Khi xe về đến thành phố Nam Kinh thì cũng là lúc đồng
hồ đã điểm sang sáng sớm ngày hôm sau rồi. Diệp Tri Ngã cứ tưởng rằng anh sẽ
dẫn cô tìm một khách sạn nào đó bên đường để nghỉ ngơi, nhưng anh lại lái xe
một cách thuần thục lướt băng băng trở về ngôi nhà nơi anh vẫn sống. Xe để
trong gara dưới tầng hầm khu chung cư. Diệp Tri Ngã ngồi yên bất động đến vài
giây liền rồi mới bước ra khỏi cánh cửa mà Kiều Thận Ngôn đã đứng sẵn bên ngoài
mở ra cho cô, thế nhưng cô lại không đi cùng anh về phía có cầu thang máy đi
vào trong tòa nhà.
Kiều Thận Ngôn cau mày hỏi: “Làm sao thế?”
Diệp Tri Ngã mỉm cười nói với anh: “Là, là, em không
đi lên trên đó vậy, sáng ngày mai đến giờ được vào thăm bệnh nhân rồi thì em sẽ
trực tiếp đến bệnh viện thăm Tiều Mẫn luôn anh ạ”.
Kiều Thận Ngôn càng nhướn mày lên cao hơn, nhăn nhó
hơn. Rồi Diệp Tri Ngã mĩm cười vẫy tay chào anh bước đi, tay cầm túi xách hướng
về phía lối vào trong gara để xe. Những nơi chuyên dành để xe như thế này
thường hoang vắng đến ghê rợn, những tiếng bước chân những tiếng ma trêu quỷ
hờn lúc nào cũng văng vẳng vang lên như muốn trêu ngươi con người. Đằng sau
bóng dáng cô cũng chẳng hề vang lên một tiếng ngăn cản của Kiều Thận Ngôn. Diệp
Tri Ngã càng đi về xa càng trở nên thất vọng, chỉ còn biết tự cười và mỉm cười
với chính bản thân mình, lấy hết sức bước đi thật nhanh hơn nữa.
“Diệp Tri Ngã!”
Thế nhưng cuối cùng thì anh cũng đã cất lời gọi. Diệp
Tri Ngã liền dừng ngay bước chân lại, quay đầu mỉm cười thật nhẹ nhàng thật
hiền dịu với anh, rồi lại quay người bước tiếp, cố gắng lấy hết bình tĩnh để có
thể vượt ra thật xa tầm mắt của anh. Phía trước có hai chiếc xe xếp hàng lần
lượt chuẩn bị vào trong gara. Âm thanh chiếc xe ô tô đang lái vang lên truyền
ra ngoài khiến cho âm thanh vang vọng to hơn gấp nhiều hơn, làm cho đôi tai của
Diệp Tri Ngã cảm thấy thật khó chịu, nhức nhối vì ầm ĩ. Cô hướng về một bên để
nhường cho xe chạy, đi sát mép lối thông vào bên trong, đợi cho đến khi xe tiếp
tục chạy rồi, âm thanh càng xa càng vọng nhỏ hơn rồi thì mới phát hiện ra Kiều
Thận Ngôn đã đuổi kịp ngay sát bên cạnh cô. Tay anh nắm chặt tay của cô: “Em
muốn đi đâu hả?”
Diệp Tri Ngã nhìn thẳng vào trong đôi mắt của anh, rút
bàn tay của mình ra khỏi bàn tay của anh và nói nhẹ nhàng: “Ngày mai em sẽ đến
bệnh viện mà, anh cứ yên tâm nhé”.
Khuôn mặt Kiều Thận Ngôn đã không giấu nổi vẻ giận dữ.
Anh nghiến chặt hai hàm răng vào nhau, “Em cũng yên tâm đi, anh sẽ không làm gì
em đâu mà sợ”.
Diệp Tri Ngã nhún hai vai lên rồi cười một cách vô
cùng thản nhiên: “Dù anh có làm gì em đi chăng nữa thì em cũng không bị thiệt
thòi gì cả đâu, hi hi hi, em chỉ nói đùa thôi. Em thực sự không lên trên đó
đâu. Em sẽ đến làm phiền Âu Dương Dương một chút vậy. Nhà cô ấy ở cũng nằm rất
gần chỗ này, cũng rất tiện vì em có thể đi dạo trong đêm khuya thanh vắng như
thế này để được tha hồ ngắm cảnh, ngồi xe suốt rồi em cũng muốn vận động co
giãn chân tay một chút mà anh”.
“Diệp Tri Ngã!”
Cô ngẩng đầu lên để cho anh có thể nhìn thấy mặt cô
thật rõ ràng, thật rõ ràng, để anh có thể nhìn thấy thái độ bình tĩnh và nụ
cười hiền hòa nhưng ánh mắt thì lại chẳng hề được tĩnh lặng một chút nào của
cô. Điều mà cô có thể làm trong lúc này chỉ được có thế mà thôi. Vẻ ngoài khuôn
mặt cô có thể chủ động khống chế được, nhưng sự nổi sóng trong lòng thì thật là
khó khống chế, khó mà có thể giữ được bình tĩnh. Cho nên cô cần phải cách anh
xa một chút, để nếu như không làm như thế thì đến vẻ ngoài khuôn mặt của cô
cũng sẽ khó mà duy trì được trong thời gian lâu như vậy.
“Tạm biệt anh Kiều Thận Ngôn”. Lần rời xa anh gần nhất
đó đến một lời từ biệt cô cũng chằng có. Lời chào của buổi đêm hôm nay đây ít
nhiều cũng có thể bù đắp được phần nào sự tiếc nuối của ngày cô đã bỏ anh ra đi
ấy. Diệp Tri Ngã nhìn anh và gật nhẹ đầu, quàng túi xách lên vai rồi chầm chậm
bước đi. Cô bước ra khỏi gara để xe đó và không dừng thêm một lần nào nữa cả.
Khi biết anh không còn nhìn thấy cô đựơc nữa, tâm trạng của Diệp Tri Ngã bỗng
trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bước chân cũng chậm lại hơn hẳn. Cô bước thật
chậm thật chậm, ngẩng cao đầu lên. Ánh đèn điện trong đêm của thành phố Nam
Kinh này thật sáng tỏa, phía bầu trời trên cao xa xôi kia không có đến một vì
sao lấp lánh.
Diệp Tri Ngã đương nhiên là không thể nào đến gõ cửa
nhà của Âu Dương Dương vào giữa đêm hôm như thế này được, cô chỉ chầm chậm đi
đến gần khu bệnh viện, tìm một nhà nghỉ bất kỳ rồi đặt một phòng trong đó để
nghĩ ngơi, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường và chợp mắt ngủ luôn. Nhưng càng nghĩ
tới bệnh tình của Kiều Mẫn Hàng thì cô càng không thể ngủ đươc. Cứ thế Diệp Tri
Ngã đã khổ sở quay trở mình không nguôi. Trời càng trở về sáng thì cô càng tỉnh
táo hơn bao giờ hết, mắt cứ nhìn chằm chằm vào rèm treo trên khung cửa sổ không
đựơc khép kín phía ngoài kia, để dần dần lọt vào từng tia nắng của một ngày mới
bắt đầu.
Hơn bảy giờ sáng cô liền ra khỏi nhà nghĩ đó để đến
bệnh viện, vẫn đi theo con đường quen thuộc ấy đi vào phía phòng bệnh nơi Kiều
Mẫn Hàng đang được điều trị. Ở bên ngoài căn phòng cũng vừa đúng lúc cô nhìn
thấy dì Cát đang túc trực.
Đã hơn hai tháng không gặp rồi, sắc mặt của dì Cát trở
nên tiều tụy đi rất nhiều. Khi bà vừa nhìn thấy Diệp Tri Ngã bước đến liền lộ
rõ vẻ vui mừng chào đón cô: “Bác sỹ Diệp cháu đã đến rồi đấy à? Tiểu Mẫn đã
nhắc đến cháu suốt hai ba ngày nay rồi à”.
Diệp Tri Ngã cười đầy gượng gạo: “Tiểu Mẫn em ấy…”
Dì Cát lắc lắc đầu, rồi nhẹ nhàng than thở với cô:
“Cháu đến là tốt rồi, mau đi vào bên trong, mau đi vào bên trong đi cháu. Tiểu
Mẫn đã tỉnh dậy rồi đấy, dì vừa mới rửa mặt cho em ấy thôi”.
Diệp Tri Ngã nghe lời dì Cát nói, lặng lẽ bước vào
cánh cửa bên trong phòng của Kiều Mẫn Hàng.
Không khí trong phòng cấp cứu điều trị đặc biệt này
nặng nề và khó chịu hơn rất nhiều so với những phòng bệnh thông thường khác. Có
biết bao nhiêu máy móc thiết bị y tế vây quanh giường bệnh của Kiều Mẫn Hàng.
Cơ thể gầy gò ốm yếu không có chút sức sống của cô đang nằm lẳng lặng trên
giường bệnh, trông bộ dạng cô lúc này không khác gì cô cừu non tội nghiệp nép
mình dưới phép thuật bủa vây của ma quỷ. Cô cừu non không có sức chống chọi lại
nổi, chỉ yếu ớt bất lực chờ đợi để bị ăn thịt mất luôn.
Cơ thể quá gầy gò ốm yếu của Kiều Mẫn Hàng khiến cho
Diệp Tri Ngã nhìn thấy mà đau lòng vô ngần. Bởi vì cơ tim đã suy kiệt đến giai
đoạn cuối cùng kéo theo sau nó là tất cả các cơ quan khác trong cơ thể cũng bị
suy thoái và kiệt quệ dần theo, khiến cho sức khỏe của cô đã gần như hoàn toàn
suy yếu mất đi rồi. Sinh mệnh của cô lúc này hoàn toàn phụ thuộc vào sự hoạt
động của các trang thiết bị máy móc lạnh lẽo kia. Thế nhưng tinh thần của cô
xem ra vẫn còn minh mẫn lắm. Trên khuôn mặt bé nhỏ xương xẩu vẫn hiện rõ một
đôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy sự sống. Kiều Mẫn Hàng nhìn thấy Diệp Tri Ngã đang
đứng bên cánh cửa của phòng mình, cô liền chau mày lên và lấy sức gượng cười,
giương cánh tay lên ra hiệu cho Diệp Tri Ngã bước về phía mình.
Diệp Tri Ngã bước thật nhanh đến nắm chặt vào bàn tay
của Kiều Mẫn Hàng, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế được đặt bên cạnh giường bệnh
của cô: “Tiểu Mẫn à, Tiểu Mẫn…”
Kiều Mẫn Hàng nhíu hai hàng mi lại và gượng nói: “Tại
sao lâu như thế rồi mà chị chẳng đến thăm em?”
Diệp Tri Ngã cúi đầu một cách khổ sở và đau đớn: “Chị
xin lỗi em Tiều Mẫn ạ, chị… chị…”
Kiều Mẫn Hàng với nụ cười thật khó nhọc và yếu ớt:
“Nhưng mà bây giờ chị đã đến đây rồi thì vẫn còn kịp mà, qua một thời gian nữa,
chắc rằng chị em mình sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa rồi”.
“Em đừng nói như thế mà!”, Diệp Tri Ngã ngắt lời cô
đang nói, lắc đầu lia lịa và nói tiếp, “Em không được nói ra những lời như thế,
các bác sỹ đang chuẩn bị làm phẫu thuật cho em rồi mà, chỉ cần đợi đến khi có
quả tim phù hợp vớ cơ thể của em là có thể tiến hành phẫu thuật cho em được
mà!”
Kiều Mẫn Hàng gật đầu một cách ngoan ngoãn và vâng lời
Diệp Tri Ngã: “Thế hả chị, thế thì em yên tâm được rồi chị ạ!”
Một lời nói dối thật ngốc nghếch, thật khờ dại, một
câu trả lời thật bất lực. Diệp Tri Ngã có cố nhịn đến thế nào thì những giọt
nước mắt cũng chẳng thể nghe theo ý chí của cô được nữa. Cô nắm thật chặt bàn
tay của Kiều Mẫn Hàng nhưng lại sợ có thể sẽ làm đau đến em ấy, rồi ngay lập
tức thả lỏng bàn tay ra. Sau đó xoa nhẹ vào những vết sẹo mà cô đã phải tiêm
lên tay suốt trong thời gian điều trị cho đến giờ.
“Chị dâu”.
Diệp Tri Ngã thốt lên một tiếng ừ rồi nghẹn ngào nuốt
nỗi đau vào trong người, cô nói: “Chị sẽ ở lại đây với em, chị sẽ không đi đâu
nữa em ạ. Cho đến trước ngày em khỏi bệnh thì chị sẽ không đi bất cứ nơi nào
nữa đâu em”.
Kiều Mẫn Hàng cười nhắm nghiền hai mắt lại. Nhưng cô
lại lắc lắc chiếc đầu: “Không cần đâu chị dâu ạ. Em chỉ muốn nói vài câu với
chị mà thôi. Sau khi em nói xong thì chị cứ đi về làm việc đi, không cần phải ở
đây xem… xem việc không lành sẽ xảy ra đâu… Em không muốn để cho mọi người nhìn
thấy đâu…”
“Em mà cứ nói những lời không hay như thế là chị sẽ
giận em đấy nhé!”, Diệp Tri Ngã ngẩng mặt lên, “Chị giận thật rồi đấy nhé!”
Kiều Mẫn Hàng nũng nịu và gắng gượng cong môi lên,
nhưng lại nhịn không đựơc ho lên vài tiếng liền. Hơi thở trên ngực nhô cao lên,
lộ rõ những mảnh xương gầy gò chỉ còn da bọc lấy xương ở đằng sau nếp áo mỏng
manh: “Chị dâu, em nói thật chị ạ, cũng chẳng phải là vì chuyện này hết đâu ạ…
Em chỉ không muốn để chị ở nơi này nữa, hãy đồng ý với em đi, sau khi em nói xong
thì chị hãy đi đi, được không chị?”
Diệp Tri Ngã từ chối lời cô nói: “Tại sao hả em? Chị
không đi đâu cả!”
Kiều Mẫn Hàng cười đầy vẻ gượng gạo với Diệp Tri Ngã
rồi lật úp tay mình xuống ôm bàn tay của cô: “Chị dâu kỳ thực…kỳ thực em biết
chuyện về quan hệ giữa chị và anh Phí Văn Kiệt rồi…”
Diệp Tri Ngã vô cùng thảng thốt xúc động nhăn hết lông
mày lên: “Tiểu Mẫn!”
Kiều Mẫn Hàng coi như không nhìn thấy sắc thái của
Diệp Tri Ngã lúc này, cô nhún hai vai, khuôn mặt gầy gò đáng thương vô cùng,
thế nhưng nụ cười thì vẫn tươi sáng và rạng rỡ vô ngần: “Em cũng biết rằng anh
ấy vẫn luôn thích chị từ trước và cho đến tận bây giờ”.
“Tiểu Mẫn em…”, Diệp Tri Ngã bần thần và cúi thấp hai
hàng mi lại đầy vẻ khó xử, “Tại sao em lại nghĩ như thế cơ chứ? Không hề có
chuyện đó đâu em à!”
“Em biết chứ!”. Kiều Mẫn Hàng mỉm cười dịu dàng và
nhìn vào Diệp Tri Ngã, trong đôi mắt ấy chẳng hề có chút nào ánh lên tia thù
nghịch hay tức giận cả, ngoài vẻ điềm nhiên chỉ còn vương vấn đôi chút buồn bã
mà thôi, “Em hiểu anh Văn Kiệt mà, trên thế giới này không ai hiểu anh ấy bằng
em được đâu chị ạ, em luôn biết rằng trong tâm trí anh ấy có một phần mãi mãi
cũng không bao giờ thuộc về em được cả. Chỉ là sau đó thì em mới biết được mà
thôi, nơi đó là anh ấy để lại dành riêng cho chị, chị ạ”.
“Tiểu Mẫn em hiểu lầm chị rồi, bức hình đó thực sự
không phải là…”
“Em không phải đang nói đến chuyện bức hình đó đâu chị
à”. Kiều Mẫn Hàng an ủi và vỗ nhẹ vào bàn tay của cô, “Em thật sự không quan
tâm đến chuyện bức hình đó đâu chị, trước đó em đều đã biết hết rồi mà…Em không
có ý trách móc hai người đâu, thật mà chị dâu. Chị tốt như thế, nếu em là anh
Phí Văn Kiệt thì em cũng chẳng thể nào quên được chị đâu. Cho dù giữa hai người
đã từng xảy ra chuỵên gì nhưng trong lòng anh ấy cho đến tận bây giờ cũng vẫn
luôn có hình bóng của chị”.
Diệp Tri Ngã ướt nhòe hai hàng mi nhìn Kiều Mẫn Hàng:
“Tiểu Mẫn, em mà còn nói những điều này nữa là chị sẽ bỏ đi đấy!”
“Chị dâu”. Kiều Mẫn Hàng mím hai hàng môi lên, đôi mắt
chớp chớp liên tục và nói với vẻ như đang rất kỳ vọng, như đang rất đợi chờ,
“Chị dâu, chị có thể đáp ứng được một chuyện này không?”
“Em cứ nói đi, chị sẽ đáp ứng lời em hết mà!”
“Thế thì tốt quá rồi chị dâu!”, Kiều Mẫn Hàng hít một
hơi thật mạnh mỉm cười nhẹ nhàng và nói tiếp, “Chị dâu, chị đáp ứng lời em, đợi
cho đến khi em… Đến khi đó rồi… em nói là chẳng may, giả dụ, em không còn sống
trên cõi đời này nữa… Chị hãy quay trở về và ở bên cạnh anh Văn Kiệt, hai người
sẽ không bao giờ cách xa nhau nữa nhé, được không hả chị?”
Lời đề nghị này đúng thật là hoang đường, hoang đường
đến vô cùng. Diệp Tri Ngã nhìn chăm chăm vào nụ cười đang nở trên môi của Kiều
Mẫn Hàng, than thở với vẻ bất lực và không biết nên trả lời cô ra sao đây:
“Tiểu Mẫn, có phải là em vẫn còn đang giận dỗi chị phải không em?”
“Em không yên tâm về anh ấy…” Kiều Mẫn Hàng thốt lên
bảy từ, sự giả dối gắng gượng bị lộ hết ra dưới sự cố gắng che đậy trong tâm
hồn của cô. Hai hàng mi dài của cô liên tục chớp chớp, cố né những giọt lệ chỉ
chực chờ tuôn ra. Cô nhẹ giọng để kìm nén bằng được cảm xúc của bản thân lúc
này: “Anh ấy ngốc ngếch như thế, lại còn vô cùng cứng đầu, và cũng chẳng biết
chăm sóc cho bản thân nữa chứ. Em không giận dỗi gì chị đâu…Được không chị,
giận thì cũng đã giận hết rồi, nhưng em cũng không giận lâu đâu, thật đấy chị…”
Diệp Tri Ngã lên tiếng trách móc Kiều Mẫn Hàng: “Nếu
em không yên tâm về anh ấy thì hãy cố gắng sống cho thật tốt đi, hãy luôn ở bên
cạnh anh ấy đi em! Em không đựoc phép nói linh tinh như thế em à!”
“Em cũng muốn sống lắm chứ chị, thế nhưng…”, hai hàng
mi của Kiều Mẫn Hàng đã bắt đầu ướt nhòe rồi. Cô gượng sức hít một hơi thật
dài, rồi sau đó cảm thấy vô cùng mệt nhọc và khổ sở, “Chị là người con gái
lương thiện nhất từ trước đến nay em đã từng gặp. Chị dâu, anh Văn Kiệt cũng
yêu chị nữa mà, chị và anh ấy được ở bên cạnh nhau, cuộc sống của anh ấy sau
này chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm…”
Diệp Tri Ngã ôm mặt, vội vàng gạt những giọt nước mắt
đang lăn dài không ngớt, rồi vừa như cười vừa như khóc thốt ra tiếng với Kiều
Mẫn Hàng: “Em đang nói những lời dại dột gì thế chứ, em đã đều gọi chị là chị
dâu rồi cơ mà, em nói với chị như vậy thì tức là em không còn quan tâm đến anh
trai mình nữa hay sao!”
Kiều Mẫn Hàng cũng cười theo, những giọt nước mắt chảy
xuống theo hai khóe mắt rồi lăn dài ra: “Anh trai em không sao cả đâu, em nói
điểu này ra chị đừng giận nhé chị dâu, anh trai em có thể không phải thích chị
thật sự đâu. Từ nhỏ đến lớn những người con gái tồn tại xung quanh anh ấy đã
quá nhiều rồi. Anh ấy không hề biết thế nào gọi là tình yêu cả. Và anh ấy cũng
chẳng hề tin trong cuộc sống này có sự tồn tại của tình yêu đâu. Thế nhưng anh
Phí Văn Kiệt thì sẽ yêu chị thương chị… giống như đã yêu thương em như vậy…”
Diệp Tri Ngã mím chặt hai hàm răng lại, im lặng một
hồi rất lâu không nói được ra lời, cô với tay lấy chiếc hộp giấy đặt ở đầu
giường rồi dùng thật nhiều giấy để lau nước mắt trên mặt. Kiều Mẫn Hàng đã nghĩ
vô cùng kỹ lưỡng không biết bao nhiêu lần những điều cô muốn nói với Diệp Tri
Ngã. Cô nhắm mắt thật chặt để cố gắng cân bằng được cảm xúc, rồi kéo lấy tay
của Diệp Tri Ngã: “Chị dâu, chị hãy đáp ứng yêu cầu của em đi, em cầu xin chị
đấy!”
Diệp Tri Ngã lắc đầu lia lịa, nấc lên từng hồi không
bật được ra tiếng. Kiều Mẫn Hàng gượng cười an ủi với cô: “Chị cũng vừa mới nói
xong đấy thôi, đáp ứng hết mọi yêu cầu của em cơ mà, chị không được hối hận đâu
đấy nhé!”
“Tiểu Mẫn à…”.
Kiều Mẫn Hàng nuốt nước bọt vào trong miệng, nghiêng
đầu sang một bên để nước mắt có thể lăn xuống gối, giọng nói bỗng trở nên vô
cùng khẽ khàng, đau khổ: “Cho nên em đã nói rồi mà, để chị trở về Hải Thành,
đừng ở bên cạnh em nữa… Chị dâu, chị đừng trách gì em nhé. Em biết là em rất
ích kỷ, nhưng hãy cho em được tiếp tục ích kỷ thêm một lần cuối cùng chị nhé…
Thời gian còn lại cuối cùng này, hãy để anh Văn Kiệt là của riêng mình em thôi,
được không chị?”
Diệp Tri Ngã lấy hết sức để lau những giọt nước mắt
tuôn trào như mưa trên khuôn mặt. Cô cẩm bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc lấy
xương của Kiều Mẫn Hàng cho lên môi và âu yếm hôn lên tay cô, âu yếm và nâng
niu yêu thương: “Đồ ngốc ạ, đồ ngốc nghếch…”
“Đáp ứng yêu cầu của em nhé chị!”
Diệp Tri Ngã cố gắng sức lau nước mắt đến thế nào cũng
không thể lau cho hết đi được, cô đành mặc kệ cho chúng muốn rơi xuống đâu thì
rơi, muốn ra sao cũng được. Cô lắc đầu từ chối: “Chị không thể đáp ứng được yêu
cầu của em đâu em à”
“Tại sao hả chị dâu, em cầu xin chị đấy!”
Tại sao à…
Có thể nhìn thấy đằng sau những lớp nước mắt tuôn dài
và chồng chất vào nhau kia, cuộc sống ấy thế giới ấy vẫn vô cùng lấp lánh sáng
tươi, kể cả như đang trong căn phòng bệnh nhỏ bé này cũng được những tia nắng
mặt trời rực rỡ màu sắc chiếu ngập vào trong phòng. Diệp Tri Ngã dang cố gắng
gượng cười. Tại sao trong những giây phút đau buồn cô tịch như thế này mới phát
hiện ra có muôn vàn vẻ đẹp vẫn luôn thoáng qua như thế cơ chứ.
Làm sao có thể đồng ý được yêu cầu của Kiều Mẫn Hàng
đối với cô lúc này đây? Kỳ thực trong thâm tâm cô cũng đã từng tự hỏi bản thân
mình như thế không biết bao nhiêu lần cho kể xiết. Cô đã quen với cuộc sống độc
thân rồi, cũng biết rằng cuối cùng thế nào cũng sẽ bị mất đi, thế nhưng tại sao
cô vẫn lại có thể có cảm giác như là khát vọng cháy bỏng đến mức ấy cơ chứ? Rõ
ràng là không hề lạnh chút nào cả, thế nhưng tại sao cô vẫn luôn muốn có thêm
một chút hơi ấm nữa? Những điều này rốt cuộc là tại sao vậy chứ?
Diệp Tri Ngã duỗi năm đầu ngón tay ra, đan xen từng
ngón tay của Kiều Mẫn Hàng vào năm đầu ngón tay của mình. Hai bàn tay của hai
người lúc này vô cùng thân mật và sát liền nhau, trái tim của hai người cũng
rất đồng điệu với nhau: “Bởi vì em sai rồi Kiều Mẫn Hàng à, em thật sự không
nhìn ra trái tim thật sự của anh Văn Kiệt lúc này rồi đấy. Trong trái tim của
anh ấy giờ đã không còn chỗ nào thuộc về chị nữa cả rồi. Bức ảnh đăng trên mạng
đó là sự thật. Chị và anh ấy đã ôm nhau cũng là sự thật. Thế nhưng lúc đó chị
và anh ấy hoàn toàn là đang vì bệnh tình của em mà cùng lo lắng, đặc biệt là
đối với anh Văn Kiệt. Chị và anh ấy đã quen biết nhau từ nhỏ, ngoại trừ những
ân ân oán oán đã xảy ra giữa chị và anh ấy, thì thứ còn lại vẫn giống như là
tình thân thiết, tình thân thiết giống như những người có quan hệ ruột thịt với
nhau vậy, và nó cũng giống như tình thân thiết giữa em và anh Kiều Thận Ngôn
vậy. Nhìn anh ấy buồn bã thì chị cũng cảm thấy buồn bã theo luôn. Và nhìn thấy
chị khổ tâm thì anh ấy cũng vậy thôi, cũng sẽ khổ tâm theo chị. Chị và anh ấy
luôn muốn an ủi cho nhau. Khi đau khổ muốn khóc thì đều muốn tìm một người để
an ủi, để dựa dẫm vào nhau, để có thể chia sẻ cho nhau”.
“Tại sao em lại có thể nghĩ rằng anh Phí Văn Kiệt
không yêu em cơ chứ hả Tiểu Mẫn? Em hiểu anh ấy rất rõ mà, em phải biết rằng
anh ấy là một người đàn ông đầy kiêu ngạo, chị tin tưởng anh ấy, anh ấy tuỵêt
đối không phải vì sự giàu sang quyền quý của gia đình em mà yêu em đâu. Trong
cuộc đời này, anh ấy đã gặp phải quá nhiều trắc trở, nghi ngờ và thù nghịch
rồi. Nếu như không phải vì em, thì tại sao anh ấy phải nhẫn nhục những điều này
cơ chứ?”
“Chị và anh Phí Văn Kiệt đã chia tay nhau từ năm năm
trước rồi. Mặc dù trước kia khi cả hai vẫn còn nhỏ, bọn chị đã từng yêu nhau
đến sống chết cũng phải có nhau, thế nhưng thời gian đã làm phải mờ đi tất cả
mọi chuỵên trong quá khứ rồi. Trong cuộc sống này chẳng hề có cái gì gọi là
sống chết cũng phải đạt cho bằng được hay là những điều có thể sẽ tồn tại vĩnh
hằng được đâu em. Chỉ có những cô gái ngốc nghếch như em suốt ngày mãi mê đọc
tiểu thuyết mới có thể nghĩ ra những ảo tưởng đến buồn cười như thế được. Quan
hệ giữa chị và anh Văn Kiệt đã từ lâu không còn là tình yêu nữa rồi, anh ấy đã
đem lòng yêu em, chị cũng… Chị cũng đem lòng yêu người khác rồi… Em hãy để cho
chị được trở về bên cạnh người chị yêu thương, em nói xem chị làm sao có thể
đáp ứng được yêu cầu như thế này của em cơ chứ!”
Kiều Mẫn Hàng nhìn nhằm chằm vào trong đôi mắt sâu
thẳm của Diệp Tri Ngã, giọng nói càng trở nên khẽ khàng nhỏ nhẹ như thầm thì
bên tai Diệp Tri Ngã: “Thật không hả chị?”
“Đương nhiên là sự thật rồi!”, Diệp Tri Ngã mím chặt
môi lại và nhìn Kiều Mẫn Hàng, “Tất cả việc khác đều có thể hết, nhưng chị từ
trước đến nay không bao giờ lấy chuyện tình cảm ra để làm trò đùa đâu”.
“Chị nói chị cũng đem lòng yêu người khác rồi sao?”
Diệp Tri Ngã mỉm cưởi nhỏ nhẹ đầy vất vả: “Ừ em ạ, chị
cũng đã yêu thương người khác rồi em ạ. Mặc dù anh ấy thật sự không yêu chị
đâu, anh ấy cũng chẳng biết tình yêu là gì cả, càng không bao giờ tin có sự tồn
tại của tình yêu trong cuộc sống này nữa… Thế nhưng chị đã yêu anh ấy mất rồi,
chị không biết đã yêu anh ấy bắt đầu từ khi nào nữa, yêu vì lý do gì… Chỉ như
thế và yêu anh ấy thôi…”
“Chị dâu!”
Diệp Tri Ngã đưa tay lên môi, thì thầm suỵt một tiếng
nhỏ ra hiệu với Kiều Mẫn Hàng: “Chị chỉ nói cho mỗi mình em biết thôi đấy nhé,
Tiểu Mẫn, em không được nói cho ai biết đâu đấy nha”.
“Anh trai em, anh ấy…”
“Em cũng đừng nói cho anh ấy biết em nhé, hãy coi như
là giữ cho chị một chút thể diện đi được không em. Chị đã bị anh ấy bỏ rơi một
lần là đủ lắm rồi, hãy để cho anh ấy tưởng rằng chị cũng chẳng hề thích anh ấy
chút nào cả nhé. Có như thế chị mới đỡ cảm thấy ngượng ngùng e ngại hơn, sẽ
không phải cảm thấy khó xử hay do dự nữa đâu”.
“Chị dâu…” Kiều Mẫn Hàng kéo lấy bàn tay của Diệp Tri
Ngã áp lên má của mình, những giọt lệ lại một lần nữa đọng lại trên khuôn mặt
cô, “Chị dâu…”
Cơ thể Diệp Tri Ngã úp hướng về phía trước. Cô nhìn
chăm chú vào khuôn mặt của Kiều Mẫn Hàng, giọng dịu dàng âu yếm thốt lên: “Tiểu
Mẫn này, em yêu anh Văn Kiệt và anh Văn Kiệt cũng yêu em. Cho nên em nhất định
phải sống cho thật tốt vào em nhé, đừng có để cơ hội cho người con gái khác
cướp mất. Yêu một người đàn ông thì phải bằng mọi giá giữ cho được người đó bên
cạnh mình. Người con gái nào đến cướp thì cũng phải bằng mọi giá đấu tranh
giành giật với họ. Không quan tâm sau này sẽ già đi hay xấu đi như thế nào,
cũng chỉ cho phép anh ấy yêu duy nhất một mình em mà thôi. Hãy sống cho thật
tốt vào, có đau có khó khăn đến đâu cũng phải cố gắng sống cho bằng được, hãy
sống vì hạnh phúc của cả em và anh ấy, em nhé!”
Thời gian trò chuyện quá lâu và quá sức chịu đựng của
Kiều Mẫn Hàng, cô y tá đã đi vào khuyên nhủ rồi. Diệp Tri Ngã cũng không nói
thêm lời nào nữa, ngồi bên cạnh giường bệnh và nhìn Kiều Mẫn Hàng từ từ thiếp
đi trong giấc ngủ say nồng. Rồi cô mới cất lời chào hỏi dì Cát và bước ra khỏi
phòng bệnh. Vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Kiều Mẫn Hàng thì Diệp Tri Ngã liền
nhìn thấy ngay bóng dáng Kiều Thận Ngôn đang đứng dựa lưng vào tường. Khuôn mặt
anh có vẻ như đang nóng bừng lên, nhẹ nhàng gật đầu như thay lời chào hỏi với
cô. Rồi Diệp Tri ngã đi lướt qua anh, hướng về phía cầu thang máy và bước vào
bên trong.
Kiều Thận Ngôn lặng lẽ bước đi đằng sau Diệp Tri Ngã,
cho đến khi đi xuống cầu thang máy, rời khỏi tòa nhà dành cho bệnh nhân ở, rồi
hòa vào trong dòng người qua lại tấp nập. Diệp Tri Ngã tự dặn lòng rằng không
được quay đầu lại, nhất quyết không được quay đầu lại, thế nhưng cô vẫn lắng
nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh, nên không thể kiềm chế được bản thận liền
dừng bước lại và quay đầu về phía anh.
“Em Em…”, Kiều Thận Ngôn mím môi nói với cô. Đêm hôm
qua cô không nhìn rõ anh, còn bây giờ khi đang đứng đối diện trước mặt anh đây,
cô cảm nhận được thật rõ ràng anh đã gầy đi quá nhiều, những nếp nhăn trên vầng
trán và ở hai khóe mắt càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Kiều Thận Ngôn nhìn
chằm chằm vào Diệp Tri Ngã, nhìn chăm chú rất lâu mới thốt lên lời với cô, “Cảm
ơn em!”
Diệp Tri Ngã cười gượng gạo đáp lại: “Cảm ơn em gì ạ…”
“Cảm ơn những lời em đã nói với Kiều Mẫn Hàng lúc
nãy”.
Anh cũng đã nghe thấy rồi sao! Diệp Tri Ngã bần thần
mất một hồi, khuôn mặt không hề hiện lên bất cứ một sắc thái biểu cảm nào cả,
cô tiếp tục cười trừ: “Đều là việc em nên làm mà anh”.
Kiều Thận Ngôn nhướn mày lên và chớp hai hàng mi, rồi
khẽ gật đầu và nói: “Anh sẽ đi ăn sáng cùng em nhé”.
“Không cần đâu anh ạ, em không thấy đói”. Diệp Tri Ngã
lại nhìn vào trong mắt của anh thêm một lần nữa, mỉm cười thật tươi với người
đàn ông khôi ngô tuấn tú này. Những dòng người tấp nập vẫn cứ thế vội vàng lướt
qua phía hai người. Diệp Tri Ngã cũng có con đường mà cô muốn đi, chỉ có điều
đây là lần cuối cùng rồi. Không biết lần này có phải là lần cuối cùng và mãi
mãi cách xa nhau thật sự hay không.
Nụ cười của Diệp Tri Ngã càng hiện ra sâu lắng hơn. Cô
thở một hơi thật dài đầy vẻ quyến luyến. Rồi vừa cười vừa quay người tiếp tục
bước về phía trước. Kiều Thận Ngôn chạy đuổi lên theo cô vài bước: “Em đi đâu
thế…Anh sẽ đưa em đi…”
Diệp Tri Ngã vẫn không dừng bước chân, chỉ quay đầu
lại ngó về phía anh gật gật đầu và với giọng: “Anh Kiều Thận Ngôn, tạm biệt
anh!”
“Em Em!”
Cô nháy mắt bên trái một cách nghịch ngợm, mái tóc
ngắn khiến cô trông không khác gì một học sinh trung học phổ thông. Kiều Thận
Ngôn vẫn lì lợm đứng yên một chỗ không nhúc nhích, nhìn thấy Diệp Tri Ngã quay
người bước đi, bóng dáng mảnh mai và yếu ớt dần lặn mất tăm trong đám người
đông đúc nhộn nhịp, rồi bị dòng người qua lại che mất, quá trình cô bước đi, đi
xa và lặn mất hút ấy cứ diễn ra như thước phim trước mắt Kiều Thận Ngôn.
Diệp Tri Ngã không có điểm dừng tại thành phố Nam Kinh
này, trực tiếp bắt xe buýt quay trở về Hải Thành, rồi từ Hải Thành chuyển tiếp
xe đi về thị trấn, và chuyển thêm một chuyến xe nữa đến miền quê cô đang đảm
nhiệm công tác. Thời gian ngồi trên xe mất hơn nửa ngày dài đằng đẵng, mà cô
chỉ ăn duy nhất một bát mỳ ăn liền sau đó vội vã đến phòng y tế tiếp tục công việc
của mình tại đây.
Hai tháng thế là đã thấm thoát trôi qua nhanh như bay.
Một số người bạn mà cô mới quen được tại nơi này đã tận tình mua tặng cho cô
một số đồ đặt sản điạ phương và các loại thức ăn ngon khác. Các đồng nghiệp
trong bệnh viện đã nhiệt tình chào đón cô, đăc biệt là các chiến hữu đã sát
cánh với cô trong thời gian hai tháng dài đã cùng nhau mời cô đi ăn một bữa vô
cùng thịnh soạn và vui vẻ.
Lãnh đạo ra quyết định cho cô được nghỉ phép một tuần.
Hai ngày đầu tiên của một tuần nghỉ phép này cô dùng để tổng vệ sinh toàn bộ
căn phòng ở. Sau đó đến công ty bất động sản lấy hợp đồng mua nhà cho căn nhà
cô đã từng mua tại đây, tiện thể cùng họ ký kết một số hợp đồng khác nữa với
mục đích sau này khi căn hộ của cô được xây dựng và trang bị hoàn chỉnh mọi vật
dụng nội thất trong nhà rồi sẽ chuyển nhượng cho thuê tới những người có nhu
cầu và sẽ tiến hành quản lý ngôi nhà đó, để căn cứ vào số tiền thu nhập thuê
nhà mà trả một phần hàng tháng theo tỷ lệ đã giao ước. Giá tiền của căn nhà đã
ngày một tăng, hiện nay giá trị của nó đã cao gấp rưỡi so với thời gian khi cô
vừa mới mua. Cô tính đi tính lại, sau khi tính toán kỹ lưỡng một hồi liền ra về
với tâm trạng vô cùng mãn nguyện và tự đi mua tặng cho mình một đôi giày thật
xinh xắn.
Cuộc sống cứ thế trôi qua theo đúng với quỹ đạo vốn
có, bao gồm công việc, và gồm cả tâm tình trong đó nữa. Mỗi ngày tại bệnh viện,
Diệp Tri Ngã đều làm việc hết sức chăm chỉ và cần mẫn, đến khi về nhà hoặc là
lôi tiểu thuyết ra ngấu nghiến hoặc là đến rạp chiếu phim xem. Rảnh rỗi hơn thì
gọi điện buôn chuyện vơi vài người bạn trên thành phố Nam Kinh, rồi hoặc là
chơi trò chơi. Trò chơi trên mạng thì Diệp Tri Ngã không biết, cô chỉ chăm chăm
chơi trò chơi điện tử trong bộ máy sẵn có của đơn vị mà thôi, ví dụ như người thực
vật với cuộc chiến chống cái chết, đi tìm tài nguyên kho báu bí ẩn, v. v….
Diệp Tri Ngã không còn thăm dò tin tức gì về Kiều Mẫn
Hàng nữa rồi. Trong thâm tâm của cô, hai người ấy đã chào tạm biệt. Cô mãi mãi
nhớ về hình ảnh cô dâu mặc bộ váy hồng phớt xinh xắn khiến cho ai cũng phải
ngước mắt ngắm nhìn và trầm trồ khen ngợi, cô càng không muốn gợi nhớ về hình
ảnh khuôn mặt gầy gò và chiếc cằm thanh gọn của Kiều Mẫn Hàng khi cô vẫn còn
nằm điều trị trên chiếc giường bệnh quen thuộc ấy nữa. Bất luận đối với những
người đang sống khỏe mạnh hay đối với cả những bệnh nhân sắp sửa rời xa cõi
trần gian này mãi mãi, một ký ức đẹp không phai mờ trong tâm hồn là điều quý
giá hơn bất kể một thứ nào trên đời này.
Tờ lịch trên tường ngày ngày được bóc đi một trang rất
đều đặn. Mỗi ngày cứ thế trôi qua khiến cho tâm trạng cô không hiểu sao luôn có
chút gì đó thật sầu não thật u buồn. Đỗ Quân đã từng nói với cô rằng thời gian
Kiều Mẫn Hàng tồn tại trên cõi đời này nhiều nhất cũng không thể vượt qua sáu
tháng nữa. Cô lại ngồi ngẫm nghĩ tính toán, hình như sáu tháng ấy đã thấm thoát
trôi qua mất rồi. Chẳng lẽ cô ấy đã đi làm phẫu thuật cấy ghép tim thật rồi
sao, hay là đã có một kỳ tích xảy ra tại đó? Nhưng khi cô càng muốn tìm hiểu
hỏi thăm tin tức thì cũng là lúc cô không dám cất lời, cứ thế lặng lẽ chôn giấu
trong lòng, tự mình trông ngóng, tự mình dò đoán. Bời vì cô sợ phải mất đi Kiều
Mẫn Hàng nên cô càng không thể dò hỏi để rồi lại không thể chấp nhận được sự
thực phũ phàng ấy.
Thế nhưng sự thực vẫn cứ thế diễn ra, nó không thể phụ
thuộc vào mong muốn tình cảm của con ngừơi được. Và nó cũng có nghĩa là không
phải vì con người không thể chấp nhận được mà sẽ tự động biến mất. Nói không
chừng khi nào đó, có thể chỉ trong khoảnh khắc khi ta ngẩng đầu lên, hoặc khi
ta quay người bước chân đi, cũng là khi những điều ta không mong tới.
Khi Diệp Tri Ngã rảnh rỗi lên mạng lướt web, cô vô
tình đọc thấy một mẩu tin tức như thế này, tập đoàn gang sắt Ninh Huy – một
trong những xí nghiệp nổi tiếng trong thành phố của toàn tỉnh dưới sự trợ giúp
thành lập của Hiệp hội chữ thập đỏ đã quyên góp hơn mười triệu tệ để lập nên
một quỹ từ thiện, dành tặng cho những em bé mắc bệnh tim bẩm sinh cần tiến hành
phẫu thuật tim nhưng hoàn cảnh kinh tế gia đình khó khăn cần sự trợ giúp của toàn
xã hội. Và quỹ từ thiện này được lấy tên cô con gái vừa mới qua đời của ông
nguyên chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn gang sắt Ninh Huy. Bên cạnh mục báo
còn đăng thêm một tấm hình ghi lại hình ảnh Kiều Thận Ngôn đang cùng các nhân
viên trong Hiệp hội chữ thập đỏ đó tiến hành nghi thức làm thủ tục quyên góp
cho quỹ từ thiện mới.
Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt của Diệp Tri
Ngã. Cô cúi thấp đầu xuống, hai tay ôm chặt lấy cả khuôn mặt, khóc tấm tức,
khóc không thành tiếng. Nỗi đau này quá lớn đối với cô, khiến cho cô cảm thấy
trước mắt mình như có một màn đêm đen mờ và dày đặt bao quanh. Người con gái
tinh nghịch và lương thiện ấy, và những tiếng gọi “chị dâu, chị dâu” khi cất
lời gọi cô cứ thế văng vẳng rõ mồn một bên tai. Thế mà trong phút chốc thôi đã
vĩnh viễn ra đi thật rồi. Sau khi người con gái ấy đã phải nếm chịu biết bao
đau đớn và khổ sở, rồi trong độ tuổi đẹp đẽ nhất của cả cuộc đời con người ấy,
đã mãi mãi ra đi vào cõi vĩnh hằng…
Khi Diệp Tri Ngã nhận được cuộc điện thoại gọi đến từ Phí
Văn Kiệt thì lúc này anh cũng đã làm xong xuôi mọi thủ tục để đi Mỹ, và tất
nhiên cũng đã mua xong vé máy bay đây đủ rồi. Trong phòng chờ tại sân bay Phổ
Đông Thượng Hải, Diệp Tri Ngã với bộ dạng hớt hơ hải chạy đến trước mặt Phí Văn
Kiệt.
Khi Diệp Tri Ngã và Phí Văn Kiệt vẫn còn được ôm nhau
cười nói, từ trước tới nay không bao giờ có thể ngờ được rằng hai con người ấy
đã rời xa nhau để rồi gặp lại nhau, và sau đó lại tiếp tục gặp nhau để rồi xa
nhau. Thủ tục gửi hành lý đã được làm xong hết rồi. Phí Văn Kiệt mặc chiếc áo
phông và quần bò, nhìn Diệp Tri Ngã với vẻ vô cùng bình thản. Diệp Tri Ngã chưa
kịp nói gì đã cứng hết họng, cô nghiêng đầu đi, thở đến mấy hơi rồi mới nhẹ
nhàng nói với anh: “Khi nào anh quay trở lại vậy?”
Phí Văn Kiệt lắc lắc đầu, rồi đột nhiên mỉm cười thật
tươi. Diệp Tri Ngã bần thần cả người vì nụ cười đột nhiên này của anh, cô thật
sự không nhớ nổi là mình đã không gặp anh từ bao lâu rồi. Phí Văn Kiệt thở dài
một tiếng rồi đáp lại câu hỏi của cô: “Ngày trước anh đã quá tự tin, luôn nghĩ
rằng mình là đệ nhất thiên hạ. Thời gian vài năm này làm việc trong tập đoàn
anh đã gặp phải bao nhiêu là khó khăn và trắc trở, bây giờ thì anh mới hiểu
được rằng, bất luận về kỹ năng quản lý hay trình độ kỹ thuật thì anh vẫn đều
không đạt được yêu cầu mà chính bản thân anh đặt ra. Lần này anh hài lòng với
bản thân mình rồi thì khi đó anh sẽ quay trở lại. Em yên tâm đi nhé, anh không
từ chức đâu. Lần đi này là anh được tập đoàn cấp học bổng đi du học đấy”.
Sống mũi của Diệp Tri Ngã trở nên cay cay, cô cũng mỉm
cười nói với anh: “Một mình anh… Anh phải chăm sóc cho chính mình thật tốt đấy
nhé…”
“Không phải lần đầu tiên đâu, anh bây giờ không chỉ có
tiền của tập đoàn cung cấp, mà còn tiền trợ cấp bên ngoài nữa rồi, không còn là
anh chàng nghèo của những năm trước khi sang Mỹ nữa rồi, em không cần phải lo
lắng cho anh đâu, em nhé”.
“Vâng ạ!”. Tiếng thông báo của nhân viên trong phòng
chờ máy bay vang lên giục giã kính mời hành khách đi làm thủ tục vào máy bay.
Hai mắt của Diệp Tri Ngã nhấp nháy liên tục, cho đến khi cô nghe thấy không
phải là thông báo dành cho hành khách đi Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm. “Quần áo đâu
rồi ạ, anh đã mang đầy đủ đi chưa vậy?”
“Mang đầy đủ rồi”.
“Các loại thuốc thường dùng đâu rồi ạ? Thuốc phòng
cúm, thuốc trị tiêu hóa, bông băng chữa trị vết thương nữa…”
“Đã mang rồi, mang đầy đủ hết cả rồi, dì Cát đã sắp
xếp hết hành lý cho anh rồi”.
“Em nghe người ta nói rằng khi mới ra nước ngoài ăn
không quen các món ăn của nước bên đó, anh đã mang các loại như là dưa muối gì
đó chưa anh?”
“Anh đã ăn quen rồi mà. Anh từ trước tới nay có bao
giờ kén ăn đâu. Em chẳng phải cũng đã biết rõ điều này rồi hay sao”.
Diệp Tri Ngã gật đầu đồng ý: “Vâng đúng vậy, anh chẳng
bao giờ kén ăn cả…”.
“Em Em”. Phí Văn Kiệt dừng lời lại, mất một hồi lâu
nữa mới trầm giọng nói tiếp, “Em cũng cần phải chăm sóc thật tốt cho mình đấy
nhé…”
Một câu nói của Phí Văn Kiệt nhưng lại khiến cho Diệp
Tri Ngã bần thần hết cả người. Cô cúi thấp đầu xuống, chiếc mũi bỗng trở nên đỏ
ửng, hai hàng mi cũng bắt đầu xúc động và run rẩy: “Anh Văn Kiệt, em…”
Phí Văn Kiệt hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực, giơ
tay lên xoa xoa vào mái tóc của Diệp Tri Ngã, làm rối tung mái tóc ngắn của cô:
“Những việc đã xảy ra trong quá khứ thì hãy quên hết cả đi, chúng ta hãy cùng
nhau quên đi, sau này chỉ cùng hướng về tương lai, không được quay đầu nhìn lại
quá khứ nữa em nhé”.
Diệp Tri Ngã lấy hết sức gật đầu thật mạnh, rồi mím
chặt môi lại. Phí Văn Kiệt nhìn chăm chú vào cô rồi bỏ chiếc ba lô đang đeo
trên lưng xuống, lấy từ bên trong ba lô một chiếc hộp âm nhạc nhỏ, đặt vào
trong lòng bàn tay của Diệp Tri Ngã, Phần nắp bật của chiếc hộp nhạc bị chạm
vào, quay lên một vòng tròn rộn rã, vang lên đôi ba nốt nhạc thanh cao. Diệp
Tri Ngã ngắm nhìn chiếc hộp nhạc trong tay, và nhìn vào cô thiên nga xinh xắn
kiêu ngạo được đính ở phía trên đó, đột nhiên bao nhiêu chuyện đã từng xảy ra
trong quá khứ cứ thế như trang sách mỏng bị cơn gió mạnh thổi qua và lật đi hết
những trang còn lại khác, bay lên và cuốn vào không trung bao la.
Phí Văn Kiệt nhìn sâu vào trong đôi mắt của Diệp Tri
Ngã rồi nhẹ nhàng nói với cô tiếp: “Lần cuối cùng rồi đấy, lần sau nữa anh sẽ
không bao giờ tặng lại em món quà này nữa đâu nhé”.
“Anh Văn Kiệt, anh Văn Kiệt…”
Phí Văn Kiệt mỉm cười và dang rộng hai cánh tay ra, ôm
gọn Diểp Tri Ngã vào trong lòng mình, một cái ôm thật chặt và cởi mở thân
thiện: “Em Em, chiếc hộp âm nhạc này là của Tiểu Mẫn trước khi ra đi đã bảo anh
đưa nó cho em, cô ấy nói nó thuộc về em, cho nên cô ấy trả lại cho em”.
Diệp Tri Ngã ngập ngừng không thốt được lên lời, hơi
thở của Phí Văn Kiệt cũng hiện rõ lên sắc thái không giữ được bình tĩnh: “Con
bé ngốc nghếch khờ dại ấy, cả ngày chỉ toàn biết làm những việc linh tinh rồi
còn cả mơ với mộng nữa chứ… Tính ra cũng sắp được sáu năm rồi còn gì, cho đến
tận bây giờ anh mới phát hiện ra rằng mình thật sự không hề khác xa em ấy tí
nào cả…”
Phí Văn Kiệt thở một hơi thật dài, giống như một đứa
trẻ bị mất phương hướng, dùng khuôn mặt của mình áp mạnh vào những lọn tóc bồng
bềnh trên mái tóc của Diệp Tri Ngã: “Cả thế giới này chỉ có duy nhất một mình
cô ấy mới tin rằng anh vì tình yêu mới ở bên cạnh cô ấy. Gần kề ngày ra đi cô
ấy đã nói với anh rằng, chỉ cần cô ấy luôn một mực tin tưởng, tin tưởng một
cách tuyệt đôi, thì sẽ có một ngày giấc mơ sẽ biến thành hiện thực… Tại sao cô
ấy lại không cố gắng thêm một chút nữa cơ chứ, nếu như anh biết sớm hơn một
ngày nữa… Chỉ cần biết sớm hơn một ngày nữa thôi cũng tốt lắm rồi…”.
Diệp Tri Ngã ôm thật chặt anh hơn, để cho những giọt
nước mắt lăn dài trên vai anh: “Đồ ngốc nghếch, anh sớm cũng đã biết rồi cơ mà,
chỉ là bản thân anh không phát hiện ra mà thôi, trong trái tim anh đã yêu em ấy
từ rất lâu rồi cơ mà!”
“Em Em!”, Phí Văn Kiệt hai hàm răng mím chặt vào nhau
và nhắm nghiền mắt lại. Hai người đã ôm nhau rất chặt và rất lâu như thế, mãi
cho đến khi tiếng nhân viên trên phòng chờ thúc giục một lần nữa. Diệp Tri Ngã
vẫn không chịu rời bỏ cánh tay của anh, cô nắm chặt lấy áo của Phí Văn Kiệt.
Phí Văn Kiệt lúc này đã lấy lại được sự bình tĩnh, mỉm cười rồi buông cánh tay
của Diệp Tri Ngã ra, dùng bàn tay của anh gạt đi những giọt lệ đong đầy trên
khuôn mặt của cô, “Đừng có để giống như anh nhé, Em Em, hãy nhìn thật rõ trái
tim của mình sớm hơn một chút đi, hãy yêu người mình muốn yêu sớm một chút đi
em nhé”.
Diệp Tri Ngã đột nhiên khóc òa lên nức nở, rồi nghe
thấy giọng nói của Phí Văn Kiệt bỗng dưng nghiêm nghị lạ thường: “Em bây giờ đã
biết vì sao anh luôn phản đối chuyện của em và Tiểu Mẫn rồi. Bây giờ thì em có
thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc đó. Tình cảm của em dành cho Em Em và
tình cảm của anh dành cho Tiểu Mẫn cũng giống như nhau vậy. Từ nay về sau anh
hãy cố gắng chăm nom cho cô ấy nhé, nếu không thì em sẽ không bỏ qua cho anh
đâu đấy!”
Diệp Tri Ngã ngạc nhiên ngẩng cao đầu lên, nhìn thấy
Kiều Thận Ngôn đang đứng ngay sau mình. Phí Văn Kiệt vỗ nhẹ vào đôi vai của cô
và nói: “Anh ấy đưa anh đến đây. Được rồi, anh đi vào bên trong đây, hãy nhớ
những lời anh nói với em đấy nhé, Em Em, em cũng giống như anh vậy, đã bỏ lỡ
quá nhiều thứ rồi, đừng để cho bản thân lại mất đi thêm lần nữa em nhé!”
Phí Văn Kiệt nói xong, đeo ba lô lên lưng và bước
những bước thật dài đến bộ phận kiểm soát vé đi lên máy bay, không quay đầu
nhìn lại nữa, cũng chẳng hề vẫy tay chào tạm biệt cô thêm. Anh thẳng lưng ngẩng
cao đầu hiên ngang đi khuất xa Diệp Tri Ngã, bỏ lại cô một mình không còn phải
lo lắng suy ngẫm hay sợ hãi nuối tiếc về bất kỳ những vết thương đã đi qua
trong đời nữa.
“Anh cũng giống như anh ấy vậy, khi bắt đầu làm thì
không hề biết rằng sau đó mình đã rơi sâu vào trong bẫy mất rồi”. Kiều Thận
Ngôn đột nhiên nói với Diệp Tri Ngã, “Anh tiếp xúc với em, anh đã từng nghĩ
rằng có thể tìm thấy một đòn đả kích nào đó từ em để đối phó với Phí Văn Kiệt”.
Diệp Tri Ngã nhướn mày lên nhìn chằm chằm vào Kiều
Thận Ngôn, hai hàng lông mày run lên bần bật, cả khuôn mặt của cô bỗng trở nên
đỏ bừng, rồi sau đó thì biến thành màu trắng tím tái: “Là như thế sao?”
Kiều Thận Ngôn nắm chặt lấy bàn tay của cô và nói
tiếp: “Duy nhất một điều thật may mắn là, anh đã tỉnh ngộ sớm hơn anh ấy một
chút. Diệp Tri Ngã, em đã nói sai rồi đấy, anh không phải là người không biết
thứ gọi là tình yêu, càng không thể không tin tình yêu là như thế nào cả. Anh
hiểu được bản thân anh cần có được một thứ tình yêu như thế nào dành riêng cho
mình, và càng hiểu rõ bản thân anh yêu ai chứ”.
Bàn tay của anh ấm áp và có sức mạnh lạ thường, một
cảm giác an toàn mà trước nay cô chưa từng bao giờ cảm nhận được. Diệp Tri Ngã
tiếc nuối nếu phải bỏ bàn tay này ra để lau nước mắt trên khuôn mặt, cho nên cô
chỉ còn biết là không nói thêm lời nào nữa, gắng sức kiềm chế không để cho nước
mắt tuôn trào. Kiều Thận Ngôn cúi thấp đầu xuống, ôm gọn cô và cả chiếc hộp âm
nhạc cô đang cầm trên tay vào trong lòng mình. Hành động này anh đã chờ mong, đã
khao khát được làm từ rất lâu rồi và bây giờ đây anh lại được ôm cô một cách
quen thuộc, một cách tự nhiên như thế. Cái ôm của Kiều Thận Ngôn dành cho cô
dường như chứng minh một điều rằng cô sính ra như là để làm hình mẫu vừa khít
với vòng ôm của anh vậy. Cô đã nằm gọn trong lòng của anh, không chỉ cơ thể của
cô, mà trong đó còn chứa đựng cả tâm hồn và tình yêu cô dành cho anh. Những thứ
ấy hòa quyện vào nhau khít đến độ không còn một kẽ hở nào có thể chui qua được
nữa.
“Ai bảo em trong cuộc sống này chẳng hề có cái gì gọi
là sống chết cũng phải đạt cho bằng được hay là những điều có thể sẽ tồn tại
vĩnh hằng? Em có dám đánh cược với anh không, nếu như có thì em sẽ thua anh cả
đời này, có được không hả em?”
Diệp Tri Ngã e ấp trong lồng ngực của Kiều Thận Ngôn
và đắm mình trong hơi thở phảng phất mùi thuốc lá thơm của anh. Cô gật đầu rồi
lại lắc đầu, vừa muốn khóc òa lên nhưng cũng lại muốn mỉm cười thật tươi, cảm
xúc lẫn lộn vô cùng khó hiểu. Anh xiết chặt lại cánh tay của mình rồi ghé sát
vào tai Diệp Tri Ngã giọng khẽ khàng âu yếm: “Em Em, hãy nói cho anh biết đi…
Hãy nói rằng những lời em đã từng nói với Tiểu Mẫn đó là sự thật đi em!”
Diệp Tri Ngã không thốt được lời nào cả. Kiều Thận
Ngôn càng ôm chặt lấy cô hơn, như muốn thúc giục cô thật nhanh, thật nhanh:
“Nói đi, hãy nói là em yêu anh đi…. ”
Diệp Tri Ngã bị Kiều Thận Ngôn áp sát khuôn mặt mình
vào cô khiến cho cô như bị ngạt thở và thở ra hơi thật dài thật khó nhọc, rồi
cô nhẹ nhàng cúi thấp người xuống đưa mắt nhìn lên phía trên. Khi bốn mắt nhìn
thẳng vào nhau, có nói thêm những lời nào nữa cũng đều trở thành vô ích. Trong
dòng người đông đúc nhộn nhịp của sân bay Đông Phổ này, biết bao nhiêu là những
cuộc vui buồn tan hợp. Trong muôn vàn những con người ấy, nếu như ánh mắt cùng
nhìn vào ánh mắt, và trái tim cũng kề sát trái tim, thì cái gọi là tình yêu đã
không còn có thể biểu đạt hết được những thứ tình cảm trong giây phút này,
trong khoảnh khắc đáng ghi nhớ này đang dâng trào lên mạnh mẽ và sục sôi.
Giữa không gian hai người đang ôm nhau ấy ánh lên màu
sắc vô cùng sặc sỡ của cô thiên nga xinh đẹp. Kết cục của câu chuyện ấy là như
thế này: hoàng tử Siegfried cuối cùng cũng đã hóa giải được lời nguyền của phép
bùa chú thâm độc, nàng Odette cuối cùng cũng đã kết thúc được kiếp làm thiên
nga của mình. Hoàng tử ôm chặt lấy nàng công chúa vào trong lòng, không bao giờ
để cho nàng thoát ra và bay đi được nữa. Và bờ hồ thiên nga vô cũng mỹ lệ và
rực rỡ chói lòa ấy chỉ thuộc về hai người, họ mãi mãi yêu nhau và mãi mãi ở bên
cạnh nhau.