ ngay tay ra, đừng có mà ép tôi văng ra lời chửi tục ngay
giữa đường như vậy”.
“Em cứ văng ra đi, anh đang nghe em mà”.
“Kiều Thận Ngôn!”. Diệp Tri Ngã từ bé đến giờ,
hơn hai mươi mấy năm liền thì đây mới là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống
trớ trêu như thế này. Cô cau mày nhăn trán, rụt mạnh tay ra khỏi tay anh nhưng
không thành công, “Kiều Thận Ngôn, anh rốt cuộc là muốn như thế nào đây hả?”
Kiều Thận Ngôn hơi nhăn mày lên, mỉm cười một
cách đầy ẩn ý: “Có lẽ em vẫn chưa hiểu rõ con người của anh lắm, việc anh
muốn làm chính là việc anh đang làm đây, em có tìm cách quanh co, lẩn trốn hay
còn có cách nào đi chăng nữa cũng không qua nổi mắt anh được đâu”.
Diệp Tri Ngã tức giận đến đỉnh điểm: “Bỏ tôi ra
ngay lập tức!”
Diệp Tri Ngã giận dữ cười lạnh: “Anh mà không bỏ tay ra
thì tôi sẽ gào to gọi người bây giờ đấy”.
Kiều Thận Ngôn mỉm cười lắc lắc đầu: “Đỗ Vân Vi là dì
họ của anh, cũng là người yêu bây giờ của ba anh, sợi dây chuyền đó là của cô
ấy, em đừng có mà hiểu lầm”.
“Tôi mà có ý hiểu lầm thì tôi là con ngố con điên, tôi
không quan tâm đến dì họ dì bảy dì tám của anh làm cái quái gì, anh bỏ tay ra
ngay!”
“Anh nghĩ rằng nên giải thích căn nguyên cho rõ ràng
đầy đủ với em, anh không muốn chúng ta mới bắt đầu mà đã có hiểu lầm để gây ra
đáng tiếc làm gì, cũng không hy vọng cho đến lúc này đây em vẫn ngộ nhận rằng
anh đang mang em ra làm trò chơi”. Kiều Thận Ngôn không còn mỉm cười với cô như
lúc nãy nữa, anh bỗng nhiên nhăn trán nói, “Diệp Tri Ngã, anh thích em lắm”.
“Anh thích thì anh về tự chui vào phòng anh mà thích
đi, tôi không thích anh, tôi ghét anh!”
Kiều Thận Ngôn không hề tức giận vì lời nói của cô vừa
thốt ra, mà chỉ mỉm cười nói: “Xem ra không khuất phục được không đành lòng cam
chịu đây, từ trước tới nay câu nói này đều là do anh nói với người khác, bây
giờ thì lại đến lượt anh bị người khác đối xử y như vậy”.
Diệp Tri Ngã giơ tay lên đấm vào ngực của anh, nhưng
hai tay của cô lại bị nắm chặt lấy. Cô giương to đôi mắt lên giận dỗi nhìn vào
anh, một người đàn ông đẹp trai như thế này mà lại có thể giở trò lưu manh ngay
giữa đường phố như vậy được sao. Thế giới đúng là đã thay đổi mất rồi! “Người
họ Kiều kia, tôi gào gọi người lên thật đấy! Anh không muốn vào đồn
cảnh sát thì bỏ ngay tay tôi ra!”
Kiều Thận Ngôn nhún nhún hai vai: “Chỉ cầm nhẹ vào tay
thì làm sao phải vào đồn cảnh sát cơ chứ, mà nếu em thật sự muốn anh đi vào
trong đó, thì chắc anh vẫn phải tiếp tục cố gắng thêm nữa thôi”.
Anh nói xong mỉm cười thật tươi và áp mặt xuống đầu
Diệp Tri Ngã, hơi thở của người đàn ông áp sát vào khuôn mặt của cô, khiến cho
cô cảm thấy sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch và tái nhợt. Thế nhưng mọi sự
chống cự của cô đều bị hai cánh tay của Kiều Thận Ngôn khống chế cho vô hiệu.
Cô bị ép chặt cơ thể vào trong lòng anh, chỉ còn đầu đang lắc lư chống cự lại,
sự trốn tránh thân mật âu yếm như thật như giả đối với mình.
Kiều Thận Ngôn chỉ có ý dọa và đùa giỡn với Diệp Tri
Ngã mà thôi, cho nên cô càng chống cự đòi thoát ra ngoài thì anh lại càng cảm
thấy hứng thú buồn cười, anh lấy sức kéo đầu cô xuống thấp hơn, áp vào lòng của
anh, đôi môi của anh càng gần vầng trán của cô hơn, vầng trán trên khuôn mặt
trắng bệch chỉ còn duy nhất làn môi là đỏ hồng mà thôi.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cơn gió lạnh đầu đông kéo
về khiến cho người ta buốt tái, sự lạnh lẽo xuyên qua da thịt và ngấm vào trong
xương cốt cơ thể. Toàn thân Diệp Tri Ngã đều nằm gọn trong vòng tay ôm chặt của
Kiều Thận Ngôn, đầu cô cũng không còn lắc lư động đậy thêm được nữa rồi. Anh
thật sự không phải là muốn hôn cô nhưng môi anh lại đặt nhầm xuống bờ môi đang
lạnh lẽo run lên vì gió, sát gần với đôi mắt đen láy đang nhìn ngước lên của
cô, hai hàng mi dài không ngừng chớp chớp. Lúc nãy Diệp Tri Ngã còn chống cự
lại mạnh mẽ như thế cơ mà, chỉ trong giây lát đã mềm yếu khẽ khàng, e ấp giống
như đứa trẻ vừa làm sai vậy, bị bao bọc bởi hơi thở của anh, vòng tay ôm chặt
của anh, bị nụ hôn này trừng phạt theo.
Kiều Thận Ngôn không thể nhớ chính xác được là anh đã
từng hôn bao nhiêu người con gái rồi, có những nụ hôn là tình cảm thật sự không
thể kiềm chế được, nhưng cũng có những nụ hôn chỉ là thoáng qua đùa giỡn giống
như tham gia một trò chơi mà thôi, và có những nụ hôn như lời chúc phúc không
liên quan gì đến tình yêu cả. Thế nhưng nụ hôn bất ngờ xảy ra ngay tại lúc này
khiến cho anh có môt thứ cảm giác vô cùng lạ lẫm, vô cùng khác lạ, nụ hôn nằm
ngoài dự đoán, phải nói dường như là vui mừng kinh ngạc thì đúng hơn, giống như
ngày sinh nhật ấy tưởng rằng tất cả mọi người đã quên bẵng đi rồi, mở cửa bước
vào gian phòng tối om như mực, ánh đèn điện đột nhiên chiếu sáng rực rỡ, một
phòng đầy người đứng dậy vang lên những lời chúc tụng mừng sinh nhật vui vẻ,
những sợi tơ hồng lấp lánh rơi đầy xuống như mưa, một hộp bánh ga tô sinh nhật
được bưng lên, khắp miệng khắp tâm hồn đều ngập tràn vị ngọt ngào êm ái.
Anh bần thần đứng sững người ra, ngoài sự tiếp xúc nhẹ
nhàng âu yếm này ra, anh không biết tiếp theo sau đó nên làm như thế nào nữa,
phải hôn như thế nào cho đúng cách, cho đúng kỹ thuật, cho đủ để hấp dẫn được
đối phương, lúc này đây anh dường như đã quên hết sạch, chỉ biết cúi đầu xuống
nhìn thật lâu vào mắt cô, rồi lo lắng hoang tưởng nghĩ rằng nếu như anh còn
tiếp tục như thế nữa thì sẽ có thể tận hưởng được hương vị ngọt ngào nào nữa
đây.
Những chiếc lá ngân hạnh màu vàng kim xoáy tròn giữa
không trung và rơi xuống lòng đường mỗi lúc một nhiều hơn, người đàn ông cao to
vạm vỡ đang ôm ghì người con gái anh yêu vào trong lòng, từng tia nắng chiếu
rọi qua cố gắng tìm kẽ hở để len lỏi vào giữa khoảng cách của hai người đang ôm
sát lấy nhau. Kiều Thận Ngôn hôn cô thắm thiết, hôn rất lâu. Nụ cười hạnh phúc
đọng trong mắt anh như muốn rơi bật ra ngoài, cánh tay anh ôm eo cô kéo vào
lòng mình chặt hơn, gần sát hơn, hóa ra tay của Kiều Thận Ngôn. Cô không muốn
lộ ra thần sắc khác thường nào trước mắt Phí Văn Kiệt và Kiều Mẫn Hàng cả, bên
cạnh cô, cánh tay thừa lại duy nhất là của Kiều Thận Ngôn, cánh tay ấm áp chắc
nịch.
Kiều Thận Ngôn không che giấu sự không hài lòng của
mình đối với cô em gái: “Lẩm bẩm cái gì nữa hả, không chịu ngoan ngoãn ngồi
trong nhà mà chạy loăng quăng đến nơi này làm gì, em đã quên hết lời dặn
dò của bác sỹ rồi sao?”
Kiều Mẫn Hàng tỏ dáng vẻ cau có xấu xí như ma chê quỷ
hờn trả lời anh: “Anh Phí Văn Kiệt đã hỏi qua bác sỹ rồi mới đưa em đến nơi này
chứ bộ! Xem anh nói giống như anh đang trách em đã chặn ngang công việc
tốt lành của anh rồi thì phải, được rồi, được rồi, được rồi chúng em không làm
phiền anh nữa là được chứ gì. Anh muốn tiếp tục như thế nào nữa thì cứ
thản nhiên tiếp tục đi nhé, em đi tìm ba đây, xì!”
Cô nói xong liền quay người đi, dắt tay Phí Văn Kiệt
bước đến khách sạn cách đó chỉ vài bước chân. Kiều Thận Ngôn đã kịp phản ứng
luôn, buông bàn tay Diệp Tri Ngã ra, chạy tới nắm vai cô em gái bé nhỏ và nói:
“Nói với cô hai câu mà cô đã bắt đầu giận dỗi rồi hả cô tiểu thư kia. Ba đang
bận giải quyết việc trong tập đoàn, em đừng có đến làm phiền ba lúc này nữa. Đi
nào, anh còn chưa đi ăn sáng, tìm nơi nào đó cùng ăn sáng nhé?”
Kiều Mẫn Hàng ương bướng không thèm nghe theo anh:
“Không thèm đi ăn với hai người, em đã ăn xong rồi. Em không đến làm phiền ba
nữa, thế thì em đến khách sạn đặt một phòng không được hay sao chứ? Em sẽ
ở lại đây chơi hai ngày với anh Phí Văn Kiệt”.
Kiều Thận Ngôn nén chặt sự tức giận vào trong
lòng, cười một cách gượng gạo và nói: “Phòng thì nhiều vô kể, em vội vàng làm
gì. Em ở đây đợi anh một chút, anh đi lấy xe cái đã”.
Kiều Mẫn Hàng vẫn không ngừng thốt lên những tiếng
giận dỗi nũng nịu làm khó anh. Kiều Thận Ngôn đã nắm lấy tay Diệp Tri Ngã và
kéo cô bước nhanh đến phía sân của khách sạn. Mở cánh cửa xe và ngồi vào bên
trong, anh thở một hơi thật dài thật mạnh, giọng nói cứng rắn và thẳng thừng
với cô: “Chuyện của dì họ anh ở Hải Thành này, đừng nói cho Tiểu Mẫn biết đấy”.
Diệp Tri Ngã nhìn chằm chằm vào anh, gật đầu đồng ý.
Anh khởi động cho xe chạy đi, rồi giống như cần giải thích như cần giải thích
thêm điều gì đó, anh nói tiếp với cô: “Mẹ anh đã ra đi từ rất sớm, một mình dì
luôn luôn quan tâm chăm sóc cho ba và bọn anh, chỉ có điều là… Chỉ có điều là
Tiểu Mẫn không đồng ý chuyện của ba và dì ấy. Anh sợ Tiểu Mẫn mà biết thì bệnh
tim của em ấy lại tái phát thì sẽ nguy hiểm vô cùng”.
Diệp Tri Ngã nuốt nước bọt vào trong họng, nhẹ nhàng
thốt lên tiếng vâng trả lời anh.
Kiều Thận Ngôn còn gọi điện cho ông Kiều Giám An đang
ở trong khách sạn, sau đó mới lái xe ra khỏi đây, đi đón cô em gái và Phí Văn
kiệt đang đứng đợi ven đường, rồi chầm chậm lượn vài vòng trên đường phố, tìm
một nhà hàng trông có vẻ không đến nỗi nào lắm dừng lại ăn sáng. Anh gọi cả một
bàn tràn ngập thức ăn với nhưng màu sắc hương vị đầy đủ cả, thế nhưng không một
ai trong họ có cảm hứng ăn ngon lành. Diệp Tri Ngã lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế
của mình, tay cầm một chiếc bánh bao nhân đậu đỏ, nhân đậu vừa mềm vừa có vị
rất thơm ngon, thế nhưng khi vào trong miệng của cô thì sao lại trở nên đắng
ngắt như vậy cơ chứ.
Hai người đàn ông dần dần lấy lại được bình tĩnh. Mỗi
người một câu thảo luận về vấn đề thu hồi đất đai của tập đoàn gia công vật
liệu tại Hải Thành này, trong ngôn ngữ và khẩu khí của hai người không hề lộ ra
một chút gì gọi là bất mãn về nhau hay thái độ khó chịu cả, cả hai đều tỏ ra
nhã nhặn ôn hòa đến giả tạo.
Kiều Mẫn Hàng tự nhiên chỉ còn biết cách lôi Diệp Tri
Ngã tham gia vào cuộc nói chuyện của mình, rằng Hải Thành có những nơi gì hay
ho để vui chơi? Có những món đặc sản gì? Rằng chị dâu vì sao lại đột
nhiên từ chức bỏ thành phố Nam Kinh để quay về Hải Thành làm gì? Đã sống ở đâu
rồi? Đã tìm được công việc mới nào chưa? Một loạt câu hỏi Kiều Mẫn Hàng tỏ ý
quan tâm lo lắng cho Diệp Tri Ngã. Cô nhẹ nhàng trả lời từng câu hỏi của Kiều
Mẫn Hàng, nhưng đến khi Kiều Mẫn Hàng hỏi cô hiện đang sống ở đâu rồi, bàn tay
Phí Văn Kiệt đang chăm chú nói chuyện với Kiều Thận Ngôn bỗng nhiên run lên bần
bật, khiến cho ly nước trà đang cầm trong tay anh bị lắc lư chòng chành rơi một
ít xuống nền nhà.
“Thế thì chúng em đến nhà chị chơi chị nhé, em thích
nhất là được đến nhà người khác chơi chị ạ!”, Kiều Mẫn Hàng vừa nói vừa tủm tỉm
cười. Diệp Tri Ngã cười: “Chị vừa mới chuyển đến thôi, nhà bây giờ vẫn còn bề
bộn lắm, đang dọn dẹp sửa sang lại. Đợi khi nào chị dọn dẹp xong xuôi rồi nhất
định sẽ mời em đến nhà chị chơi một hôm nhé”.
Kiều Mẫn Hàng nhăn trán cau mày: “Nhưng mà bây giờ chị
về Hải Thành sống rồi, chị và anh trai em, hai người định tính như thế
nào vậy? Không thể cứ cách xa nhau ở hai nơi như thế này mãi được”.
Kiều Thận Ngôn mặt dài ra nói với cô: “Việc này cần
đến em phải lo lắng cho anh hay sao? Em tự lo cho bản thân làm sao được nghỉ
ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe mạnh thôi là đủ lắm rồi”.
Kiều Mẫn Hàng nghiến hai hàm răng lại và nói: “Anh
nói cứ như chỉ muốn chờ chực để đấm vào tai người khác thì đúng hơn?”
Phí Văn Kiệt mỉm cười giúp Kiều Mẫn Hàng lấy một bát
cháo trắng ra: “Lúc nãy chẳng phải em nói là khát nước hay sao, thế thì mau
uống bát cháo này vào đi”.
Khóa xe ô tô lại, Phí Văn Kiệt và Kiều Mẫn Hàng bước
về phía khách sạn, bước nhanh và đều không dừng lại một chút nào cả, và cũng
không hề quay đầu lại nhìn thêm một lần nào nữa. Diệp Tri Ngã thở ra một hơi
dài, đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài ô cửa xe: “Ăn sáng thì cũng đã ăn xong
rồi, em phải về nhà thôi, cảm ơn”.
Kiều Thận Ngôn ngồi trong ghế lái xe, động tác vô cùng
chậm chạp cho khởi động xe.
Diệp Tri Ngã lại ngồi yên lặng như thế một lúc nữa,
rồi đưa tay đóng cánh cửa kính ngay bên cạnh cô xuống.
Tiếng cánh cửa xe đột nhiên đứng sững lại, chìa khóa
cửa xe cũng khóa lại ngay lập tức. Cô quay đầu lại than thở với Kiều Thận Ngôn:
“Anh lại còn muốn làm gì nữa đây Kiều Thận Ngôn, anh vẫn còn cảm thấy chưa
đủ hay sao?”
Lòng bàn tay của cánh tay trái bị nắm chặt lại, đồng
thời cơ thể của cô cũng bị kéo sát vào cơ thể của anh. Lần ôm này không nhẹ
nhàng bồi hồi do dự nữa, mà chính xác phải gọi là một cái ôm dũng mãnh cái ôm
muốn khuất phục. Không gian trong xe chật hẹp. Cô bị anh ôm trong tư thế hoàn
toàn không thoải mái một chút nào cả, cả eo cả chân đều bị ép lại khiến cô có
cảm giác hơi đau, cả khuôn mặt của cô bị ép sát dính chặt vào khuôn mặt của
anh, và anh dành cho cô một nụ hôn thật nồng nàn, thật sự thắm thiết, thật sự
lâu dài.
Diệp Tri Ngã có muốn hét lên hay gào lên cũng đều bị
làn môi của anh khống chế lại. Một người đàn ông mạnh mẽ thì tất cả mọi bộ phận
trên cơ thể anh cũng đều rất mạnh mẽ, ngay đến làn môi mềm mại nhất tưởng như
vô hại nhất nhưng Diệp Tri Ngã cũng đành bất lực không thể nào giãy thoát ra
được. Mắt cô như hoa hết lên, mái tóc cũng bị tay anh nắm lấy nhói đau, lúc đầu
là bị đàn áp khống chế nhưng sau đó là cảm giác được cho, được cảm nhận, được
thưởng thức. Hai cơ thể của hai con người hòa quyện ôm ấp và quấn chặt vào nhau.
Và cũng không biết từ lúc nào và làm thế nào, cô đã ngồi trên đùi của anh, một
cánh tay chắc khỏe ghì sát vào đằng sau đầu cô, để ôm hôn cô càng mãnh liệt
hơn.
Cả một quá trình ấy Kiều Thận Ngôn đều mở to đôi mắt
lên ngước nhìn cô, lạnh lẽo nhìn cô, chỉ cho đến khi đầu lưỡi cảm nhận được
nước mắt cay đắng lăn dài xuống, anh mới chịu buông đôi môi của cô ra. Diệp Tri
Ngã không thể bỏ cánh tay của anh ra được, đôi mắt trân trối, hơi thở gấp gáp
đầy vẻ giận dữ nhìn anh: “Kiều Thận Ngôn, anh là đồ khốn!”
Ngực của Kiều Thận Ngôn cũng đập lên rộn ràng. Diệp
Tri Ngã không thoát ra nổi khỏi người anh, chỉ biết thốt ra những lời chửi thề
cho hả giận: “Anh là đồ điên! Anh là đồ nham hiểm! Anh mau đi chết luôn đi!”
Kiều Thận Ngôn hơi cau mày lên một chút, làm bộ như
không nghe thấy những lời cô vừa trù dập anh: “Là vì anh ta có phải không? Em
đang lừa dối anh hay là đang lợi dụng chính anh vậy… Tại sao khi anh ta đến thì
em không còn trốn tránh đi nữa, em coi anh là thứ gì cơ chứ? Em coi anh là
công cụ để khêu gợi hấp dẫn lòng đố kỵ của đàn ông hay sao?”
“Anh là đồ thần kinh, đồ thần kinh! Anh dựa vào cái gì
để đối xử với tôi như vậy chứ…”
Đôi môi hét to gào to bị bàn tay anh che kín lại.
Kiều Thận Ngôn cau mày nhăn trán, cặp mắt hơi khép hờ
lại nhìn vào mắt Diệp Tri Ngã, môi anh mím lại một hồi rất lâu, giọng trầm tư
thốt lên với cô: “Nói sự thực, nếu không thì hãy ngậm mồm vào đi!”
Diệp Tri Ngã thở hồng hộc vào lòng bàn tay anh đang
chặn đứng miệng mình lại. Kiều Thận Ngôn tức giận nghiến răng nghiến lợi vào,
buông tay ra để cô trở lại vị trí trên ghế ngồi như lúc nãy, còn anh tự tay mở
cánh cửa xe ra rồi bước xuống, đi những bước thật nhanh thật dài khuất xa tầm
nhìn cho phép của cô.
Hơn một tháng đã trôi qua, mãi cho đến khi năm mới
giao thừa chuẩn bị đến rồi, trước mắt Diệp Tri Ngã không còn xuất hiện bóng
dáng mà cô không muốn nhìn muốn gặp ấy nữa. Giữa thời gian đó cô có quay trở về
thành phố Nam Kinh một lần, để giải quyết cho gọn gàng dứt điểm vấn đề xin từ
chức của cô tại đó. Ngôi nhà cô ở đây cũng là giao tất cho chủ nhân mới rồi.
Trong cái đêm trước khi cô trở về Hải Thành, Đỗ Quân có mời cô ăn cùng với anh
một bữa cơm. Cả buổi tối hôm ấy hai người đã nói chuyện rất lâu, Diệp Tri Ngã
bày tỏ lòng cảm ơn chân thành và có cảm giác vô cùng ngại ngùng trước sự giúp
đỡ tận tình của Đỗ Quân, sự nhiệt tình mà cô không có cách nào và không thể nào
đón nhận được.
Thế giới bao la rộng lớn vô ngần này bỗng nhiên im
phăng phắc, một sự im lặng đến ghê người. Cô cả ngày ngoài ăn uống thì lại lăn
ra ngủ, rảnh rỗi đến mức không nghĩ ra được nên làm gì cả, và khi cô cảm thấy
rảnh rỗi nhất thì cũng đúng là lúc mùa đông tuyết rơi. Trận tuyết rơi đầu tiên
của mùa đông năm nay, tuy vậy tuyết rơi không hề nhỏ chút nào cả. Diệp Tri Ngã
đứng ngoài ban công nhìn ra khung cảnh phía xa xăm kia một hồi lâu, rất lâu. Cô
mặc chiếc áo lông, quàng khăn ấm và đội cả mũ dày lên đầu, trông bộ dạng như đã
được trang bị vũ khí đầy đủ ấm áp, dạo bước thảnh thơi rãnh rỗi không một chút
lo âu phiền muộn trên con đường tuyết rơi dày dặc, tuyết tích tụ thành từng
mảng từng đống ngổn ngang.
Liệu có bao nhiêu người cũng đang dạo bước trên đường
trong thời tiết lạnh lẽo như thế này được nữa? Diệp Tri Ngã vừa chầm chậm bước
vừa ngó nghiêng tứ phía quan sát dò tìm, dường như ngoại trừ cô ra thì không hề
còn ai nữa. Mỗi người đều trong bộ dạng quần áo dày cộm chống chọi lại với cái
rét như cắt da cắt thịt và bận rộn tới tấp để được mau mau chóng chóng trở về
nhà, chỉ có một mình lặng lẽ thảnh thơi vừa bước đi vừa đùa nghịch với tuyết.
Nhìn thấy đống tuyết nào nhấp nhô trên mặt đất là chạy đến giẫm thật mạnh cho
in dấu chân lên trên đó mới chịu thôi. Mặc dù là rất lạnh nhưng lại vô cùng thú
vị và hấp dẫn, cô vừa vui đùa vừa cười khanh khách bước về phía trước, bước
chân đi trong vô định không có chủ đích, đi đến đâu thì đến vậy thôi
Con đường cô đi qua nằm gần một công xưởng trong thành
phố, trên bức tường vôi sát cạnh ven đường đó có dán một bảng quảng cáo rất lớn
rất bắt mắt khiến ai đi qua cũng không thể không ngoái nhìn, Diệp Tri Ngã đứng
trên con đường ngập tràn những tuyết là tuyết và nhìn vào đó một hồi rất lâu,
rồi cô rẽ vào văn phòng nhà đất của một lối đi khác hướng vào trong công xưởng
này, mở cánh cửa bị chắn đầy tuyết bước vào bên trong.
Nơi này bán khu nhà ngoài mặt đường mới vừa được xây
dựng xong dùng để phục vụ mục đích như làm cửa hàng hay kinh doanh. Vì tuyết
rơi dày đặc phủ kín khắp thành phố nên cô là vị khách đầu tiên bước vào đây
ngày hôm nay của văn phòng nhà đất đó. Hai nhân viên thuyết minh đi theo cô và
giảng giải rất cụ thể kỹ lưỡng về các vấn đề liên quan tại đây, sau đó còn dẫn
cô tận mắt đi xem công xưởng đang thi công xây dựng. Thế nhưng giá cả mà Diệp
Tri Ngã có thể chấp nhận được không cao, hơn nữa hiện tại lúc này cô còn đang
sống trong tình cảnh thất nghiệp, vay ngân hàng cũng chẳng thế được. Trong
những biện pháp mà cô có thể chọn lựa được, cô quyết định lấy một căn hộ nhỏ
trông cũng không đến nỗi nào có vị trí thuộc tầng một nằm phía đầu thành phố,
diện tích hơn hai mươi mét vuông một chút, vừa đúng khu vực ngã ba, hai hướng
nhà đều nằm sát đường lớn, nhìn tổng quát còn có vẻ rộng hơn hẳn những ngôi nhà
diện tích lớn hơn hẳn ba bốn mươi mét vuông, nên sau này có tính toán đến việc
kinh doanh buôn bán gì đó cũng rất thuận lợi.
Diệp Tri Ngã cũng thuộc tuýp khách hàng nhìn thấy đồ
ưng ý là liền tay mua luôn. Cô mở ví tiền lấy thẻ tín dụng ra và đặt cọc tiền
mua nhà. Khi đi về trên tay xách một đống giấy tờ thủ tục về hợp đồng mua nhà,
bản đồ căn nhà, quảng cáo tuyên truyền, rồi lại một mình bước đi trong trời tuyết
lạnh lẽo bao la. Nếu trả tất cả bằng tiền mặt thì có thể giảm giá còn chín mươi
bảy phần trăm, thế nên khi về đến phòng là cô ngay lập tức tìm tất cả thẻ ngân
hàng và sổ tiết kiệm ngân hàng ra kiểm tra. Cô đã chạy khắp vài ngân hàng, gộp
tiền thành một gói tập trung, chỉ cần đợi đến kỳ trả tiền lần thứ hai theo quy
định trong nội dung hợp đồng mua nhà là có thể nhẹ nhàng đưa cho văn phòng nhà
đất là xong xuôi tất cả.
Khi mọi người bắt đầu quan tâm đến thị trường bất động
sản cũng đồng nghĩa với việc cùng một vị trí cùng một diện tích căn hộ giống
nhau nhưng thời gian khác nhau và vì thế giá cả các cửa hàng này đều rất cao.
Diệp Tri Ngã càng quan tâm tính toán càng cảm thấy thích thú, mừng thầm mình đã
quyết định rất đúng đắn và quả quyết. Thế nhưng tất cả số tiền cô dành dụm được
đều đầu tư vào việc mua căn hộ này rồi, nếu cô còn tiếp tục ăn không ngồi rồi
nữa thì chẳng khác nào cô nằm nhà chờ con đường chết. Và cô nghĩ chẳng bằng thử
xem xét suy ngẫm xem thế nào, vấn đề đi tìm việc làm không thể nào tiếp tục kéo
dài mãi mãi được nữa rồi.
Diệp Tri Ngã cho gửi đi vài bộ hồ sơ xin việc, rồi lại
lên mạng đăng ký kỳ thi do hai đơn vị tổ chức tuyển dụng viên chức. Cô đi tìm
mua một bộ sách chuyên dùng để ôn thi và cắm cúi chăm chỉ miệt mài học bài. Vài
ngày sau đó, cô nhận được cú điện thoại của Đỗ Quân gọi đến, thông báo cho cô
mang sơ yếu lý lịch và tất cả các giấy tờ hồ sơ có liên quan, cũng như bao gồm
các bằng khen giải thưởng đến một bệnh viện cao cấp loại hai của Hải Thành. Một
tuần sau phía bên bệnh viện đó liền gọi điện thông báo cho cô sau tết là có thể
bắt đầu đi làm được rồi. Thời gian thử việc dành cho cô là sáu tháng, tiền
lương thì không thể so sánh được so với khi cô còn làm ở thành phố Nam Kinh,
thế nhưng một thành phố nhỏ kiểu như Hải Thành như thế này đối với cô cũng mãn
nguyện lắm rồi.
Diệp Tri Ngã thật sự không biết nên bày tỏ niềm cảm
kích và lòng biết ơn Đỗ Quân như nào cho đúng. Ngày thứ hai sau khi nhận được
thông báo gọi đến của bệnh viện, cô liền gọi điện nhờ Âu Dương Dương mua giúp
cô một chiếc dao cạo râu dành tặng cho anh. Âu Dương Dương hồi âm lại rằng Đỗ
Quân sau khi nhận được món quà cô tặng đã biểu lộ tâm trạng vô cùng xúc động
khiến cho cô không thốt ra được lời nào, cười lại càng không thể, cảm giác ân
huệ xen lẫn vào nhau.
Công tác nghiệp vụ đã không còn làm trong vài tháng
liền, Diệp Tri Ngã tận dụng mọi thời gian còn lại để ôn luyện các tài liệu sách
vở cô đem về nơi ở mới này. Thời gian mới vào làm tại một đơn vị mới là vô cùng
quan trọng, cô tự nhủ nhất định phải làm việc với trạng thái tốt nhất và biểu
hiện năng lực xuất sắc nhất trong khả năng có thể mới được.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, tết năm mới thế là
lại chuẩn bị đến nữa rồi.
Năm mới là ngày tết mà người Trung Quốc coi trọng nhất
trong tất cả các ngày lễ tết, nhưng đối với Diệp Tri Ngã mà nói thì nó cũng chỉ
bình thường, nếu không nói là vô vị và không chút hứng thú gì cả. Ngày tết hay
ngày thường chẳng khác nhau là bao đối với cô, ngày thường như thế và có tết
đến đi chăng nữa thì cũng vẫn chỉ là vậy, vẫn một mình lẻ loi, vẫn gói mì ăn
liền là bữa ăn chủ đạo, không thì lấy bánh mì là đồ ăn thay thế thứ hai đứng
sau mì ăn liền, thỉnh thoảng lắm mới mua đồ ngon lành xuống bếp ga bật nóng để
nấu ăn. Hoặc nhiều nhất thì cũng chỉ là xào xào rang rang vài ba món ăn đi kèm
một chai rượu vang trong ngày tết để cô có thể an ủi cho chính mình.
Nhưng năm nay thì cô không còn cảm hứng gì nữa. Diệp
Tri Ngã chán nản đến mức bữa ăn ngày tất niên cũng chẳng có đến vài món rau như
mọi năm nữa. Cô chỉ mua ít vàng hương và một bó hoa tươi đến thắp nén nhang cho
mộ của ba mẹ, rồi trở về nhà lại nấu mì ăn liền cùng một quả trứng, ăn xong
cuộn tròn người trên chiếc sofa vừa xem ti vi vừa cắn hạt hướng dương. Chương
trình đón tết tất niên phát trên ti vi vô vị quá mức cô có thể tượng tượng so
với lúc ban đầu. Cô cũng không biết mình đã thiếp ngủ đi từ lúc nào nữa, chỉ
đến khi tiếng đồng hồ báo điểm giao thừa bắt đầu, nhà nhà tiếng pháo vang lên
giòn giã thì cô mới bị giật mình choàng tỉnh giấc.
Cô mèo lười ngồi ngay dậy, bò ra khung cửa ngoài ban
công ngắm nhìn pháo hoa bay lên rực rỡ một lúc lâu, sau đó tắt ti vi và vào
phòng ngủ. Trong tiếng pháo ròn rã ấy thì tiếng điện thoại bất chợt vang lên:
“Mặt trời đang nhô lên cao, bông hoa nhìn em mỉm cười, chú chim hót chào - chào
- chào buổi mới, tại sao chú lại đeo cặp có chất nổ hả chú?”
Diệp Tri Ngã vẫn chưa thay nhạc chuông di động, cô
nhấc đện thoại lên và nhìn thấy một số lạ gọi đến. Số gọi từ thành phố Nam
Kinh. Là ai gọi đến được cơ chứ? Cô nhấn vào nút nghe, nhưng nghe mãi vẫn không
có tiếng người từ đầu dây bên kia phản hồi. Diệp Tri Ngã thốt ra liên tục những
tiếng a lô: “A lô, xin hỏi tìm ai ạ?”
Thế nhưng vẫn không có ai nói chuyện, tiếng pháo vang
lên lại quá to, cô lờ mờ nghe thấy tiếng thở dài từ phía đầu dây bên đó, nhưng
nghe loáng thoáng và không chắc chắn cho lắm, rồi tiếp tục hỏi thêm một lần
nữa: “Tìm ai ạ?”
Cô nhíu mày nhăn trán, bỏ di động ra khỏi tai, trước
khi tắt máy vẫn còn do dự một hồi, rồi lại đưa di động ghé sát vào tai hỏi: “Ai
vậy? Là… Là ai vậy hả?”
Trầm ngâm, lặng thinh nhưng không phải là không có ai.
Diệp Tri Ngã cảm thấy cổ họng cô lúc này như bị chặn nghẹn lại, cô gắng hết sức
mình nuốt nước bọt vào trong họng, giọng nói thốt ra càng nhỏ nhẹ càng khẽ
khàng từng câu từng chữ một: “Là ai… Là anh sao, phải không anh Văn Kiệt…”
Một giọng cười gượng gạo bất lực vang lên, Kiều Thận
Ngôn thầm thì thốt lên từ phía đầu dây bên kia: “Là anh”. Rồi sau đó gác máy
ngay lập tức.
Kiều Mẫn Hàng cầm trong tay đồ ăn vặt của dì Cát nấu
cho anh, vừa ăn vừa bước lên tầng hai. Tài nấu ăn của dì Cát thì không có gì
phải chê bai hay phàn nàn cả, bên trong có một chút hạt vừng, rán lên khiến cho
món ăn vừa nhuyễn vừa thơm lừng, hương vị thì khỏi bàn, Kiều Mẫn Hàng từ bé đến
lớn đều vô cùng thích ăn những món ăn do tay dì tự nấu.
Một luồng gió lạnh thổi vào hành lang của tầng thứ hai
trong tòa nhà, Kiều Mẫn Hàng ngẩng đầu lên nhìn vào phía cuối của dãy hành
lang, khu đó có ban công và hình như cánh cửa mở ra ban công đó vẫn chưa được
đóng cẩn thận thì phải, thảo nào mà gió lại lùa vào lạnh đến thế. Cô cho nốt
miếng còn lại vào mồm nhai, hai tay xoa xoa cho sạch hết những vụn nhỏ bám trên
tay rồi đi về phía ban công đóng cửa chặt lại.
Ngoài cánh cửa khu ban công nửa đóng nửa khép hờ này
hiện ra một bóng đen cao to vạm vỡ. Hai tay Kiều Thận Ngôn lặng lẽ đút vào
trong túi quần, mặt thẫn thơ nhìn xuống công viên dưới sân, đang hút một điếu
thuốc lá. Từng làn khói thuốc lá bay dày đặc khiến đôi mắt anh hơi nheo lại cay
cay, mí mắt nhăn lại hiện rõ dấu tích vài nếp nhăn. Anh đang phân tâm tư tưởng,
không hề nghe thấy tiếng bước chân đi đến của Kiều Mẫn Hàng. Đến khi anh bị cô
em gái cưng ôm choàng vào eo mới tỉnh táo định thần lại. Anh cười nhẹ và vỗ vào
đầu Kiều Mẫn Hàng nói: “Bên ngoài trời lạnh lắm, em mau đi vào trong nhà đi”.
“Anh chỉ toàn biết nói em, còn anh thì không sợ lạnh
hay sao chứ?”. Kiều Mẫn Hàng sờ nhẹ vào chiếc áo phông mỏng tanh màu đen làm
bằng cotton của anh trai đang mặc, “Lại phát điên vì chuyện gì đấy hả anh, ở
ngoài này gió thổi to lắm anh à!”
“Anh hút thuốc thôi, hút xong anh sẽ vào trong nhà”.
“Đồ nghiện thuốc!”. Kiều Mẫn Hàng lấy điếu thuốc đang
hút dang dở từ trong miệng anh trai ra, với tay vất ra phía ngoài ban công đằng
kia, “Anh hút ít đi một chút có được không, em đã nói với anh biết bao nhiêu
lâu rồi cơ mà”.
Kiều Thận Ngôn cười xòa: “Em đã dám động tay động chân
với anh rồi đấy hả, con bé ngốc nghếch này!”
Kiều Mẫn Hàng bám chặt vào cánh tay của anh, nhăn trán
chau mày tò mò hỏi: “Em muốn nói điều này với anh, anh cả của em ạ, em có thể
hỏi anh một câu hỏi hơi riêng tư có được không anh?”
Kiều Thận Ngôn nhíu mày lại đáp: “Không thể”.
“Đáng chết!”. Kiều Mẫn Hàng véo vào eo anh trai, “Này,
em nói anh và bác sỹ Diệp rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào vậy à? Khi còn ở
Hải Thành anh đã xin lên xin xuống với ba, đòi xin ba cho bằng được, và khi ba
đồng ý cho anh và chị ấy yêu nhau rồi, thì quan hệ giữa hai người lại biến
thành kiểu như thế này đây, chẳng đâu ra đâu cả là sao? Anh rốt cuộc là đang
làm những gì thế hả?”
Kiều Thận Ngôn cúi đầu nhìn vào mắt cô em gái, nhếch
môi lên đáp: “Chẳng làm cái gì cả”.
Kiều Mẫn Hàng chớp chớp hai hàng mi cười khúc khích
đầy ẩn ý: “Anh cả, hai anh chị, anh và bác sỹ Diệp, hai người bao nhiêu lâu mới
hẹn hò nhau một lần thế? Thường hẹn nhau ở đâu vậy ạ? Mỗi lần đó thì anh đến
chỗ chị ấy hay chị ấy đến chỗ anh vậy?”
“Không có hẹn hò gì cả”.
“Anh đừng có giả bộ với em nữa làm gì, anh cứ nghĩ là
em không biết tí gì sao, chị Gia Linh kể hết cho em nghe rồi đó. Những người
đàn ông đang tuổi thanh niên sức vóc cường tráng khỏe mạnh, tâm hồn lại phơi
phới đầy nhiệt huyết như anh, cái đó à, đều rất nhiệt tình đầy tham vọng”.
Kiều Thận Ngôn gõ nhẹ vào vầng trán của cô em gái:
“Lại tìm lý do nữa rồi đấy hả”.
“Em chỉ là quan tâm đến anh thôi mà, hi hi, coi như
tiện thể giúp ba moi móc một tí tin tức từ anh nữa. Ba đã đồng ý mua cho em một
chiếc xe ô tô mới rồi, điều kiện là bảo em đến dò hỏi anh, xem anh và chị dâu
đã suy xét đến vấn đề kết hôn chưa vậy? Nếu như đã bàn tới chuyện này rồi thì
xem dự định ngày nào đi đăng ký kết hôn vậy anh”.
“Ba không thèm dò hỏi những thông tin lá cải vô vị như
thế này làm gì”.
“Đúng là ba đã hỏi em thật mà, ba còn nói nữa là, anh
cả mà chưa lấy vợ thì em gái cũng chưa được phép lấy chồng đâu. Em nói anh này,
anh hành động thì phải hành động cho nhanh một chút đi, tuổi em không còn nhỏ
nữa rồi, anh định hại cho em biến thành bà cô mới chịu hay sao chứ!”
Kiều Thận Ngôn lắc đầu than thở: “Em nói như vậy mà
được sao chứ, con gái lớn là y như rằng sẽ có ngày bay đi mất ngay, đúng là
người xưa nói chẳng hề sai chút nào cả”.
Hai anh em vừa nói vừa cười khoác tay nhau bước vào
trong nhà, họ đi xuống tầng dưới nói chuyện cùng ba. Ông Kiều Giám An suy ngẫm
đến vấn đề sức khỏe của cô con gái cưng không được khỏe mạnh như người thường,
không thể để cô thức quá khuya nên vội giục hai anh em mau về phòng của mình đi
ngủ sớm. Kiều Thận Ngôn quay trở vào căn phòng riêng của anh ngồi ngẫm nghĩ một
hồi rất lâu, lại lấy thuốc ra hút, tâm trạng chán chường khó chịu vô cùng, không
chịu đựng nổi nữa anh đành thay đồ rồi đi ra ngoài tìm một nơi có thể vui chơi
cho khuây khỏa tinh thần.
Khi đi ngang qua phòng của Kiều Mẫn Hàng, anh loáng
thoáng nghe thấy tiếng âm nhạc phát ra từ trong căn phòng nhỏ của cô, tiếng âm
nhạc du dương réo rắt. Anh gõ cửa phòng rồi mở cửa ngó vào trong: “Em đang làm
gì thế hả, không mau đi ngủ đi!”
Kiều Mẫn Hàng lúc này đã mặc bộ quần áo ngủ, ôm chiếc
gối ôm và ngồi lọt thỏm trên nền nhà cạnh giường. Cô đang chú tâm lắng nghe
giai điệu bản nhạc phát ra từ trong chiếc hộp âm nhạc đó: “Có hay không anh,
bản nhạc Hồ thiên nga đấy anh ạ”.
“Lại bắt đầu tâm hồn treo ngược cành cây gì nữa hả?
Làm sao lại bỗng nhiên nghe thứ nghệ thuật như thế này cơ chứ”.
“Anh Phí Văn Kiệt tặng cho em đó”. Kiều Mẫn Hàng cười
thỏ thẻ, “Ngày nào em cũng phải nghe một lúc rồi mới đi ngủ được anh à”.
Kiều Thận Ngôn không hề muốn nghe đến con người này,
nên liền quay đầu định đi ra luôn. Kiều Mẫn Hàng đột nhiên cười nhỏ nhẹ, khẽ
khàng thốt ra: “Kỳ thực thì, anh ấy mua về cũng chẳng phải là để tặng cho em
đâu”.
Câu nói này thốt ra từ miệng cô em gái có vẻ không
được tự nhiên cho lắm, Kiều Thận Ngôn đi về phía cô em gái đang ngồi trong
phòng và hỏi han: “Sao thế cô bé ngốc nghếch này”.
Kiều Mẫn Hàng vỗ vỗ vào tấm thảm đang được trải sẵn
xuống đất ra hiệu cho anh trai ngồi xuống đó. Kiều Thận Ngôn nhẹ nhàng bước đến
và ngồi xuống. Cô mỉm cười đập chiếc gối ôm vào vai anh trai và hỏi: “Không có
gì cả đâu. Anh ơi, em có thể hỏi anh một câu hỏi mang tính riêng tư một chút
được không anh?”
“Hôm nay em đã ăn nhầm phải cái gì thế?”, Kiều Thận
Ngôn lườm yêu cô một cái, “Hỏi thì hỏi đi, em muốn hỏi cái gì nào”.
“Anh à, em lấy một ví dụ so sánh nhé, nếu như có một
người con gái, anh rất thích người con gái đó, đặc biệt thích, là đặc biệt
thích đấy nhé. Nhưng mà cô ấy lại không thích anh, thế thì… Thế thì trong lòng
anh liệu lúc nào cũng nghĩ cũng nhớ thương cô ấy hay không hả anh?”
Kiều Thận Ngôn cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp âm nhạc đó
và nói với cô: “Cái này thì làm sao có thể gọi là vấn đề riêng tư cá nhân được
chứ, em rảnh rỗi nhàn hạ quá không biết làm gì nên cứ ngồi viển vông suy nghĩ
mông lung như thế này sao”.
“Em hỏi thật lòng mà… Anh này, bình thường khi người
đàn ông gặp phải tình huống như thế này, có phải anh ta sẽ luôn luôn nhớ thương
đến người con gái đó phải không ạ? Có qua đi nhiều năm sau thì anh ta cũng vẫn
sẽ mãi nhớ thương tới người con gái đó như ngày xưa ấy đúng không anh?”
Kiều Thận Ngôn chau mày lại hỏi vặn cô: “Em làm sao
thế? Tiểu Mẫn? Tại sao tự nhiên lại nghĩ đến vấn đề này mà hỏi cơ chứ?”
Kiều Mẫn Hàng lắc đầu nói: “Không có gì đâu ạ, em chỉ…
Em chỉ đang ngẫm nghĩ, sau đó, giả sử như, chẳng may nếu em có bị làm sao đó,
anh Văn Kiệt vẫn còn có thể tìm lại được người con gái mà ngày xưa anh ấy đã
từng thích đó, nếu được như vậy thì tốt quá còn gì nữa…”
“Phí Văn Kiệt? Anh ta làm cái quái gì thế hả?”
Kiều Mẫn Hàng mỉm cười vỗ vào lưng anh trai: “Anh đừng
có mà xúc động lên như thế chứ, anh ấy chẳng làm gì cả đâu anh, anh Văn Kiệt đã
kể cho em nghe về câu chuyện tình yêu đơn phương của anh ấy với một cô gái, em
chẳng qua cũng chỉ là cảm động về câu chuyện tình ấy mà thôi anh ạ”.
Kiều Thận Ngôn nắm chặt bàn tay lại trong vô thức:
“Anh ta sao? Anh ta yêu đơn phương ai cơ chứ?”
Kiều Mẫn Hàng nhún nhún hai hàng vai: “Em không biết
được ạ. Anh ấy kể đó là kỷ niệm ngày xưa còn thơ bé của anh ấy, có một người
con gái học múa ballet, nhưng không may mắn đã bị gãy đùi trong một vụ tai nạn
khi đi cùng anh ấy. Chính vì thế cô ấy bất đắc dĩ đã phải nghỉ học múa môn
ballet, và rồi anh Phí Văn Kiệt đã thầm thương trộm nhớ cô ấy. Người con gái đó
thích những cô thiên nga nhất, thế là anh Phí Văn Kiệt đã mua chiếc hộp âm nhạc
này để dành tặng cho người con gái anh ấy thích”.
Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào cô thiên nga đang
xoay đều đều chầm chậm trên chiếc hộp âm nhạc này, lắng nghe tiếng nhạc du
dương trầm bổng thanh thoát vang lên bên tai mình.
Buổi tối hôm đó, cô đã mở cửa phòng ra, tiếng âm nhạc
vang lên từ bên trong phòng hình như cũng giống hệt tiếng nhạc của giai điệu
này. Một thứ âm thanh du dương thanh thoát, như tiếng suối thánh thót trong màn
đêm huyền ảo lung linh, tiếng suối ấy cứ miệt mài chảy như mãi mãi chẳng hề
quan tâm sẽ chảy về đâu, về chốn nào, và cũng chẳng cần biết sẽ đi vào lòng ai
đây.
Tết năm mới vừa đi qua liền có tin vui báo đến, đoàn
múa ballet Mariinsky đến từ Nga nổi tiếng khắp năm châu bốn bể chuẩn bị đến
thành phố Nam Kinh biểu diễn, trong những tiết mục đoàn sẽ biểu diễn tại đây
đương nhiên là sẽ có tác phẩm Hồ thiên nga mà cô tương tư đã từ lâu lắm rồi,
chỉ có điều là khi cô được biết tới chương trình biểu diễn này thì đã quá muộn.
Tuy đoàn múa ballet này chưa kết thúc chương trình biểu diễn nhưng tác phẩm Hồ
thiên nga đã được biểu diễn thành công vào đêm hôm qua mất rồi, hơn nữa đoàn
múa Mariinsky này lại chỉ biểu diễn Hồ thiên nga duy nhất một lần tại thành phố
này mà thôi.
Thật sự quá đáng tiếc đối với cô. Diệp Tri Ngã buồn bã
chán nản đến nỗi khi cô biết được thông tin không còn xem kịp nữa khiến cho cả
đêm hôm đó cô mất ăn mất ngủ. Cứ nghĩ đến nó thì lòng lại thấy tiếc nuối vô bờ,
để mà đợi đến lần sau lại được xem một đoàn múa nổi tiếng biểu diễn xuất sắc
như thế này nữa thì không biết sẽ phải đợi đến bao giờ đây. Ngày thứ hai vừa
thức dậy là cô liền vội vàng phóng xe đến thành phố Nam Kinh, chạy đến phòng
mua vé nhà hát kịch ở đó để mua vé xem, không còn tác phẩm Hồ thiên nga nữa
rồi, thôi thì đành xem một tiết mục khác cũng được vậy. Thế nhưng cô không hề
biết rằng múa ballet bây giờ lại trở nên thịnh hành và được chào đón nồng nhiệt
đến dường vậy, tất cả phòng bán vé đều đã hết vé sạch sẽ. Diệp Tri Ngã vất vả
dò hỏi mua vé cả ngày liền, vậy mà ngay cả đến tay môi giới bán vé cũng không
tài nào lùng cho ra một tấm vé thậm chí đến nửa tấm cũng không có nốt.
Cô không đành lòng bước đi, đứng sừng sững trước tấm
biển quảng cáo đăng hình đoàn múa ballet trong những tư thế hấp dẫn đến mê hoặc
người xem, mỗi tấm hình quảng cáo ấy cô đều ngắm rất kỹ lưỡng, trong đầu từ từ
tưởng tượng ra những động tác sống động cuốn hút lòng người, cô đang tưởng
tượng tác phẩm ấy do chính đôi chân của mình biểu diễn, tưởng tượng chính bản
thân mình cũng đang đứng trước sân khấu chói lòa ánh hào quang kia.
Vừa quay đầu lại, Diệp Tri Ngã bần thần hết cả người,
không ngờ lại có thể gặp Kiều Thận Ngôn ngay nơi này.
Anh điềm đạm bình tĩnh gật gật đầu với cô, rồi bước
đến nơi cô đang đứng, cúi đầu nhìn những tấm biển quảng cáo mà cô đã chăm chú
xem lúc nãy: “Em cũng đến đây để xem múa ballet hay sao?”
Diệp Tri Ngã cười nhẹ trả lời anh: “Em không mua được
vé”.
Kiều Thận Ngôn cười xòa, nhấc di động lên gọi một cú
điện thoại, nói một hồi rồi nhăn trán cau mày: “Gì mà nhanh đến thế cơ chứ? Một
tấm vé mà cũng không mua được hay sao?”
Diệp Tri Ngã vừa nghe đến đó tâm hồn như muốn rụng rời
khỏi chân tay luôn, cô khe khẽ thở dài một tiếng, đút hai tay vào trong găng
tay ấm áp: “Không làm phiền anh nữa, cảm ơn anh”.
Cô nói xong liền rút lui, nhưng tiếng nói của Kiều
Thận Ngôn đã chặn đứng bước chân của cô lại: “Em thật sự muốn xem phải không?”
Diệp Tri Ngã mỉm cười trả lời: “Không có gì ạ, sau này
vẫn còn cơ hội để xem nữa mà, em đi trước nhé, tạm biệt anh”.
“Diệp Tri Ngã!”
Cô quay đầu lại hỏi anh: “Gì vậy ạ?”
Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nhìn
rất lâu rất lâu rồi trầm ngâm thốt lên: “Em muốn xem thì đi cùng với anh”.
Diệp Tri Ngã nháy nháy hai hàng mi, cảm giác vừa do dự
vừa thoáng đôi chút hy vọng: “Đi đâu ạ?”