Đột nhiên binh lính ngoài cử tiến vào nói là Thiệu tổng binh muốn cầu kiến.... ...
Thiển Thiển cũng nghĩ muốn đem ngọc bội của mình lấy lại, nên nàng gật đầu nói truyền.
Thiệu tổng binh vừa vào cửa liền quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi , nói thẳng:“Tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm tới tiểu thư, tiểu nhân đáng chết!”
Thiển Thiển cười nhìn lão lính mặt dày mày dạn này, ngày hôm qua bởi vì có mặt Hiên Viên Triệt, nên nàng không có đem chuyện mình kém một chút nữa bị chịu nhục nói cho hắn biết, nàng rõ ràng hiểu tính Hiên Viên Triệt nhất, hắn mà biết nhất định sẽ giận tím mặt, nghiêm khắc xử phạt những người có liên quan, Thiệu tổng binh sẽ là người thứ nhất đứng mũi chịu sào.
Nhưng Thiển Thiển là một nữ nhân, tùy tiện xuất hiện ở bên trong quân đội, đã khiến danh dự của Hiên Viên Triệt gặp nguy hiểm, nếu nàng còn muốn truy cứu tiếp, như thế mọi người đều sẽ biết vương gia tùy thân mang theo một nữ nhân tới đánh giặc, như vậy ở trên chiến trường bọn lính này làm sao còn có thể vì vương gia liều mạng đây?
Huống chi Thiệu tổng binh này đã đi theo vương gia nhiều năm , trước đó hắn quả thật cũng không biết quan hệ giữa nàng và vương gia, nếu không hắn cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà gánh vác chịu tội, hơn nữa chỉ sợ hắn hiểu ý không phục, binh lính cũng sẽ không cam lòng.
Thiển Thiển nói:“Tổng binh đại nhân mau mau đứng dậy đi, ta không có phẩm giai cấp bậc, nên thật sự không đảm đương nổi đại lễ của đại nhân như vậy.” Tuy Thiển Thiển nói khách khí như vậy, nhưng nàng cũng không có đứng lên nâng hắn dậy, nên khiến hắn có chút lo lắng.
Thiệu tổng binh vẫn quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy, nói thẳng:“Tiểu thư nói quá lời, tiểu nhân vốn nên bị bầm thây vạn đoạn, tiểu thư đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân vô tri một mạng!”
Thiển Thiển biết ngụ ý của Thiệu tổng binh , liền hào phóng nói:“Chuyện này ta sẽ không nói với vương gia, tổng binh cứ yên tâm đi, còn có, chuyện ta ở bên người vương gia, mong rằng tổng binh có thể giúp ta giữ kín bí mật, như vậy ta đã vô cùng cảm kích.”
Cuối cùng Thiệu tổng binh cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội, hai tay trịnh trọng đẻ lên cái bàn trước mặt Thiển Thiển , nói:“ ngọc bội của tiểu thư, ngọc về với chủ.”
Nói xong , hắn để lại ở trên bàn , Thiển Thiển cười gật đầu, nói:“Làm phiền đại nhân.”
Thiệu tổng binh rũ mắt xuống nhìn mặt đất cười nói:“Mấy tên cuồng đồ kia, tiểu nhân đã đem bọn họ xử lý nghiêm khắc , tiểu nhân có thể đảm bảo, chuyện tiểu thư ở trong quân, sẽ không có người không liên quan biết đến.”
Thiển Thiển gật đầu,“Thiệu tổng binh làm rất tốt, Thiệu tổng binh khắp nơi bảo vệ vương gia, vì vương gia mà suy nghĩ như vậy, ta thay vương gia biết ơn ngươi, trong lòng vương gia cũng sẽ hiểu.”
“Đa tạ tiểu thư, tiểu nhân cáo lui !” Nói xong Thiệu tổng binh liền lui đi ra ngoài.
Sau khi Thiệu tổng binh rời đi, Thiển Thiển thè đầu lưỡi, lão lĩnh mặt dày maỳ dạn!--
Lúc sau Hiên Viên Triệt trở về, trong tay hắn cầm theo một tờ giấy, nói:“Đây là từ bồ câu đưa tin lấy xuống , hình như là đưa cho ngươi, ngươi xem.” Thời điểm Hiên Viên Triệt ở Kinh Thành hắn đã thấy qua Thiển Thiển cùng Mặc Diễm Nhi và Vân Ngụ Ý dùng bồ câu truyền tin như vậy, cho nên mới biết được.
Thiển Thiển ngạc nhiên nói:“Là Diễm Nhi hay là Vân nhi? Hai người các nàng thật là có bản lĩnh, ở bên trong quân đội cũng có thể truyền tin tức cho ta.” lấy lại tờ giấy, thấy trên giấy trống rỗng, Thiển Thiển cười nói:“Diễm Nhi quả thật là cẩn thận , biết nơi này là bên trong quân đội nhất định sẽ nhiều người nhiều miệng.”