Bọn họ để lại đánh dấu, sau đó thay đổi một con đường, đi tiếp về một hướng khác sâu vào trong mê cung.
Như cũ, thăm dò đến chạng vạng quay lại con đường cũ.
Trở lại mê cung điểm trung tâm, mọi người đều mệt mỏi, Thầy Thừa không nấu cơm, cũng bởi vì chuyện của Lâm Tử Hàng, tất cả không có tâm trạng ăn uống, tùy tiện ăn một gói mì, đối phó cho xong bữa chiều.
Khi sắp đến lúc buồn ngủ nghỉ ngơi, lại xảy ra biến cố —— phía Đồ Đan thiếu hai học sinh.
Ban ngày mọi người tự do hoạt động, Đồ Đan không hạn chế học sinh, chỉ dặn dò bọn họ, mặc kệ đi nơi nào đừng đi một mình, ngắm hoa cũng được, đi WC cũng vậy, ít nhất hai người trở lên kết bạn với nhau.
Kết quả đến buổi tối kiểm kê nhân số, phát hiện thiếu hai người.
Đồ Đan rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đã trễ thế này, học sinh mất tích chưa trở về, đi tìm hay không tìm?
—— nếu đi tìm, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?
—— nhưng không đi tìm, học sinh gặp được nguy hiểm thì sao?
Lúc này, có nữ sinh đứng ra, nói: “Nếu không…… để em đi tìm hai bạn ấy?”
Người nói chuyện là Liêu Tinh Tinh.
Sắc mặt Đồ Đan tức khắc trầm xuống, “Em ngồi xuống. Buổi tối nữ sinh không cần chạy loạn, để tránh bị nguy hiểm.”
“Sẽ không……” Liêu Tinh Tinh miễn cưỡng cười, kéo một nam sinh ngồi cạnh, nói, “Dương Nghị đi tìm cùng em, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Dương Nghị?
Đồ Đan ngạc nhiên nhìn sang, Dương Nghị cúi đầu, ấp úng “ừm” một tiếng, không đưa ra bất kì lời giải thích nào.
Liêu Tinh Tinh khoác tay cậu ta, lại lần nữa nói với Đồ Đan: “Chưa biết chừng hai bạn ấy lạc đường ở một góc nào đó, mặc dù quanh đây mọi người đi nhiều đã thuộc nhưng đến cùng có nhiều chỗ chưa đánh dấu, em và Dương Nghị đi tìm ở xung quanh trước, sẽ về rất nhanh……”
Cô vừa nói vừa kéo Dương Nghị đi vào một con đường của mê cung.
“Các em đứng lại!” Vẻ mặt Đồ Đan nặng nề, nhìn chằm chằm mặt Liêu Tinh Tinh hỏi, “Có phải các em định đi đến chỗ cửa không?”
Nét mặt Liêu Tinh Tinh cứng đờ trong một chớp mắt, cô kéo kéo khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Nếu gần đây không tìm thấy…… Có lẽ sẽ đi nhìn xem, nói không chừng hai bạn ấy đi đến cửa.”
“Liêu Tinh Tinh!” Đồ Đan đứng dậy.
Trong giọng nói của cô đè nặng cơn tức giận không thể nhịn được nữa, tất cả các bạn học đều nhìn qua.
“Cô nói rồi, trước khi bàn bạc ra kết quả, không ai được đến đó!” Đồ Đan nghiêm khắc chất vấn Liêu Tinh Tinh, “Em muốn mượn cơ hội này đi đến chỗ lối ra, đúng hay không? Chẳng lẽ em đã quên toàn bộ lời lần trước cô nói hả?”
Sắc mặt Liêu Tinh Tinh lúc hồng lúc trắng.
Đồ Đan lại hỏi Dương Nghị: “Dương Nghị! Em cũng muốn đi à? Là chính em muốn đi, hay là em ấy bắt em đi cùng hả?!”
Đồ Đan hiểu biết học sinh của mình, mặc dù Dương Nghị là người cao to nhất lớp song lại là người lỗ tai mềm nhất. Sau khi Lâm Tử Hàng xảy ra chuyện, cậu càng thêm hoang mang lo sợ, sẽ bị Liêu Tinh Tinh xúi giục là chuyện không lạ.
Quả nhiên, sau khi cô chất vấn, Dương Nghị xấu hổ rút khỏi cánh tay mình, xấu hổ nói với Liêu Tinh Tinh: “Cậu đi một mình đi…… Mình, mình không đi……”
“Rõ ràng ban nãy cậu đã đồng ý với mình!” Liêu Tinh Tinh xấu hổ buồn bực.
“Liêu Tinh Tinh, quay về lều của em đi!” Đồ Đan nghiêm khắc quát lớn cô, “Không được náo loạn! Chỗ đó rất nguy hiểm! Rốt cuộc em nghĩ như thế nào?!”
“Cô hỏi bản thân mình ấy!” Liêu Tinh Tinh sốt ruột hô to, “Rốt cuộc cô giáo nghĩ như thế nào? Rõ ràng đã tìm được lối ra tại sao không làm gì cả! Tiếp tục ngốc ở đây làm gì?! Chờ chết sao? Hả?!!”
Cô chịu ấm ức tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Nghị, nói: “Không đi thì thôi! Tự tôi đi!” Dứt lời cô xoay người đi về phía con đường!
“Liêu Tinh Tinh! Em quay về!” Đồ Đan khó thở, đứng dậy đuổi theo.
Hai người xô đẩy lôi kéo ở chỗ đài phun nước.
Liêu Tinh Tinh bị Đồ Đan túm nên bực bội, trong lòng nảy sinh ác độc, đôi tay dùng hết toàn lực đẩy cô!
“Không cần cô lo cho tôi!!!”
“Cô Đồ! ——” các học sinh hô to!
Cơ thể Đồ Đan ngửa ra sau, tròng mắt trợn tròn, tiếp theo trong nháy mắt, cả người cô ngã vào trong đài phun nước!