Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Chương 7



Diệp Tri Ngã từ bé đến lớn thì đây mới là lần đầu tiên cô cảm thấy khả năng nghe của mình có vấn đề. Cô lùi lại một bước, rút bàn tay đang đặt trong lòng bàn tay của Kiều Mẫn Hàng ra, nhìn cô với thái độ cảnh giác và thận trọng hỏi lại: “Ai? Ai thích ai mới được cơ chứ? Ai không kết hôn? Kiều tiểu thư cô… cô đang đùa giỡn gì với tôi phải không vậy?”

Kiều Mẫn Hàng mỉm cười chau mày nhìn vào Diệp Tri Ngã trả lời: “Bác sỹ Diệp, nói thực thì em cảm thấy vô cùng thích là khác, chị mà ở cùng với anh trai em thì tốt quá còn gì nữa”.

Diệp Tri Ngã lắc đầu nguây nguẩy. Cô không hiểu Kiều Mẫn Hàng đang nói thứ ngôn ngữ nào nữa. Mối quan hệ trong sáng của cô và Kiều Thận Ngôn làm sao lại phát sinh thành tình huống trơ trêu thế này cơ chứ? Cô và anh rõ ràng là mới gặp nhau chưa được vài lần, số lượng cuộc nói chuyện thì lại càng ít hơn cả những cuộc gặp gỡ đó. Cô cảm thấy Kiều Thận Ngôn đến cái nhìn thẳng vào cô cũng chưa có đến một lần, anh luôn tỏ ra là một người có vai vế cao hơn hẳn những người xung quanh, kỳ thực thì dòng họ nhà anh cũng giàu có hơn hẳn dòng họ nhà Âu Dương Dương đến mấy bậc liền.

“Tốt cái gì mà tốt chứ, chi, trời ơi, … em đừng có… em đừng có như thế…”

Kiều Mẫn Hàng mỉm cười rồi liền tay đẩy Diệp Tri Ngã vào phía cánh cửa đằng trước, khi hai người mải mê giằng kéo qua lại thì có người mở cửa bước ra. Kiều Thận Ngôn sải những bước dài thản nhiên đi ra ngoài, khi nhìn thấy Diệp Tri Ngã liền ngạc nhiên dừng bước ngay lại: “Bác sỹ Diệp?”

Diệp Tri Ngã nét mặt đầy tần ngần do dự thở dài, lùi xuống hai bước chân, tay nắm chặt chiếc túi xách. Kiều Thận Ngôn liếc nhìn Kiều Mẫn Hàng hỏi vẻ nghi ngờ: “Là em đã gọi bác sỹ Diệp đến chỗ này phải không?”

Kiều Mẫn Hàng gật đầu đồng ý: “Là ba đã bảo em gọi bác sỹ Diệp đến đây đấy chứ ạ…”

“Ba gọi cô ấy đến đây làm gì cơ chứ?”

“Ba nói rằng… ba muốn hỏi cho ra chuyện…”

“Hỏi gì cho ra chuyện chứ? Hỏi chuyện gì cho rõ ràng hả? Chuyện này thì có liên quan gì đến bác sỹ Diệp chứ?”

Diệp Tri Ngã vừa nghe thấy liền an tâm trấn tĩnh lại tinh thần. Kiều Mẫn Hàng quay đầu về phía Diệp Tri Ngã và nói: “Hai anh chị còn định giấu giếm nữa hả! Dì Cát đã nói hết cho em và ba nghe rồi, tốt thì cứ nói là tốt đi, lại còn sợ gì cơ chứ!”

“Dì Cát?”, Kiều Thận Ngôn nhíu mày nhăn trán càng rỏ vẻ lo lắng hơn, “Em càng nói anh càng mù mờ chẳng hiểu ra làm sao cả, dì Cát đã nói gì cơ chứ?”

“Anh chẳng phải bỗng nhiên không chịu kết hôn hay sao, anh khiến cho ba giận muốn chết luôn, dì Cát lúc vào thăm em đã khuyên ba rồi, dì nói rằng anh đã có người con gái ưng ý, lại còn dẫn cả cô ấy về đây qua đêm nữa chứ. Anh không muốn làm chị ấy tỉnh giấc, lại còn nhờ dì Cát tận tay làm món điểm tâm cho chị ấy nữa. Từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy anh quan tâm chăm sóc cho người khác như vậy. Sau đó dì Cát nói rằng người con gái đó là một vị bác sỹ, họ Diệp, rất xinh gái, tình tình lại ôn hòa dễ chiu vân vân và vân vân, thế là cả nhà đều biết hết rồi”.

“Em và ba thì biết gì cơ chứ!”, Kiều Thận Ngôn giơ tay ra nhấn nút cầu thang máy, “Đừng có đứng đây gây phiền toái thêm cho anh nữa, mau đi về nhà nhanh!”

“Gì mà lại gọi là gây phiền toái thêm chứ, anh à, anh không biết rằng ba không hề giận một chút nào đâu, thật đấy, em cảm nhận được là ba cũng rất thích bác sỹ Diệp đấy. Hai anh chị cùng vào trong và nói chuyện cho rõ ngọn ngành với ba đi. Việc này thế nào cũng giải quyết ổn thỏa thôi mà, chẳng phải là như thế hay sao?”

“Kiều Mẫn Hàng, em ngoài việc gây phiền hà cho anh thì còn biết làm việc gì cho ra hồn nữa không hả?”

“Ý tốt của em bao giờ cũng bị anh xoi mói phủ định như vậy đó! Em đã giúp anh nói với ba biết bao là điều hay điều tốt về anh, nếu không phải là em đã nói giúp anh như vậy thì chuyện của anh và tiểu thư Gia Linh sớm muộn cũng đã”… Kiều Thận Ngôn mở to đôi mắt quay lại, Kiều Mẫn Hàng chớp chớp hai hàng mi, nói giọng nhỏ nhẹ như thì thầm bên tai anh: “Chuyện của hai người sớm đã bị lộ tẩy rồi đó…”

Kiều Thận Ngôn không thèm để ý đến lời nói của Kiều Mẫn Hàng nữa, thang máy đã chuẩn bị đến, cánh cửa thang máy vừa mở anh liền sải bước đi nhanh vào trong đó, nhấn vào nút mở thang máy rồi nhìn Diệp Tri Ngã đang trong tư thế đứng ngây ngô như trời trồng từ nãy giờ: “Em, em có đi hay không?”

Diệp Tri Ngã không nói bất cứ lời nào và bước vào trong thang máy cùng anh, bỏ mặc Kiều Mẫn Hàng một mình bên ngoài với giọng í ới theo. Cánh cửa thang máy vừa đóng sập lại cũng là lúc thái bình yên lặng của thế giới này tạm thời được coi như đang dần dần hội phục lại nguyên trạng. Diệp Tri Ngã dựa vào thành thang máy thở một hơi thật dài, cô ngước đầu lên nhìn tấm kính trong suốt trên trần thang máy đang giảm dần số tầng để xuống dưới tòa nhà, chỉ mong ngóng xuống nhanh tầng một để có thể mau mau chóng chóng đi về. Chuyện xảy ra buối tối ngày hôm nay thật là phiền nhiễu, thật là phức tạp quá rồi. Điều cô cần gấp ngay bây giờ là một bồn nước ấm để tắm và một chiếc giường mềm mại để ngủ.

Cầu thang máy đột nhiên rung lên rất mạnh, rồi ánh đèn trong đó bật tắt thất thường lúc sáng lúc tối, sau đó Diệp Tri Ngã có cảm giác giống như cô đang ngồi trên môt chiếc xe lao xuống dốc núi với tốc độ nhanh kinh hoàng. Cô hét lên sợ hãi co mình ngồi bệt xuống nền thang máy, hai tay bám chặt vào thành thang. Kiều Thận Ngôn thì phản ứng vô cùng nhanh tiến đến phía cửa thang máy, dùng hai tay nhấn vào tất cả các nút của các tầng tòa nhà có trên thang máy.

Kiều Mẫn Hàng nhìn vào cánh cửa thang máy khép chặt kín bưng, miệng lẩm bẩm không thành tiếng. Cảnh cửa thang máy phía bên cạnh được mở ra, Phí Văn Kiệt từ bên trong bước chân ra ngoài, chưa kịp trách móc gì Kiều Mẫn Hàng đã nhìn thấy khuôn mặt biến sắc đầy hoảng sợ của cô. Con số hiện lên trên tấm màn thủy tinh của cánh cửa thang máy với tốc độ nhanh như cắt giảm lùi từ tầng thứ mười tám xuống một mạch đến tầng hầm. Trong kẽ hở của thang máy bốc lên một thứ mùi rất mãnh liệt, Kiều Mẫn Hàng hét lên thất thanh, người mềm nhũn ngã xuống ôm chầm Phí Văn Kiệt, nhìn vào thang máy miệng lẩm bẩm không rõ thành câu: “Bên trong… bác sỹ Diệp… Diệp… Diệp… anh trai em…”.

Kiều Giám An từ trong phòng nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô con gái cưng liền vội vã chạy ra ngoài, Phí Văn Kiệu vừa nghe thấy ba tiếng “bác sỹ Diệp” thảng thốt bên tai ngay lập tức giao Kiều Mẫn Hàng cho ông nhạc phụ tương lai chăm sóc, anh không còn thiết quan tấm đến bất cứ thứ gì nữa, nhấn nhanh vào cánh cửa thang máy bên cạnh, chạy vào phía trong rồi với tốc độ nhanh như con thoi nhấn nút tầng hầm thang máy.

Tiếng còi báo động trong thang máy vang lên inh ỏi. Diệp Tri Ngã hoảng loạn sợ hãi ngồi bệt xuống nền thang máy. Hai tay áp sát vào tim đang đập loạn xạ vì quá sợ hãi, nhìn thấy Kiều Thận Ngôn sau khi nhấn vào nút còi báo động lợi dụng thiết bị gọi điện thoại được lắp sẵn trong đó nói chuyện với nhân viên quản lý bên ngoài. Cô sợ nhất trên đời này là cảm giác đi trong thang máy mà thang máy đó lao ập xuống với tốc độ nhanh như cắt. Cả đời này cô đã từng một lần duy nhất ngồi trong chiếc xe từ đỉnh núi lao sập xuống dốc, dường như suýt nữa thôi là có thể không thể nào xuống được nữa, đó là lúc cô được Phí Văn Kiệt thật chẳng dễ dàng gì đỡ cô từ trong chỗ ngồi ra ngoài.

Âm thanh vang lên ầm ĩ của cánh cửa thang máy lại một lần nữa khiến cho Diệp Tri Ngã vô cùng hoảng sợ. Hơi thở của cô càng trở nên gấp rút hơn khi nghe thấy tiếng của Phí Văn Kiệt thúc giục bên tai, hơi thở gấp rút đến độ khiến cho cô cảm giác dường như tim mình có lẽ đã ngừng đập được vài giây rồi cũng nên.

“Em Em, em ở bên trong đó phải không? Em nghe thấy lời anh nói không vậy?”

Môi của Diệp Tri Ngã hơi động đậy, cô nghẹn ngào không ra tiếng, hướng về phía giọng nói của Phí Văn Kiệt vang lên, giơ tay ra báo hiệu cho anh, giọng cô mắt cô dường như đã bị băng lại kín mít, không sao có thể thốt ra thành lời được nữa.

Phí Văn Kiệt rõ ràng đang cật lực đấu tranh với cánh cửa thang máy, đập chân đập tay vào cánh cửa gào thét một hồi to: “Em Em! Em Em! Nghe thấy lời anh gọi thì hãy trả lời anh một tiếng em nhé! Em Em!”

“Anh Văn Kiệt…”. Giọng cô cất lên quá nhỏ nhẹ quá yếu đuối, bên ngoài rõ ràng không thể nghe thấy được, Diệp Tri Ngã gắng hết sức mình lau mắt để nhìn cho rõ hơn, cắn môi cắn miệng với người ra ngoài. Cô đi ra phía bên cạnh cửa thang máy dùng hết sức đập mạnh lên, vừa đập mạnh vừa gào thét thất thanh, “Anh Văn Kiệt, em ở đây anh ơi, em ở đây anh ơi…”

Tiếng đập vào cánh cửa ở cả hai phía cô và anh đều đồng loạt dừng một lúc. Cô cũng nghe thấy được hơi thở dồn gấp của Phí Văn Kiệt đang đứng ở phía ngoài kia, anh cười trấn tĩnh tinh thần cô: “Em Em, đừng có sợ, không có vấn đề gì đâu em, bây giờ thang máy đang ở tầng số hai rồi đấy, thế thì ở giữa tầng số hai và tầng số ba rồi, nhân viên bảo vệ một lúc nữa thôi sẽ nhanh chóng mở được cánh cửa này, em hãy đợi thêm một lúc nữa, đừng sợ, đừng sợ em nhé!”

Diệp Tri Ngã gật đầu với anh: “Vâng ạ, em không sợ…”

Phí Văn Kiệt cao giọng nói với vào: “Cái gì? Em Em, em nói cái gì thế?”

Diệp Tri Ngã nuốt nghẹn vào trong cổ họng, với giọng gào thật to trả lời anh: “Em không sợ anh ạ, anh Văn Kiệt, em đang đợi ở đây”.

Rồi những tiếng bước chân ầm ĩ, nhân viên quản lý đã đem dụng cụ đồ đạc đến tìm cách mau chóng mở được cánh cửa thang máy ra để giải thoát cho người đang bị nhốt bên trong đó. Quận này được coi là quận giàu có nhất sang trọng nhất cả thành phố, những người chủ sở hữu những ngôi nhà như thế này có thể hiểu ngay được rằng họ có một thân phận như thế nào. Bất cứ nơi nào xảy ra vấn đề dù chỉ là một vấn đề nhỏ thôi cũng có thể biến thành chuyện vô cùng lớn. Thế nhưng tấm thẻ thang máy lại ở giữa hai tầng, bất luận mép trên hay mép dưới của tấm thẻ đó cũng chỉ lộ ra một khoảng nhỏ, nhân viên quản lý đã vất vả xử lý với thời gian rất dài, cuối cùng cũng mở được cánh cửa thang máy ra.

Phí Văn Kiệt ngồi thẫn thờ trên mặt đất lạnh lẽo, đưa những ngón tay vào trong, vừa nắm chặt bàn tay của Diệp Tri Ngã vừa nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Kiều Thận Ngôn đang sững sờ nhìn về phía mình.

Cái nhìn trực diện của hai người đàn ông diễn ra trong khoảng thời gian vô cùng ngắn. Thế nhưng ai cũng nhìn ra sắc thái hiện rõ trong mắt của đối phương. Phí Văn Kiệt mím môm không nói một lời, giống như anh và cô hồi đó cũng đã từng ngồi cùng trong một chiếc xe lao vụt từ trên núi xuống thẳng dốc như thế, rồi lại gắng hết sức mình đỡ Diệp Tri Ngã ra ngoài.

Cánh tay của anh chưa kịp giơ ra ôm lấy cô liền nhẹ nhàng rút ra về bên người, mười đầu ngón tay nắm chặt vào nhau. Kiều Mẫn Hàng cũng vừa kịp chạy xuống dưới tầng, cầm chặt tay của Diệp Tri Ngã xúc động nhảy lên vừa khóc vừa cười, cảm xúc xen lẫn khó tả: “Em sợ chết khiếp đi được bác sỹ Diệp à, em sợ chết khiếp đi được ấy!”

Ông Kiều Giám An đợi đến khi con trai mình cũng được bình an vô sợ rồi mới nhẹ nhàng thở một hơi dài trút đầy những lo âu. Kiều Thận Ngôn phủi những vết bụi bám trên người, vừa xua tay với những nhân viên quản lý đang rối rít xin lỗi, vừa nhìn vào Phí Văn Kiệt một lần nữa, sau đó mới nói chuyện với ông Kiều Giám An: “Con không sao cả, chỉ bất ngờ chút thôi ba ạ”.

Kiều Mẫn Hàng cũng chạy đến ôm anh trai mình thật thắm thiết: “Điều là do anh hết đó, đi gì mà đi, đã nói là anh đừng có đi, em đã nói là anh đừng có đi cơ mà, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì biết làm thế nào, làm mọi người sợ chết khiếp đi được…”

“Đã nói là không có chuyện gì rồi cơ mà, sao mà phải sợ hãi lên như thế, cẩn thận không bệnh tim của em lại tái phát thì làm sao”. Kiều Thận Ngôn đi đến vỗ vai an ủi cô em gái cưng, và nói với Phí Văn Kiệt, “Cậu đưa Tiểu Mẫn về nhà trước đi, nó đã điên cuồng cả một ngày ở bên ngoài rồi đấy. Ngày mai có lẽ nó sẽ phải ra ngoài nên hôm nay cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng”.

Phí Văn Kiệt đã lấy lại tinh thần của mình, trấn tĩnh bình thản gật đầu, đi đến nhẹ nhàng cầm tay Kiều Mẫn Hàng.

Diệp Tri Ngã không có cách nào để lấy lại tinh thần cũng như không thể nào cố gắng giấu giếm ngay được cảm xúc của mình. Cô đứng lùi về phía sau cách vị trí đang đứng của ông Kiều Giám An không xa lắm, ngực ôm chặt chiếc túi xách, tóc hơi rối, tâm trạng đầy hoang mang hoảng loạn. Mắt cô dù không nhìn nhưng bên tai lại đang rất chú ý lắng nghe. Phí Văn Kiệt không nói thêm một lời nào nữa từ lúc đó với Diệp Tri Ngã, dường như cũng chẳng để mắt nhìn về phía cô dù chỉ là lướt qua, khiến cho cô có cảm giác những lời anh nói vọng bên tai cô lúc mà cô vẫn còn bị giam trong thang máy, như thể tất cả chỉ là ảo giác, một thứ ảo giác choáng ngợp.

Cả thế giới rộng lớn vô ngần này cũng chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng hão huyền mà thôi. Đó không phải là giấc mộng của một cá nhân bất kỳ nào, mà là giấc mộng của tất cả của toàn bộ. Dù bạn không còn nhưng cả thế giới này vẫn sẽ tiếp tục cơn ác mộng đó.

Đây là câu anh Đỗ Quân đã nói với cô vào bữa cơm tối đó. Chẳng lẽ thật sự lại là ảo tưởng chăng? Chẳng lẽ cả thế giới rộng lớn vô ngần này áp đặt cho cô vào trong một giấc mộng? Có người đang thét gọi bác sỹ Diệp, cô thẫn thờ trả lời cho có, ngẩng đầu lên nhưng không ngay lập tức nhìn về phía có âm thanh cất lên đó mà cô chỉ là thuận hướng nghiêng đầu nhìn về phía đó, người đó nói rằng sẽ đưa cô về nhà, cô liền trả lời đồng ý một cách vô thức, lại mỉm cười nói lời cám ơn như một phản xạ vô điều kiện, sau đó cô đi theo bóng dáng cao to ấy ra khỏi nhà.

Mọi thứ như đang đảo lộn chồng chất trước mặt cô, chỉ có hình ảnh Phí Văn Kiệt đang đứng yên bất động như một bức tượng đá cao sừng sững ngất ngưỡng nổi bật trong dòng nước biển mênh mang xa tắp. Cô lướt qua người anh, giống như chú chim đang chuẩn bị cất cánh để bay một hành trình dài đằng đẵng phía sau nó, lần bay này sẽ có thể là hành trình dài ngàn dặm vạn dặm xa xôi cách trở, cũng có thể mãi mãi về sau này sẽ chẳng còn bay được về chốn cũ nữa.

Trái tim bị co lại bé nhỏ, mạch máu không đủ lớn để vận chuyển lượng máu đi khắp cơ thể, thần kinh não và tứ chi đều đã bị tê liệt và mất đi cảm giác, Diệp Tri Ngã chầm chậm từng bước tiến về phía trước, bỗng nhiên hai chân lại bất động khiến người cô ngã quỵ xuống đất. Kiều Thận Ngôn ôm chặt đỡ lấy cô. Diệp Tri Ngã bám vào cánh tay anh mỉm cười khẽ gật đầu: “Giày, đế giày… cao quá…”

Kiều Thận Ngôn ngoảnh đầu nhìn gương mặt xanh xao tái nhợt của cô bác sỹ bé nhỏ, hơi chau mày, sau khi ôm chặt người cô để đỡ cho cô không bị ngã quỵ xuống vẫn không rút cánh tay lại, mà anh nhẹ nhàng bình tĩnh dùng cánh tay mình ôm chặt vào eo thon của Diệp Tri Ngã, tư thế rất thân mật bước ra khỏi nhà để lại đằng sau những ánh mắt chăm chú dỏi theo bóng hai người.

Đợi cho đến khi anh trai và bác sỹ Diệp đã đi khuất rồi, Kiều Mẫn Hàng khoác tay của ba mình, nũng nịu nói: “Ba nhìn đấy, anh trai và bác sỹ Diệp đi bên nhau tốt biết bao, anh trai con vừa không thích tiểu thư Tôn Gia Linh, mà thiểu thư Tôn Gia Linh cũng chẳng thích anh ấy đâu, làm sao mà ép buộc hai người đó đến với nhau làm gì! Hai người đấy giả dụ mà ly hôn rồi thì chắc ba sẽ vui sướng lắm phải không vậy! Mọi người chỉ thich nhất là tìm người kế thừa để tiếp tục công việc cha truyền con nối mà thôi, thật là cổ hũ phong kiến quá đi! Đả đảo những phụ huynh có tư tưởng phong kiến phát xít!”

Ông Kiều Giám An không hề nói câu nào cả, chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng. Kiều Mẫn Hàng nhìn nụ cười đang nở trên môi ba mình liền vui mừng quay sang ra dấu hiệu OK với Phí Văn Kiệt. Nhưng Phí Văn Kiệt lại không nhìn thấy điều này, anh vẫn đang bần thần nhìn về phía Diệp Tri Ngã vừa bước đi, trước mắt anh hiện ra vẫn là cánh tay của Kiều Thận Ngôn đang ôm eo Diệp Tri Ngã.

Cũng bắt đầu từ cái đêm hôm đó, Kiều Thận Ngôn đột nhiên cứ thế hiện ra trong cuộc sống của Diệp Tri Ngã. Anh đến với cô rất nhanh, căn bản chẳng để cho cô một chút cơ hội để suy ngẫm hay do dự gì cả. Anh giống như những chiếc lò cao áp nóng rực nhễ nhại trong tập đoàn gang sắt Ninh Huy của chính mình, để rồi dù là thép hay là đá thì đều có thể nóng chảy hóa thành nước. Anh không tin rằng trên cõi đời này còn có thứ gì không thể bị ép thành tro thành bụi được.

Diệp Tri Ngã mỗi ngày đi đến bệnh viện công tác đều nhìn thấy bác bảo vệ mỉm cười tủm tỉm đưa cho cô một bó hoa tươi rất to, lần nào cũng khiến cho cô có cảm giác như bị tê dại cả hệ thần kinh. Từ thứ hai đến thứ sáu, một tuần năm ngày thì mỗi ngày đều tặng những bó hoa không giống nhau. Những bó hoa này nhìn là biết ngay rất đắt tiền rất nổi tiếng, nó làm cho cô bỗng nhiên thành người nổi tiếng trong trung tâm điều trị bệnh tim mạch này, nhắc đến cô là người ta nhắc đến ngay cô bác sỹ họ Diệp trẻ trung xinh tươi đang có người theo đuổi mình rất mãnh liệt rất sát sao.

Đỗ Quân mấy ngày nay nhận ra ánh mắt sắc thái của Diệp Tri Ngã không còn giống như hồi xưa nữa. Diệp Tri Ngã kỳ thực đang ở trong tình huống khóc cười không ra tiếng. Những điều này đều là những điều gì thế, cô đã gây phiền phức cho ai vậy? Vì sao bị Kiều Mẫn Hàng gây phiền toái một lần còn chưa đủ, giờ lại thêm một ông anh trai tiếp tục quấy nhiễu đến cuộc sống của cô nữa chứ. Di động cô đã tắt liên lạc từ lâu, đến dây điện thoại bàn trong nhà cô ở cũng đã được rút ra gọng gàng. Điện thoại phòng làm việc trong bệnh viện thì đưa cho Âu Dương Dương phụ trách quản lý. Thực ra cô không còn muốn những người trong dòng họ Kiều kia lại có thêm một cơ hội tiếp xúc với mình nữa. Không thể nào!

Âu Dương Dương cầm ống điện thoại đang nghe dở rất lịch sự nói: “Sao lại không khéo như thế này, bác sỹ Diệp đang ở trong phòng thực nghiệm rồi… Việc này thì tôi không biết, có thể sẽ trở lại rất nhanh, mà cũng có thể sẽ ngồi thực nghiệm cả ngày ở bên đó không trở lại nữa… Thời gian tan ca là năm rưỡi chiều, thế nhưng nếu phải tăng ca thì không nhất định giờ nào đâu, ai biết được mấy giờ mới có thể tan ca cơ chứ, hi hi hi… Vâng, vâng được ạ, gặp bác sỹ Diệp rồi tôi sẽ chuyển lời lại cho cô ấy ạ”.

Đặt điện thoại xuống bàn, Âu Dương Dương lườm nguýt quay đầu lại nói: “Làm cái gì thế, làm cái gì cơ thế chứ. Nhận một cú điện thoại của anh ấy là chị sẽ chết ngay hay sao. Chị không muốn quan tâm gì đến anh ấy nữa thì chỉ cần một cuộc điện thoại nói cho dứt khoát rõ ràng vào là xong. Thì chị nói là cô nương này nhìn anh không ưa một tí nào cả, mau mau biến mất khỏi tầm nhìn của cô nương này đi. Đấy, chỉ một câu này thôi là có phải giải quyết xong xuối hết rồi không à?”

Diệp Tri Ngã co người ngồi xuống, trốn đằng sau màn hình máy tính nhỏ nhẹ: “Chị không phải là không muốn nói với anh ấy…”

Cô đã lớn đến tầm tuổi này rồi đương nhiên là biết rằng biện pháp thế nào thì có thể giải quyết một cách tốt nhất những vấn đề xảy ra chứ. Thế nhưng cái hôm ở trong thang máy đó, Kiều Thận Ngôn chỉ đứng sừng sững cạnh cô, anh có nghe thấy tiếng gọi thét vào trong của Phí Văn Kiệt, tất nhiên là cũng có nhìn thấy ánh mắt cử chỉ quan tâm đặc biệt của Phí Văn Kiệt dành riêng cho cô. Những bó hoa mà Kiều Thận Ngôn đã và đang ngày ngày tặng cô đây thật sự là có ý muốn theo đuổi cô hay sao? Hay đó chỉ là… có dụng ý gì khác nữa?

“Chị có biết thế nào gọi là hiền quá sẽ bị bắt nạt không hả? Chị là chị đã quen với tính cách thùy mị ôn hòa mất rồi. Em nói cho chị biết, chị Diệp, anh Tiểu Duệ nhà em đã từng nói rằng cái mềm sẽ sợ cái cứng, mà cái cứng lại sợ cái kiên cố, nhựng cái kiên cố thì sợ cái liều lĩnh, và cái liều lĩnh lại sợ cái bất cần đời, rồi cái bất cần đời cuối cùng lại sợ cửa hàng bán bảo hiểm đây nhé”.

Diệp Tri Ngã ngập ngừng không thành câu: “Ý của em là… cái gì cũng có cách hết cả, cái gì cơ chứ…”

“Đây cũng là lý luận về chuỗi vật chất, chị có hiểu không chị? Chị thuộc vào tốp tầng lớp những vật mềm yếu nhất. Bất kể là vật cứng hay vật kiên cố, hay là vật liều lĩnh rồi lại vật bất cần đời v.v… thì cũng đều có thể trị được chị luôn đấy nha”.

“Thế thì chị biết làm thế nào bây giờ?”. Diệp Tri Ngã bần thần không còn gõ tay vào bàn phím máy tính nữa, thở dài ngao ngán mất đến vài giây mới thốt ra thành lời được, “An ủi, an ủi chị đi em ơi, bánh quy hình ngón tay chỗ em có còn nữa không vậy, sao mà ăn ngon thế cơ chứ, đưa cho chị một ít, chị ăn với”.

Âu Dương Dương thong thả lôi hộp đựng bánh quy trong ngăn kéo tủ ra đưa cho cô: “Ăn, ăn, ăn! Chị mà ăn nữa thì vẫn sẽ là sinh vật đơn bào chuyển sang trùng roi, rồi chuyển từ ấu trùng sang bươm bướm, có tiến hóa thể nào cũng vẫn chỉ là một loại động vật trong quá trình biến chuyển đó mà thôi! Sao mà lại có thể mềm yếu đến thể cơ chứ, chẳng có tương lai một chút gì cả à”.

Được một lúc, tiếng gõ tay vào bàn phím máy tính của Diệp Tri Ngã lại vang lên liên tục. Giọng nói của cô nhỏ nhẹ khẽ khàng khiến cho người nghe có cảm giác như cô đang bất lực và vô cùng mệt mỏi: “Chị cũng không phải là không muốn nói cho rõ ràng với anh ấy, Âu Dương Dương… chị… chị bây giờ muốn từ chức, không muốn công tác ở đây nữa em à…”

Âu Dương Dương lắp bắp: “Gì cơ? Chị nói gì cơ? Chị nói lại cho em nghe thêm lần nữa đi nào!”

Diệp Tri Ngã chăm chú nhìn từng hàng tiếng Anh hiện ra lần lượt trên màn hình máy tính, mỉm môi cười một cách ngượng ngùng: “Thì từ chức mà, hai từ này khó giải thích lắm sao?”

Âu Dương Dương đứng dậy đi về phía cô đang ngồi rồi kéo cô ra khỏi khu bàn máy vi tính này: “Ôi, Diệp Tri Ngã, chị có thể kể câu chuyện đùa mang tính chất quốc tế thế sao, một anh Kiều Thận Ngôn lại có thể khiến cho chị cảm thấy sợ hãi đến mức độ này sao? Em xin chị, chị thể hiện giống tư thái của một con người bình thường đi được không hả chị?”

“Không phải như em nghĩ vậy đâu, Âu Dương Dương, việc chị từ chức chẳng có liên quan gì đến anh ấy cả… Chị chỉ là, cảm thấy rất mệt mỏi… hơn nữa chị cũng đã muốn về quê rồi, chị đến thành phố Nam Kinh này đã lâu, nhưng mà chị vẫn cảm thấy rằng… cảm thấy rằng chị vẫn thích Hải Thành quê hương của chị hơn em ạ…”

“Chị thích hơn à, nói chung là chị có xe, chỉ cần lái xe hơn hai tiếng đồ hồ là đã đến nơi rồi mà, lúc nào cũng có thể quay về được, sao chị lại phải từ chức như vậy chứ? Được vào bệnh viện Nhân dân này công tác đâu có dễ dàng gì, trung tâm điều trị bệnh tim mạch này lại do anh Đỗ Quân vất vả giúp đỡ lắm thì chị mới có ngày vào được trong này công tác chứ. Chị mà từ chức thì sẽ đáng tiếc biết bao. Chị về Hải Thành rồi thì liệu còn cơ hội tốt như thế này nữa không! Mà chị cũng đã mua nhà tại thành phố Nam Kinh rồi cơ mà! Chị đừng có tự nghĩ vẩn nghĩ vơ lên như thế! Não của chị giờ đã chứa đầy nước rồi phải không thế?”

Diệp Tri Ngã cười gượng gạo trả lời cô: “Được rồi được rồi, chị chẳng qua chỉ là nghĩ lung tung, cũng không phải thật sự muốn từ chức ngay, em đừng có bức xúc như thế được không nào”.

Âu Dương Dương nhìn vào mắt Diệp Tri Ngã lộ đầy vẻ nghi ngờ: “Kiều người như chị thế này thật là khó nói quá, em vẫn còn không hiểu chị hay sao, trông bên ngoài thì dịu dàng ủy mị nhưng thực chất thì ương bướng muốn chết luôn. Diệp Tri Ngã, em nói thật cho chị biết nhé, chị nhất định phải thận trọng, đừng có hấp tấp suy nghĩ nhất thời để rồi lại thấy hối hận cho mà xem”.

Diệp Tri Ngã cười tít mắt lại: “Chị biết rồi cô ạ, cô mau đi làm việc của cô đi”.

Âu Dương Dương không yên tâm chút nào, nhìn Diệp Tri Ngã một hồi lâu nữa. Thời gian tiếp theo trong một ngày ấy, cô đã đi đi lại lại quản giáo tư tưởng Diệp Tri Ngã không biết bao nhiêu lần cho kể hết, chỉ đến giờ tan ca cũng là lúc cô bắt đầu đi hẹn hò với Tiểu Duệ, cô lại thêm một lần cuối cùng nữa nghiêm khắc cảnh cáo tư tưởng Diệp Tri Ngã rồi mới rời khỏi phòng làm việc.

Diệp Tri Ngã ngồi yên trước bàn máy vi tính, tâm trạng rối bời suy nghĩ mông lung. Ngày hôm nay đã bận rộn suốt cả buổi tối, nhưng lúc thì làm sai lúc thì lộn xộn không có hiệu quả gì, căn bản là đã hoang phí suốt ba tiếng làm việc trong một ngày. Cô tắt máy tinh ngồi dựa lên trên bàn làm việc, mệt mỏi quá khiến cô chẳng còn muốn động tay động chân bước về nhà nữa. Trong tâm trí cô lúc này toàn là hình ảnh những bó hoa tươi đắt tiền Kiều Thận Ngôn tặng cho và bóng dáng lo lắng của Phí Văn Kiệt đối với cô trong giờ khắc cô bị giam trong thang máy đó, ánh mắt của anh thật quan tâm thật nồng cháy, lôi cuốn…

Cô không dám tiếp tục nghĩ tới những điều hiện ra trong ánh mắt Phí Văn Kiệt nhìn cô ngày hôm đó nữa, người ta sống trong cuộc sống này cũng giống như đi thi trong trường học vậy, không thể để trống trơn không điền bất cứ gì vào ô cần điền trong bài kiểm tra được. Làm không được thì dứt khoát phải chuyển sang ngay phần khác làm tiếp, không được suy nghĩ đắn đo thêm, gắng hết sức mình tập trung làm tiếp phần thi còn lại đang chờ bên dưới.

Rốt cuộc nên làm thế nào để đối phó với Kiều Thận Ngôn đây? Ông trời cũng biết rằng cô chỉ là một người bác sỹ bình thường, không thể có tư cách cũng như tâm nguyện để được cái vị công tử hào hoa đó theo đuổi cả.

Bồi hồi suy nghĩ mông lung đến hơn tiếng đồng hồ. Bảy giờ tối Diệp Tri Ngã mới đành lười biếng thay bộ y phục rồi lững thững bước ra khỏi văn phòng làm việc. Bệnh nhân trong trung tâm điều trị bệnh tim mạch này rõ ràng là ít hơn hẳn so với hồi cô còn làm việc tại bệnh viện Nhân dân. Gara để xe cũng trống trơn hơn rất nhiều. Cơn gió tháng mười có vẻ như ngày một lạnh hơn rồi. Chiếc quai của túi xách cô đeo bên vai cứ thỉnh thoảng lại rơi tụt xuống. Diệp Tri Ngã liền bỏ xuống cầm bên tay, một tay xách túi một tay móc chìa khóa xe, vừa bước đi vừa nghiêng nghiêng đầu một cách vô thức.

Trong kinh thánh có đoạn nói rằng, núi không đến tìm bạn, bạn đành phải đi tìm núi vậy. Diệp Tri Ngã có thể chạy trốn nhưng bị hòa thượng tu nghiệp trong chùa thì không thể chạy trốn đi nơi nào được. Phòng tiếp khách giải đáp thắc mắc của bệnh viện Nhân dân rộng lớn như thế này, ai có thể ngăn cản không cho Kiều Thận Ngôn đi vào bên trong đó cơ chứ. Cho nên anh đã đến đây rồi.

Diệp Tri Ngã nhìn thấy Kiều Thận Ngôn đang đứng cạnh xe của cô hút thuốc không biết tự lúc nào, anh cũng đã nhìn thấy cô đang đi đến, vẫn trầm ngâm lặng lẽ hút thuốc: “Vừa mới tan ca sao?”

Diệp Tri Ngã ngó nghiêng mọi phía xung quanh, thực sự thì đã không còn bất cứ một ai nữa. Anh rõ ràng là đang đứng trước mặt cô và hỏi chính cô: “À, à, vâng ạ, em vừa mới tan ca xong”.

“Làm nghề bác sỹ thật là vất vả nhỉ”. Kiều Thận Ngôn ngậm điếu thuốc vào miệng, lấy chìa khóa xe từ trong túi áo nhấn về phía bên cạnh, hai tiếng “tích tích” từ trong xe vang lên, rồi đèn xe dừng bên cạnh tấm biển ghi địa điểm đổ xe sáng lóe lên. Động cơ cũng tự động khởi động, “Đi nhé, cùng đi ăn cơm”.

Diệp Tri Ngã vội vàng lắc đầu ra hiệu từ chối: “Không cần đâu, không cần đâu ạ, em đã ăn cơm trong văn phòng lúc nãy rồi ạ…”

“Đã ăn xong rồi sao? Thế thì vừa khéo, đi cùng anh đến một nơi nhé”.

“Dạ?”, Diệp Tri Ngã nhíu mày nhăn trán khó hiểu. Con người này thật là lạ, vừa nói vừa quyết định được. “Em, em có chút việc bận buổi tối rồi, không có thời gian để…”

“Chỉ tốn công một chút thôi mà, chỉ đi gặp một vài người là xong ngay thôi, không làm lở công việc bận của em đâu”.

“Đi gặp ai hả anh? Chúng ta… giữa chúng ta hình như không có người bạn chung nào thì phải?”

Kiều Thận Ngôn mỉm cười: “Không phải người quen của em, mà là anh muốn mời em đi giúp một việc, giúp anh… giúp anh đi giải quyết một việc nhỏ thôi”.

Diệp Tri Ngã với tâm lý đề phòng cảnh giác ở mức độ cao nhất, nhìn Kiều Thận Ngôn với vẻ mặt đầy hoài nghi: “Vấn đề? Vấn đề gì cơ chứ?”

Kiều Thận Ngôn hút điếu thuốc thật sâu vào trong, giọng đầy trấn tĩnh trầm ngâm trả lời cô: “Là việc đã khiến cho tất cả mọi người đều bị hiểu lầm, là việc anh vì em mà đã khước từ cuộc hôn nhân với người yêu đã đính hôn của anh”.

Diệp Tri Ngã vội vàng lùi xuống hai bước chân: “Việc này đâu có liên quan gì đến em cơ chứ, cũng chẳng phải do em… tự anh đi giải thích với người ta chẳng phải sẽ xong xuôi hết hay sao…”

Kiều Thận Ngôn vứt điếu thuốc lá vào thùng đựng rác cách chỗ anh đứng không xa, cười với điệu cười đầy khó hiểu: “Vấn đề ở đây là, anh sẽ chỉ làm cho mọi người tiếp tục hiểu lầm như thế này nữa, cho nên phải đến tìm em, mời em đi cùng anh diễn một trò chơi này”.

Diệp Tri Ngã mắt trợn tròn vì ngạc nhiên: “Em không đi… anh anh anh, rốt cuộc anh là như thế nào vậy, việc này chẳng liên quan chút gì đến em cả… Còn nữa, em xin anh lần sau đừng bao giờ tặng hoa đến cơ quan nơi em làm việc như thế này nữa, nó ảnh hưởng đến công việc của em ở đây, cảm ơn anh!”

Kiều Thận Ngôn mỉm cười, tiếp tục lấy thêm một điếu thuốc nữa châm lửa hút, dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa kẹp điếu thuốc lại, tư thế thoải mái tự nhiên dựa người vào cánh cửa xe chầm chậm hút thuốc. Khi hút đến gần nửa điều thuốc trên tay, anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Tri Ngã, trầm ngâm mỉm cười nói với cô: “Em Em, đó là nick của em đúng không? Diệp Tri Ngã, tên nick name là Em Em, đúng là rất có ý nghĩa đấy”.

Diệp Tri Ngã cảm thấy tâm trạng bổng dưng vô cùng nặng nề, cắn chặt môi lại không nói một lời nào cả. Ánh mắt của Kiều Thận Ngôn có vẻ như đang đùa giỡn với cô. Cô sởn hết gai ốc lên, phản ứng như vậy dường như có phần hơi quá độ, thế nhưng cũng vừa đúng với sự đoán mò của anh: “Bác sỹ Diệp an tâm đi, tôi muốn mời bác sỹ đến một nơi này… không phải đến gặp Phí Văn Kiệt đâu, anh ta giờ này đang ngồi trong nhà với Tiểu Mẫn cơ”.

Diệp Tri Ngã dùng hết sức nuốt nghẹn vào trong cổ họng. Đã đến giờ phút này thì không còn cách nào có thể giải thích tiếp nữa, cũng chẳng còn biện pháp gì để trốn tránh được cả. Có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ khiến cho sự việc ngày một trở nên phức tạp theo hướng xấu nhất mà thôi. Kiều Thận Ngôn ngậm điếu thuốc vào miệng rồi ngồi vào bên trong xe, lái xe đến gần sát Diệp Tri Ngã, với tay mở cánh cửa xe phía chỗ ngồi bên cạnh ra, cũng không một lời thúc giục, cứ thế đợi chờ cho đến khi Diệp Tri Ngã ngồi vào mới thôi.

Cánh cửa xe mở ra, ánh sáng điếu thuốc anh đang hút dang dở vẫn cháy lập lòe. Diệp Tri Ngã ôm chiếc túi xách vào ngực, do dự rồi lại suy ngẫm, cuối cùng cũng ngồi vào trong xe của anh.

Nơi mà Kiều Thận Ngôn đưa cô đến là một nhà hàng phong cách Nhật Bản, khung cảnh tại đây vô cùng nho nhã, sang trọng. Đi vào gian phòng riêng trong nhà hàng này, trong đó đã có vài người đang ngồi ăn. Những người đó vừa nhìn thấy Diệp Tri Ngã đang bước nhẹ nhàng sau lưng Kiều Thận Ngôn liền nở nụ cười trên mặt, nụ cười như thể “hóa ra là thế đó”.

Kiều Thận Ngôn cởi giày trước rồi bước chân vào trong, sau đó quay người lại đưa tay cho Diệp Tri Ngã. Lúc này Diệp Tri Ngã chầm chậm đưa tay cho Kiều Thận Ngôn để có thể dựa vào anh cởi giày ra rồi cùng anh đi vào bên trong gian phòng giữa những tiếng cười giòn giã quan sát nhất cử nhất động của mọi người xung quanh.

Cứ tưởng rằng một mình Kiều Thận Ngôn sẽ đến đây, nên chỉ có một chỗ ngồi duy nhất được chuẩn bị cho anh giờ dành cho anh và cô hai người ngồi chung. Thiếu gia họ Kiều quàng tay và ngồi sát vào phía cậu thanh niên bên trái anh: “Sao lại không ưng được cô nào để đến đây một mình thế này chứ, lại còn ngồi suốt ở đây nữa”.

“À, à, à, trời ơi, em chẳng phải là đã sai sót đến mức này không?” Người thanh niên đó vừa cười vừa đứng lên đi về phía cuối góc bàn rồi ngồi xuống, Kiều Thận Ngôn quay đầu lại nhìn Diệp Tri Ngã và cười nói: “Em vào đây đi, ngồi xuống đây này”.

Những người đang ngồi trong gian phòng này, nhìn thoáng qua trang phục cách ăn mặc là có thể biết ngay đại khái thân phận của họ như thế nào. Dường như đều được xếp cùng một tầng lớp danh gia vọng tộc với dòng họ nhà Kiều Thận Ngôn. Diệp Tri Ngã ngồi xuống, mỉm cười chào hỏi tất cả mọi người ở đây. Có vẻ như sự ngộ nhận về anh và cô đã bị lan truyền rộng rãi khắp nơi mất rồi. Những người đó còn chẳng đợi Diệp Tri Ngã tự mình giới thiệu, liền một mạch hô hào bác sỹ Diệp, bác sỹ Diệp.

Trên khuôn mặt Kiều Thận Ngôn lộ rõ nụ cười gượng gạo nhạt nhẽo, nghe thấy những người bạn của anh mỗi người một câu liên tiếp hỏi han Diệp Tri Ngã, anh liền nhấc ly rượu đặt trước mặt Diệp Tri Ngã, nhíu mày nhăn trán thể hiện thái độ bất mãn nói: “Lấy một bình ngọt miệng một chút, loại rượt này nồng độ cao, tửu lượng của cô ấy không chịu được đâu”.

“Ái dà ái dà, gì mà nâng như trứng hứng như hứng hoa thế này? Chỉ là rượu của Nhật Bản mà thôi, nồng độ cao thì có thể cao đến đâu được?” Một cô gái ngồi ngay bên cạnh cười đùa anh, “Bác sỹ Diệp, chị nói đi, đúng không chứ?”

Diệp Tri Ngã mỉm cười đáp lại: “Được ạ, không cần thay rượu khác đâu, em uống loại này được”.

Kiều Thận Ngôn quay đầu nhìn vào mắt Diệp Tri Ngã: “Tùy em đấy, về nhà rồi la đau đầu khó chịu thì sẽ không có ai quan tâm đến em đâu”. Diệp Tri Ngã tim đập thình thịch, toàn thân sởn gai ốc và mồ hôi nhễ nhại rơi xuống khắp khuôn mặt. Cô giơ tay lên đưa mái tóc rơi lõa xõa kẹp gọn vào phía trong tai, cười một cách gượng gạo bất lực. Đều là những thanh niên trẻ trung, không khí tất nhiên là vui vẻ. Chuyện khước từ hôn nhân giữa Kiều Thận Ngôn và thiểu thư Tôn Gia Linh tất cả mọi người có mặt tại đây đều biết cả. Trong lúc chuyện từ hôn này đang lộn xộn rùm beng lên thì anh dẫn ngay một cô người yêu mới về, dụ ý của anh tất cả mọi người đều thấu hiểu câu chuyện, tình yêu có đến thì cũng có đi, có yêu rồi lại có chia tay cả. Khi chia tay thì người đàn ông bao giờ cũng phải đảm trách nặng nề hơn một chút, nhận tất cả sai sót lỗi lầm giữa hai người trong cuộc đổ lên đầu mình, tự mình gánh chịu lấy.

Bạn bè của Kiều Thận Ngôn đều là những người uyên bác tinh thông, đồng thời cũng rất khéo léo biết cách nói chuyện. Diệp Tri Ngã chỉ một lúc là đã có thể hòa nhập vào câu chuyện của họ, còn cùng họ nói chuyện rất vui vẻ thoải mái. Thế nhưng nói chuyện được một lúc bỗng nhiên có người thúc giục gợi ý hỏi về quá trình yêu đương của cô và Kiều Thận Ngôn, hỏi hai người rốt cuộc đã yêu nhau như thế nào? Kể ra cho mọi người cùng được thưởng thức, để cho các anh chị em có thể học hỏi được vài điều trong câu chuyện tình yêu của hai người!

Một người hỏi rồi hai người, rồi tất cả mọi người đều hùa theo thúc giục. Kiều Thận Ngôn nhấp một ngụm rượu vào miệng rồi mỉm cười trả lời: “Các anh hỏi cô ấy là biết liền chứ gì nữa”.

“Bác sỹ Diệp, chị nói đi, mau nói đi, mọi người đều đang đợi chờ hồi hộp lắng nghe đó”.

Diệp Tri Ngã ngoài cười trừ thì cũng chỉ còn biết cách duy nhất là cười tiếp, nói ra, nói ra cái gì được cơ chứ! Cô cũng nhấp một ngụm rượu vào miệng, nhìn vào mắt Kiều Thận Ngôn tỏ vẻ cầu cứu. Kiều Thận Ngôn đĩnh đạc đường hoàng nhìn cô, dáng vẻ như cũng đang rất muốn nghe chuyện cô kể, dường như cũng rất mong sẽ được nghe thấy cô tự mình nói ra, nói về quá trình yêu nhau của hai người.

Từ khóe mắt đến khóe môi, nụ cười của Kiều Thận Ngôn hiện ra trong mắt Diệp Tri Ngã đều dường như đang tỏ vẻ rất thích thú. Cô giấu nỗi niềm không vui của mình vào trong lòng, đặt ly rượu xuống bàn, lấy lại giọng với dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ nói: “Cũng chẳng có gì gọi là quá trình cả đâu, chỉ là, khi em đang công tác tại bệnh viện thì không may gặp phải một người say rượu lướt khướt bò đến. Anh Kiều Thận Ngôn vì cứu giúp cho em đã bị gã say rượu đó lấy mảnh vỡ thủy tinh rạch vào tay làm bị thương, sau đó thì… thì thành tốt rồi…”.

“Anh hùng cứu mỹ nhân đó phải không?”. Người đàn ông ngồi trong góc đập tay lên bàn không ngớt thán phục, “Thiếu gia họ Kiều của chúng ta từ trước đến nay luôn là người đàn ông đầy khảng khái anh hùng như thế, tình cảm qua thời gian ngày một được khắc sâu, tình yêu bền chặt như sông núi như trời xanh bao la trên kia, khâm phục, khâm phục!”

Mọi người đều cười rất vui vẻ. Diệp Tri Ngã cũng không nhịn được cười. Cả bàn đều nhấc ly rượu lên chúc tụng nhau. Kiều Thận Ngôn khảng khái ép mọi người phải cạn sạch ly. Diệp Tri Ngã đã bị mời uống không ít rượu. Bữa cơm vừa ăn vừa nói cười rôm rả kéo dài gần mười một giờ mới tan. Loại rượu này tuy nồng độ không cao lắm nhưng dư vị sau khi uống xong thì thật là lớn. Diệp Tri Ngã cũng không chú ý nổi cô đã uống bao nhiêu rượu trong cuộc vui này nữa, chỉ biết là khi rời khỏi nhà ăn đó, đầu óc cô quay cuồng, nền nhà và trần nhà đảo nghiêng lăn lộn trong mắt cô, giống như cảm giác đang ngồi trên thuyền chênh vênh quay cuồng khó tả.

Kiều Thận Ngôn ôm chặt vào eo cô, mỉm cười nói giọng nhẹ nhàng “Mọi người còn tiết mục khác nữa, em có đi hay không?”

Diệp Tri Ngã cười gượng gạo nhìn vào mắt anh trả lời: “Em, thì không, đi, nữa, đâu, anh ạ…”

Anh nhìn vào đôi mắt đang lấp lánh của cô, nụ cười tỏ vẻ sâu đậm hơn: “Cũng được, thế thì anh sẽ đưa em về nhà trước đã”.

Uống rượu xong không được phép lái xe, hoặc là gọi điện báo cho người lái xe riêng của anh đến hoặc tốt nhất là vẫy taxi. Những người bạn của anh đều đã đi khuất rồi. Kiều Thận Ngôn và Diệp Tri Ngã ở lại cuối cùng. Người lái xe ngay lập tức đến nơi hai người đang đứng, ngồi vào trong xe và đi được một đoạn đường ngắn, mùi rượu trong người Diệp Tri Ngã mỗi lúc một trở nên nồng nặc, hơi rượu bốc lên tận não khiến cô cảm thấy chóng mặt dữ dội, choáng váng điên cuồng, thế nhưng sự chóng mặt mờ mờ ảo ảo, thực thực hư hư này dường như lại khiến cô vô cùng dễ chịu.

Kiều Thận Ngôn nghe thấy tiếng cười ngây ngô của Diệp Tri Ngã đoán biết ngay là cô đã trong trạng thái say mèm rồi. Đã ngồi trong xe nên cũng chẳng cần tỏ ra bộ dạng thân mật âu yếm nữa. Anh quay mặt lại nhìn về phía ghế ngồi của Diệp Tri Ngã bên kia: “Không sao đấy chứ, em thê nào rồi?”

Diệp Tri Ngã vẫy tay, nhìn cảnh vật bên ngoài xe mênh mang trải dài đến vô tận dưới ánh đèn điện đêm khuya. Một lúc đi qua một khung cảnh, một lúc lại đi qua một khung cảnh, một lúc là cảnh vật tròn trĩnh, sau một lúc tiếp lại là cảnh vật dài miên man. Rồi tiếp theo đó lại là những khung cảnh kỳ quái không thể nói rõ ràng hình thù màu sắc ra sao. Cô giống như một em bé đầy tò mò nhìn chăm chú vào khung cảnh bên ngoài đó, vừa nhìn vừa cười nói không dứt.

“Bác sỹ Diệp!”

Diệp Tri Ngã như dính sát cả thân mình vào cánh cửa. Vì uống nhiều rượu quá nên khuôn mặt đỏ bừng, cánh cửa xe lúc đêm lại mát lạnh khiến cho khuôn mặt cô áp vào trong đó có đôi phần đỡ nóng hơn. Cô vừa cười khúc khích vừa nói: “Kiều Thận Ngôn, cái mềm sẽ sợ cái cứng, mà cái cứng lại sợ cái kiên cố, nhưng cái kiên cố thì sợ cái liều lĩnh, và cái liều lĩnh lại sợ cái bất cần đời…”

Kiều Thận Ngôn chau mày lại vì khó hiểu, rồi anh nghe thấy người con gái uống rượu say khướt đang ngồi ngay cạnh anh đây nói giọng đầy trầm ngâm nhỏ nhẹ như thì thầm bên tai anh một cách chậm chạp: “Cô nương này không ưa anh một tí nào cả, mau mau biến mất khỏi tầm nhìn của cô nương này ngay đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.