Đây là phòng của Tần Vị, con trai bà, nhưng bên trong không có lấy một bóng người, cũng không hề có một chút sức sống.
Diệp Vận kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng lập tức rải xuống mặt đất, mang theo ấm áp đi vào trong phòng.
Hôm nay là sinh nhật con trai bà, để phòng sáng một chút cho có vẻ ấm áp.
Nơi này đã một năm không có người ở.
Ngày mười bảy tháng năm năm ngoái, Tần Vị tự sát.
Mặc dù nói là tự sát, nhưng khi Diệp Vận biết tin Tần Vị tự sát, trong lòng bà đã đoán trước được điều này. Sau khi Quý Ngôn ra đi, con trai bà chịu đựng tròn tám năm rồi rốt cuộc cũng đi theo Quý Ngôn.
Tần Vị vẫn luôn sống trong căn phòng này, trước khi chết, hắn còn nằm trên sô pha, dưới sàn nhà thì lênh láng máu tươi. Cổ tay trái của hắn bị cứa năm nhát dao, không thừa không thiếu, máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Tay phải Tần Vị đặt trên ngực, đè lên một bức tranh. Bức tranh kia vô cùng sạch sẽ, không dính một vết máu nào, là bức tranh cũ Quý Ngôn vẽ tặng Tần Vị năm mười lăm tuổi, trên tranh còn có một hình người nho nhỏ trông vô cùng ấu trĩ, nhưng Diệp Vận biết đó là Quý Ngôn. Mãi đến khi chết, con trai bà vẫn đang ngắm bức tranh này.
Dường như từ năm mười lăm tuổi, họ đã bắt đầu quấn quít bên nhau, rồi nhiều năm sau đó, họ vẫn ở bên nhau.
Khi Tần Vị chết, bờ môi hắn toát lên nụ cười nhè nhẹ, hắn ra đi trong bình an và hạnh phúc.
Trong lòng bàn tay phải của hắn còn nắm chặt một chiếc nhẫn khác.
Khi đó, Diệp Vận cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng không quá mức bất ngờ.
Con trai bà…rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.
Từ khi Tần Vị nói với bà rằng hắn muốn ở bên Quý Ngôn, hắn sẽ không nuốt lời nữa, bà đã đoán được ngày này sẽ đến, thời gian hơn bảy năm này đã là vượt qua dự đoán của bà.
Cũng từ lúc đó, bao nhiêu năm cho đến hiện tại, con trai bà vẫn lẻ loi một mình.
Cho dù trong những năm này, Tần Vị dường như rất cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình. Nhưng Tần Vị là con trai của Diệp Vận, sao bà có thể không biết, dù rằng Tần Vị vẫn hô hấp bình thường, nhưng từ sau khi biết Quý Ngôn chết, con trai bà đã không còn là một người hoàn chỉnh nữa.
Diệp Vận thường nghe thấy Tần Vị lẩm bẩm một mình, tựa như đang nói chuyện với Quý Ngôn vậy. Cũng chỉ có lúc ấy, Diệp Vận mới có thể trông thấy biểu cảm trên gương mặt Tần Vị, mà không phải là lạnh lùng trống rỗng.
Trong những năm này, Tần Vị chẳng qua chỉ sống tiếp trong đau khổ mà thôi.
Diệp Vận vẫn nhớ bà và ba Tần Vị có hắn từ khi còn rất trẻ. Khi đó, họ đều là người hiếu thắng, cảm thấy khi còn trẻ thì nên dành thời gian phát triển sự nghiệp, vì thế bèn giao Tần Vị cho người lớn trông nom, mà như vậy Diệp Vận cũng có thể yên tâm làm việc.
Có lẽ bắt đầu từ khi đó, quan hệ giữa bà và Tần Vị cũng trở nên xa cách. Rõ ràng là con trai bà, bà lại chẳng mấy khi quan tâm chăm sóc, thường cả tháng trời mới về thăm Tần Vị một lần. Kể từ khi đó, tính cách Tần Vị càng ngày càng trở nên ương bướng ngạo mạn, không ai quản được.
Mãi đến một lần Diệp Vận bị bệnh nặng, bà rốt cuộc mới biết bà đã bỏ quên điều gì.
Trông thấy đứa con trai cao lớn đã học cấp hai của mình đứng bên giường bệnh, đôi mắt đỏ bừng, Diệp Vận mới ngỡ ra, thì ra con trai mình đã lớn tự khi nào.
Ngay từ giây phút ấy, Diệp Vận quyết định gác lại công việc, muốn bắt đầu bù đắp cho Tần Vị.
Diệp Vận còn nhớ, sinh nhật năm đó của Tần Vị, bà mời rất nhiều người đến tham dự. Bà đã bỏ lỡ sinh nhật của con trai mình suốt bao nhiêu lâu nay, vì thế bà muốn bù đắp tất cả cho Tần Vị. Bà cho Tần Vị ăn mặc như một hoàng tử, cắt chiếc bánh ga-tô mấy tầng, nhận những món quà quý giá trong tiếng chúc của mọi người.
Sau đó Tần Vị đột nhiên biến mất. Hắn bỏ lại bộ vest nhỏ đắt tiền, mặc trang phục thường ngày mà chạy đi giữa đêm tối, không ai cản được.
Bà gần như phát điên, lập tức cho người đi tìm.
Cuối cùng, bà tìm thấy con mình trong khoảng sân trước một ngôi nhà nhỏ. Con trai bà và một cậu bé nọ đang ngồi trên cỏ, hai bát mỳ không để bên cạnh, mà Tần Vị thì đang huyên thuyên gì đó với cậu bé nọ, trong mắt là vẻ hào hứng mà Diệp Vận chưa từng thấy bao giờ.
Bà còn nhớ lúc đó, đầu tóc Tần Vị rối bù, nhưng đôi mắt hắn rất sáng, nụ cười trên mặt vô cùng tươi tắn. Hắn chưa từng cười như vậy trước mặt bà bao giờ. Hắn nhận được vô số món quà quý giá, nhưng cuối cùng hắn chẳng cần gì, chỉ cẩn thận nâng niu bức tranh phác hoạ một con chó nhỏ vô cùng đơn giản.
Về đến nhà, Tần Vị nói, mẹ đừng tổ chức sinh nhật cho con nữa, con không thích.
Khi đó, Tần Vị nói – Con đã tìm được người có thể cùng đón sinh nhật với con rồi.
Đúng vậy, Tần Vị đã tìm được người có thể cùng đón sinh nhật với mình.
Hắn, cũng đã tìm thấy người có thể bên hắn trọn đời.
Mà người kia, chính là Quý Ngôn.
Có lẽ ngay từ đầu, hai người họ chỉ là hấp dẫn lẫn nhau, nhưng rồi sau đó thực sự không xa rời nhau được.
Từ đầu đến cuối, Tần Vị cũng chỉ có một mình Quý Ngôn mà thôi.
Như vậy là tốt rồi.
Bà đặt bánh ga-tô lên bàn, sau đó mở hộp ra, đặt nến và dao cắt bánh bên cạnh, chỉ bày đúng hai chiếc đĩa.
Một chiếc cho Tần Vị, một chiếc cho Quý Ngôn.
Sau đó, Diệp Vận bắt đầu dọn phòng. Tuy đã không còn ai ở, bà vẫn giữ lại căn phòng này. Mỗi tuần, bà đều sẽ đến quét dọn một lần, nói chuyện với Tần Vị và Quý Ngôn một lúc rồi mới trở về nhà.
Trên tường treo đầy tranh mà trước đây Quý Ngôn vẽ Tần Vị, tất cả đều được đóng khung cẩn thận, treo chỉnh tề trên tường, mà dưới mỗi bức tranh đều có một giá vẽ, trên giá đều là tranh vẽ Quý Ngôn.
Trong bảy năm này, Tần Vị dành tất cả thời gian rảnh rỗi của mình để học vẽ tranh. Con trai bà vốn rất ghét nghệ thuật, vậy mà cuối cùng lại dành ra tất cả kiên nhẫn của mình, hay nói đúng hơn là trút hết mọi tình cảm không thể nói ra của mình vào những bức tranh.
Tần Vị không vẽ gì khác, chỉ vẽ một mình Quý Ngôn. Trong tranh của hắn mãi mãi chỉ có một mình Quý Ngôn. Mỗi khi nhìn vào Quý Ngôn trong tranh, vẻ mặt Tần Vị đều vừa dịu dàng, thành kính, lại vừa khiến người ta cảm thấy thương tâm. Có lẽ nên nói, chỉ khi Tần Vị vẽ tranh, Diệp Vận mới có thể cảm nhận được rằng con trai mình còn sống. Từng bức tranh đều thấm nhuần toàn bộ hồi ức trong đời.
Mỗi bức tranh đều là một đoạn ký ức.
Mà điều Tần Vị làm chính là bổ sung cho phần ký ức đơn phương này trở nên trọn vẹn. Trên tường là Tần Vị trong lòng Quý Ngôn, mà trên bàn vẽ chính là Quý Ngôn trong lòng Tần Vị.
Trong căn phòng này có rất nhiều Tần Vị, sau đó lại có rất nhiều Quý Ngôn.
Bên cạnh mỗi Tần Vị… đều có một Quý Ngôn.
Như vậy, họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
Vành mắt ửng đỏ, nước mắt cứ thế lăn dài. Có lẽ là do bà cảm thấy hai đứa trẻ này quá hạnh phúc, có thể giữ trọn tình yêu đến phút cuối cùng như vậy, rõ ràng bà nên vui mới đúng.
Nhưng mỗi lần dừng chân trong căn phòng này, bà đều bật khóc.
Đối với Quý Ngôn và Tần Vị mà nói, cuộc sống vô tư lự như vậy thực sự tốt hơn so với bảy năm đằng đẵng chờ đợi trong đau khổ và dày vò rất nhiều.
Hồi hồi chuyển chuyển lâu như vậy, sinh tử cách biệt, cuối cùng trăm sông đổ về một biển, họ rốt cuộc lại trở về bên nhau.
Tần Vị, sô pha này lớn thế mà cậu cứ cố lấn sang chỗ tôi làm gì!
Tôi thích dựa vào người cậu đấy.
Người phụ nữ nọ chậm rãi xoay người, nhìn về phía sô pha, chợt như trông thấy Tần Vị và Quý Ngôn thuở nào. Quý Ngôn ngồi trên ghế sô pha, nhìn Tần Vị nằm trên đùi mình với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng không đẩy Tần Vị ra. Còn Tần Vị thì cười tươi roi rói nhìn Quý Ngôn, như thể thừa biết Quý Ngôn không làm gì được hắn vậy.
Bà khẽ mỉm cười, nước mắt tràn khỏi khoé mi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên bà trông thấy ảo giác như vậy, chắc có lẽ vì quá mức quen thuộc, quá mức lưu luyến nên mới mường tượng ra khung cảnh hư ảo, đẹp đẽ đến vậy. Biết rõ chỉ là ảo giác, nhưng bà vẫn cứ tin tưởng.
Tin Tần Vị và Quý Ngôn vẫn còn ở đây, nơi tổ ấm thuộc về họ.
Như vậy là được rồi, như vậy là đủ rồi.
Bà chậm rãi đi ra cửa, mở cửa ra, rồi lại từ từ khép cửa lại.
Để căn phòng đượm nắng ấy khép lại trong thế giới thuộc về Tần Vị và Quý Ngôn.
Bảy năm của Quý Ngôn, bảy năm của Tần Vị, tròn mười bốn năm chờ đợi.
Tháng ngày đằng đẵng về sau, họ sẽ mãi không bao giờ lìa xa.