Quý Ngôn buồn chán đi lang thang quanh nơi này vài ngày, rốt cuộc biết nơi ở của Tần Vị cũng không phải nhà cho người thường, mà là tầng cao nhất trong khách sạn. Cũng không biết đầu óc của người kia có vấn đề gì mà lười về nhà, lại mua hẳn tầng cao nhất trong khách sạn mà ở.
Hàng ngày đều có người đến quét dọn vệ sinh, mà Tần Nhất Ngôn hầu hết cứ mười giờ sáng là được cô giáo đưa đi, sau đó chín giờ tối về. Nhưng thời gian về nhà của Tần Vị cũng không cố định, sớm nhất là về lúc tám rưỡi, muộn nhất có khi đến trước bình minh mới về.
Mỗi lần nhìn thấy Tần Nhất Ngôn đắp chăn nằm ngủ một mình trên giường lớn, Quý Ngôn đều không nhịn được mà thầm mắng Tần Vị, yêu con thương con gì đó chắc đều là ảo giác của mình, rõ ràng toàn lo làm việc chẳng quan tâm gì đến con cái cả.
Nhưng mặc dù vậy, khi trông thấy Tần Vị về nhà với khuôn mặt mỏi mệt, Quý Ngôn vẫn thấy thương. Đôi khi thấy Tần Vị ngồi trên sô pha ngủ gà ngủ gật, Quý Ngôn muốn lay hắn dậy nhắc hắn về giường hãy ngủ, cũng muốn lấy chăn đắp lên người Tần Vị, nhưng Quý Ngôn đều không làm được.
Quý Ngôn chỉ có thể đứng trước mặt Tần Vị, yên lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của người đàn ông kia.
Cứ nhìn như vậy, hình ảnh người nọ chiếm lấy đầu óc, giống như khoảng trống năm năm này dần dần được lấp đầy.
Hôm nay, Tần Vị trở về đặc biệt sớm, mới năm giờ đã về rồi, mà đi theo sau hắn còn có một người đàn ông.
“Tần Vị, trên đời này chắc chỉ có mình cậu mua tầng cao nhất trong khách sạn năm sao làm nhà ở.” Người đàn ông kia lượn quanh một vòng, sau đó dùng giọng điệu căm thù kẻ giàu mà nói vậy, cuối cùng biếng nhác nằm ườn lên sô pha.
“Thẩm Đình Thiên, lần nào cậu đến cũng phải nói câu này à?” Tần Vị nhíu mày, không muốn để ý đến người này. Sau đó hắn lấy mấy lon bia từ trong tủ lạnh ra trực tiếp ném về phía ghế sô pha.
“Này! Cậu muốn đập chết tôi à!” Thẩm Đình Thiên khó khăn lắm mới bắt được lon bia, còn bị một lon đập trúng bụng, Thẩm Đình Thiên bị lon bia lạnh lẽo đập đau mà xuýt xoa một tiếng: “Cậu không thể mua mấy chai rượu vang cao cấp một chút được à? Lần nào cũng là loại bia rẻ tiền này.”
“Là tự cậu nói muốn đến uống, thích uống thì uống không uống thì thôi.” Tần Vị không thèm để ý đến lời oán trách của Thẩm Đình Thiên một chút nào, tuỳ ý mở một lon bia rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện Thẩm Đình Thiên: “Nói đi, lần này có chuyện gì.”
Quý Ngôn nhìn Thẩm Đình Thiên một chút rồi lại nhìn Tần Vị một chút, cuối cùng lựa chọn ngồi xuống cạnh chân Tần Vị, chuẩn bị xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trước kia Quý Ngôn và Tần Vị luôn ở bên nhau, vòng tròn bạn bè cũng giống nhau, dù là ai đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tần Vị, Quý Ngôn đều biết hoặc còn quen trước Tần Vị. Tần Vị cũng thế, hiểu rõ mọi thứ về Quý Ngôn như lòng bàn tay.
Mà lúc này, Quý Ngôn thở dài nhìn người đàn ông xa lạ tên Thẩm Đình Thiên trước mặt, ngay cả Tần Vị anh còn cảm thấy xa lạ, huống gì người bên cạnh Tần Vị.
“Thật ra ấy, người yêu tôi gần đây…” Thẩm Đình Thiên thở dài, gương mặt hơi toát ra vẻ phiền muộn.
“Con mẹ nó cậu coi tôi là thùng rác hay là chị gái tri kỷ (*) hả, lần nào đến cũng kể chuyện về người đàn ông của cậu cho tôi làm gì!” Tần Vị suýt nữa tạt lon bia đầy trong tay lên người Thẩm Đình Thiên. Hắn bực dọc nhíu mày nhìn Thẩm Đình Thiên. Tần Vị không nhớ nổi vì sao mình lại kết bạn với tên phiền phức này, cứ hơi một chút là lại kể lể chuyện tình cảm đàn ông của mình.
(*) Cách gọi thân mật những người dẫn chương trình tư vấn tình cảm cho tuổi mới lớn.
“Vì cậu là bạn thân của tôi mà, đúng không?” Thẩm Đình Thiên đã quen với giọng điệu của Tần Vị, chỉ nhíu mày nhìn xung quanh, không để ý chút nào mà hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Đỗ Tử còn chưa về à?”
“Phải đến chín giờ.” Tần Vị nhìn đồng hồ đeo tay một chút, sau đó uống cạn lon bia trong tay: “Tối đa là đến tám giờ cậu phải về.”
“Cậu để tôi gặp Tiểu Đỗ Tử một chút đi, thực sự là yêu thương con cậu thế cơ mà.” Thẩm Đình Thiên hừ lạnh một tiếng, giọng nói có vẻ uất ức.
Đến lúc này Quý Ngôn mới nhận ra, Tiểu Đỗ Tử trong miệng hai người đàn ông này chính là Tần Nhất Ngôn.
Biệt danh của Tần Nhất Ngôn… là Tiểu Đỗ Tử?
“Tần Vị, cậu không nghĩ đến chuyện cưới thêm vợ à?” Thẩm Đình Thiên nhìn mặt Tần Vị một cái, sau đó lơ đãng hỏi.
“Tôi không có hứng thú với em gái cậu.” Tần Vị trả lời thẳng thừng.
“Khụ khụ.” Thẩm Đình Thiên sặc bia, bắt đầu ho sặc sụa, sau đó hơi lúng túng nhìn Tần Vị: “Chuyện này… hơ hơ, cậu biết chuyện Thẩm Điềm rồi?”
Thực ra hôm nay Thẩm Đình Thiên đúng là xảy ra chút chuyện nhỏ với người yêu, nhưng trên hết chính là cậu ta được em gái mình nhờ vả đến thăm dò ý kiến của Tần Vị. Không ngờ em gái mình lại để ý đến một người đàn ông đã có con như Tần Vị, hơn nữa còn luôn muốn nương nhờ mối quan hệ của mình mà tiếp cận với Tần Vị. Nhưng Thẩm Đình Thiên sợ nếu thực sự làm như vậy, Tần Vị sẽ khó chịu mà đưa luôn mình vào sổ đen.
Chỉ là, Thẩm Đình Thiên thực sự cảm thấy không bình thường, dù sao cậu ta cũng đã hợp tác với Tần Vị lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng thấy bên cạnh Tần Vị có người mờ ám nào xuất hiện. Nếu như không phải Tần Vị đã có con rồi, có khi Thẩm Đình Thiên sẽ phải cho rằng Tần Vị là người theo chủ nghĩa cấm dục.
“Tôi bảo này, nếu như cậu đã không có hứng thú với phụ nữ, vậy thì cậu tìm đàn ông thử xem?” Thẩm Đình Thiên thực sự nghĩ người trước mặt này nên tìm đàn ông về sống cùng.
“Hừ, cậu nghĩ tôi giống cậu chắc?” Tần Vị lại mở một lon bia. Nghe giọng điệu này, hiển nhiên là hắn không hề để bụng những lời này.
Quý Ngôn nghe vậy cũng trừng mắt nhìn Tần Vị, sau đó nở một nụ cười trào phúng. Nói như tự tát vào mặt ấy, không biết mới đầu là ai vô liêm sỉ kéo mình lên giường, còn khăng khăng nói thích mình.
Đúng là nên để Tần Vị trước kia nghe lời nói bây giờ của hắn một chút, để hắn có thể giấu đầu vào thùng rác mà sám hối.
“Giống tôi thì làm sao! Chẳng phải tôi vẫn sống rất tốt à!” Thẩm Đình Thiên không phục, trừng mắt hùng hồn nói.
“Vấn đề tình cảm của cậu tích luỹ lại có thể nói suốt một ngày.” Tần Vị lại uống một lon bia, sau đó giơ chân dẫm lên bàn trà: “Nếu như cậu không có việc gì thì cút về đi.”
“Thật ra… tôi muốn đến lánh một đêm.” Thẩm Đình Thiên rốt cuộc nói đến trọng điểm, cậu ta liếc liếc sắc mặt Tần Vị: “Cậu cũng biết chuyện rối rắm giữa tôi với người yêu tôi đấy, cậu ta lại bị gia đình ép đi xem mặt, nếu tôi không biến mất một thời gian để kích thích cậu ta thì chắc cậu ta sẽ thực sự bức lương vi xướng (*) mất!”
(*) Ép người lương thiện phải bán mình.
Quý Ngôn ngồi dưới đất hơi ngẩn ra, suy nghĩ xem rốt cuộc làm thế nào mà thành ngữ “bức lương vi xướng” lại có thể xuất hiện trong ngữ cảnh này. Nhưng tóm lại đại khái thì là: Thẩm Đình Thiên bị chuyện xem mặt kích thích nên mới giận dỗi bỏ nhà đi.
Nghe vậy, Quý Ngôn cảm thấy cuộc sống của mình và Tần Vị vẫn còn hài hoà chán, dù sao nhà mình chỉ còn lại một mình mình nên không có chuyện bị bắt đi xem mặt này, mà Tần Vị thì luôn rất độc lập, hắn đã không muốn làm gì thì không ai có thể ép hắn.
Nếu phải nói đến không hài hoà, vậy thì chính là khi đó Quý Ngôn thường hay nói thần kinh Tần Vị không bình thường, đã quản lý mình rõ chặt còn suốt ngày nhìn lom lom người bên cạnh mình như vợ cả rình bắt bồ nhí vậy.
Cái cảm giác này giống như con mồi bị dã thú theo dõi vậy. Dần dà, ngay cả Quý Ngôn cũng có ảo giác anh là của Tần Vị, mà Tần Vị cũng chỉ có thể là của anh.
Dù trước đây vẫn thường cãi qua cãi lại, họ đều chưa từng có suy nghĩ chia tay, như thể trong tiềm thức đã cho rằng họ sẽ mãi ở bên nhau. Nghĩ như vậy, Quý Ngôn cảm thấy mình đúng là vô dụng, Tần Vị rời khỏi mình vẫn sống tốt, mà mình thì chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã thân tàn ma dại như thế này.
“Muốn thuê phòng thì tự đi mà đặt!” Tần Vị không vui, rõ ràng đây chính là khách sạn, vô duyên vô cớ chiếm địa bàn của hắn làm gì.
“Chả qua là tôi… không có tiền.” Thẩm Đình Thiên ban đầu còn rất khí thế, dần dần càng nói càng tắt tiếng. Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần Vị, Thẩm Đình Thiên lập tức giải thích: “Tôi cũng không phải là ra ngoài ở bình thường mà, sau khi tôi đi người kia nhà tôi đã khoá hết thẻ của tôi rồi, gần đây… ờ… màng túi hơi viêm.”
Lúc này vẻ mặt chất vấn của Tần Vị lập tức biến thành khinh bỉ, mà Quý Ngôn cũng cảm thấy người này đúng là đang tìm đường chết.
Tần Vị lười lằng nhằng với Thẩm Đình Thiên, rút trăm tệ tiền mặt từ trong ví da ra rồi trực tiếp ném cho Thẩm Đình Thiên. Thẩm Đình Thiên nhặt từng đồng một, sau đó đột nhiên ngẩng đầu cười sung sướng với Tần Vị: “Tần Vị, cậu có cảm thấy thế này giống như là cậu đang vứt tiền muốn “bao” nuôi tôi không?”
“…” Tần Vị rùng mình một cái, trực tiếp lôi tay Thẩm Đình Thiên chuẩn bị ném ra ngoài cửa.
Còn chưa đến cửa, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Thẩm Đình Thiên lập tức phản ứng: “Là Tiểu Đỗ Tử trở về?”
Tần Vị sửng sốt, nhìn đồng hồ tay một cái, cảm thấy thời gian quá sớm. Thấy Thẩm Đình Thiên định đi mở cửa, hắn lập tức giật Thẩm Đình Thiên lại, chỉnh lại quần áo của mình rồi đi ra cửa.
Sau khi mở cửa, Tần Vị ngẩn người, sau đó sa sầm mặt mà quay đầu lại: “Thẩm Đình Thiên, người đàn ông của cậu đến!”
“Gì?” Thẩm Đình Thiên còn đang đếm tiền, nghe tiếng hầm hừ của Tần Vị, cậu ta cũng nhìn về phía cửa, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ tham tiền.
“Ừ, tôi đến rồi.” Người đàn ông đứng ở cửa mặc áo gió màu xám tro, đeo kính mắt, trông có vẻ rất nhã nhặn. Khi nhìn thấy Thẩm Đình Thiên, y mỉm cười gật đầu: “Xin lỗi, giám đốc Tần, lại gây phiền toái cho anh.”
“Mang về đi.” Tần Vị không phủ nhận, chỉ hơi bực mình liếc nhìn Thẩm Đình Thiên đã hoá đá trong phòng.
“Chờ, chờ chút! Nguỵ Nguy, sao anh lại tìm được em!” Thấy Nguỵ Nguy đi về phía mình, Thẩm Đình Thiên đột nhiên kịp phản ứng, gào to: “Em không về! Cái đồ không có lương tâm, ngày ngày em ở nhà làm dâu hiền vợ đảm mà chờ anh, vậy mà anh còn ăn chơi đàng điếm đi xem mặt với người ta!”
Giờ thì Quý Ngôn đã biết, lạm dụng thành ngữ là bản năng của Thẩm Đình Thiên.
Nhưng nhìn dáng vẻ ôn hoà nhã nhặn này của Nguỵ Nguy, Quý Ngôn đã cảm thấy đây chắc chắn là một người khôn khéo, có khi trong bụng toàn là ý xấu.
“Anh không đưa em về.” Nguỵ Nguy nắm lấy tay Thẩm Đình Thiên.
“Gì?” Nghe vậy, Thẩm Đình Thiên mới thực sự giật mình, chẳng lẽ người này thực sự chán mình rồi nên muốn ở riêng?
“Hôm nay đặt phòng ở đây luôn.” Nguỵ Nguy nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Thẩm Đình Thiên, nét mặt chậm rãi giãn ra, sau đó rút mấy tờ tiền bị Thẩm Đình Thiên siết trong tay phải ra đặt lên bàn, lại móc một xấp tiền mặt trong ví da ra đặt vào tay Thẩm Đình Thiên: “Đếm từ từ, xuống tầng một đặt phòng.”
Đến tận khi đi rồi, Thẩm Đình Thiên còn chưa thông vấn đề, chỉ ngốc nghếch mà nắm tiền trong tay. Quý Ngôn thấy vậy cũng không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể phì cười, cảm thấy cách yêu nhau của hai người này rất thú vị.
Cửa phòng đóng lại, căn phòng vắng vẻ đã lâu lại chỉ còn lại một người một quỷ. Quý Ngôn nhìn Tần Vị lại thả người xuống ghế sô pha uống bia, một lon tiếp một lon, chỉ cảm thấy hình như Tần Vị cũng rất cô đơn. Quý Ngôn đột nhiên muốn Thẩm Đình Thiên ở lại đây thêm một lúc với Tần Vị.
“Tần Vị…” Biết rõ Tần Vị không nghe thấy, nhưng Quý Ngôn vẫn gọi ra tiếng, như thể làm thế có thể giả bộ như đang nói chuyện với Tần Vị.
“Cậu đúng là gọi con cậu là Tiểu Đỗ Tử nhỉ.” Khoé miệng Quý Ngôn chậm rãi nhếch lên.
“Chắc cậu không nhỡ rõ đâu.” Quý Ngôn nhìn Tần Vị, vẻ mặt ôn hoà mà đau thương: “Trước đây cậu từng nói với tôi, sinh con ra phải đặt tên là Tần Nhất Ngôn, sau đó biệt danh sẽ là do tôi đặt.”
“Trước đây cậu cứ hay bị đau dạ dày, tôi thường thường nói ba mẹ cậu đặt tên cậu sai rồi, không nên đặt là Tần Vị (秦未), phải đặt là Tần Vị (秦胃; 胃: dạ dày) mới đúng.”
“Biệt danh của con mà là Tiểu Vị Tử thì chán quá, gọi Tiểu Đỗ Tử thì hơn, nghe cũng rất vui.”
(*) Vị (胃) và Đỗ (肚) đều có nghĩa là dạ dày.
“Lúc đó cậu còn cãi nhau với tôi, nói biệt danh khó nghe quá, lại còn nghiêm túc mà thảo luận với tôi mãi. Cậu xem, chẳng phải cuối cùng cậu vẫn dùng biệt danh này hay sao.” Quý Ngôn nói liên miên, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dùng vẻ mặt vừa phức tạp vừa đau thương nhìn Tần Vị: “Có phải mẹ cậu lừa tôi đúng không, rõ ràng bà ấy nói với tôi cậu không nhớ gì cả, nhưng mà cậu vẫn còn nhớ những tên này.”
Không thể nói rõ cảm nhận trong lòng mình là thế nào, có một chút vui vẻ vì Tần Vị vẫn còn nhớ những chuyện liên quan đến mình, nhưng hơn cả là cảm giác áp lực và bi ai, giống như bị ai đó đâm kim vào lồng ngực, đau đớn đến chết lặng.
Tròn năm năm, vô số lần anh dùng thuốc lá và rượu gây tê cho chính mình, để dòng rượu lạnh lẽo gột rửa dạ dày, cố gắng đè nén đau đớn xuống đáy lòng, không muốn để cho những ký ức này thức tỉnh. Mỗi lần có thứ gì đó cháy bỏng khó nhịn dâng lên từ tận đáy lòng rồi trào ra từng mạch máu, anh luôn muốn đi tìm Tần Vị đến xé lòng, hỏi Tần Vị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng lại không dám.
Đúng vậy, anh không dám.
Anh thà mãi mãi ở lại chỗ kia chờ Tần Vị trở về.
Chứ không muốn đi nhìn ánh mắt lạnh lùng xa cách của Tần Vị và người phụ nữ tươi cười vui vẻ bên cạnh hắn.