Thiển Thiển ngạc nhiên nói: “Chính như tỷ kêu Hồng Điệp, cho nên tỷ thích mặc y phục màu đỏ, đúng không?”
Hồng Điệp gật gật đầu:“Muội muội thật sự là băng tuyết thông minh.”
Thiển Thiển ở tại trong cốc của Hồng Điệp nửa tháng, trong đó mấy lần Thiển Thiển tìm cơ hội đề xuất muốn chào từ biệt, Hồng Điệp đều giả vờ lơ đãng đã đem Thiển Thiển vòng đến địa phương khác, xem ra vốn định đem Thiển Thiển giữ lại lâu dài ở trong cốc.
Thiển Thiển nhớ muốn đem võ công tâm pháp đưa đến Võ Đang, còn có Hiên Viên Triệt, đã có nhiều ngày không có nhìn thấy hắn, không biết hắn đã rời khỏi tộc Cát Tháp Lý hay chưa, thật sự là nhớ.
Thiển Thiển ở dưới ánh trăng một người đối với ánh trăng tự rót tự uống, ánh trăng sáng tỏ, trong chén bạc nhỏ của Thiển Thiển có rượu nho ngon tôn nhau lên, ngày tốt cảnh đẹp như thế, nhớ nhung trong lòng càng thêm càng sâu, Thiển Thiển nghĩ nguyên bản hiện tại hẳn là cùng Hiên Viên Triệt đối mặt ở cùng nhau, những ngày vô tư vô lự trước kia, thật lâu không có nếm thử qua.
Hồng Điệp không biết khi nào thì đã đi tới, ngồi ở bên người Thiển Thiển, xem dưới ánh trăng trên mặt của nàng rõ ràng có thể thấy được nước mắt. Cười nói: “Muội muội có tâm sự?”
Thiển Thiển nhanh chóng lau khô nước mắt, cười nói: “Khiến tỷ tỷ chê cười, chẳng qua là nhớ tới thân nhân.”
Hồng Điệp nói: “Ta xem không phải thân nhân, là tình nhân đi!”
Mặt Thiển Thiển đỏ bừng, tuy rằng chẳng phải chuyện gì không thể công khai, dù sao cùng Hồng Điệp cũng không quá thân cận, hơn nữa cá tính của nàng ấy so với chính mình càng muốn tiêu sái hơn, nhưng mà Thiển Thiển chính mình cảm thấy ngượng ngùng, may mắn là ở buổi tối, ánh trăng có thể ngăn trở trên mặt nàng thoáng bất an --
Hồng Điệp như cũ như là một cái đại tỷ tỷ bình thường, chính mình ngã một ly rượu nho ngon, đối với Thiển Thiển cười nói: “Muội muội, đi đến trong cốc này, chuyện cũ trước kia đều phải quên làm mây khói, ân oán tình cừu trước kia liền đều cùng ngươi không có quan hệ gì.”
Thiển Thiển nghe nàng ấy nói lời này giống như muốn giữ nàng ở lại lâu dài ở đây, liền kinh hoảng cơ hồ muốn đứng lên, hỏi: “Ý của tỷ tỷ là...... Để Thiển Thiển ở đây lâu dài hay sao?”
Hồng Điệp vẫn cười đến thập phần quyến rũ như trước: “Ta làm cho muội muội một thân y phục xanh đậm, cảm giác nhan sắc như vậy mới xứng với tính cách của muội nhất, về sau kêu muội muội làm Lục Nhi đi!”
Thiển Thiển hiểu được, thì ra những nữ hài tử ở đây đều là Hồng Điệp mang về. Nàng vội vàng đứng lên, thẳng xua tay, nói: “Không được không được, ta không thể ở chỗ này lâu dài được, ta còn có việc khác nha.”
Hồng Điệp cũng đứng lên, nói: “Chẳng lẽ muội muội còn muốn trở về làm vương phi sao? Nam nhân đều không phải thứ tốt gì, vì sao muội muội phải trở về tiếp tục làm đồ chơi của nam nhân?”
Thiển Thiển theo lời nói xuôi tai của Hồng Điệp xuất ra, trước kia tựa hồ như là nhận đến thương hại vậy. Nữ tử sống trong cốc này phần lớn đều là tuổi trẻ mạo mỹ, xem vẻ mặt các nàng dương dương tự đắc, mà khí chất lại đều như là trải qua thời gian lễ rửa tội mà lắng đọng lại xuống dưới, nếu không phải bởi vì phía trước nhận đến qua khúc chiết, hiện tại rất khó có hạnh phúc thỏa mãn.
Thiển Thiển tựa hồ có chút hiểu được, từ xưa hồng nhan nhiều bạc mệnh, những thiếu nữ mỹ mạo này, nhất định đều là Hồng Điệp lấy phương pháp khác nhau cứu về......