Ba giờ sáng, Bạch Ấu Vi bị tiếng khóc làm bừng tỉnh.
Đôi chân cô không tiện đi lại, không ra khỏi lều trại, chỉ để Thẩm Mặc đi ra ngoài một chuyến.
Thẩm Mặc trở về nói cho cô, Đồ Đan đã hoàn toàn biến thành thú bông, hơn nữa tòa mê cung này như thể tự động “Tiêu hóa” thú bông, cơ thể Đồ Đan không chịu khống chế chìm xuống, dần dần chìm vào mặt đất xi-măng.
Cho nên các học sinh của cô đều khóc.
Trần Huệ là người khóc đau đớn nhất.
Cô dùng hết toàn lực ôm lấy Đồ Đan, cuối cùng không thắng nổi lực lượng của mê cung, chẳng những không thể ngăn cản, ngược lại bị bắt tàn nhẫn trông thấy toàn bộ hành trình Đồ Đan biến mất. Sau đó cô điên cuồng đi tìm cây búa và máy khoan điện, muốn cạy hết toàn bộ xi măng! Muốn đào Đồ Đan từ mặt đất ra!
Không ai ngăn được. Sau đó Thẩm Mặc ra tay gõ hôn mê cô, mới tính ngừng nghỉ.
Hốc mắt Thừa Úy Tài ẩm ướt nói: “Cũng là đứa trẻ đáng thương.”
—— người bị nhốt trong mê cung này, ai không đáng thương chứ?
Ngày thứ tư ở mê cung.
Trương Thiên Dương thay thế vị trí của Đồ Đan, trở thành người dẫn đầu đám học sinh, dẫn dắt bọn họ tiếp tục tìm kiếm lối ra.
Bạch Ấu Vi lại đến vị trí lần đầu tiên nhóm Trương Thiên Dương phát hiện lối ra.
Khi đi ngang qua cả một vách tường đều là pha lê, Thẩm Mặc mẫn cảm nhận thấy không thích hợp, dẫn đầu dừng lại, nhìn về phía thú bông phản chiếu trong kính pha lê.
Những người khác cũng dừng lại theo.
Trong kính pha lê, vị trí thú bông thay đổi.
Rõ ràng bốn người đứng trên một đường thẳng, búp bê ở kính pha lê có to có nhỏ, hiển nhiên không xếp thẳng hàng.
Nói cách khác, khoảng cách một số con búp bê cực kì gần mặt kính
“Thảo.” trong lòng Đàm Tiếu kinh tủng, âm thầm mắng một tiếng.
Con rối của anh có khoảng cách gần nhất bên trong bốn con, phảng phất tiến lên hai bước có thể phá kính mà ra.
Thẩm Mặc và Thầy Thừa thứ hai.
Búp bê Bạch Ấu Vi cách xa nhất.
Thẩm Mặc nói: “Chúng ta yêu cầu sưu tập thức ăn nước uống khắp nơi, cho dù chú ý cẩn thận tính toán cỡ nào, cũng khó tránh khỏi sẽ gặp phải gương. Cái khoảng cách này có lẽ là căn cứ tần suất soi gương và thời gian. Xem ra cô Đồ chết không phải ngoài ý muốn đơn giản.”
Con rối của cô Đồ nhất định đã cách mặt kính rất gần nên xảy ra chuyện.
“Tại sao lúc trước không phát hiện?” Đàm Tiếu khó hiểu.
Thừa Úy Tài thở dài: “Mọi người đều không dám nhìn gương, gương xung quanh lều trại bị che chắn hết, phát hiện như thế nào?”
“Sắp hết thời gian.” sắc mặt Bạch Ấu Vi trắng bệch, đôi tay không tự giác nắm chặt quyền, “Cho dù mỗi người có thể bảo đảm không soi gương, theo thời gian chuyển dời, chúng nó sớm hay muộn sẽ ra ngoài. Cần thiết mau chóng tìm được lối ra.”
Bốn người nhìn nhau, không hẹn mà cùng tăng nhanh tốc độ, tiếp tục đi về phía trước.
Đến lối ra, bốn phía vẫn là một đống thú bông đan xen trùng điệp, bên trong cánh cửa vẫn là một mảnh sương mù mênh mang trắng bạc.
Hai tấm kính rộng lớn không phản chiếu bóng người, chỉ có thể thấy trên vô số búp bê trong gương vách tường không ngừng kéo dài, kéo dài……
“A, đây là……” Thầy Thừa ngạc nhiên kêu thành tiếng.
Mọi người nghe tiếng quay đầu xem.
Thầy Thừa chỉ vào con rối trên vách tường, ngón tay run run, “…… Là hai học sinh mất tích của cô Đồ.”
Thẩm Mặc nhíu mày, nói: “Xem ra bị cậu học sinh họ Liêu kia đoán đúng, Cô Đồ không cho bọn họ tới gần lối ra, hai học sinh này vụng trộm chạy tới.”
Thầy Thừa run giọng hỏi: “Cho nên cái lối ra này là giả? Thế…… Thế, lối ra chúng ta tìm được là thật ư?”
“Không đúng……” Bạch Ấu Vi không biết nghĩ đến cái gì, tiếng hít thở dồn dập, sắc mặt càng thêm tái nhợt, “Mau đi tìm nhóm Trương Thiên Dương! Nếu bọn họ không phát hiện khoảng cách thú bông trong gương biến hóa, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện!”