Chán ghét thì chán ghét, vẫn phải nhẫn nại sự khó chịu ngồi cùng một bàn ăn với đối phương.
Trên bàn có tám người, ngoài 4 người nhóm họ, còn có chú Triệu, nữ hướng dẫn viên du lịch, gã to con trên thuyền cùng với thằng nhóc đứng bên cạnh gã.
Trên bàn ăn thức ăn đa số từ cá, rau dưa cũng không ít.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã rất lâu không tượng mô tượng dạng (1) ăn một bữa như thế này.
(1) Tượng mô tượng dạng, 像模像样, thành ngữ chỉ vẻ trang trọng, tươm tất, có bài có bản.
Đàm Tiếu ôm bát cơm gắp lia lịa thức ăn, thầy Thừa cầm ly rượu nâng cốc chúc mừng với Chú Triệu, gã to con và cậu nhóc đi theo gã ít nói, chỉ cười ngây ngô, nữ hướng dẫn viên du lịch khi thì gắp thức ăn cho người này, khi thì rót rót nước cho người kia. Trong đó tần suất gắp thức ăn cho Thẩm Mặc cao nhất.
— không có cách nào, ngoại hình và vóc người của anh đều khiến người ta yêu thích.
Có điều đồ ăn đối phương gắp, Thẩm Mặc không động đến một đũa. Bằng không Bạch Ấu Vi chẳng an tĩnh ngồi yên đến bây giờ.
Uống rượu qua một vòng, Chú Triệu cười hỏi Thẩm Mặc: “Nghe nói ngày hôm nay các cháu đi dạo trên đảo cho tới trưa?”
“Vâng.” Thẩm Mặc thản nhiên nói, “Tụi cháu đi loanh quanh, thuận tiện xem có thấy tàu chuyên chở đi ngang qua không.”
Anh không giấu giếm vì hòn đảo này rất nhỏ, không che giấu được hành tung, hơn nữa anh cũng muốn thử dò xét phản ứng của đối phương.
Đàm Tiếu ở một bên nói nhanh như gió: “Bọn cháu đi dạo hơn nửa ngày, chẳng phát hiện cái gì!”
Chú Triệu cười nói: “Đó là vì bến phà của đảo Tây Sơn không nằm ở phía chúng ta mà ở một hướng khác, có núi che chắn, các cháu đương nhiên không nhìn thấy.” Thần thái ông cụ bình thường, không nhìn ra đầu mối.
Thẩm Mặc hỏi: “Ngoại trừ bị tuyển chọn đi căn cứ an toàn, có biện pháp khác liên lạc với người ở đó hay không?”
“Các cháu có chuyện gì gấp à?” Chú Triệu để chén rượu xuống, rất ôn hòa, “Nếu như là việc gấp, cháu hãy nói cho chú biết, lần sau chú lái thuyền sang có thể chuyển lời giùm, có điều chú chỉ nói được một chút với người ở bến phà, lên trên cao hơn thì khó làm ~.”
Gã to con rót cho Thẩm Mặc một chén rượu, “Người anh em, anh gấp cái gì? Ngược lại mỗi tuần chọn một nhóm người qua đó, một tuần mười mấy người, trên đảo chúng ta hiện tại… Ừm, sáu mươi, bảy mươi người thôi! Đợi ba, bốn tuần nữa chắc chắn đến lượt anh.”
“Trên đảo chỉ có sáu mươi, bảy mươi người?” Thẩm Mặc ngạc nhiên.
Con số này ít hơn rất nhiều trong dự tính. Sau khi anh và Đàm Tiếu quan sát tình hình ở trên đảo, rất nhiều nơi đều có vết tích người ở.
Gã to con nói: “Thật ra nhiều hơn, thời điểm đông nhất hơn ba trăm cơ, sau đó mọi người chậm rãi đều đi căn cứ à?”
Đàm Tiếu đặt ra nghi vấn: “Vậy sao anh ở lại đây?”
“Hắc hắc, vận may không tốt thôi.” gã to con cười nói, “Mỗi lần tuyển chọn chẳng có tên của tôi, có điều tôi không vội, ngược lại thời gian trên đảo này cũng an nhàn, đi căn cứ có nhiều quy định hơn, tôi ngây ngô ở chỗ này tốt vô cùng.”
Sau cùng, cánh tay của gã đẩy đẩy đồng đội bên cạnh, “Đúng không, Tiểu Trương?”
Tiểu Trương đẩy lại gã một cái, cười mắng: “Tốt cái đầu anh ấy! Tiểu Mai ở căn cứ, tôi chắc chắn phải đi!”
Gã to con cười ha ha, nói với mọi người: “Chú em nhớ vợ rồi!”
Người trên bàn đều bật cười.
Một bữa cơm xem như tận hứng, ngoại trừ Thẩm Mặc, mấy người đàn ông đều uống hơi nhiều. Tửu lượng thầy Thừa kém, uống mấy chén với Chú Triệu mà đỏ bừng cả khuôn mặt, bước đi lảo đảo, Đàm Tiếu cũng không khá hơn là bao.
Thẩm Mặc nâng Đàm Tiếu dậy, để Tiểu Trương bên cạnh giúp đỡ dìu thầy Thừa trở về.
Đoàn người trở lại phòng khách sạn, Tiểu Trương thả thầy Thừa xuống, chuẩn bị rời đi, phát hiện cửa phòng không biết đóng lại từ lúc nào —
Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Đàm Tiếu, ba người nhìn chằm chằm anh ta.
Thẩm Mặc hỏi Bạch Ấu Vi: “Xác định chọn anh ta?”
Bạch Ấu Vi cười tủm tỉm gật đầu: “Ừm, là anh ta.”
Tiểu Trương không hiểu rõ: “Chọn… Cái gì cơ?”
“Đàng hoàng một chút!” Đàm Tiếu thay đổi vẻ ngoài say rượu, kiêu ngạo hung hăng vung vẩy gậy bóng chày trong tay, “Đại ca của tao nói cái gì, mày đáp cái đó! Bằng không mày sẽ biết tay!”