Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 109: C109: Quay về điểm xuất phát



Đoàn người vội vã trở về, chưa tới điểm xuất phát, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai hoảng sợ của học sinh vang lên!

Qua khỏi khúc cua, thấy mấy học sinh hoảng hốt lo sợ chạy về phía bọn họ!

“Xảy ra chuyện gì?!” Thẩm Mặc ngăn lại bọn họ.

Trương Thiên Dương chưa tỉnh hồn, hô hấp dồn dập nói: “Gương…… Con rối trong gương đi ra!…… Có, có hai bạn học bị bắt vào trong gương!”

Cậu thở dốc xoay người đi xem người đằng sau, thấy Trần Huệ, lập tức duỗi tay giữ chặt cô, đánh giá từ trên xuống dưới, “Không, không ngược…… Còn may không sao, chúng ta không sao……”

Thẩm Mặc liếc đám học sinh này, chỉ có sáu người.

Anh chau mày: “Mấy người khác đâu?”

Trần Huệ ngẩng đầu, trong ánh mắt che kín tơ máu, “…… Bọn họ chạy vào cửa, biến thành thú bông.”


“Cửa?!” Thầy Thừa khó có thể tin hỏi, “Các trò lại phát hiện lối ra à?”

Trương Thiên Dương gật đầu, gian nan trả lời: “Một cánh cửa rất lớn…… Rất nhiều thú bông, nhiều hơn lúc trước, không chỉ trên tường, trên mặt đất đều có……”

Anh hồi tưởng cảm giác mình di chuyển, thoáng như giẫm lên từng cái đầu người, sắc mặt càng thêm khó coi, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

“Có gương không?” Bạch Ấu Vi vội vàng hỏi.

Trương Thiên Dương nghe vậy sửng sốt.

“Không có gương.” Trần Huệ nói tiếp, “Ở gần cánh cửa đó không có một mặt gương.”

Liêu Tinh Tinh khóc ròng nói: “Mình đã sớm nói cái lối ra thứ nhất mới là thật sự! Bọn mình mau đi đi! Mình không muốn ở lại chỗ này nữa! Mình muốn đi ra ngoài! Phần thưởng gì đó mình từ bỏ!!!”

“Đủ rồi!” Trần Huệ hung hăng đẩy cậu ta, “Muốn đi tự cậu đi! Đừng gào thét ở chỗ này!”

Liêu Tinh Tinh gào khóc, bất lực đi kéo cánh tay Trương Thiên Dương.

Trương Thiên Dương vừa chán ghét cô, cũng đáng thương cô, không dứt được tay áo, cũng không sức lực tiếp tục giằng co với cô, vô lực nhìn về phía Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi:

“Thẩm tiên sinh, phía mọi người có phát hiện không?”

Thẩm Mặc nói: “Chúng tôi cũng phát hiện một cái lối ra.”


Trên mặt Trương Thiên Dương hiện lên cười khổ: “Cho nên hiện tại, chúng ta có ba cái lối ra.”

Trần Huệ nói: “Mê cung có bốn tuyến đường chính, rất có thể cũng là bốn cái lối ra, nhưng lối ra thực sự chỉ có một cái.”

“Vị trí điểm xuất phát có gương, vị trí điểm kết thúc cũng nên có gương.” Bạch Ấu Vi nhìn bọn họ, thanh âm vừa bình tĩnh vừa kiên định, “Nếu các người tin tôi, hiện tại cùng chúng ta quay về điểm xuất phát, mọi người thu dọn đồ tốt, tôi đưa mọi ngươi rời khỏi mê cung.”

“Tôi không trở về!” Liêu Tinh Tinh thét chói tai, “Vì sao phải đi về?! Những con rối đó ở phía sau! Trở về chắc chắn sẽ gặp được bọn chúng!”

“Cần thiết về điểm xuất phát.” Bạch Ấu Vi mặt không cảm xúc nói, “Nếu không cho dù tìm được lối ra, cũng không thể đi ra.”

“Tôi không quay về!” Liêu Tinh Tinh hoảng sợ lắc đầu, khóc kêu, “Tại sao tôi phải tin cô?! Cô Đồ đã chết, các người muốn kéo nhóm học sinh chúng tôi làm vật thí nghiệm, để chúng tôi trở về chịu chết! Có phải hay không?! Cô không biết cái lối ra nào chính xác!!!”

Tinh thần Liêu Tinh Tinh gần như tan vỡ, cô xoay người chạy, mặc cho mấy học sinh khác gọi cỡ nào cũng không dừng.

“Không cần xen vào cô ta.” Bạch Ấu Vi ngược lại bình tĩnh, “Dù cô ta chạy đến lối ra, cũng không đi vào.”

Trương Thiên Dương: “Nhưng mà……”


“Em ấy sẽ không đi vào.” Thầy Thừa trầm trọng thở dài, “Chúng ta ở lối ra thấy con thú bông hai bạn học của các em, nếu em ấy thấy…… chắc chắn sẽ không tùy tiện đi vào.”

Các học sinh khác nghe vậy đều im lặng, vẻ mặt mỏi mệt và mê mang càng sâu.

Trần Huệ xoay người trở về đi.

Trương Thiên Dương ngẩn người: “Trần Huệ, cậu đi đâu?”

“Về điểm xuất phát.” Trần Huệ không quay đầu lại nói, “Ban nãy không phải cô ấy nói à, không trở về điểm xuất phát sẽ không ra khỏi mê cung.”

“…… Thật sự có thể đi ra ngoài à?” Trương Thiên Dương ngơ ngác nhìn phía trước.

Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Thử xem đi……”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.