Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 8: Ai Là Kẻ Yếu





Người phía sau tức khắc hiểu được ý đồ của gã tóc vàng, tăng tốc độ nhanh hơn về phía vạch đích bên phải!
Còn ở đường chạy bên kia, người bị đẩy mạnh kia đã bị thủy triều thỏ bao phủ.
Trong đàn thỏ lại có thêm một con thỏ điên rồ.
Biết rõ cách làm như vậy tương đương với mưu sát, nhưng không ai lại khiển trách, không có người oán trách, đám người may mắn còn tồn tại chỉ ngồi tại chỗ há to miệng thở dốc, nước mắt chảy xuôi theo mồ hôi, mỗi người đều ướt nhẹp giống như từ trong nước vớt ra.
Nơi xa, thủ lĩnh thỏ lại vẫy tay với mọi người một lần nữa:
“Mời các thí sinh trở lại vị trí xuất phát, bắt đầu vòng thi đấu thứ ba.”
Vòng thứ ba.

Vòng cuối cùng.
Chỉ cần chịu đựng một vòng cuối cùng, trò chơi chết tiệt này có thể kết thúc!
Mọi người cố gắng động viên tinh thần đứng dậy, đi từ từ đến chỗ xuất phát.
Thẩm Mặc lại cõng Bạch Ấu Vi lên trên lưng mình, là người đi cuối cùng trong đội.

Bạch Ấu Vi có thể cảm giác được mồ hôi ướt đẫm trên người anh.
Có sự giáo huấn từ vòng đầu tiên, có thể nói đợt thứ hai mọi người đã dốc hết toàn lực, đa số đều vượt qua vạch đích, chỉ chết hai người, bây giờ còn bảy người.

Nhưng điều này không có nghĩa là vòng kế tiếp sẽ giảm bớt thương vong.
Bởi vì sau hai lần liên tục thoát khỏi cái chết, thể lực của mọi người đều bị tiêu hao quá mức.

Nói cách khác, chờ đến vòng thi đấu thứ ba, tốc độ những người này sẽ chậm lại một khoảng lớn.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên kia, bây giờ khi đi đường cẳng chân ông ta run run, không thể chạy nổi.
Bạch Ấu Vi còn chú ý thấy cô gái đeo kính bị túm lấy khi nãy còn chưa chết nhưng đã bị thương, máu trên toàn bộ cánh tay rơi tí tách, giày cao gót trong tay cũng dính đầy máu, dòng máu đỏ rực kéo dài khiến người ta sởn tóc gáy.
Có vẻ là người đàn ông trung niên kia thấy thẹn trong lòng, theo bản năng lảng tránh cô ta.
Dọc đường đi, không khí càng thêm áp lực so với khi nãy, hơi thở chết chóc nặng nề.

Không ai nói chuyện, có lẽ cảm thấy tuyệt vọng, có lẽ mỗi người đang tính toán sách lược cho vòng thi đấu tiếp theo.
Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đứng ở cuối đội ngũ như cũ.
Anh hỏi cô: “Đây là phương pháp chọn đúng trăm phần trăm mà em nói à?”
“…… Đúng vậy.” Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng gật đầu, “Con thỏ không thể tiến vào vạch đích chính xác, cho nên chỉ cần có một người chạy sai là có thể dự đoán vạch đích chính xác từ phản ứng của con thỏ.”
Thẩm Mặc cười giễu một tiếng: “Đây là muốn bức chúng ta gϊếŧ hại lẫn nhau?”
Bạch Ấu Vi im lặng.
Quả thật là như thế…… Nhìn từ bên ngoài, cuộc thi đấu này là so bì về mặt thể lực, nhưng trên thực tế, ai có thể đột phá điểm mấu chốt, xuống tay với đồng đội là người có thể đạt được tỷ lệ tồn tại cao hơn.
Ví dụ người đàn ông trung niên kia, ví dụ như gã thanh niên tóc vàng……
“Thật ra em nhìn người khá chuẩn.” Thẩm Mặc có nhận thức mới về Bạch Ấu Vi, tò mò hỏi cô, “Tại sao em cảm thấy hai người kia sẽ động thủ?”
“Không có gì, chỉ là một loại trực giác.” Bạch Ấu Vi trả lời.
“Trực giác?” Thẩm Mặc bật cười, “Chẳng lẽ là trực giác của phụ nữ à?”
Bạch Ấu Vi bĩu môi, “Xin lỗi nhé, là trực giác của người què.

Khi rơi vào phe yếu hơn, người ta sẽ mẫn cảm với sự ác ý từ người khác.”
Thẩm Mặc nghe xong, như suy tư cái gì đó: “Nghe có vẻ hợp lý phết đấy.”
“Nói cách khác đó là ỷ mạnh hϊếp yếu.” Bạch Ấu Vi lạnh nhạt giải thích, “Khi người ta ở chung với một người yếu thế hơn mình, một khi trong tim tồn tại suy nghĩ xấu xa thì tự nhiên sẽ thể hiện ra nó.


Người chồng bạo hành vợ mình, cha mẹ đánh đập con cái, hộ lý bắt nạt người già.

Trong sinh hoạt những người này cũng là người bình thường, vậy tại sao khi đối mặt với người vợ, người già, trẻ em, họ lại không thể kìm chế được tính tình? Là bởi vì sức mạnh chênh lệch, kẻ mạnh có thể phóng đại ác ý trong lòng không hề kiêng kị, tùy ý chiếm đoạt, lăng nhục, thậm chí cướp đoạt sinh mệnh của kẻ yếu……”
Cô nói, không khỏi dừng lại, buồn bã nói: “Có lẽ anh rất khó cảm nhận điều này.”
Tuy rằng không quen thuộc, nhưng cô từng nghe mẹ nhắc tới, con trai của chú làm việc ở cục an ninh quốc gia, là sĩ quan trẻ tuổi nhất đầy hứa hẹn ở nơi đó.

Có lẽ người như anh vĩnh viễn không cảm giác được cảm giác ở phe yếu thế hơn.
“Bây giờ tôi đã cảm nhận được.” Thẩm Mặc trả lời.
Lúc này bọn họ đã về tới vạch xuất phát, thủ lĩnh thỏ lại lần nữa giơ lên cây súng lệnh kia ——
“Em xem.” Thẩm Mặc ngả người xuống, làm tư thế chuẩn bị, “Ở trước mặt nó, chúng ta đều là kẻ yếu.”
“Chuẩn bị! ——” Thủ lĩnh thỏ hô khẩu lệnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.