Khi Tam Giác Vàng Nhà Gryffindor Trọng Sinh

Chương 16: C16: P14



" Giaù sang , phú quý , được hàng ngàn người tôn sùng . Danh tiếng lẫy lừng bởi cái tên chúa tể hắc ám đời thứ II . Chẳng quả chỉ là cách để lấp đầy sự cô đơn và trống trải trong lòng hắn . "

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau , Cả ba như thường lệ đi ra sảnh đường ăn sáng . Nhưng khác với mọi ngày rất nhiều . Bây giờ mọi người không còn giương đôi mắt ghét bỏ hương tới tụi cậu nữa mà là sự hối lối , muốn làm lành từ những con người kia . Chẳng quan tâm những điều trước mặt , cả ba vẫn thản nhiên ngồi xuống . Khi Harry cầm nĩa và dao lên thì các học sinh của Slytherin cũng theo đó bắt đầu bữa sáng . Luna chạy đến chỗ cậu như thường lệ , dính chặt lấy cậu .

" Anh Harry "

" Em ổn rồi chứ , hôm quá còn sợ thế mà " - Hermione lo lắng nhìn gương mặt hơi xanh của cô bé - " Hay hôm nay em nghỉ đi để khỏe hẳn "

" Không cần đâu ạ em khỏe rồi mà , còn đống bài tập nữa " 

" Được , vậy thì ăn sáng đi . Cha em nhờ anh chăm sóc em đấy . Anh không muốn nhìn gương mặt nhăn nhó của ông ấy đâu "

Harry dứt lời thì Ron và Luna liền bật cười . Cậu bạn tóc đỏ đưa cho Harry đĩa thức ăn . Qủa thực mà nói Harry của cậu so với những nam sinh khác có phần nhỏ hơn nhiều , thân thể hơi gầy . Con người với trái tim của một người mẹ ( thực chất là lây từ Mione ) không khỏi đau lòng . Nhưng miệng vẫn khôn ngừng nhắc nhở . Nhưng mấy con dân hủ cũng đừng tưởng bở cậu là đang nuôi để sau này còn kể công với chồng cậu ta nữa :>


" Tiết đầu là tiết Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám đó , với lại tớ đã xin thầy Hiệu trưởng rồi . Ông ấy đồng ý cho chúng ta ra trường một lúc để thừa kế chức gia chủ và bắt đầu công việc . Các cậu sắp xếp làm sao để vừa học vừa làm đi " 

" Còn cậu thì sao Ron " - Harry nhướn mày nhìn cậu bạn không chút lo lắng

" Những cửa hàng độc dược , vũ khí đã được bày bán rồi . Rất thuận lợi " 

Harry lúc này mới buông dao nĩa xuống , mọi người cũng theo đó dừng ăn mà đứng lên chia ra về lớp . Có nhiều người muốn đến gần ba người nhưng lại không dám . Vì khi Luna đã đi xa họ lại trở thành kẻ lạnh lùng . , vô cảm . Draco cũng chỉ dám nhìn lén cậu chứ không dám dây dưa , đến gần . Harry ngồi một mình một bàn , không muốn ai ngồi cạnh . Những tia nắng nhẹ chiếu vô lướt nhẹ qua tóc cậu . Đôi mắt lục bảo không đeo kính ( do uống dược chữa cận thị ) càng lúc càng sáng lên . Những người thấy cảnh này liền một phen đơ người , không nhúc nhích .

Họ không sao dứt ra được cái vẻ đẹp thiên thần nhưng cũng rất ác ma này . Đôi mắt màu Avada nhìn lướt qua bục giảng khiến người ta chỉ cầu cậu nhìn họ một lần . Như những kẻ thường dân lần đầu thấy thần linh mà khát vọng . 

" Tất cả mau về chỗ ngồi hết " 

Giáo sư Tom bước vào , vì một vài sự cố mà năm nay thầy sẽ sợ thành giáo sư chính dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám . Như thế cũng được vốn dĩ nó không khiến Mione , Ron và Harry bận tâm lắm . Ron nãy giờ rất khó chịu khi có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cậu . Ron biết Blaise đang nhìn mình . Tên ngốc ấy có đuổi thế nào cũng không chịu đi . Thật giống gã ở kiếp trước . Mải ngẫn ngơ một hồi giờ học đã kết thúc rồi . 

" Trò Harry , tối nay sau giờ ăn phiền trò đến phòng tôi , có chuyện quan trọng " 

" Chuyện này ... " - Harry lưỡng lự , phân vân nhưng cũng không dám từ chối - " vâng "

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Harry đang cảm thấy lời đồng ý đó thật ngu ngốc . Vì cái gì mà thời gian quý báu nhất ngày của cậu lại biến thành lúc để đi gặp mặt cái tên Voldemort đấy chứ . Còn chuyện của ngài Grindelwald nữa . Cậu là đang nghĩ rằng có khi nào ông ta đến thăm thầy Dumbldore không nhỉ . Có thể lắm , nhưng mà không nhiều chuyện nữa giờ cậu đang cố lết cái thân mệt mỏi đến phòng của giáo sư Tom .

" Vào đi "

Cửa phòng bật mở , Harry bước vào với tâm trạng không thoải mái lắm . Tom đang ngồi trên ghế sofa với trang phục khôn chính tề cho lắm . Hắn mới uống rượu , con ngươi màu đỏ chỉ chăm chú nhìn cậu . Trong mắt chỉ có sự cưng chiều hơi ánh lên tia chiếm hữu .


" Không biết giáo sư kêu em đến đây có việc gì ? "

" Cũng chẳng có việc gì cả , chỉ là tôi nhớ em "

" Nếu như không có việc gì thì em xin phép về phòng "

Harry lúc này chính là tức điên lên . Cậu quay người đi lạnh giọng không mảy may quan tâm kẻ trong phòng . Nhưng vừa đi được vài bước liền bị một lực đạo kéo lại . Lưng cậu đập vào lồng ngực của hắn . Đầu của Tom rúc vào cô cậu , ôm chặt lấy cậu không buông .

" Giaó sư phiền ngày bỏ tôi ra ngay lập tức " - Harry ra sức vùng vẫy , chống cự

" Con nhóc Revenclaw ấy đối với em là gì "

" Là gì cần ngài quan tâm sao giáo sư "

" Harry tôi không đùa với em " - Hắn mạnh bạo quay người em lại , đôi mắt đỏ sẫm dường như muốn điên lên - " Em biết tôi yêu em rất nhiều . Nhưng hết lần này đến lần khác đều khiến tôi ghen lên . Nhưng em biết dù em có làm gì đi nữa tôi cũng sẽ không hận em "

" Thì sao chứ , lỗi là do tôi sao . Chẳng phải ngày hôm đó anh vì danh vọng , quyền lực mà một tay phá nát thứ tình cảm này sao . Tôi ghét anh , hận anh đến chết . Chính anh đã cắt đứt dây tơ duyên của chúng ta chứ không phải tôi . Làm ơn đừng làm dáng vẻ của người bị hại . Tên khốn ! "


Tom sững sờ nhìn vào đôi ngọc lục bảo ngấn nước . Phải là do hắn , là do hắn nên sự tình mới đến nước này . Nhưng cậu không biết rằng Slytherin là những kẻ có tính chiếm hữu rất cao . Hắn không có được cậu thì đừng hòng ai có được . Tom bế cậu lên , ném mạnh cậu xuống giường , nhanh chóng đè lên người cậu . Harry hoảng hốt rút đũa phép mình ra thì bị Tom chặn  lại , lấy đũa phép của cả hai ném ra xa . 

Hắn điên cuồng hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hằng ngày đều khao khát muốn được . Em khóc rồi , đôi tay đập vào ngực hắn . Tom nắm lấy hai tay em lại trói chặt trên đều . Harry sợ hãi nhìn vào mắt hắn . Đôi mắt chiếm hữu nhuốm đầy dục vọng .

" Không ... Voldemort ...tránh ra .. không thể "

" Yên tâm anh sẽ không làm quá phận "

Hắn cứ thế đặt những nụ hôn sâu lên cậu . Tiếng chóp chép ái muội vang khắp phòng khiến người khác không khỏi đỏ mặt . Harry đang ở đây , ngay cạnh hắn . Em chính là lý do hắn chịu mọi đau đớn để có thể đến thế giới này gặp em . Vốn dĩ hắn và cậu không thể tách rời . Đêm nay là đêm hắn vui nhất từ khi xa cậu đến giờ  . 

Cậu và hắn giống nhau đó là điều không thể chối cãi ! Đó cũng chính là lý do cả hai đến được với nhau bằng sự cảm thông . 





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.