Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 17



Tương Phàm thành công rồi.

Đầu tiên cho Tần Vị và Mạc Ngạn Thành một ảo tưởng tốt đẹp, sau đó trong chớp mắt đập tan tất cả những tốt đẹp đó, tàn nhẫn phơi bày sự thực tăm tối nhất trước mặt Tần Vị và Mạc Ngạn Thành một cách bất ngờ không kịp đề phòng.

Quý Ngôn chậm rãi đi đến bên cạnh Tần Vị, cứ thế ngồi xuống cùng Tần Vị. Tuy rằng Tần Vị đã quên mình, thế nhưng Quý Ngôn biết trong ký ức và thói quen của Tần Vị vẫn còn ẩn chứa dấu vết của mình. Dẫu sao, dù Tần Vị của bảy năm sau có thay đổi thế nào thì vẫn luôn có một vị trí dành riêng cho Quý Ngôn.

Thế nhưng, Quý Ngôn có thể chịu đựng mình chết trong âm thầm, chứ cũng không thể nào nhìn vẻ yếu ớt mờ mịt trên khuôn mặt Tần Vị lúc này. Rõ ràng đã quên mình, vậy mà trên mặt Tần Vị là nỗi hoảng loạn và đau khổ thực sự. Quý Ngôn vươn tay muốn xoa đầu Tần Vị, lại chỉ thấy bàn tay trong suốt của mình xuyên qua cơ thể Tần Vị.

Sống và chết, là giới hạn mà Quý Ngôn và Tần Vị vĩnh viễn không thể vượt qua.

Đủ rồi, đủ lắm rồi!

Anh đã chết, anh đã chia tay với Tần Vị bảy năm rồi! Tương Phàm và Quý Trạch việc gì phải vì cái chết của mình mà đi tìm Tần Vị nữa, cứ thế chôn anh đi cũng được, hoả thiêu cũng được, sau đó cứ thế hoàn toàn quên mình mà sống tiếp là được!

Huống gì, rõ ràng họ đều biết, Quý Ngôn yêu Tần Vị. Dù Quý Ngôn không nói, nhưng có tên ngốc nào mà không nhận ra chứ. Khi còn sống, Quý Ngôn thậm chí còn không có dũng khí phá hoại hạnh phúc của Tần Vị, sao có thể nỡ để cái chết của mình làm Tần Vị đau khổ.

Trước đây, trong phim ảnh thường có người nói: “Nếu như anh ấy còn sống, thấy cậu như này, anh ấy cũng sẽ đau.”

Lúc đó Quý Ngôn luôn cười nhạt, chết cũng đã chết, còn có thể có cảm giác gì. Sao có thể đau vì người sống?

Nhưng hoá ra đúng thật, ngay lúc này đây, Quý Ngôn lại cảm thấy đau vì Tần Vị.

Quý Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Tương Phàm, nét mặt ảm đạm. Tương Phàm, coi như vì Quý Ngôn, coi như giúp Quý Ngôn viết nên cái kết, cậu hãy tha cho Tần Vị, tha cho Quý Ngôn, có được không?

Nhưng tất cả đều là phí công, Quý Ngôn đã chết, không ai có thể nghe thấy lời Quý Ngôn nói.

“Nói dối…” Giọng nói sắc lạnh vang lên bên tai, Quý Ngôn cảm thấy gáy mình đột nhiên lạnh toát.

“Quý Ngôn chưa chết.” Tần Vị ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng cố chấp dán lên người Tương Phàm, khiến người khác khó lòng hô hấp.

Quý Ngôn cũng không biết nên khóc hay nên cười, dù đã quên mình, trong lòng người này vẫn cố tình phủ nhận sự thực. Nhưng Quý Ngôn thà rằng Tần Vị làm như nghe tin về cái chết của một người xa lạ, ồ một tiếng rồi gật đầu, sau đó coi như chưa xảy ra chuyện gì còn hơn.

Tương Phàm dường như cũng bị giật mình, hơi ngây người, sau đó lại bật cười: “Tao lừa mày? Mày muốn tao chứng mình như thế nào? Mày muốn biết Quý Ngôn dùng tay phải cầm dao lam tự sát? Mày muốn biết cả bồn tắm đều bị máu Quý Ngôn nhuộm đỏ? Hay là mày muốn biết trước khi chết Quý Ngôn vẫn còn vẽ mày!” Tương Phàm càng nói càng kích động, đến cuối cùng hoàn toàn biến thành gào thét. Mà Mạc Ngạn Thành chỉ có có thể dốc sức ngăn cản, không cho anh đến gần Tần Vị.

“Đừng nói ở đây, lẽ nào cậu muốn làm to chuyện này!” Mạc Ngạn Thành biết mọi chuyện đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo. Dòng người đều bắt đầu tràn về phía này, muốn biết xảy ra chuyện gì, còn có vài người đã lấy điện thoại ra chuẩn bị ghi hình, mà bảo vệ cũng bắt đầu chạy về phía Tương Phàm.

“Có gì không dám!” Tương Phàm trực tiếp gào vào mặt Mạc Ngạn Thành, muốn vùng ra nhưng lại bị Mạc Ngạn Thành giữ chặt: “Tôi đến chính là vì chuyện này! Sao, các người cảm thấy chuyện này mất mặt lắm à!”

“Tương Phàm!” Không đợi bảo vệ bắt lấy Tương Phàm, Tần Vị vốn đang ngồi dưới đất đã đứng bật dậy, sau đó gạt Mạc Ngạn Thành ra, giơ hai tay níu chặt lấy cổ áo Tương Phàm: “Chẳng phải mày là bạn cậu ấy à? Sao mày lại để Quý Ngôn chết, sao mày có thể để cậu ấy tự sát!”

Giọng điệu này cứ như được thốt ra mà chưa qua suy nghĩ, nỗi đau đớn và phẫn nộ bao trùm lên tất cả thần kinh của Tần Vị.

Quý Ngôn nhìn hình bóng nổi giận của Tần Vị, giọng nói quen thuộc của Tần Vị đâm sâu vào máu thịt anh, tước trái tim anh thành từng sợi từng sợi nhỏ, cảm giác run sợ rót vào mỗi một tế bào trên cơ thể. Quý Ngôn vốn còn có thể lừa gạt mình, chẳng qua do Tần Vị đã ở bên mình quá lâu, thế nên có một số thói quen không thay đổi được mà thôi, những điều này chỉ là ảo giác của Quý Ngôn, Tần Vị của bảy năm sau đã không yêu mình nữa.

Nhưng hiện tại không thể nào phủ nhận, Quý Ngôn không thể giải thích phản ứng phẫn nộ và đau đớn của Tần Vị là vì sao, không phải là một người xa lạ đã không tồn tại trong ký ức, không phải là một người bạn không hề liên quan, mà là Quý Ngôn, Quý Ngôn mà Tần Vị vẫn yêu ngày nào.

“Mày hỏi tao! Mày lại dám hỏi tao?” Tương Phàm như bỗng nhiên bị Tần Vị đâm vào vết thương, lại nổi giận, tranh luận với Tần Vị, mà hai người đều hung dữ như nhau, mọi người xung quanh đều không dám đến gần.

“Khi đó trước khi đi, mày mời tao đi ăn, mày đã nói gì! Mày nói hãy chăm sóc cho Quý Ngôn, hai năm sau mày về!”

“Là tao không chăm sóc tốt cho Quý Ngôn, nhưng mày thì sao! Tần Vị, mày chết ở cái xó nào!” Tương Phàm gào to, vành mắt đỏ bừng, mặt cũng đỏ lên. Thừa dịp Tần Vị phân tâm nghe mình nói, anh đè Tần Vị xuống đất đánh: “Quý Ngôn đều nghe lời mày, được, cậu ấy đợi! Cậu ấy đợi bảy năm, tròn bảy năm, cuối cùng đợi đến chết cũng không đợi được mày trở về!”

Nghe xong câu nói của Tương Phàm, Tần Vị ngừng giãy giụa, chỉ dùng ánh mắt mờ mịt trống rỗng nhìn Tương Phàm chằm chằm.

Mà Quý Ngôn đã cuống gần chết. Đừng nói nữa, đủ lắm rồi, ai đến kéo Tương Phàm đi cũng được, đừng để cậu ấy nói nữa! Quý Ngôn không muốn nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lại không thể nào không nghe, cuối cùng chỉ có thể tự ép mình xem tiếp, dù là lời Tương Phàm nói hay là vẻ mặt của Tần Vị, tất cả đều như xé tan linh hồn Quý Ngôn.

Mạc Ngạn Thành đứng bên cạnh, cúi đầu rũ mắt không nói gì.

Mà bảo vệ thấy Mạc Ngạn Thành không có chỉ thị gì, vì thế cũng không dám lại gần kéo Tương Phàm đi.

“Tần Vị, Quý Ngôn đã chết rồi…” Sau những tiếng gào lạc giọng, giọng Tương Phàm rốt cuộc yếu đi, cơ thể không ngừng run rẩy, dòng nước mắt ấm áp chảy xuống khỏi đôi mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt là nỗi đau khổ và hối hận tột cùng.

“Quý Ngôn ngây ngốc trốn trong ngôi nhà của mày và cậu ấy để chờ mày, nhưng mày lại đi kết hôn sinh con ở một thành phố xa xôi khác.” Tương Phàm như hoàn toàn kiệt sức, run rẩy vươn tay nắm lấy cổ áo Tần Vị, run giọng chất vấn Tần Vị: “Mày nói đi, Quý Ngôn có tội tình gì? Quý Ngôn có gì không tốt?”

“Tương Phàm, đủ rồi.” Mạc Ngạn Thành phát hiện ra dù lấy thân phận gì, anh ta cũng không có tư cách tham dự vào cuộc tranh chấp giữa Tương Phàm và Tần Vị. Họ trở thành tiêu điểm giữa đám đông, hoạt động cũng coi như thất bại. Mà quan trọng hơn chính là, Tần Vị đã biết chuyện về Quý Ngôn, điều Mạc Ngạn Thành vẫn luôn giấu giếm. Mà Mạc Ngạn Thành cũng không ngờ Quý Ngôn kia thực sự vẫn chờ Tần Vị, hơn nữa còn đã chết.

Tương Phàm nhìn Tần Vị đã bị mình đánh sưng mặt, lại quay đầu nhìn bao nhiêu người đứng xem xung quanh, sau đó nhếch miệng cười lạnh lùng, đưa tay lau qua loa nước mắt trên mặt: “Xem như tao giúp Quý Ngôn được nở mày nở mặt một lần.”

Tần Vị không biết đang nghĩ gì, chỉ yên lặng nhìn Tương Phàm. Nhưng khi Quý Ngôn nhìn vào mắt Tần Vị, lại thấy sâu trong đôi mắt đen kịt kia như có một tấm kính chuẩn bị vỡ tan bất cứ lúc nào, cảm xúc đau đớn đến phát cuồng chiếm trọn đôi mắt. Quý Ngôn biết, lúc này Tần Vị đang đau đớn tột độ.

“Tao đến, cuối cùng để thay Quý Ngôn nói cho mày một câu.” Tương Phàm đứng lên, lảo đảo vài bước như kiệt sức, giọng nói cũng khản đặc. Nhưng dù vậy, nước mắt anh vẫn liên tục chảy xuống từ vành mắt không ngừng nghỉ, đặc biệt là khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến chết lặng của Tần Vị, tiếng nức nở của Tương Phàm càng dồn dập hơn.

Từ khi quen nhau ở đại học, Tần Vị và Quý Ngôn đã như hình với bóng, thân mật đến kỳ lạ. Hai người ở bên nhau rất vui vẻ, cũng lên kế hoạch cho tương lai rất cẩn thận. Tương Phàm còn nhớ, mấy ngày trước khi đi, Tần Vị mời anh đến một quán ăn nhỏ, mỗi người uống một két bia, sau đó Tần Vị nói đi nói lại mấy câu như hãy chăm sóc Quý Ngôn chu đáo, nhưng mà đừng cuỗm mất Quý Ngôn, cũng đừng để Quý Ngôn bị người khác cuỗm mất… mấy trăm lần, như thể muốn khắc hẳn vào đầu Tương Phàm vậy.

Tần Vị nói hai năm sau hắn về, ba mẹ hắn cũng sẽ không phản đối hắn với Quý Ngôn nữa. Chờ hắn về, không cần biết Quý Ngôn có đồng ý hay không, hắn nhất định sẽ kéo Quý Ngôn ra nước ngoài kết hôn, sau đó trở về nghiêm túc gây dựng sự nghiệp, sống yên ổn với Quý Ngôn. Quý Ngôn muốn vẽ tranh thì vẽ tranh, muốn làm gì thì làm nấy.

Nhưng sao hai người kia, lại đi đến bước đường hôm nay.

“Tần Vị…” Tương Phàm nghẹn ngào, nhỏ giọng gọi tên Tần Vị: “Quý Ngôn không đợi mày nữa.”

“Cậu ấy không chờ được mày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.