Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 115: C115: Khu phục vụ thái hồ



Đoàn người tạm biệt lẫn nhau.

Trước khi đi Trần Huệ đưa cho Bạch Ấu Vi một cái nấm tròn vo, xem như cảm ơn cô dẫn dắt bọn họ đi ra mê cung. Mà Trương Thiên Dương lo lắng Trần Huệ lên đường một mình nguy hiểm, lại tặng một khối bùn ếch xanh cho Trần Huệ.

Sau đó, Trần Huệ đi lên hướng bắc. Trương Thiên Dương dẫn các bạn học xuôi nam.

Bốn người Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài lái xe đi Hàng Châu ——

Từ Dương Châu đi Hàng Châu, toàn bộ hành trình 297 km, thời gian lái xe khoảng 3 giờ 39 phút. Đây là thời gian trước tận thế.

Về phần hiện tại, đường cao tốc bị ngăn chặn, cùng với thú bông ùn ùn không dứt, đủ làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán.

Điểm thuận tiện duy nhất là hiện giờ thể năng của bọn họ tăng lên rất nhiều. Nếu con đường bị chặn không quá nghiêm trọng, Thẩm Mặc và Đàm Tiếu hoàn toàn có thể tay không đẩy chiếc xe, dọn dẹp con đường thông suốt.

Sức lực Thầy Thừa cũng lớn hơn, mặc dù không so sánh được với thanh niên, nhưng tố chất sức khỏe ít nhất trẻ hơn hai mươi tuổi, thật sự là eo không mỏi chân không đau, đầu không choáng thở không suyễn.


Loại biến hóa này tạo thành ảnh hưởng trực tiếp chính là: Tâm thái mọi người trở nên lạc quan, không còn quá mâu thuẫn với trò chơi thú bông.

Bạch Ấu Vi không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu.

Nếu nói tốt, nhưng mà năng lực mọi người thích ứng với mạt thế mạnh hơn.

Nếu nói xấu, có lẽ đây là bước đầu tiên trò chơi thuần hóa bọn họ……

Cảm giác bị tát một cái lại được cho một quả táo ngọt.

……

Sau khi đi một đoạn đường cao tốc dài, đường xá trở nên thuận lợi.

Không có chiếc xe chặn đường, cũng chưa thấy thú bông.

Buổi tối trên đường bọn họ đi qua Thái Hồ, dừng lại nghỉ ngơi ở khu bảo tồn Thái Hồ.

Vầng trăng nhô lên cao, màn đêm treo cao, mọi người nhóm đống lửa ở mảnh đất trống ở khu phục vụ, đun nước ấm, làm cơm tối.

Đàm Tiếu ném cành cây vào đống lửa, một bên ném một bên nhắc mãi: “Ở trong mê cung thật tốt, có dưa hấu, có thịt nướng, còn có lò vi sóng…… Hiện tại lại trở về cuộc sống nguyên thủy, aizz, không biết mê cung Hàng Châu là cái gì……”

Thầy Thừa ở một bên nấu chè đậu xanh, cười hỏi: “Tiểu Đàm, cháu không sợ à?”

Đàm Tiếu buột miệng: “Sợ chứ.”


Nói xong ngẩn người, anh lại cười nhếch miệng: “Chẳng qua hiện tại đi ra, giống như không còn sợ như thế…… Nào! Không nghĩ nữa! Chúng ta lang bạt giang hồ, phải chịu được sóng gió, chút chuyện này tính làm gì? Mưa bụi thôi! ~~ xem anh Mặc, sắc mặt chưa từng thay đổi, có câu nói thế nào nhỉ? Vững như núi Thái Sơn, không biến sắc!”

Thầy Thừa cười nói: “Là Thái sơn băng vu tiền nhi diện bất cải sắc, mi lộc hưng vu tả nhi mục bất thuấn. Ý nghĩa là, Thái Sơn sụp đổ ở trước mặt, sắc mặt không thay đổi, con nai có nhảy múa bên cạnh thì mắt vẫn không liếc.”

Đàm Tiếu hiếm khi không có ghét bỏ anh văn nho cổ hủ, khích lệ nói: “Làm giáo viên đúng là không giống nhau, thực sự có văn hóa.”

Thầy Thừa nghe xong, nét mặt thoáng ảm đạm: “Hiện giờ, có văn hóa không bằng có bản lĩnh, ngoại trừ dạy học, tôi chẳng biết gì khác……”

Hai người đang nói chuyện, Bạch Ấu Vi từ lều trại đi ra, hỏi bọn họ: “Ai động vào con thỏ của tôi?”

Đàm Tiếu và Thầy Thừa đều sửng sốt.

Thẩm Mặc xem bản đồ cũng quay đầu, hỏi: “Thế nào, không thấy con thỏ của em à?”

Bạch Ấu Vi nhíu mi trả lời: “Không phải biến mất, nó ở trong lều.”

Mọi người càng không hiểu ra sao. Nếu không biến mất, tại sao cô hỏi như vậy?


“Thôi.” Bạch Ấu Vi phiền lòng nhíu nhíu mày, cầm cây nạng đi ra, dùng cây nạng chọc chọc đống lửa, “Khoai lang đỏ đã chín chưa vậy?”

“Còn sớm mà, phải nướng thêm lúc nữa mới chín.” Thầy Thừa nhanh chóng kéo cô lui ra, “Cẩn thận bắn vào cháu, đốm lửa có thể làm thủng quần áo.”

Bạch Ấu Vi cầm cây nạng đi tới đi lui, “Tôi đói bụng.”

Đàm Tiếu đưa cho cô một cây lạp xưởng nướng, “Ăn cái này lót lót dạ trước.”

Bạch Ấu Vi ngại ngấy, không cầm nó, chống nạng đi bộ trong chốc lát, thấy Thái Hồ cách đó không xa——

Dưới ánh trăng sóng nước dập dờn, nước gợn sóng, một đám lá sen nổi trên mặt nước, gió vừa thổi, lá sen giống như tầng tầng sóng nước, uyển chuyển nhẹ nhàng lay động.

Bạch Ấu Vi bỗng nhiên thèm ăn, theo bản năng nhìn Thẩm Mặc: “Tôi muốn ăn đài sen.”

Thẩm Mặc: “……”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.