Khi Thiên Lôi Câu Động Địa Hỏa

Chương 2



Sau cơn mưa phùn, thành phố Milan càng thêm trong lành tới mê người, ngay cả người đi trên phố cũng đẹp đẽ tựa một bài thơ.

Nghiêm Liệt cùng Fran lại đi lên đường lớn, trong túi tiền vẫn rỗng tuếch như cũ.

Fran nhìn mấy cô gái thướt tha yêu kiều đi ở phía trước, liều mình nuốt miếng nước bọt, quay đầu nhìn Nghiêm Liệt nói: “Cậu xem, cô ấy đi giầy da đấy, có thể đổi lấy bao nhiêu cái bánh Pizza nhỉ!”

Nghiêm Liệt cười cười, cái bụng cũng thì thầm kêu liên tục, cậu dùng cái bảng viết chữ mới vừa mang ra từ lâu đài, để đáp lại Fran: “Tiền của anh đâu? Chẳng phải anh là công tử của gia tộc Savoy sao?”

Fran cau có nhíu mày, tiếp tục cào cào mái tóc đã mất trật tự của mình: “Hôm nay anh ta không thèm đặt tiền vào trong hộp nữ trang của tôi.”

Nghiêm Liệt vẻ mặt kinh ngạc: “Có ý gì? Anh ta là chỉ…?”

“Chính là ác ma Sandro, còn có ai nữa chứ!” Fran hung hăng mà đá một cước lên mặt đường nhẵn thín, kết quả chính mình đau đến nghiến răng, hắn ôm chân nhảy loạn.

Nghiêm Liệt cười rộ lên: “Quan hệ giữa anh cùng anh ta không tốt à?”

“Đâu chỉ không tốt. Ai, nói thế nào với cậu bây giờ nhỉ… Rất phức tạp.” Fran lần thứ hai cào cào tóc mình.

Nghiêm Liệt lý giải mà gật đầu, cũng không hỏi hắn tiếp nữa.

Fran lại nhịn không được, rõ ràng hắn đang chờ Nghiêm Liệt tiếp tục truy vấn, như vậy hắn sẽ có thể tố khổ một phen, nhưng — cậu cư nhiên không lên tiếng nữa.

Fran ấm ức không nhịn được tự bộc lộ nội tình: “Kỳ thực, chúng tôi không phải anh em cùng mẹ, mẹ tôi mới là người được cưới hỏi đàng hoàng, cậu hiểu không? Nhưng cũng bởi vì tôi sinh muộn hơn Sandro nửa năm, cho nên anh ta đoạt đi hết yêu thích cùng tín nhiệm của ông nội tôi, mẹ của tôi lại mất từ sớm, hiện tại cai quản gia đình đó chính là mẹ của Sandro, cho nên… Tôi không thích cái nhà ấy.”

Nghiêm Liệt kéo tay hắn, lẳng lặng mà nhìn hắn, sau đó cho hắn một cái thủ ngữ kỳ quái, cuối cùng thậm chí hướng hắn cúi chào. (phụ chú: Ngôn ngữ mà Nghiêm Liệt muốn nói chính là: Dũng cảm.) Fran thấy mà trợn mắt há mồm, bộ dáng kia của cậu không giống như đang thương hại hắn, nhưng lại không biết rốt cuộc có ý gì, hắn vò đầu bứt tai mà hỏi: “Là có ý gì?”

Nghiêm Liệt viết chữ trên bảng: “Tự đoán đi.”

“Tôi nào đoán được nha!” Fran trái lo phải nghĩ, chính là nghĩ không ra, thấy trong ánh mắt Nghiêm Liệt có tươi cười giảo hoạt, hắn không nhịn được ai thán: “Tôi vốn là thương cảm cậu, hiện tại đảo lại là cậu thương cảm tôi rồi.”

Đôi mắt thâm thúy của Nghiêm Liệt khẽ lướt qua ánh sáng ảm đạm, lập tức cậu lại mỉm cười, kéo tay Fran đi về phía trước.

Fran nói: “Tuy rằng tôi không thích, còn trốn nhà đi sống một mình, nhưng trên thực tế tôi vẫn phải dựa vào cái nhà ấy, bởi tôi không có bản lĩnh kiếm tiền.” Hắn lại cúi đầu, vừa đá hòn đá nhỏ vừa bước đi, tâm tình giống như một cậu bé con khi mắc sai lầm. Mà Nghiêm Liệt thì phải nhìn chằm chằm vào môi của hắn, bằng không căn bản không biết hắn đang đứng bên cạnh lầm bầm lầu bầu cái gì.

“Ông nội lại như bị ma xui quỷ khiến đem Sandro thành người giám hộ của tôi, cậu có biết tôi tức giận cỡ nào không? Ông nội tôi vẫn còn sống, tôi cũng vẫn còn rất nhiều bậc cha chú khác, hơn nữa, anh ta cũng chỉ lớn hơn tôi có nửa năm mà thôi, dựa vào cái gì anh ta lại thành người giám hộ của tôi?!” Lúc nói như thế, Fran nắm chặt nắm tay, một bộ muốn đánh nhau.

Nghiêm Liệt tựa hồ cảm thấy rất là thú vị, càng thêm chuyên tâm mà nhìn hắn kể câu chuyện xưa cũ.

“Lý tưởng của tôi là trở thành hoạ sĩ vĩ đại như Raphael(1), cậu biết không?” Nói tới chuyện này, con mắt Fran bắt đầu tỏa sáng, “Lý tưởng của tôi là trở thành hoạ sĩ, thế nhưng tôi lại không nuôi sống nổi chính mình.”

“Con đường làm nghệ thuật đều gian nan mà.” Nghiêm Liệt viết.

Fran cảm động đến rơi nước mắt mà cầm tay cậu,ra vẻ hạnh phúc vì rốt cục gặp được tri âm, cuối cùng chợt nhớ tới mà hỏi: “Có điều, cậu biết Raphael là ai chứ?”

Nghiêm Liệt mỉm cười: “Là một trong ba họa sĩ vĩ đại của trường phái Phục Hưng, hai vị còn lại là Da Vinci và Michel Angelo, tranh của ông ấy không có nhiều kiếm tìm khám phá, xây dựng nhiều quy tắc và phát minh như phép phối cảnh trong hội hoạ của Da Vinci, cũng không có bi thương nhưng hùng tráng của Michel Angelo, bọn họ đều truy cầu vẻ đẹp nhưng biểu đạt lại khác nhau.”

Thoáng suy tư một chút rồi Nghiêm Liệt mới hạ lời bình cuối cùng về Raphael: “Thế nhưng ông ấy rất thông minh, phi thường thông minh.”

Fran gật đầu: “Liệt, cậu mới là thông minh.”

Nghiêm Liệt tựa hồ lấy làm kinh hãi, chợt cười rộ lên, cũng không viết cái gì nữa.

“Có lẽ tôi không có thông minh như Raphael, cho nên cũng không có bản lĩnh của ông ấy, vậy nên tranh tôi vẽ chẳng kiếm nổi một xu nào, trái lại còn bị bạn gái trước đây cầm đi nhóm lửa trong lò sưởi.”

Nghiêm Liệt cười to: “Trước đây khi Socrates(2) đang giảng về triết học, vợ của ông ta vốn đang chửi như tát nước thì sau đó lại quay đầu hắt cho ông ta một bát nước bẩn, Socrates vẫn còn nói: Ai nha, đây là điều tự nhiên thôi mà, sau khi sấm rền sét đánh thì chính là mưa to tầm tã. So với Socrates, anh còn hạnh phúc chán.”

“Tốc độ viết chữ của cậu nhanh thật.” Fran kinh ngạc mà nói.

“Thói quen rồi. Bởi vì tôi cũng cần cùng người khác nói chuyện mà.”

“Hai chúng ta thực sự là đồng bệnh tương liên.” Fran ôm lấy bờ vai của cậu, thương cảm hề hề mà nói, khi tiếp xúc như vậy, bụng của hắn cũng không chịu thua kém mà kêu rột rột, tuy rằng biết Nghiêm Liệt nghe không được, nhưng hắn vẫn đỏ mặt.

“Được rồi, tiếng Italia của cậu sao tốt như thế? Thậm chí còn có thể xem hiểu được khẩu ngữ?” Đây mới là điều Fran hiếu kỳ nhất.

Nghiêm Liệt cười cười: “Bà ngoại của tôi là người Italia, mà ông ngoại của tôi cũng là giáo sư tiếng Italia trong trường đại học, bình thường bọn họ ở nhà cũng dùng tiếng Italia nói chuyện với nhau, tôi lớn lên trong vòng tay của họ.”

Fran gật đầu, lập tức lại hỏi: “Ba mẹ cậu đâu?”

“Đã mất vì tai nạn khi tôi còn rất nhỏ.”

“A… Liệt đáng thương quá!” Fran ôm chặt cậu lần thứ hai, Nghiêm Liệt vẫn mỉm cười như cũ.

“Chúng ta thực sự đều rất đáng thương. Bây giờ chuyện ăn no mới là lớn nhất, bình thường khi tôi không có tiền đều quay về lâu đài, ở trong phòng ngủ của tôi có một hộp nữ trang, Sandro sẽ định kỳ đặt ở bên trong đó một ít tiền.” Fran chán nản nói “Anh ta keo kiệt muốn chết, mỗi lần chỉ cho tôi năm mươi ngàn Euro, quỷ hẹp hòi!”

“Năm mươi ngàn đấy nha!” Nghiêm Liệt trừng mắt rất lớn, “Anh có thể sử dụng trong bao lâu?”

“Xem tình huống thì mới biết được, ít là vài ngày nhiều là hơn mười ngày gì đó, rất khó kiên trì được một tháng. Cậu cũng biết mà, cám dỗ ở Milan nhiều lắm, mỹ nhân cũng nhiều, mua cho mấy cô ấy vài cái túi là cũng mất rất nhiều tiền rồi.” Fran thở dài, ai, vì sao mỹ nhân như ngọc lại tiêu tiền như nước vậy nhỉ?

Nghiêm Liệt nhìn thẳng Fran thật lâu, rốt cục lắc đầu, người này thật đúng là một tên ăn chơi trác táng!

“Thế nhưng lần này Sandro không để tiền ở bên trong, hại tôi tìm hơn nửa ngày, khiến cậu suýt nữa thì bị xơi tái.” Fran lần thứ hai thở dài.

“Hiện tại, chúng ta làm sao bây giờ?” Nghiêm Liệt hỏi.

Fran gãi đầu: “Chỉ có thể về lại lâu đài thôi.”

Nghiêm Liệt dùng sức lắc đầu.

“Cậu xấu hổ sao? Không sao đâu mà, đó đều do anh tôi hiểu lầm, sau này anh ta sẽ không làm gì cậu đâu.” Fran rất nghiêm túc mà nói.

Nghiêm Liệt cau mày, sao cậu cứ cảm thấy không tốt, đối với Alessandro kia, cậu luôn luôn có cảm giác kỳ quái, cái loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì, cậu lại hình dung không được, chỉ là không muốn gặp lại người đó.

“Fran, không nên không có khí khái như thế.” Nghiêm Liệt viết.

Fran rất là hoang mang nghiêng đầu: “Tôi đã đủ có khí khái rồi mà.”

“Chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác.”

“Có biện pháp nào nữa sao?”

“Này, có nơi nào tuyển nhân viên không? Tôi có thể đi làm, đến lúc đó thì sẽ tốt hơn nhiều, không trả công cũng được, miễn là có ăn có chỗ ở là được rồi.”

“Nào có chỗ như vậy!” Fran tiếp tục đá đá hòn đá nhỏ dưới chân mình, hắn dù sao cũng là thiên tài hội họa không nhiễm khói lửa nhân gian, sao có thể chịu được chuyện đi làm kẻ làm công dưới tay người khác!

“Nếu không như vậy đi, hôm nay chúng ta tới nhà bạn gái của tôi – Samantha trước nhé, ở chỗ cô nàng lấp đầy bụng đã rồi tính, cậu xem, trời tối rồi kia.” Fran mới không muốn bản thân chịu khổ cực.

Nghiêm Liệt cũng chỉ có thể gật đầu.

Nhà của Samantha nằm ở trong khu căn hộ cao cấp xa hoa.

Lúc Fran gõ cửa, cô nàng đang bận trang điểm cùng chọn trang phục, cái váy lễ hội ngắn cũn cỡn làm cho bộ ngực cô nàng như quả khí cầu sắp nổ tung, tóc dài màu vàng được vấn lên đỉnh đầu, thả buông một lọn tóc xuống dưới, còn cài một bông hồng đỏ rực nghiêng nghiêng nơi mái đầu. Cô nàng gợi cảm như một quả boom nổ chậm.

“Hi!” Fran cười meo meo nhìn cô nàng chào hỏi, đưa tay ôm rồi lại hôn nhẹ lên môi cô nàng, “Cưng à, anh nhớ em chết mất.”

Samantha cũng hôn lên mặt Fran một cái, nhưng cũng chỉ là qua loa có lệ: “Sao lại đột nhiên nhớ tới em vậy? Vị này là…?”

“Là bạn của anh đó, Nghiêm Liệt. Liệt, đây là bạn gái trước của tôi, cô ấy tên là Samantha, bây giờ là cô bạn gái tốt nhất.” Fran cười meo meo mà nói.

Samantha bỏ qua Fran, rất nhiệt tình mà ôm cậu trai phương Đông xinh đẹp tuyệt luân trước mắt: “Hi, rất hân hạnh được biết cậu.”

Nghiêm Liệt cũng hôn trả lại cô nàng, Fran cũng chạy tới đây.

“Cậu ấy không thể nói chuyện được đâu, nếu em muốn dỗ ngon dỗ ngọt cậu ấy cái gì thì phải nhìn vào mắt cậu ấy mà nói.” Fran biết tính cách của cô nàng này, một cô nàng mê trai đúng chuẩn, cho nên phải đưa ra kiến nghị trước.

“Ôi! Đáng tiếc quá đi mất!” Samantha rất giật mình, đang muốn dùng dỗ dành an ủi đầy thương xót mà cũng rất đỗi dịu dàng với Nghiêm Liệt thì một người đàn ông cao lớn gần như trần truồng đi từ phòng tắm đi ra, kéo chặt cô nàng vào ***g ngực.

Fran nhìn người đàn ông, con mắt hầu như muốn lồi ra: “Mantha, chúng ta mới biệt ly hôm qua mà hôm nay em đã —” không sai, chủ nhà đá hắn ra khỏi cửa chính là tiểu thư Samantha đây.

Samantha cười cười dựa vào ngực người đàn ông kia: “Anh ấy là đại thiếu gia của gia tộc Giovanni đó nha, các anh phải khách khí một chút đó.”

Người đàn ông đó rất cao lớn, vóc người cường tráng như gấu, khuôn mặt không thể nói là quá anh tuấn, nhưng rất đủ tiêu chuẩn – tiêu chuẩn về một anh chàng lạnh lùng đúng chất Italia. Đương nhiên, nếu như sau lưng gã có thêm một tập đoàn tài chính thì có thể gã sẽ biến thành người đàn ông đẹp trai quyến rũ nhất Italia. Bởi vì đẹp trai hay quyến rũ đều cần có tiền làm lợi thế.

“Giorgione Giovanni, xin chào.” Người đàn ông rất hào phóng mà vươn tay, Fran lại làm như không thấy, Nghiêm Liệt đành thay hắn nắm lấy, tay cậu lại bị gã nắm lấy, không chịu buông ra.

Giorgione cúi đầu, kinh ngạc mà nhìn những ngón tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, mu bàn tay cùng bàn tay đều rất mềm mại trơn nhẵn, ngón tay thon dài tinh tế, linh động giống như chú nai bé nhỏ nhanh nhẹn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, bàn tay mang theo màu trắng hồng cùng xanh nhạt rất tự nhiên, ưu mỹ như khúc dương cầm của Chopin, mang theo mỹ cảm của tiếng suối chảy róc rách.

Một đôi tay hoàn mỹ như chủ nhân của nó.

Nghiêm Liệt giật mình nhìn gã, muốn đem tay của mình rút về nhưng lực của cậu không lớn bằng đối phương, cậu quay đầu nhìn Fran xin giúp đỡ, Fran đạp một chân lên trên cổ chân gã khiến gã kia đau đến nhảy dựng lên, Fran hừ hừ cười nhạt: “Đừng có chủ ý động tới bạn tôi! Bằng không tôi sẽ làm thịt anh đấy!”

Khuôn mặt Samantha đầy nghiêm túc, cũng không biết là cảm giác gì, nhưng đây là lần đầu tiên cô nàng thấy Giorgione ngưng mắt nhìn một người đàn ông lâu như vậy! Dù không muốn thừa nhận cũng không được, cậu trai phương Đông này xác thực xinh đẹp hơn cả con gái Italia, như thế thì sẽ nguy hiểm tới con đường tiền tài của cô nàng, Samatha nghĩ, hẳn phải cẩn thận hơn.

Fran nói: “Mantha à, có đồ ăn hay không? Chúng tôi đói bụng lắm!”

Samantha quét mắt nhìn hắn một cái: “Không, chúng tôi đang chuẩn bị đi dự dạ tiệc, gia tộc Giovanni đang tổ chức lễ hội Latin Carnival(3).”

Có thể trở thành khách mời của gia tộc Giovanni, thì đó như là một loại vinh dự, mà hôm nay, Samantha có thể lấy tư cách là bạn gái của Giorgione đến dự thì nhất định cô sẽ trở thành đầu đề tin tức của Milan ngay trong ngày mai, báo chí ngày mai sẽ đều ca ngợi vẻ đẹp của cô nàng.

Fran bĩu môi.

Giorgione lại mỉm cười nói: “Có thể mời hai vị tham gia không?”

Fran hỏi: “Thực sự?”

“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của nhà Giovanni.” Giorgione vừa nói, vừa cấp tốc ở trên người Nghiêm Liệt quét một cát.

Fran hỏi Nghiêm Liệt: “Cậu nghĩ sao? Nếu tới đó thì nhất định sẽ có nhiều thức ăn ngon à nha, hơn nữa không hạn chế số lượng, muốn ăn bao nhiêu đều tùy thích.”

Nghiêm Liệt nhìn Fran mà không biết nên khóc hay cười, thật không biết hắn lớn lên như thế nào, đây thật là công tử cao quý lớn lên trong lâu đài sao? Sao mà cậu lại thấy hắn còn tham ăn hơn cả người ăn xin đói khát trên đường, chỉ cần nơi nào có đồ ăn ngon là có thể hấp dẫn được hắn.

Thế nhưng, tình huống trước mắt không cho phép cậu có thể nghĩ gì khác nên chỉ có gật đầu. Sau đó nhóm bốn người đi tới hội trường.

Nhà Giovanni dành một công viên làm khu tổ chức lễ hội, như thế họ sẽ chứa được nhiều khách mời hơn mà cũng có thể cho du khách xem cùng, gia tộc Giovanni to lớn nên đương nhiên chuyện này là điều tất nhiên.

Tiết trời vừa sang tháng bảy, là dịp tổ chức lễ hội sôi động cùng nồng nhiệt của mùa hè, đương nhiên nó cũng đúng với những nền văn hóa phi La tinh.

Trước khi lễ hội Latin Carnival tới đất nước này, Italia đối với người châu Mỹ Latin mà nói thì vẫn là một nơi đầy thần bí cùng ngập tràn những câu chuyện huyền thoại. Ngay lúc đó chủ nhân gia tộc Giovanni đột nhiên nghĩ rằng, không bằng gia tộc họ tổ chức một lễ hội Carnival nhỏ ở Milan, âm nhạc, đồ ăn cùng thủ công mỹ nghệ tinh xảo… vân vân và vân vân… lại có thể phát triển thương mậu.

Lễ hội Latin Carnival này được tổ chức vài lần thì nó trở thành nét đặc sắc của Milan, đương nhiên, mỗi năm vào lúc này, gia tộc Giovanni cũng đặc biệt vinh quang.

Hoạt động năm nay càng thêm nhiều hơn năm trước, nào là lễ hội âm nhạc, triển lãm văn hóa, điện ảnh, sách hay, triển lãm thông tin du lịch, nhà hàng ẩm thực truyền thống, khiêu vũ và vân vân. Người tham gia rất nhiều, thế nhưng người được chính thức làm khách mời của gia tộc Giovanni thì rất ít, bọn họ là quý khách, hưởng thụ tất cả đãi ngộ đặc biệt, chỗ ngồi xem âm nhạc là tốt nhất, trong triển lãm văn hóa có thể trực tiếp cùng văn nhân tiếp xúc giao lưu. Chỉ có điều, Fran cùng Nghiêm Liệt không có bất luận cái nhã hứng gì để mà thưởng thức những hoạt động văn hóa nghệ thuật đầy mãnh liệt cùng sôi động của văn hóa Latin, sau khi hỏi qua Samantha, bọn họ chạy thẳng tới khu văn hóa ẩm thực.

Bởi vì Fran rất xem thường mấy cái hoạt động rầm rầm rộ rộ này, cho nên tuy rằng sinh ra ở thành phố Milan nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn tham gia lễ hội Carnival như thế này, đương nhiên, hiện tại chuyện quan trọng cùng đáng quan tâm nhất của hắn là – đồ ăn ngon.

Ở trong này có bảy khu văn hóa ẩm thực, bao gồm Mexico, Argentina và Cu Ba. Ngoài ra còn có bốn cửa hàng ăn nhẹ khác, gồm cửa hàng kem, quán cafe, cửa hàng bánh ngọt, Fran túm Nghiêm Liệt đi tới đi lui, cuối cùng vẫn chọn đi vào một nhà hàng chính gốc Italia.

Mới vừa ngồi xuống, quản lý nhà hàng liền đi tới, phi thường nhiệt tình hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn ăn gì?”

“Mì ống! Tôi muốn ba phần!” Fran nói.

Quản lý có chút kinh ngạc, lại hỏi Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt viết chữ lên trên bảng: “Xin hỏi có cơm rang trứng không?”

Quản lý đã có dấu hiệu muốn ngất, ông lấy một cái khăn mùi xoa từ trong cái túi tây trang ra để lau mồ hôi: “Hai vị có dùng thêm một bàn tiệc không? A, không cần phải lo lắng vấn đề chi phí, đây là nhà hàng đặc biệt dùng để thiết đãi khách quý. Vừa nãy cậu Giorgione đã phân phó qua rồi.”

Fran gật đầu: “Thì ra là thế, vậy bưng ra một bàn tiệc đi, ê ê ê, phải tốt nhất đó nha, còn có, thêm một chai rượu vang năm 1885.”

Quản lý cong lưng lau mồ hôi rời đi.

Nghiêm Liệt cười viết: “Giorgione cũng thực nhiệt tình.”

“Ai biết hắn đang đánh chủ ý quỷ quái gì, tôi phải nói cho cậu biết trước nha, ở Milan có rất nhiều người đàn ông thích đồng giới, cậu phải cẩn thận, đặc biệt là quý tộc, bọn họ thích nhất cái loại thanh tú mà trong sáng như cậu đấy.”

Tươi cười của Nghiêm Liệt cứng lại, cuối cùng mới cẩn thận dè dặt mà viết: “Anh thì sao?”

“Cái gì?” Fran lúc đầu còn chưa rõ lắm.

“Anh thích đàn ông không?”

Fran giận dữ: “Tôi ngay cả phụ nữ còn nuôi không được, sao có thể đi trêu trọc đàn ông cơ chứ?”

Nghiêm Liệt lắc đầu. Trong lòng cậu lại nghĩ như thế này, nếu như hắn có đủ năng lực thì sẽ đi trêu chọc đàn ông sao? Là boom tiềm ẩn nha, sau này phải cẩn thận hắn ta một chút.

Ăn cơm xong, Giorgione xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đương nhiên, bên cạnh gã còn có Samantha.

Giorgione nói: “Hai vị có hứng thú đi tham gia vũ hội không?”

Fran có chút nóng lòng muốn thử, bởi vì ở trên vũ hội là dễ quyến rũ phụ nữ nhất, đặc biệt là phụ nữ có tiền, hắn hiện tại đặc biệt cần tiền tài đi cùng phụ nữ tới an ủi nha!

Nghiêm Liệt không nghe được âm nhạc, đương nhiên cũng không biết khiêu vũ, thế nhưng thấy Fran hưng phấn như mèo vờn chuột thì liền gật đầu.

Fran rất nhanh thì tìm được mục tiêu rồi, cùng một phụ nữ thướt tha tuổi chừng ba mươi mấy đi xuống sàn nhảy, nhảy điệu Tango đầy nóng bỏng.

Ánh mắt Giorgione vẫn luôn đặt ở trên người Nghiêm Liệt, nhưng không thể không mời Samantha khiêu vũ, thoạt nhìn mặt gã thật khổ sở.

Nghiêm Liệt chọn một góc yên lặng trong dạ tiệc, bưng ly rượu cocktail chậm rãi thưởng thức. Trước hôm nay, cậu chỉ là một người bình thường ở Trung Quốc, cuộc sống trôi qua rất đỗi đơn giản, ngoại trừ ăn, mặc, ở, đi lại cơ bản thì chưa từng trải qua cuộc sống hưởng lạc cùng xa xỉ, ngay cả buổi tối lãng mạn có ánh đèn ngũ sắc chớp nhoáng cậu cũng chưa từng trải qua.

Cậu thở dài, trước khi tới châu Âu, thầy tướng số từng nói cậu không phải đại cát đại lợi thì chính là đại hung, quả nhiên, vừa mới bước tới nhà ga Milan, tất cả hành lý cùng tiền bạc cậu có đều bị cướp sạch, cô đơn một người lưu lạc đầu đường, thật vất vả có người tốt bụng thu lưu cậu, kết quả lại kém chút bị cường bạo, ai… Năm nay là năm bổn mạng của cậu đấy, thật là năm bất lợi hay sao? Thứ đợi cậu tiếp theo sẽ là gì đây?

— Một thân ảnh cao lớn đi tới trước mặt, che khuất ánh sáng của cậu.

Nghiêm Liệt giật mình mà ngẩng đầu lên, liền nhìn rõ người đàn ông cao lớn kia –  Alessandro.

“Có thể mời cậu khiêu vũ một khúc không?” Sandro mặt mang mỉm cười, một thân tây trang màu bạc, phong độ vô cùng. Nếu như bỏ qua cái chuyện anh không thích nói chuyện thì Nghiêm Liệt không thể không thừa nhận Sandro là một người đàn ông phi thường có mị lực. Anh cùng em trai Fran của anh đều cùng là một loại hình anh tuấn khôi ngô, nhưng khác với cái đẹp của Fran là thanh xuân dào dạt, nhiệt tình như nắng, cái đẹp của Sandro tuyệt đối là một màu đen nồng đậm. Lông mi rậm, mắt to, mũi thẳng môi dày, tóc đen, làn da rám nắng, đôi lông mày vừa dài vừa mang thần khí… Quả thực là cực kỳ bắt mắt.

[Nhật: Hơi nhảm một chút nhưng ta không tưởng tượng nổi anh ấy ra làm sao *quay mặt đi khóc*]

Nếu anh ta sinh ra làm con gái thì có thể dùng một câu ‘Xinh đẹp không ai sánh bằng’ nhưng anh lại là nam, lại còn là một người đàn ông ngày thường chỉnh tề gọn gẽ, bao nhiêu đẹp đẽ đều bị che giấu hết đi nhưng thế cũng là một loại phiêu lãng nguy hiểm —  chỉ cần anh nhiều thêm một chút thể hiện, nhiều hơn một ít phô trương… Hãy cùng nhớ về bộ phim thương mại hạng hai ‘Người yêu Latin’ của Hollywood đi, cho dù có mang phong cách dị quốc nhưng cũng lên không được bảng vàng đấy thôi.

Nhưng may mắn chính là, làm chủ nhân của tướng mạo này, Sandro lại có khí chất hoàn toàn tương phản. Anh cao quý cùng nội liễm, không hề khiến sức quyến rũ vô hình bị mất đi, còn khiến anh như châu ngọc để trưng, trong lơ đãng mới tôn vinh nên cái khí độ cao quý thoát tục của con cháu danh gia vọng tộc.

Đúng vậy, Sandro rất đẹp, một loại đẹp tới từ những sự mâu thuẫn. Nhớ lại hình dạng lúc anh như dã thú, lại nhìn nhìn cái dáng vẻ quý công tử hiện tại của anh, Nghiêm Liệt chỉ có thể ở trong lòng thở dài. Dưới ngọn đèn mờ sáng, Nghiêm Liệt viết chữ lên bảng: “Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ.”

“Tôi có thể dạy cậu.” Sandro mỉm cười, vẫn rất đỗi dịu dàng như hồ nước mùa thu tĩnh lặng.

“Tôi không nghe được âm nhạc.”

“Cậu có thể nhảy theo bước chân tôi, rất đơn giản mà.”

Nghiêm Liệt còn đang do dự.

“Xem qua phim ‘Mùi Hương Của Một Phụ Nữ’ của Hollywood chưa?” Sandro nhẹ giọng hỏi.

Nghiêm Liệt lắc đầu, trên cơ bản mọi thứ cậu biết đều là đọc sách, phàm là giải trí liên quan đến âm thanh thì cậu hầu như không chạm qua.

“Có một sĩ quan, ở trong chiến tranh bị hủy hai mắt, thế nhưng ông vẫn yêu tha thiết một người phụ nữ, yêu tha thiết cuộc sống này, cho dù mù cả hai mắt nhưng ông vẫn dẫn dắt người phụ nữ ấy lướt theo điệu Tango, hơn nữa, nhảy rất tốt.” Sandro nghiêm túc mà nhìn thẳng cậu, “Tôi tin cậu sẽ làm tốt hơn ông ấy.”

Nghiêm Liệt lấy ngón tay vân vê vành tai mình, suy nghĩ nửa ngày rốt cục đem bảng nhỏ bỏ vào túi, đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay Sandro.

Sandro lại nhìn chằm chằm tay cậu một hồi lâu rồi nói: “Tay cậu rất đẹp.”

Giorgione cũng dùng loại ánh mắt này nhìn qua tay cậu, lúc đó cậu lại không có cảm giác gì, bây giờ từ trong miệng Sandro nói ra, Nghiêm Liệt lại tránh không được mà mặt nóng lên, cậu mỉm cười biểu thị cảm tạ, tay chân thoáng cứng ngắc theo sát Sandro đi ra sàn nhảy.

Sandro một tay ôm lấy hông cậu, bàn tay ấm áp giống như dòng điện tập kích toàn thân cậu, Nghiêm Liệt kỳ quái mà nhìn Sandro, vì sao? Vì sao người đàn ông này lại không cho cậu cảm giác như bình thường?

Bởi vì bọn họ từng xích lõa kề sát thân thể sao?

Tim đập lại có chút mất trật tự, Nghiêm Liệt hầu như không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển cả của Sandro nữa.

“Làm người của tôi được không?” Ở lúc đi tới giữa sàn nhảy, Sandro bỗng nhiên nói như vậy.

Nghiêm Liệt cả kinh.

“Tôi rất thích cậu.” Tác phong nhẹ nhàng mà thẳng thắn của người Italia vẫn chảy trong máu của Sandro “Nếu như cậu làm người của tôi, sẽ không còn phải lưu lạc đầu đường xó chợ nữa.”

Nghiêm Liệt càng trợn mắt lớn hơn.

“Có lẽ, cậu thích năm mươi triệu Euro hơn nhỉ? Chỉ cần cậu gật đầu, tôi có thể lập tức chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu.” Lúc nói như vậy, đuôi mày khóe mắt của Sandro đều toả ra bễ nghễ cao ngạo, đó là cuồng và ngạo của vị chúa tể thế giới này.

Năm mươi triệu Euro… Đổi thành dolar còn được nhiều hơn.

Nghiêm Liệt thật khó tin nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm nhưng kỳ thực kiêu ngạo ương ngạnh này, anh ta cư nhiên có thể vì sự đồng ý của cậu mà tổn hao năm mươi triệu Euro sao? Là nhiều tiền đến tiêu không hết sao?

Có điều… Cả đời Nghiêm Liệt chưa từng có dũng khí nghĩ tới mình sẽ có nhiều tiền như thế, năm mươi triệu Euro… A… Nếu như ấn theo thói quen ăn dè ở xẻn của cậu từ trước tới nay, đại khái chỉ cần dựa vào lợi tức là có thể sống tốt, mỗi ngày không phải làm gì cả, chỉ ở trên giường nằm chơi cũng có thể sung sướng tới già.

Có số tiền này, cậu có thể thoải mái mà dạo khắp châu Âu, thậm chí còn có thể định cư ở Thụy Sĩ, không bao giờ quay về cái ngôi nhà vắng vẻ kia nữa, còn có thể giúp đỡ một ít học sinh mà ông ngoại yêu quý, còn có thể mua cho chính mình những quyển sách yêu thích, còn có thể…

“Tôi đang nghiêm túc đề xuất với cậu đấy, cậu có thể cự tuyệt sao?”

Nghiêm Liệt hoang mang mà nhìn anh, chạy vòng quanh một vòng lớn rồi lại gặp lại anh, mà năm mươi triệu Euro càng là một cám dỗ phi thường to lớn, cuối cùng thì cậu có nên đáp ứng không nhỉ?

Nghiêm Liệt ra hiệu cho Sandro rời khỏi sàn nhảy, hai người ngồi xuống bên chiếc bàn tràn, lúc bồi bàn đưa lên đồ uống, Nghiêm Liệt lấy ra bảng nhỏ.

“Cho dù tôi có đáp ứng hay không thì anh cũng sẽ không hài lòng.” Nghiêm Liệt viết.

“Ha?” Sandro nhếch lên đôi lông mày đậm dài của mình “Có ý gì?”

“Nếu như tôi vì số tiền này mà đáp ứng anh, anh sẽ khinh thường tôi. Nếu như tôi không có bởi vì số tiền này mà đáp ứng anh, anh cũng sẽ coi khinh chính anh. Cho nên, anh thử nói xem tôi có nên đáp ứng anh không nhỉ?” Nghiêm Liệt thoải mái mà đem vấn đề nói ra.

Sandro đầu tiên là ngẩn ra, ý cười càng thêm sâu sắc: “Tôi mong cậu có thể đáp ứng, đồng thời tôi tuyệt không coi thường cậu, nếu như cậu không đáp ứng thì ngược lại cậu đang làm kiêu rồi. Ai cũng đều rất rõ, cậu bây giờ thiếu nhất chính là tiền bạc. Cậu ngay cả hộ chiếu cũng không có nữa rồi đi? Giấy chứng nhận gì cũng không có thì cậu sống thế nào?”

Nghiêm Liệt để cây viết trong tay xuống, theo thói quen muốn dùng tay vân vê vành tai của mình, đây là thói quen vô thức khi đang tự hỏi của cậu, cũng rất đáng yêu, Sandro thậm chí đã muốn đi tới hôn lên cái tai khéo léo cùng đôi bàn tay xanh ngọc này của cậu.

Trong nội tâm Nghiêm Liệt đấu tranh kịch liệt, đối mặt với cuộc sống gay gắt này, cậu có thể không nhượng bộ được không? Lại còn là hy sinh chính mình làm tiền đề để nhượng bộ?

Nhà nhân chủng học phương Tây Maslow(4) đã đưa ra tháp nhu cầu của con người, trong đó phát triển từ thấp tới cao (từ đáy tới đỉnh), lần lượt là nhu cầu sinh tồn (ham muốn hưởng thụ vật chất, lợi dục, danh dục), nhu cầu sáng tạo, nhu cầu thể hiện bản thân (thể hiện giá trị của bản thân). Nhu cầu cơ bản nhất chính là nhu cầu sinh tồn, vì sống sót, phải có ăn có mặc, đó là những thứ cần thiết để con người có thể tiếp tục cuộc sống, sau khi đảm bảo tất cả những nhu cầu này, con người mới có thể truy cầu những nhu cầu thỏa mãn về tinh thần cao hơn.

Nghiêm Liệt rất muốn đáp ứng, thế nhưng truyền thống ‘giấy rách phải giữ lấy lề’ xưa nay làm cậu chậm chạp không chịu gật đầu. Cậu cũng không phải kẻ bảo thủ, bằng không cũng sẽ không công nhiên bán thân ở trong nhà ga. Vì sinh tồn, cậu cũng từng tính qua mình nên sử dụng thủ đoạn nào, chỉ là… Nếu như ngày hôm nay người đưa ra yêu cầu với cậu là Giorgione, vậy cậu có thể gật đầu đáp ứng ngay tắp lự rồi.

Cho nên, cậu vẫn là lắc đầu.

Sandro thu lại tươi cười, không tiếng động mà quan sát cậu hồi lâu, anh hỏi: “Cậu suy nghĩ rõ ràng rồi sao?”

Cậu lại gật đầu.

Sâu trong đôi mắt của Sandro là sự khó lường, nhìn cậu hồi lâu cuối cùng anh lại cười rộ lên: “Cho tới bây giờ chưa có ai cự tuyệt tôi cả.”

Nghiêm Liệt nhếch nhếch khóe môi, mang chút châm chọc tự giễu: “À, đó là bởi vì anh còn chưa gặp tôi.”

“Tên nhóc cuồng vọng.”

“Đồ đàn ông tự đại.”

“Tiếng Italia của cậu tốt lắm, từng học khóa chuyên nghiệp sao?” Sandro không muốn tiếp tục cùng cậu đấu võ mồm, chuyện ấy thực sự quá tổn hại với phong độ của anh.

“Đúng vậy.”

“Thiệt sao? Cậu có thể hiểu những ngôn ngữ khác không?”

“Tiếng Anh, hiểu một ít về tiếng Hy Lạp, bởi vì tôi rất có hứng thú với văn minh phương Tây.” Biểu tình Nghiêm Liệt nhàn nhạt mà viết.

Biểu tình của Sandro chuyển thành nghiêm túc: “Đều là cậu tự học đấy à?”

“Ông bà ngoại đã dạy tôi trong một khoảng thời gian ngắn, ông tôi là giáo sư dạy tiếng Italia trong trường đại học, bà tôi là người Italia chính gốc nhưng đã mất lâu rồi, mà ông tôi... Đã mất trước khi tôi tới đất nước này.”

Sandro kinh ngạc nhìn cậu: “Chẳng lẽ cậu là thiên tài sao?”

“Nếu như anh không có bất cứ một thú vui tiêu khiển nào ngoài sách vở, vậy anh sẽ hiểu biết nhiều hơn cả tôi.” Nghiêm Liệt ngẩng đầu nhìn anh cười cười.

Sandro vươn cánh tay qua, nắm lấy tay cậu, sự ấm áp của bàn tay xuyên qua làn da mỏng mịn truyền vào trong từng mạch máu, Nghiêm Liệt cảm thấy chính mình lại bắt đầu khẩn trương.

“Đáp ứng tôi nhé?”

Nghiêm Liệt lắc đầu.

Sandro buông tay ra, biểu tình lại lạnh lùng như cũ. Anh cởi ra chiếc nhẫn trên ngón út của mình, rồi mang nó đeo vào trong ngón áp út của Nghiêm Liệt, đáng tiếc, nhẫn có chút lớn cho nên anh không thể làm gì khác hơn là chuyển tới ngón giữa, vẫn còn có phần hơi lớn nhưng sẽ không dễ rớt xuống nữa.

Là một chiếc nhẫn bạc, rất phổ thông, tinh xảo, không có bất luận trang trí dư thừa nào.

“Đây là bạc Tây Tạng chính gốc đấy, cậu biết chứ? Đã được Lạt Ma Tây Tạng chúc phúc, nó sẽ không bị bạc đi giống như những chiếc nhẫn bình thường, càng đeo càng thêm sáng.”

Nghiêm Liệt giơ tay lên, thưởng thức cái nhẫn này, nghĩ mình có nên tháo nó xuống hay không.

“Cái nhẫn này sẽ bảo vệ cậu.”

“Cảm ơn.”

“Nói cho tôi biết đi, đêm nay cậu sẽ ở nơi nào?”

Nghiêm Liệt lắc đầu lần thứ hai, không biết, cậu thực sự không biết.

“Cậu ấy có thể ở lại nhà của tôi.” Một thanh âm nói thay Nghiêm Liệt, sau đó có một người dừng lại bên cạnh cậu. Là đại thiếu gia của nhà Giovanni — Giorgione.

Sandro lạnh lùng nhìn gã một cái, đưa tay chặn lại móng vuốt đang hướng về phía Nghiêm Liệt của Giorgione. Chỉ cần một ánh mắt, lạnh, lạnh tới phi thường, lạnh đến không hề có giới hạn, đủ khiến Giorgione ngượng ngùng mà thu hồi bàn tay của mình.

Nghiêm Liệt hướng Giorgione cười cười: “Cảm tạ. Có điều tôi muốn ở chung với Fran.”

“Fran? Ha ha.” Giorgione cười to, sau đó kề sát vào Nghiêm Liệt nhưng lại bị Sandro kéo ra, gã không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ mà nói “Fran hôm nay phải cùng Monica về nhà, cậu cũng đi cùng anh ta sao?”

“Chẳng lẽ không được sao?” Fran cũng đã đi tới, sau khi câu dẫn Monica thành công, hắn rốt cuộc nhớ tới mình còn có một cậu bạn đáng thương không có chỗ để về, vì vậy mang theo bạn gái mới đi tới.

Sandro khiển trách em trai: “Đừng càn quấy!”

“Thế nào tính là càn quấy vậy? Liệt là bạn của tôi, đương nhiên phải cùng tôi ở chung. Em yêu, em nói xem?” Fran ở trên khuôn mặt mỹ nữ tóc vàng hôn một cái, thân thiết mà ôm lấy eo cô.

Monica là nữ hoàng tin tức của đài truyền hình Milan, rất có tư sắc lại cũng thông minh, cô nhìn Nghiêm Liệt một hồi, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn của Nghiêm Liệt, có chút kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Hoan nghênh tới nhà của tôi. Tôi cùng Fran đều hoan nghênh cậu.”

Fran ngay cả cái ổ của chính mình còn chẳng có, còn phải mang cậu tới nhà bạn gái của hắn sao? Nghiêm Liệt cho dù da mặt có dày hơn nữa cũng biết nếu ba người cùng ở chung thì sẽ xấu hổ ngượng nghịu cỡ nào, đương nhiên, điều này Fran căn bản không lo tới, thế nhưng Monica nhất định sẽ không hài lòng, cho nên cậu cảm tạ ý tốt của Fran cùng Monica, nhưng lại đành cự tuyệt.

Cậu cuối cùng nhìn sang Sandro, mi mắt chậm rãi rũ xuống.

Sandro nở nụ cười, kéo lấy tay cậu, nói: “Các vị, gặp lại sau nhé.”

Fran ở phía sau hô lớn: “Liệt! Liệt! Cậu là tên ngu ngốc!”

Đáng tiếc, lời nói của những người ở phía sau, Nghiêm Liệt vĩnh viễn cũng không nghe được.

Nghiêm Liệt viết: “Tối nay anh có thể muốn làm gì thì làm.”

Một câu nói ấy khiến Sandro kinh ngạc thật lâu.

Chú thích

1.Danh hoạ Raphael Sanzio, thường gọi là Raphael là 1 trong những hoạ sĩ vĩ đại nhất, hoạ sĩ số 1 của nhà thờ Thiên chúa giáo, tính hoa của thời đại Phục hưng Italia. Trong cuộc đời 37 năm ngắn ngủi của mình, Raphael đã làm nên 1 phong cách hội hoạ và 1 nhân cách có sức hấp dẫn lạ thường, không ngừng làm kinh ngạc và say mê những người yêu chuộng mỹ thuật trên khắp các châu lục.

2.Sokrates hay Socrates (tiếng Hy Lạp: Σωκράτης Sōkrátēs) là một triết gia Hy Lạp cổ đại, người được mệnh danh là bậc thầy về truy vấn. Về năm sinh của ông hiện vẫn chưa có sự thống nhất giữa năm 469 hay 470. (469–399 TCN), (470–399 TCN). Ông sinh ra tại thành phố Athens, thuộc Hy lạp, và đã sống vào một giai đoạn thường được gọi là hoàng kim của thành phố này. Thời trẻ, ông nghiên cứu các loại triết học thịnh hành lúc bấy giờ của các “triết học gia trước Sokrates”, đó là nền triết học nỗ lực tìm hiểu vũ trụ thiên nhiên chung quanh chúng ta. Tên ông được phiên âm ra tiếng Việt thành Xô-crát..

3. Latin Carnival: Mình không nói thêm nhiều về lễ hội hóa trang siêu nổi tiếng này nhé ^O^. Ai chưa biết thì có thể hiểu lễ hội Latin Carnival này như một lễ hội hóa trang hoành tráng với những trang phục cùng vũ điệu tango rực lửa

4.Abraham (Harold) Maslow (1 tháng 4 năm 1908 – 8 tháng 6 năm 1970) là một nhà tâm lý học người Mỹ. Ông được thế giới biết đến qua mô hình nổi tiếng Tháp nhu cầu và được coi là cha đẻ của tâm lý học nhân văn (humanistic psychology).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.