Khi Tam Giác Vàng Nhà Gryffindor Trọng Sinh

Chương 30: C30: P27



P27.1

" Mỗi ngày tôi tặng em một bông hồng đỏ , để nó thay tôi nói với em rằng mỗi một ngày tôi yêu em nhiều hơn một chút "

---------------------------------------------------------------------------------

  " Mione hãy sống tốt nhé " - Pansy cười gượng , nắm chặt lấy tay cô . Khuôn mặt nó từ lúc nào đã nước mắt đầm đìa . Hermione run rầy , ôm chặt lấy nó gào thét . Lắc đầu trong run rẩy , đũa phép liên tục sáng lên như đáng cố níu lấy chút sự sống cuối cùng của người trong lòng .

" Không ... không tôi không thể sống nếu không có chị . Làm ơn Pansy ... không " 

" Hermione ...... Granger ....tôi ...yêu ...em " 

Đôi tay buông lỏng , không còn nắm chặt nhứ lúc nãy  nữa . Câu nói vừa dứt , nó liền im bặt . Đôi mi cong vút đóng chặt lại không thèm để ý đến người đang  điên cuồng ôm lấy mình như thế nào . Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống , kết thúc cuộc đời của nó . Hermione ngồi đó , ôm chặt lấy người mình yêu . Dường như ngoài Pansy ra chẳng ai đáng để cô đặt vào mắt cả . Tiếng chuông vang lên từng nhịp báo hiệu một người đã hy sinh mãi mãi.

Pansy Pankinson đã chết 

Đã chết ......

.........  chết rồi !

" KHÔNG " Mione bật dậy sửng sốt . Đôi mắt nâu sẫm trở nên đờ đẫn . Trên trán đã ướt đẫm mồ hôi từ khi nào . Có thể thấy giấc mơ này đối với cô có sự ảnh hưởng rất lớn . Bên ngoài trời mưa tầm tã không dứt từ đêm qua . 

Mái tóc nâu dài buông  xoã cùng với chiếc váy ngủ trắng làm tăng thêm vẻ đẹp thiên thần của cô . Hermione buông tiếng thở dài uể oải , nhanh chóng rời giường . Căn phòng chỉ có mình cô nên không ai bị làm phiền bỡi tiếng hét ban nãy . Mione đang cảm thấy may mắn vì điều đó . Mặc lên mình trang phục màu xanh lá cùng với huy hiệu con rắn đầy quyền lực . Mái tóc được cột cao cùng những món đồ trang sức đắt tiền . Cô mang đôi guốc đen rồi cầm sách rời khỏi phòng . 


Ngoài phòng sinh hoạt của Slytherin , mọi người đã có mặt đầy đủ từ bao giờ . Trừ Harry và Ron ra không ai nhận ra cô đang trong tình trạng bơ phờ . Đối với hai người chuyện này cũng không lấy làm lạ . Sau chiến tranh , họ phải trải qua những ảnh hưởng tâm lý rất nặng . Những ác mộng cứ liên tục suốt hiện khi họ chợp mắt . Đều là những hình ảnh người thân yêu của mình bị chết . Nên không chỉ riêng mình Ron tại thời điểm đó bị trầm cảm . Nó chỉ tuỳ mức độ mà thôi .

" Chúng ta đi thôi " - Harry dẫn mọi người đến đại sảnh dùng bữa sáng . Slytherin luôn quy củ một cách hoàn hảo . Các đám rắn sẽ không chấp nhận nổi bất kì sai sót nào . Và khi vào nhà Slytherin , chúng có quyền ngẩng cao đầu lên mà kiêu ngạo . Đó là những gì chúng được học . 

Cả sảnh đường vẫn chưa tập trung đầy đủ , các rắn con đi sau anh chị khoá trên không ngừng ái mộ nhà mình . Vẫn như thông thường , Tam giác vàng và nhóm của Draco sẽ ngồi đầu bàn . Harry chờ mọi người ổn định vị trí liền lên bàn giáo viên thảo luận  vấn đề về trận đấu bầu thủ tịch và hyunh trưởng . 

Daniel ngồi ở dãy bàn Revenclaw nhìn sang trong im lặng . Hắn vô thực chạm vào những vết sẹo trên cánh tay mình mà thích thú . Trong lòng trào dâng cảm giác cuồng bạo . Cục cưng của hắn ..... đang ở rất gần . Cuối cùng cũng có thế nhìn thấy em ấy ngoài đời thực . 

Sống lưng cậu bỗng lạnh đi , đằng sau như có một con thú đang nhìn chằm chằm cậu khiến Harry không khỏi khó chịu . Severus nhận ra điều bất thường liền chừng mắt với Hiddelston . Khi thấy hắn ta thu lại ánh mắt mới thả lỏng . 

" Tối nay ta bận nên không thể chủ trì trận đấu được . Tom sẽ là người chủ trì thay ta . Trò cứ như thế mà làm " Harry gật đầu , về chỗ . Đôi đồng tử đen sâu hút trở nên nghiêm nghị và đầy suy tư . Severus nhận ra ánh mắt của Hiddelston . Nhưng lại không đồng cảm mà rất chán ghét kẻ này . Ngoài giáo sư Snape ra thì còn có một con ngươi màu đỏ cũng đang chăm chú quan sát Harry . Bảo bối của hắn không thích tên Hiddelston đó đương nhiên là hắn biết . Bất quá em lại không cho hắn trừ khử kẻ chướng mắt đó . Vợ nhỏ thật là làm tổn thương lòng tốt của hắn quá mà .

7:30 Phòng Lịch Sử Pháp Thuật

Các học sinh năm 5 đã có mặt đầy đủ trong phòng chỉ chờ vị giáo sư già của họ . Hôm nay Slytherin học cùng với Revenclaw , điều quái lạ ở đây là lúc Harry ngồi xuống bàn thì Daniel đã chạy tới ngỏ ý muốn ngồi chung . Mà Albert thấy cảnh này cũng không ý kiến gì . Dáng vẻ cậu ta như đang nhẫn nhịn trước người này . 

" Xin lỗi nhưng đây không phải chỗ cậu nên ngồi . Nhà Revenclaw ngồi ở bên kia kìa  " - Mặc kệ lời từ chối của Harry , hắn vẫn lắc đầu phản bác - " Hogwarts không cấm học sinh các nhà ngồi với nhau mà . Tớ chỉ muốn ngồi với cậu thôi , không được sao "

Harry lúc này lưỡng lự , nếu như không đồng ý thành ra lại mang tiếng là khinh thường bạn học . Ron ở bàn trên muốn phát hảo . Tính đứng lên mắng Daniel thì bị Blaise giữ chặt lại không cho . Draco vì một vài chuyện nnê vào lớp muốn . Thấy dáng vẻ khó khăn từ chối của Harry , Draco tức giận đi tới .

" Cậu Hiddelston đây là chỗ của tôi . Mời cậu về cho ngay khi tôi còn đối xử tử tế với cậu "


Daniel không còn cách nào khác đành phải về chỗ . Mọi thứ bắt đầu đâu vào đó , bỗng Pansy lôi ra một bông hồng đỏ dúi vào tay Mione như một thói quen  . Mione chỉ cười ngượng nhận lấy . 

" Sao mỗi ngày chị đều tặng tôi một bông hoa hồng vậy "

Cô thắc mắc hỏi nhưng nghĩ rằng nó sẽ không trả lời . Vì bản tính cao ngạo , luôn hơn người khác sẽ không muốn tiết lộ . Nhưng lại không ngờ nó liền trả lời nhanh chóng

" Mỗi ngày tôi tặng em một bông hồng đỏ , để nó thay lời tôi muốn nói với em rằng . Mỗi ngày tôi đều yêu em nhiều hơn một chút "

P27.2 

9:00 Tại Thư Viện

Trong một đám người có đồng phục màu xanh dương lại có một tông màu xanh lá riêng biệt . Vào giờ này , người ta thường thấy gia chủ Potter hay lui đến đây cùng với một vài người . Nhưng hôm nay lại đi một mình . Điều đó làm cho các đại bàng không khỏi thắc mắc . Mà đương sự đối với việc này lại không hề quan tâm chỉ chăm chú vào những cuộn giấy dê . Harry mới chợt nhận ra rằng sau cái người giám hộ hiện tại của cậu ra - Gellert  , thì giáo sư Snape là người thích giao việc cho cậu nhất . Một ngày mà bắt con người ta làm gần chục cuộn giấy da dê . Cậu not phải thần .

Trong lúc Cứu thế chủ của chúng ta đang ngồi kể khổ với Merlin thì một bóng dáng bước tới . Không phải là Draco , cũng chẳng phải là Daniel hay Albert mà là Cedric . Sau vụ Tam Pháp Thuật có không ít cô nàng suốt ngày gửi quà tẩm tình dược cho anh . Chỉ là người này quá chăm chú tới Harry mà trực tiếp vứt đi . 

" Anh có thể ngồi đây được chứ " Anh cười thân thiện cầm cuốn sách . Nhận được cái gật đầu nhẹ của cậu , Cedric vui vẻ ngồi xuống trong im lặng . Khi đạt được mục đích rồi lại chẳng biết nói gì . Khi nhìn thấy cậu mọi câu từ đều nghẹn ở cuống họng . Giống như ép anh phải lựa lời thích hợp mà nói để tránh tổn thương đến con người này . Nhất thời không biết làm gì anh chỉ có thể vừa đọc sách vừa lén nhìn cậu . 

" Em có vẻ thích độc dược nhỉ " 


Cuối cùng cũng nghĩ được chủ đề . Trong lòng ai kia không ngừng gào thét , vui sướng . Không ngờ có ngày anh phải cố tìm cách để bắt chuyện với cậu như bây giờ . Harry chỉ nhún vai bất đắc dĩ .

" Bài tập bắt buộc thôi . Tôi không giỏi viết luận văn về độc dược cho lắm "

Đột nhiên cả hai người chạm mắt với nhau . Đôi mắt nâu cùng đôi ngọc lục bảo nhìn thẳng vào nhau . Không giả dối , không tính toán cũng chẳng âm mưu . Chỉ khác ở chỗ một bên thì tràn đầy sự trân thành , một bên lại tràn đầy tiếc nuối lẫn bi thương .

Cedric luôn tự hỏi rằng khi cậu nhìn người khác ánh mắt ấy luôn tràn đầy ấm áp và vui vẻ . Nhưng khi nhìn vào anh , đôi mắt ấy lại trở nên lạnh đi . Nó mang một sự đau xót , bi thương lẫn hối tiếc . Cảm tưởng như cậu đang thông qua anh để thấy một người khác . Một người mà anh không bao giờ biết được . Điều này làm anh vô cùng khó chịu . Mất khống chế mà buộc miệng 

" Em thấy được gì ? " Em thấy được gì trong đôi mắt kẻ si tình này ? Một tình yêu đang không ngừng sâu đậm ? Hay một nỗi ghen tị đang không ngừng nảy lửa ? 

" Tôi không phải người giỏi nhìn thấy tâm tư trong mắt kẻ khác ngoại trừ những cái xấu " 

Cedric bật cười vì lời nói này . Một đứa trẻ đáng yêu . Lúc thì ngây thơ , hiền lành nhưng cũng có lúc lại lạnh lùng , tàn nhẫn . Cậu không hiểu ý anh  Nhưng anh cũng không muốn cậu hiểu .

" Harry em có tính tham gia quidditch không ? "

" Quidditch ? năm nay thì có . Em đang dự định sẽ đăng ký vào vị trí tầm thủ . Chẳng phải rất hợp sao ? " Harry nghe thấy môn thể thao yêu thích liền thay đổi nhanh chóng . Đôi mắt sáng lên đầy vui vẻ . Miệng thì thao thao bất tuyệt mà quên đi cách xứng hô của mình . Tự mình làm cho mối quan hệ này gần hơn một chút . 

10:00 Tại hành lang Hogwarst 

" Chi tiêu , sổ sách , mặt hàng ,...... trời ơi sao nhiều thế này " 

Dãy hành lang vắng chỉ có mình người con trai tóc đỏ đang không ngừng lẩm bẩm . Mấy cái kinh doanh này , Ron đều không có hứng thú . Cư nhiên em trai nhỏ kêu cậu làm nên mới phải làm thôi . Cậu cũng không ngờ nó lại đau đầu đến vậy  . 

" Tốt nhất là nên hỏi Blai thì hơn "


Trong lúc đang dự tính đi kiếm Blaise . Từ trong góc hành lang , một ánh sáng chiếu thẳng vào người cậu . Một cảm giác đau đớn trong người . Cậu khuỵ xuống , ôm người gào thét 

" AAAAAAAAAAAAAAAAAA "

Tiếng hét đau đớn vang lên khắp Hogwarts . Những bước chân vội vàng chạy tới . Trước mắt họ là khung cảnh người con trai đang tự ôm lấy mình trong quằn quại . Từng đợt ánh sáng nhẹ nhàng bao quanh như muốn làm dịu đi cơn đau này . Trông thật đáng thương . Từ đám đông , một dáng người đen chen vào.

" Ronny......ronny em làm sao vậy " Gã sợ hãi bế cậu lên chạy tới bệnh thất . Dọc đường Ron vẫn đau đớn đến bật khóc làm Blaise càng thêm hoảng . những bước chân càng thêm nhanh hơn 

" Cô Pomfrey , làm ơn cứu Ronny với

















Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.