Hiên Viên Triệt vẫn nhắm mắt lại như cũ, không có ngẩng đầu, Thiển Thiển rất nhanh liền phát hiện hôm nay Hiên Viên Triệt cùng ngày thường có chút bất đồng.
Thiển Thiển hạ giọng, đi đến bên người Hiên Viên Triệt, lấy tay cầm tay của hắn từ trên trán xuống, hạ thắt lưng xem mặt hắn, ôn nhu hỏi nói:“Thế nào ? Hôm nay tại sao lại không vui như vậy? Có phải không thoải mái hay không?”
Hiên Viên Triệt nặn ra một tia cười yếu ớt, nói:“Ta không sao, ngươi trước tự mình đi chơi đi, một hồi ta còn có công vụ, sẽ không thể cùng ngươi.”
Thiển Thiển ngồi xổm xuống, nhìn lên Hiên Viên Triệt, nói:“Ngươi nhất định là có chuyện gạt ta, bình thường ngươi xử lý công vụ đều để ta ở một bên mài mực, sao hôm nay muốn đuổi ta đi ra ngoài?”
Hiên Viên Triệt lo lắng nhìn Thiển Thiển, vươn tay qua nâng khuôn mặt phấn nộn của nàng lên, mang theo một tia thương tâm nói:“Thiển Thiển, Thập Lục quận chúa đã chết......”
Thiển Thiển a một tiếng đứng lên, mày nhíu lại hỏi Hiên Viên Triệt nói: “Nàng...... Làm sao có thể chết đây? Nàng không phải gả đến Cát Tháp Lý làm vương phi sao? Hai năm trước còn trở về kinh thành thăm viếng, trong lòng ôm một nữ oa nhi bốn tuổi, nàng làm sao có thể chết đây?”
Hiên Viên Triệt đứng lên, nâng tay đè ép bả vai Thiển Thiển, nói:“Tháp cách lí phản loạn, đem nàng cùng đứa nhỏ của nàng đều giết chết. Hoàng thượng phái ta đi bình ổn phản loạn lần này, ta lập tức sẽ khởi hành.”
Trong khoảng thời gian ngắn Thiển Thiển còn không có phản ứng lại, gương mặt khóc tang, gắt gao bắt được tay của Hiên Viên Triệt, nói:“Ngươi phải đi sao? Phải rời khỏi vương phủ rời đi kinh thành đi đánh giặc sao?”
Hiên Viên Triệt tái nhợt cười cười, nhìn Thiển Thiển, nói:“Ngươi muốn học tự chăm sóc bản thân, biết không?”
Thiển Thiển nghĩ đến muốn cùng Hiên Viên Triệt tách ra, liền khổ sở khóc lên, nói: “Ta không cần ngươi đi, ngươi không cần đi được không?”
Hiên Viên Triệt buông tay Thiển Thiển ra, đi đến bên cửa sổ, xem cành lá vừa mới nhú mầm xanh bên ngoài giận dữ nói: “Làm sao ta muốn ròi khỏi ngươi đây? Đây là hoàng thượng chính miệng phân phó, hơn nữa, lúc trước người chủ trương để Thập Lục gả đến Cát Tháp Lý là ta, hiện tại ra chuyện như vậy, chẳng lẽ ta không nên đi cho nàng nhặt xác sao?”--
Thiển Thiển cũng im lặng, trong lòng tràn ngập áy náy, lúc đó bởi vì chính mình nhất thời so đo, trực tiếp làm cho Thập Lục quận chúa xa gả tha hương, hiện tại lại chết oan chết uổng......
Thiển Thiển ngẩng đầu xoa xoa nước mắt, đối Hiên Viên Triệt nói:“Ta cùng đi với ngươi!”
Hiên Viên Triệt nở nụ cười khổ, nói:“Ngươi tay trói gà không chặt, ta làm sao nhẫn tâm cho ngươi theo ta chịu khổ sở khi hành quân đánh giặc đây? Ngươi vẫn là ở nhà bảo trọng chính mình, nhiều học làm mấy thứ đồ ăn tinh xảo, thêu mấy thứ hoa sức y phục chờ ta trở lại đi!”
Có lẽ là sắp phân biệt, Hiên Viên Triệt cảm thấy Thiển Thiển so thời điểm gì nàng đều mỹ lệ hơn, trong lòng cũng đồng dạng luyến tiếc rời đi Thiển Thiển.
Thiển Thiển khóc chạy tới bên người Hiên Viên Triệt ôm cổ hắn, hô:“Ta không cần ngươi rời đi, ngươi mang theo ta cùng đi đi, mặc kệ là lại khổ lại mệt, ta đều sẽ không oán trách , chỉ cần để ta đứng ở cạnh ngươi, thấy ngươi mỗi ngày đều là bình an, ta đã biết chừng .”
Trong lòng Hiên Viên Triệt toát ra từng đợt cảm động mãnh liệt,.....