Quý Ngôn luôn cảm thấy, giữa anh và Tần Vị chính là một món nợ hoàn toàn không tính rõ được.
Từ rất lâu trước kia, họ đã từng rất ngứa mắt nhau, bắt đầu từ cấp hai đã luôn cãi nhau. Người xung quanh đều biết anh và Tần Vị ghét nhau. Chắc kiếp trước họ là kẻ thù không đội trời chung, thế nên nghiệt duyên vòng vèo rắc rối mới kéo đến tận kiếp này.
Quý Ngôn thích mỉa mai châm chọc Tần Vị, mà Tần Vị thì luôn thẳng thừng, một khi nóng lên sẽ trực tiếp giơ nắm đấm giải quyết. Thế nhưng trong trí nhớ, mặc dù hay cãi nhỏ cãi to với Tần Vị, nhưng hình như nắm đấm của Tần Vị chưa bao giờ bay về phía mình.
Quý Ngôn không nhớ rõ quan hệ giữa anh và Tần Vị phát triển thành người yêu như thế nào. Cứ tưởng rằng sẽ phải rất kỳ quái không quen, nhưng đến khi thực sự phát triển đến bước đó, anh lại thấy đó là điều đương nhiên.
Dù sao hai người họ vẫn luôn ở bên nhau, sau này cũng sẽ tiếp tục ở bên nhau.
Trước đây Quý Ngôn cũng cho là vậy, luôn cho rằng họ sẽ làm bạn bên cạnh nhau thật lâu, sẽ còn rất nhiều rất nhiều thời gian. Có người từng nói, từ khi ra đời, con người ta đã được định trước sẽ nối kết chặt chẽ với một người nào đó. Quý Ngôn chưa từng nghi ngờ, người này chính là Tần Vị.
Chỉ tiếc, thì ra tất cả đều chỉ là ảo giác.
Bắt đầu từ giây phút quyết định xa nhau ấy, tất cả đều đứt đoạn.
Nối kết mà Quý Ngôn tự cho là ấy, cùng lắm cũng chỉ là tình nguyện từ một phía mà thôi. Tròn năm năm, không, đúng hơn là cho đến khi anh chết, Quý Ngôn đều không gặp Tần Vị thêm lần nào. Thế nên, Quý Ngôn chẳng qua chỉ một mình đi đến thế giới này, cuối cùng lại một mình rời khỏi mà thôi.
Đợi mãi đến khi Tần Vị ra khỏi nhà, Quý Ngôn mới phát hiện mình ấy thế mà đã nhìn Tần Vị lâu đến vậy.
Quý Ngôn nhìn cánh cửa khép lại, ngẫm nghĩ xem nên đi theo Tần Vị hay ở lại trong căn phòng này.
“Ba…”
Quý Ngôn còn chưa nghĩ xong thì bất chợt nghe thấy tiếng gọi ba mềm nhũn của đứa bé kia. Quý Ngôn vội vàng quay người lại nhìn, thấy đứa bé kia đang dụi mắt, vẻ mặt ngái ngủ mà ngồi giữa đống chăn lộn xộn.
“… Trộm?”
Tóc đứa bé kia rối tung, có lẽ là vì tư thế ngủ lộn xộn, mái tóc mềm mại xoắn lại thành một kiểu tóc kỳ lạ. Đứa bé mang kiểu tóc ngố tàu kia ngáp dài nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở vị trí Quý Ngôn đang đứng, sau đó nghiêng đầu lẩm bẩm hỏi.
“Trộm?” Quý Ngôn nhíu nhíu mày, vội vã nhìn quanh tìm kiếm tung tích của kẻ trộm, vốn đã hơi giật mình, nhưng khi nhìn thấy xung quanh không có một bóng người, Quý Ngôn lập tức hoảng sợ.
“Nhóc đang nói chú?” Quý Ngôn không thể tin nhìn đứa bé, sau đó chậm rãi chỉ vào mặt mình.
Đứa bé kia lặng lẽ cau mày nhìn Quý Ngôn, sau đó nghiêng đầu, vẻ mặt càng ngày càng khó hiểu, cuối cùng lắc lắc đầu, giơ hai tay lên dụi mắt, sau đó lại mở to mắt nhìn Quý Ngôn lần nữa.
“Lại nhìn nhầm à?” Đứa bé bĩu môi nói, vùng lông mày trên khuôn mặt tròn vo nhíu lại, sau đó dịch từng bước nhỏ xuống giường.
Lại… nhìn nhầm?
Quý Ngôn ngẩn người, vậy có nghĩa là đứa bé kia có thể nhìn thấy mình ư? Có lẽ chỉ là trong nháy mắt, nhưng thực sự là đã nhìn thấy.
Quý Ngôn vẫn ở trong căn nhà này, đến mười giờ thấy có một người phụ nữ đến đón đứa bé ra khỏi nhà, anh tưởng đó là mẹ đứa bé, nhưng sau khi nghe đứa bé dùng chất giọng giòn tan gọi người kia là cô, Quý Ngôn mới biết người phụ nữ này chỉ là gia sư hợp đồng Tần Vị thuê để chăm sóc cho con mình.
Vợ của Tần Vị đâu? Quý Ngôn đi dạo quanh nhà, muốn tìm ra một chút dấu vết phụ nữ, nhưng lại không tìm được, không nhìn thấy quần áo và đồ trang điểm của phụ nữ, ngay cả trong khung ảnh cũng chỉ có ảnh của đứa bé kia.
Không có người phụ nữ nào ư?
Không tìm thấy dấu vết của phụ nữ, Quý Ngôn lại đi vào phòng chơi của đứa bé kia, bên trong chất đầy đồ chơi khiến người khác phải chậc lưỡi. Nhìn căn phòng này, Quý Ngôn đã biết Tần Vị rốt cuộc yêu đứa bé này nhiều đến nhường nào. Sau đó, Quý Ngôn nhìn thấy rất nhiều giấy viết trên băng ghế bàn học, trong đó viết rất nhiều chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng vẫn có thể lờ mờ đọc được phiên âm.
Trẻ con hơn bốn tuổi đã bắt đầu học ghép vần rồi à? Quý Ngôn cũng không rõ chuyện này lắm, chỉ nhàn nhã ngồi xuống xem xét.
Sau đó, Quý Ngôn rốt cuộc đọc được đứa bé kia đại khái là đang học ghép vần, viết từng hàng từng hàng, mặc dù chữ viết vẫn non nớt xiêu vẹo, nhưng ít nhất Quý Ngôn có thể nhận ra là đang ghép vần thành phiên âm.
Giọng nói Quý Ngôn tức thì nghẹn lại trong họng, cả người chợt run rẩy, đây là tên của đứa bé.
Tần Nhất Ngôn.
Tần Nhất Ngôn.
Tần Nhất Ngôn.
Quý Ngôn lặp đi lặp lại cái tên này trong lòng, ngay cả khi nước mắt chợt trào ra khỏi hốc mắt, Quý Ngôn cũng không phát hiện.
Hồi đó, mỗi khi lên giường, Tần Vị luôn thích nói rất nhiều lời cưa cẩm buồn nôn, lần nào cũng làm cho Quý Ngôn nóng cả đầu, hai tai đỏ bừng. Ngay cả mấy câu như bảo Quý Ngôn sinh con cho hắn hắn còn nói ra được, nhưng đương nhiên là Quý Ngôn không để ý.
Sau khi thân mật, Tần Vị lại như nhớ kỹ chuyện này, cầm một tờ giấy đi góp nhặt các loại chữ, nói muốn đặt một cái tên vừa hay vừa kêu cho con hắn và Quý Ngôn. Lúc đó Quý Ngôn chỉ châm chọc Tần Vị nhảm nhí, sau đó mệt mỏi ngủ mất.
Đến khi thức dậy, Quý Ngôn trông thấy trên tủ đầu giường đặt rất nhiều giấy viết chi chít chữ, mà tờ giấy trên cùng chỉ có hai dòng.
Dòng thứ nhất chính là tên con mà Tần Vị vắt hết óc mới nghĩ ra: Tần Nhất Ngôn.
Dòng thứ hai: “Chỉ thử nhất sinh, tình trung Quý Ngôn.” (Cả cuộc đời này, yêu mình Quý Ngôn)
Quý Ngôn run rẩy, định chạm vào tờ giấy mà Tần Nhất Ngôn ghép vần, nhưng ngón tay trong suốt lại cứ thế xuyên qua bàn học.
Chuyện này rốt cuộc là vì sao? Vì sao… lại đặt tên này?
Rõ ràng đã kết hôn với người phụ nữ khác, rõ ràng đứa trẻ này là của người phụ nữ khác, rõ ràng cậu ta đã…
Quý Ngôn mở to mắt, nước mắt chảy xuống càng ngày càng nhiều, trước mắt che kín một lớp hơi nước, dòng nước mắt đáng lẽ phải ấm áp lại không hề có nhiệt độ, cái lạnh và nỗi đau thấm vào tận đáy lòng.
Tần Vị khốn nạn, trước khi chết đã không cho tôi sống yên ổn, ngay cả chết rồi cũng không để tôi yên.
Kiếp này, điều khiến Quý Ngôn đến chết vẫn ghi khắc không quên, dù đau đớn vẫn cam lòng, cuối cùng đến chết rồi còn phải nán lại trên thế gian, cũng chỉ có người này.