Lần đầu tiên Hứa Trì được trải nghiệm cái phương pháp “nhét an ủi vào miệng” như thế này.
Cậu ngồi trước máy tính, ngực nghèn nghẹn, chẳng chần chừ nữa, cậu nhấc điện thoại lên gọi.
Điện thoại vừa tút một tiếng liền có người bắt máy ngay.
“Alô…”
“Sao thế bảo bối?” giọng nói dịu dàng của Đường Nghiễn Chi vang lên bên tai.
Có người bắt máy rồi, Hứa Trì lại không biết nên mở miệng thế nào. Cậu nhìn những câu chữ an ủi trên màn hình, nở nụ cười, nói, “Anh đang…xâm nhập vào quân nội bộ của em đấy à?”
“Hả?” Đường Nghiễn Chi nói với giọng vô tội, “Em đang nói gì thế? Anh nghe không hiểu, nhớ anh thì nói thẳng luôn mà, không cần thẹn thùng đâu.”
“Đường Nghiễn Chi…” Hứa Trì bỏ bơ câu cợt nhả của Đường Nghiễn Chi, cậu thở dài một tiếng rồi thoáng cao giọng, nói, “Trong group này ai là mật thám của anh hả? Hay…anh chính là Đường Đường?”
Phía đầu dây bên kia im phăng phắc, Hứa Trì học theo cách nói của anh, “Trốn tránh không phải cách để giải quyết vấn đề, mời bạn Đường Nghiễn Chi trả lời thẳng thắn câu hỏi của tôi đi, được rồi…” Hứa Trì, “Anh không nói thì em cũng biết.”
Cậu ngẫm lại cẩn thận những chuyện trước đây, bao chi tiết từng bị cậu bỏ qua ùa về, nối lại thành sợi dây xích, mà phía đầu kia của sợi dây chính là cái người đang nghe điện thoại.
“Ra bao trùng hợp đều được ủ mưu rồi ha…”
“Không phải, ” Đường Nghiễn Chi bỗng nhiên nói, “Có một việc không phải.”
“Việc gì?”
“Bị em giành mất vụ tỏ tình.” Đường Nghiễn Chi uất ức lắm, “Vốn anh định đợi thêm chút nữa! Không ngờ lại trở tay không kịp!”
“…”
“Bảo bối, em giỏi thật đấy, sao em lại đoán được? Anh cứ tưởng là mình không chủ động nói ra thì nhất định em cũng đoán không ra.” Giọng Đường Nghiễn Chi nhoáng cái lại trở nên oan ức, “Anh nhớ có lần nhận mình là Lợn Guinea mà bị bọn em cười cho.”
“Em chỉ kể riêng với Đường Nghiễn Chi rằng mình không muốn viết nữa, đúng không? Với cả lối suy nghĩ nữa…” Hứa Trì tựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói, “Cách suy nghĩ và giải quyết vấn đề của Đường Nghiễn Chi và Đường Đường…quá giống nhau, khó lòng mà không liên tưởng cho được.”
“Khà khà….Vậy thì người khác không đoán ra rồi, vì anh chỉ an ủi Mèo Cộc Đuôi và Hứa Trì thôi.”
“Có phải em vô dụng lắm không…” Hứa Trì vò vò đầu, “Em thấy lúc nào cũng phải nhờ anh an ủi hết…”
“Bảo bối, em đừng nghĩ vậy mà, ” giọng Đường Nghiễn Chi rất dịu dàng, “Đây là chuyện mà bất cứ tác giả nào cũng phải trải qua, không có gì mà xấu hổ cả.”
“Vậy anh thì sao? Khi gặp phải những chuyện này, cũng có người ở bên an ủi sao?”
“Anh? Anh chưa gặp chuyện này bao giờ, ” Đường Nghiễn Chi đáp rất thành thực, “Bởi cuốn đầu tiên anh viết đã nổi rồi.”
“…”
“Rồi, không nói mấy chuyện này nữa, mình nói chuyện khác đi.”
“Anh muốn nói chuyện gì?”
“Anh đói.”
Hứa Trì nhìn đồng hồ, “3h30 chiều rồi, anh không ăn cơm trưa hả?”
“Không nha…Nhà chẳng có ai cả, anh cũng không biết nấu.”
“Anh không biết gọi món đồ ăn về sao?”
“Không muốn ăn! Anh muốn ăn đồ em nấu cơ!”
“Nhưng hôm nay em không muốn…”
“Không kịp nữa rồi, ” phía đầu bên kia vang lên tiếng đóng cửa rất mạnh, giọng Đường Nghiễn Chi bỗng khàn đi ít nhiều, “Anh đang trên đường qua đón em rồi.”
[85]
“Từ hồi lên đại học anh đã dọn ra ở riêng, nên em không phải lo đến chuyện có người làm phiền đôi ta đâu.” Đường Nghiễn Chi kéo Hứa Trì vào cửa, giải thích bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Hứa Trì vừa cởi giày vừa quan sát căn nhà, trang trí theo phong cách Bắc Âu hiện đại, tinh giản, cũng sạch sẽ bất ngờ, rất khớp với cảm nhận của người khác về Đường Nghiễn Chi.
“Tết anh cũng không về nhà sao?”
“Cách Tết còn lâu mà, hơn nữa cha mẹ anh không về, anh cũng lười về.” Đường Nghiễn Chi ôm vòng từ sau lưng Hứa Trì, cái đầu bông xù cọ dúi cọ dụi nơi hõm vai cậu, “Thế chẳng phải vừa đẹp à? Không ai làm phiền Heo Heo với Tiểu Khả…”
“Tiểu Khả là cái gì đó?”
“A, em xem, có người gọi em là Hứa Trì, có người gọi Cộc Cộc, có người thì lại Trì Tiểu Khả Ái, rồi thì lại nam thần….” Hứa Trì nghiêng đầu, thấy Đường Nghiễn Chi bày ra vẻ mặt nghiêm túc để nói nhăng nói cuội, “Anh phải bảo vệ địa vị của mình chứ, sao có thể giống người khác được? Vậy nên anh nghĩ ra một cách, trước mặt người khác anh sẽ gọi em là Tiểu Khả, lúc có hai người thì gọi bảo bối.”
“…”
Hứa Trì bị cọ ngứa quá không chịu nổi nữa, Đường Nghiễn Chi thì dường như chẳng có ý định thả cậu ra, cậu đành thụi cùi chỏ vào người phía sau, nói, “Anh định cọ đến bao giờ? Không đói à? Không muốn ăn tối sao?”
Đường Nghiễn Chi thuận thế buông cậu ra, đứng thẳng băng chỉ về phía nhà bếp, “Nguyên liệu ở trong bếp hết rồi, anh không ăn kiêng, em nấu thế nào cũng được, đúng rồi, cho anh mượn tài khoản bên website Q đi, anh muốn coi video.”
“Sao không phải là anh với em cùng làm cơm tối?”
“Bởi đây là lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, nếu anh làm cùng thì nó không còn ý nghĩa nữa, sau này có nhiều cơ hội để mình cùng nấu lắm.”
“Giờ thì em hiểu rồi…” Hứa Trì nhìn anh bạn trai trước mặt, thở dài, “Sao hồi trước em lại nghĩ anh là người lý trí chứ? Rõ ràng là lưu manh vô lại.”
Đường Nghiễn Chi vò tóc Hứa Trì rối bù, cười hì hì bảo, “Ký nhận rồi là không trả hàng được đâu nha.”
“Anh mượn tài khoản trên website Q làm gì? Anh không có hả?”
“Anh có, nhưng của em có gói hội viên.”
“Khác nhau chỗ nào?”
“Xem video không có quảng cáo!”
“…”
[86]
Đến nào đến nào!!!
Livestream bất ngờ vậy????
Tui phải đọc đi đọc lại cái status giới thiệu mới dám chắc là mình không nhìn lầm.
Cái con heo này làm gì mỗi ngày không biết!!! Mấy ngày liền không đăng weibo, khó khăn lắm mới đăng một cái status thì là lời nhắc livestream!!!
Các chị em đừng vật vã nữa, anh ta dám đường hoàng đăng lên weibo cái phòng livestream, tức là định nói cho chúng ta rằng anh ta đang không gõ chữ.
Heo Heo, anh thiếu tiền à? Anh chỉ cần đăng weibo nói một câu là được, hội chị em chỉ cần mấy phút là gom đủ, anh còn phải livestream để gạt tiền bọn em nữa, em sợ anh mệt nha.
Kinh sợ!! Một nhà văn hotboy vì tiền mà không chừa thủ đoạn!! Rốt cục là vô đạo đức hay phi nhân tính!!! Website Q 990908 đưa bạn tiến gần với khoa học!!!
Mà cái phòng livestream này của ai ấy nhỉ? Nhìn không giống của Heo Heo…
Đừng hỏi nữa!! Tôi muốn khóc đến nơi nè!!
“Sao phải livestream ấy hả?” Đường Nghiễn Chi nhìn số người vào phòng sắp qua mười nghìn đến nơi, cùng với đám comment ùa lên càng lúc càng nhanh, cười bảo, “Vốn không định mở đâu, mà lúc xem người khác chơi thấy kỹ thuật của người ta không ổn lắm, nên tự mình mở một phòng luôn. Mà chơi một mình thì chẳng phải chán quá sao? Thế nên mới gọi các em tới.”
Nghe thấy chưa!!! Bọn mình chỉ là thứ cho anh ấy giết thời gian thôi!!!
Heo Heo tri kỷ quá, em sắp khóc đến nơi.
Em làm fan ai thế này, để được tương tác với fan mà không tiếc tìm một đống lý do, Heo Heo à, em hiểu mà, anh đang nhớ em đúng không.
Mong bạn streamer nào đó đừng thở ra cái câu đầy mùi tiền như vậy, thiết lập nhân vật của anh bây giờ là nghèo đến độ phải livestream để kiếm cơm, bọn em đều là kim chủ của anh, hiểu chưa?
Chẳng phải anh cần tiền sao!!! Cầm, cầm đi, của anh tất!!!
Ủa ai cũng chòng lên cả đống lăng kính của fan à???
“Rồi, không luyên thuyên với các em nữa, anh mới mua map mới, nghiên cứu chút.” Đường Nghiễn Chi nói xong liền mở Don’t Starve ra.
Anh ấy bật toàn màn hình à?
Bật toàn màn hình thì không thấy bọn mình nói chuyện đúng không?
Người đang livestream là ai thế?
Thím cũng thực là, người đang livestream là ai cũng không biết….Ôi chao?? Người vừa nói có phải quản lý phòng không?
Đúng thế.
Chị quản lý khổ cực rồi, bọn em sẽ chú ý đến lễ phép khi comment.
Chị quản lý không phải fan của Heo Heo à?? Sao chị lại hỏi câu đó nha?
Heo Heo là ai? Ai đang livestream??? Đây là phòng livestream của nam thần nhà tôi mà!!!
Heo Heo là Lợn Guinea nha…
Lợn Guinea??? Là Lợn Guinea viết truyện ngọt vô cùng hot kia???
Đúng rồi, chính là Lợn Guinea đó.
Heo Heo nổi tiếng thế cơ à? Nói bút danh là có người nhận ra luôn!!
Cái thằng chó không biết xấu hổ này!!! Đã la liếm nam thần nhà tôi thì thôi!! Giờ đến cả phòng livestream của nam thần cũng trộm đi lên!!! Tôi phải liên hệ với bên website đóng cái phòng này lại!!!
????
?????????
?????????????
Bấy giờ, Hứa Trì mới đẩy cửa đi vào, “Nãy em gõ cửa một hồi mà không thấy tiếng anh nên vào luôn, anh mua nhiều đồ như vậy nhưng em có nấu được đâu, em chỉ biết nấu mì thôi….Ủa? Anh đang chơi Don’t Starve hả?”
Ai đó?
Nam…nam à???
Xẻo cưa cưa?????
Em khóc mất thôi aaaaaaaaaaaaaaaa
Cái đệch em tự nhắc rằng mình phải bình tĩnh phải dè dặt phải chính chuyên mà dù em rất muốn làm thế nhưng em không thể không kích động nha không bình tĩnh nổi aaaaaaaaaaaaaaaa
Bằng vào khả năng nghe tiếng Anh level 80 của tui, thì đây chính là xẻo cưa cưa idol của Heo Heo nha.
Aaaaaaaaaaaaaaa mẹ ơi, lúc sinh thời con gái mẹ cuối cùng cũng chứng minh được rằng mình không mang cái thể chất ship ai thì ai đó sẽ BE rồi aaaaa
???????? Sao nam thần nhà tôi lại ở cùng con lợn này????? A????????
Đường Nghiễn Chi bỏ tai nghe xuống, quay lại tủm tỉm cười, “Đúng rồi, vừa mua map mới.”
Hứa Trì lại gần, cúi người trùm qua đỉnh đầu Đường Nghiễn Chi, tay mò tới chuột và phím. Đường Nghiễn Chi thấy mình bị cậu ôm vào lòng, nhíu mày nói, “Anh đang….”
Hứa Trì nhìn chăm chú vào màn hình, điều khiển nhân vật trong game rồi bảo, “Em cũng định mua từ lâu rồi, nhưng trên mạng bảo không hay bằng map cũ nên cứ phân vân mãi…”
Đường Nghiễn Chi ngửa đầu, hôn Hứa Trì rất tự nhiên. Hứa Trì đến lông mày cũng chẳng thèm nhăn, vẫn chơi rất chăm chú, còn thuận miệng bảo, “Đừng có nũng.”
?????
???????????
Tui không điều khiển được đầu óc mình đến nơi rồi.
Đừng có nũng??? Heo Heo làm gì đó?
Xẻo cưa cưa cũng chiều quá cơ????
Mẹ ơi cặp đôi này là thật!!!
Các chị em, tôi không cầm cự nổi nữa, có ai cứu tôi không??? Tôi sợ mình sẽ rống lên giữa giờ tự học!!!
Lợn Guinea, ta không đội trời chung với nhà ngươi!!! Mau rời khỏi nam thần nhà ta!!!
“Em không đi nấu à?”
“Đợi chút đi, chơi đã… Ôi chao, em thấy map đại dương này hay hơn lục địa mà…”
“Nên anh đã thông minh mà mua trước, sau này có thể dẫn em hoành hành rồi.”
“Sao không phải em dẫn anh?”
“Tại vì em gà quá.”
Hahahahahahahhahahahahahahaha
Heo Heo không muốn sống hả?????
Nghe đến đây tôi có thể khẳng định 100%, thần tượng mà Heo Heo từng nhắc tới trên weibo chính là xẻo cưa cưa này.
Bởi vì em gà quá khặc khặc khặc khặc khặc
Heo Heo không sợ không có cơm tối ăn à???
Heo Heo: Muốn sống là gì? Tôi không cần.
Hứa Trì cúi xuống nhìn Đường Nghiễn Chi, cậu cười nhe ra hàm răng trắng muốt, “Hình như mình chưa tính đám nợ cũ với nhau nhỉ.”
“Nợ gì cơ?”
“Đầu tiên là vụ anh giả vờ làm trai thẳng để lừa em, thứ hai là vụ anh giả vờ làm bạn fan Đường Đường để tiếp cận em.”
Đường Nghiễn Chi chỉnh lại câu chữ cho cậu, “Vụ thứ nhất trước tiên đừng nói, vụ thứ hai thì do sai trình tự, anh gặp em trên mạng trước, rồi mới tìm đến hiện thực.” Nói đến đấy, ánh mắt Đường Nghiễn Chi chợt né đi, “Giờ còn vụ thứ ba nữa…”
Hứa Trì hỏi, “Vụ gì?”
“Anh đang livestream.”
“?”
Đường Nghiễn Chi thoát game, Hứa Trì liền thấy cái phòng livestream quen thuộc cùng với….một đống bình luận.
Chuyện! Gì! Thế! Này!
Tôi chết mất thôi.
Cái đống thông tin này là sao??
Có người chị em nào sắp xếp giúp tôi xem mấy câu này có ý gì không? Kết quả sau khi tôi tổng hợp thông tin thì là hai người này kết hôn rồi???
Ai mà ngờ chứ…Tôi chỉ định yên lặng xem livestream….Nào ngờ lại gặp ngay cảnh come out….
Thế nên là, ban đầu Heo Heo đọc được tác phẩm của xẻo cưa cưa, quen xẻo cưa cưa, sau đó lại gặp xẻo cưa cưa ở ngoài đời, rồi nói dối là trai thẳng để tiếp cận người ta, sau một vài chuyện thì chính thức yêu nhau??? Đúng thế không!!! Có phải là thế không????
Tôi bay lên rồi!!!
Tôi thật đáng xấu hổ, tôi thế mà còn dám nhận mình là người viết fanfic có tiếng, chuyện tình cảm của Heo Heo lãng mạn hơn cái đống tôi viết nhiều.
Lợn Guinea, anh nói lại xem anh là ai???
Hứa Trì nhìn chăm chú vào đống bình luận đang điên cuồng ùa ra, thả chuột ngồi dậy, cúi đầu thấy vẻ mặt vô tội của Đường Nghiễn Chi thì nói với bộ mặt lạnh te, “Giờ em chia tay còn kịp không?”
Chiếc ghế xoay ngoắt lại. Đường Nghiễn Chi ôm ghì lấy eo Hứa Trì, đáp ngay tắp lự, “Đừng có mơ!!”
“Ồ…” Hứa Trì ngẩng đầu nhìn đống bình luận, sửng sốt, “Nhắc anh vụ này….” Cậu chỉ vào màn hình, nói “Quản lý của phòng livestream này, ngoài Đường Đường ra còn có một người nữa….”
“…”
[87]
Group giục chương mới.
Đình Đình: Cộc Cộc, sao bỗng nhiên anh lại livestream vậy? Chơi game cũng tốt!! Giúp thay đổi tâm trạng!!
Đình Đình: ??
Đình Đình: Sao phòng livestream lại nhiều người vậy??? Nam thần, anh nổi tiếng rồi hả???
Đình Đình: Sao người livestream lại là Lợn Guinea??? @Cộc Cộc nam thần ơi anh ở đâu???
Đình Đình: Uhuhuhuhu, nam thần ơi sao anh lại đi yêu cái con lợn đó uhuhuhu
Đình Đình: Hai người yêu nhau thật hả???
Đình Đình: [ tan nát cõi lòng. jpg]
Đình Đình: [ gào khóc. jpg]
Đình Đình: ?
Đình Đình: @Cộc Cộc anh có đó không? Anh mới bảo Lợn Guinea là ai?
Đình Đình: Anh còn phí lời làm gì, tôi tìm Đường Đường của tôi, liên can gì tới con lợn nhà anh?
Đình Đình: Anh lập tức, lập tức trả lại Đường Đường cho tôi!!
Đường Đường: Không phải, thím nghe tôi giải thích!!!
Đình Đình: Anh giải thích đi, giải thích rõ cho tôi.
Đường Đường đã bị quản lý cấm nói.
Đình Đình: Thôi, tôi không muốn nghe.
Đình Đình: Đừng gọi tôi nữa.
Đình Đình: Đình Đình chết rồi.
Đình Đình: Ngay lúc nãy.
Đình Đinh: Bị cái lời nói dối siêu to khổng lồ
Đình Đình: Giết chết.
[88]
“Anh phải làm gì giờ?” Đường Nghiễn Chi tắt mic, quơ quơ chiếc di động trong tay, ngửa đầu hỏi người phía sau.
“Đừng hỏi em.” Hứa Trì không nhịn được cười, “Tính Đình Đình thế nào anh biết mà, điên lên rồi thì đến bản thân cũng mắng, em không giúp anh được đâu, em muốn nấu mì.”
“Đợi chút! Đưa điện thoại em cho anh mượn…” Đường Nghiễn Chi ai thán, “Anh bị cô ấy cấm nói rồi.”
Đường Nghiễn Chi nhận lấy chiếc điện thoại Hứa Trì đưa, cúi đầu ngẫm xem nên dỗ vị kia như thế nào.
Hứa Trì: QAQ
Đình Đình: Uhuhuhuhu, nam thần ơi em buồn quá, sao chỉ có mấy tiếng thôi mà em mất cả chị em lẫn cả người em yêu thương nhất vậy?
Đình Đình: Nam thần ơi anh nói đi, anh cũng bị tên đó lừa đúng không!!!
Đình Đình: Không thì em chết bất đắc kỳ tử ngay chỗ này luôn.
Hứa Trì: Cậu ấy cũng vừa biết thôi.
Đình Đình: ?
Đình Đình: Nam thần nhà tôi đâu?
Đình Đình: Anh trả lại Đường Đường cho tôi!!!
Hứa Trì: Cậu ấy đi nấu cơm.
Hứa Trì: Thím nghe tôi giải thích.
Hứa Trì: Trong group này, tôi mãi mãi là Đường Đường, không phải là người khác.
Đình Đình: Không phải thế nữa rồi uhuhuhu không phải nữa rồi, một khi đã vạch trần lời nói dối thì dù anh có nói thế nào nó vẫn là nói dối!!!
Hứa Trì: [ xin lỗi. jpg]
Hứa Trì: [ tôi sai rồi. jpg]
Hứa Trì: [ tha thứ tôi. jpg]
Đình Đình: Tôi chỉ có một yêu cầu.
Đình Đình: Anh trả lại Đường Đường cho tôi.
Hứa Trì: Tôi là Đường Đường mà.
Đình Đình: Không, không phải, anh là Lợn Guinea.
Đình Đình: Bất cứ cái gì tồn tại đều có thể hiểu được, anh có biết không? Vậy nên anh phải trả lại Đường Đường cho tôi.
Hứa Trì: ?
Hứa Trì: Vốn cái câu “Bất cứ cái gì tồn tại đều có thể hiểu được” đã có nhiều tranh luận.
Hứa Trì: Hơn nữa, Hegel là của chủ nghĩa duy tâm khách quan.
Hứa Trì: Giữa thế giới của chủ nghĩa duy vật mà lại dùng quan điểm của duy tâm để lập luận một sự kiện của chủ nghĩa duy vật thì không đúng.
Đình Đình: ?
Đình Đình: Anh còn lý sự với tôi à?
Hứa Trì: Tôi không lý sự với thím! Tôi đang nói lý! Đang sửa lại lối suy nghĩ sai lầm của thím!!!
Đình Đình: Anh yêu vào rồi nên đầu óc cũng nát luôn hả?
Đình Đình: Anh nói lý với tôi?
Đình Đình: Tôi đã nói lý bao giờ chưa?
Đình Đình: Dù não anh có tàn tật thì tôi cũng không đau lòng đâu.
Đình Đình: [ nhe răng. jpg]
Đình Đình: Tôi đơn phương tuyên bố sẽ cạch mặt anh trong 3 tiếng!!!
Đình Đình: Anh cút đi!!
Hứa Trì: [tôi cút ngay đây.jpg]
Đình Đình: Uhuhuhu
[89]
Đường Nghiễn Chi thở phào nhẹ nhõm, anh ngẩng đầu thì thấy các fan của mình đang tám chuyện trên khung bình luận.
Ủa ủa ủa? Tôi điếc hả?
Heo Heo đâu?
Chắc có chuyện gì chăng?
Hay anh ấy cố tình im lặng để chúng ta có thời gian bình tĩnh lại?
Đừng nói nữa, tôi với bạn cùng phòng đều là fan của Heo Heo, tin tức trong đoạn livestream ban nãy làm cô ấy xuống sân thể dục chạy cho bình tĩnh lại rồi.
Có phải Heo Heo và xẻo cưa cưa đã yêu nhau từ lâu rồi không?
“Tôi quay lại rồi.” Đường Nghiễn Chi mở mic, “Vừa có vài chuyện, hả? Mọi người sao thế? Tôi mới rời đi một chốc mà đã bàn đến chuyện đăng ký kết hôn rồi à?”
“Xẻo cưa cưa đâu ấy hả?
Cậu ấy đi nấu cơm cho anh rồi.”
“Hâm mộ?
Chẳng có gì mà hâm mộ cả, mấy người hâm mộ cũng không có đâu.”
“Bọn tôi yêu nhau từ bao giờ?
Hôm qua.”
“Hôm qua mới yêu nhau mà hôm nay đã ở chung?
Hầy…tư tưởng của bạn khán giả này thế là không được, cậu ấy qua nhà nấu cơm cho tôi thôi.”
“Muốn biết tôi quen xẻo cưa cưa như thế nào?
Tôi nói rồi, tôi là fan của cậu ấy mà, đương nhiên là đọc truyện rồi mới biết đến cậu ấy.”
“Bút danh của xẻo cưa cưa là gì?
Câu này rất hay, thực ra tôi cũng muốn PR cho cậu ấy lắm, nhưng sợ lại có người bảo ké fame, cậu ấy cũng không thích vậy nên tôi tôn trọng. Mọi người đừng đoán mò, cậu ấy không nổi đâu.”
“Muốn biết lần đầu tiên gặp nhau như thế nào hả?
Ờ…kể về lần đầu tiên gặp nhau, ban đầu chỉ biết là cùng trường thôi, xong tình cờ gặp trong một buổi tụ tập, thoạt tiên không dám chắc, sau mới khẳng định.”
“Phải trả lời chi tiết câu hỏi trên ấy hả?
Được rồi, là một đám chơi trò chơi với nhau, xong cậu ấy rút trúng việc phải lên sân khấu, rồi phải hát, nhưng cậu ấy bảo cậu ấy không biết hát nên tôi đành hỏi mấy câu chữa ngượng.”
“Sao tôi lại là người đặt câu hỏi ấy hả?
Vì tôi cũng khá có tiếng ở trường đó, mọi người bảo tôi rút thăm.”
“Vậy nên anh rút trúng xẻo cưa cưa nha?
Đúng rồi, tôi rút trúng cậu ấy.”
“Hỏi cái gì hở?
Câu đầu tiên là cậu thích game gì nhất? Cậu ấy bảo Don’t Starve, lúc ấy tôi thịch một cái, mấy em có hiểu cái cảm giác đó không? Bởi game mà thần tượng tôi thích chơi nhất là Don’t Starve, sau đó tôi mới quan sát kỹ cậu ấy, nghĩ bụng ôi chao, xẻo cưa cưa này cũng xinh trai thật, nhưng có vẻ lạnh lùng khó tiếp cận nha.”
“Mấy người đừng có cười, lúc đó tôi nghĩ vậy thật đấy, xong không kìm lòng được mà xoa đầu cậu ấy một chút, bảo đợi tụ tập xong thì đợi tôi.”
“Chẳng phải lúc đó anh chưa dám chắc à? Chưa dám chắc mà đã tùy tiện xoa đầu người ta?
Chẳng phải có thứ gọi là trực giác sao? Trực giác nói cho tôi biết chính là cậu ấy.”
“Nếu nhận nhầm thì sao?
Nhận nhầm thì xin lỗi chứ sao, hơn nữa tôi chỉ xoa đầu chứ có ôm hôn gì đâu, nhưng tôi nghĩ là mình không sai được, vì lần gần nhất cái trực giác ấy xuất hiện thì nó bảo rằng bộ tiểu thuyết đầu tay của tôi sẽ nổi lắm.”
“Mặt dày? Hahahahaha, mọi người bảo thế thì là thế đi.”
“Sau buổi tụ tập nói gì với xẻo cưa cưa hả?
Thì xin add wechat, nhìn tên wechat là tên bút danh của cậu ấy thì tôi đã khẳng định được.”
“Cảm thấy như Heo Heo đang bịa chuyện, sao em nghe thấy chả thật chút nào?
Cho đến giờ tôi vẫn cảm thấy không chân thực chút nào, bởi vì xác xuất để quen trên mạng mà tình cờ gặp ngoài đời đúng là quá nhỏ.”
“Nói vụ trường học đi, trên weibo ở phần giới thiệu có đề thành phố A, tôi mới thuận miệng hỏi thần tượng ơi anh ở đại học A à? Cậu ấy nói ừ! Cậu ấy ở đại học A! Mấy người có hiểu được cảm giác tôi lúc đó không??? Giống như mình và idol của mình ở chung trường, hít thở chung một bầu không khí, món ăn mà mình gọi dưới căng tin khéo mười phút trước idol mình cũng vừa gọi xong.”
“Không hiểu được vì chưa gặp chuyện ấy bao giờ?
Được rồi, nói tóm lại là tôi vô cùng may mắn…” Nói đến đây, Đường Nghiễn Chi cười khẽ, “Thực ra trước khi gặp cậu ấy, tôi cũng không tin vào duyên phận hay Thượng Đế, tôi là người vô thần, nhưng gặp cậu ấy rồi….không, phải nói là việc gặp được cậu ấy chỉ có thể lấy duyên phận hoặc Thượng Đế ra giải thích.”
“Muốn biết Heo Heo có phải gay không? Vụ xẻo cưa cưa bảo anh vờ làm trai thẳng để lừa cậu ấy là sao?
Có phải gay không thì tôi không biết, người đầu tiên tôi thích là cậu ấy, còn vụ giả vờ làm trai thẳng để lừa cậu ấy cũng dễ giải thích mà, một người không quen biết tự nhiên lại đối xử tốt với mình thì ai cũng thấy kỳ quái đúng không? Vậy nên để cậu ấy không nghi ngờ, và để được tiếp tục đối xử tốt với cậu ấy, tôi đành bảo mình là trai thẳng, chỉ đơn thuần là muốn làm bạn với cậu ấy thôi.”
“Sau đó thì sao?
Sau đó anh thành trai thẳng thật….Nhưng cậu ấy bảo là cậu ấy không thẳng!!!” Đường Nghiễn Chi cười khổ, “Anh tự lấy đá đập chân mình.”
“Vụ giả làm bạn fan Đường Đường?
Ờ…Tôi đâu có giả, ban đầu tôi làm quen với cậu ấy dưới thân phận fan mà, cậu ấy không nổi tiếng nên chỉ cần theo dõi lâu là quen nhau. Tôi với một bạn nữ khác, cùng với cậu ấy có một group chat, tám chuyện với nhau…Đúng rồi, cả hai bọn họ đều tưởng anh là nữ, nên cô bạn kia vừa biết tôi là Lợn Guinea thì giận lắm.”
“Thực ra tôi cũng không định lừa họ… Cậu ấy là tác giả, có một số câu nói bằng thân phận độc giả sẽ hiệu quả hơn, tôi thấy rằng mình có phải là Lợn Guinea không cũng không quan trọng, trước mặt họ, từ đầu đến cuối tôi chỉ là một fan mà thôi…được rồi, tôi xin lỗi, tôi có tội vì tôi lừa họ thật.”
“Xẻo cưa cưa có đẹp trai không?
Câu này chán quá tôi không muốn trả lời. Chẳng khác gì hỏi “Idol của bạn có đẹp trai không?” vậy.”
“Ai tỏ tình trước?
Aiz, câu này đúng là chọc vào nỗi đau của tôi. Chắc chắn là mấy người đoán người tỏ tình là tôi đúng không? Không phải đâu, cậu ấy nói trước.”
“Sao không phải là tôi?
Vì bình thường ấy, xẻo cưa cưa của mấy người là một người có diễn biến tình cảm rất chậm, nên tôi nghĩ là phải cho cậu ấy thêm chút thời gian, không ngờ gặp tôi rồi cậu ấy chẳng chậm chút nào, cứ thế nói một tràng những gì muốn thổ lộ.”
“Nói gì ấy hả?
Không tiết lộ được, chỉ mình tôi được nghe thôi, không kể cho mấy người đâu.”
“Vậy nên xẻo cưa cưa là một người vừa xinh trai vừa viết văn hay lại còn tốt tính. Heo Heo đã cho chúng ta thấy câu chuyện về một bạn fan lên chức thành công?
Đúng rồi, tổng kết chuẩn đó.”
“Câu chuyện BE của Heo Heo có viết tiếp không?
Không viết. Cũng do một chuyện bất ngờ nên mới viết bộ đó, giờ tôi đang vui lắm, mà tôi cũng thấy mình không có tài viết truyện bi.”
“Sao anh lại thích anh ấy?”
Đường Nghiễn Chi thấy dấu hiệu của quản lý nằm trước câu hỏi liền biết câu này của Đình Đình. Anh chậm rãi vuốt ve con chuột, rồi nói.
“Vì sao lại thích cậu ấy hở? Câu này hơi hiểm. Tôi cảm thấy “thích” là một việc rất mơ hồ, một động tác, một chi tiết cũng đủ để cấu thành lý do thích một người, nhưng chuyện ấy cũng khiến cái “thích” trở nên rẻ mạt. Nếu bạn muốn hỏi cụ thể rằng tôi thích điều gì ở cậu ấy thì tôi không trả lời được, bởi cậu ấy tốt quá rồi, tôi thích mọi điều ở cậu ấy.”
“Trong cuộc sống, tôi là người rất lý trí, nhưng tôi không thể chia tình cảm rạch ròi thành dăm bảy loại. Dù tôi có tự nói với mình rằng người này không tốt, chỉ nên dành cho người ta một phần, người kia tốt lắm, phải dốc hết tình cảm cho người ta; nhưng vào thực tế rồi, có lẽ tôi vẫn dành cho người không tốt ba phần tình cảm, còn người rất tốt cũng chỉ bảy phần. Mà tình cảm tôi dành cho cậu ấy thì chắc là trút bao nhiêu cũng thấy không đủ.”
Nói đến đây, Đường Nghiễn Chi đùa một câu, “Thượng Đế dốc mọi thủ đoạn để tôi và cậu ấy gặp nhau, nếu tôi mà không thích người ta thì chắc nửa đời còn lại Thượng Đế bắt tôi cô độc đến già mất.”
Trong mắt người tình xuất Tây Thi.
Nói trắng ra thì đánh rắm cũng thấy thơm.
Câu nói cuối cùng của Heo Heo có ẩn ý rằng, cả cuộc đời này, dù chủ động hay bị động thì chỉ yêu cậu ấy, không thể yêu ai khác.
Bấy giờ, có tiếng gõ cửa vang lên, Đường Nghiễn Chi nhìn những câu hỏi trên màn hình, nói, “Xẻo cưa cưa của mọi người gọi tôi đi ăn cơm, tôi không nói chuyện tiếp được nữa. Mấy câu này cứ giữ lại, rồi tôi sẽ từ từ trả lời sau.”
Anh có thể đăng chuyện đời thường của hai người lên weibo không?
“Có chứ, từ hôm nay, ngày nào tôi cũng sẽ đăng, mọi người thích thì tốt, không thích cũng không sao, dù thế nào thì tôi cũng post.”
“Được rồi, tôi off trước, gặp lại sau.”
[90]
“Anh nói gì với khán giả thế?”
Trên bàn đặt hai bát phở cà chua trứng, Đường Nghiễn Chi đáp, “Không có gì, tám chuyện chút thôi.”
Cả hai ngồi đối diện, Hứa Trì xin lỗi trước, “Chắc hơi mặn đấy.”
Cà chua và khoai tây đều thái hạt lựu, Đường Nghiễn Chi nhớ tới lúc họ đi ở đường chợ trời, Hứa Trì từng kể với mình cách nấu mì của cậu. Anh cúi xuống nếm thử một miếng, nói, “Không mặn, ăn rất ngon.”
Người đối diện nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Hứa Trì cũng cầm đũa lên, “Ăn ngon là được rồi.”
“Ăn xong em về à?”
“Đương nhiên chứ, tối nay còn gõ chữ nữa.”
“Được rồi…” giọng Đường Nghiễn Chi có vẻ bất mãn, “Anh quan trọng hơn hay gõ chữ quan trọng hơn?”
Hứa Trì cười phì một tiếng, “Đừng nũng mà, tuần sau em kết truyện rồi.”
“Kết truyện?” Đường Nghiễn Chi ngạc nhiên, “Nhanh thế à?”
“Em có trữ hàng mà, hơn nữa truyện này cũng kéo hơi dài rồi, em sợ kéo tiếp mình mất cảm giác.”
“Thế ăn xong anh đưa em về, không được chối.”
“Ừ.”
[91]
Một tuần sau, “Vuột mất em” chính thức kết thúc, do đã xin lên bảng xếp hạng, nên sau khi kết thúc, truyện may mắn được ở trên bảng xếp hạng một tuần, được hơn 1000 lượt bookmark, số người follow weibo Hứa Trì cũng lên tới ba con số.
“Post này đăng được không?”
Hứa Trì và Đường Nghiễn Chi ngồi ở tiệm cà phê cạnh con đường càng lúc càng có không khí Tết, Hứa Trì soạn status xong rồi đưa di động cho người đối diện xem.
“Thật mừng vì lại một tác phẩm nữa của mình kết thúc, ” Đường Nghiễn Chi đọc khẽ bài đăng trên điện thoại, “cũng rất hân hạnh khi được biết thêm nhiều người bạn mới. Thực ra quá trình viết “Vuột mất em” không được êm đềm lắm, cũng có vài chuyện xảy ra, nhưng có lẽ do tâm tính thay đổi nên giờ thì lại bỗng thấy những chuyện đó không đáng gì. Tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tôi không phải là người giỏi biểu lộ tình cảm, nên chỉ đành nói một tiếng cảm ơn bình thường nhất.”
“Đây là năm thứ ba trong nghiệp tác giả của tôi, trong ba năm này, chuyện khiến tôi hãnh diện nhất, chắc cũng giống như những tác giả khác….”
“Ôi anh đừng đọc!!!” Hứa Trì với lên định giật lấy điện thoại từ tay Đường Nghiễn Chi, anh né đi rồi cười bảo, “Sao? Dám viết mà không dám cho người khác đọc hở?”
“Chỉ là em thấy…hơi buồn nôn.”
Đường Nghiễn Chi ngẩng đầu nhìn Hứa Trì một cái, thấy cậu nở nụ cười để lộ ra hai lúm đồng điếu bèn đọc tiếp, “Ấy là độc giả của mình đều do tôi từng chữ, từng chữ viết ra.”
“Được đó, cứ đăng đi.” Đường Nghiễn Chi trả lại di động cho Hứa Trì, hỏi giễu, “Thế có viết bộ sau không?”
Hứa Trì nhấn nút đăng, nhướn mắt đáp, “Đương nhiên là có, nhưng phải đợi sang năm, em muốn viết từ từ, đợi có trữ hàng rồi mới post, cứ dừng giữa chừng hoài cũng không ổn, anh sẽ tiếp tục ủng hộ em chứ?”
“Đương nhiên, dù là Đường Nghiễn Chi hay Đường Đường, anh vẫn luôn ủng hộ em.”
Ngáo:
Cuối cùng cũng xong rồi!!! Xong được cái bộ ngắn ngắn mà tôi tưởng chắc sẽ xong từ sớm lắm này!!! Mà thực chất vẫn chảy mửa như ai =)))) Chính tả và trình bày cái gì để sang quá trình beta tính sau.