Khi Tiên Lộ

Chương 19: Nữ thần



Thương thế trên người hắc biên bức vương rất nặng, lúc Lưu Ngọc tiến vào sơn động, nó chỉ ngẩng đầu cố sức nhìn thoáng qua liền vô lực rũ xuống lần nữa, hai con mắt kia trông như hai cái chuông đồng lớn nhỏ xấu xí nhưng lại không nhìn ra bất kỳ vẻ cừu hận cùng giãy giụa.

Ánh mắt hờ hững này trái lại khiến cho Lưu Ngọc không dám đến gần nó, dù sao nó cũng đã từng là một con dã thú cường đại, thậm chí đã gần tiến hóa thành yêu thú. Lưu Ngọc chẳng qua chỉ là một cái võ giả phàm cảnh nho nhỏ, nếu như gặp hắc biên bức vương trong thời điểm thực lực còn hoàn hảo, thì Lưu Ngọc có khả năng bị nó phun một ngụm độc dịch liền mất mạng.

Có điều hắc biên bức vương này khi còn sống thập phần cường đại, sau khi chết khẳng định cả người cũng chính là bảo vật, bảo Lưu Ngọc dễ dàng buông tha cho lợi ích trước mắt như vậy thật đúng là không thể.

Bên trong huyệt động của hắc biên bức vương ngoài trăm trượng cũng không có một con dơi khác ở, Lưu Ngọc nghĩ chỉ cần trong lúc mình cấp cho con nghiệt súc này một kích cuối cùng mà không gây ra động tĩnh quá lớn, chắc chắn có thể không kinh động đến lũ hắc biên bức còn lại bên ngoài. Cân nhắc lợi hại một lúc, Lưu Ngọc quyết định mạo hiểm thử một lần, nếu như giết được hắc biên bức vương sẽ chờ những con hắc biên bức bên ngoài lần nữa an tĩnh lại thì nghĩ biện pháp lẻn ra ngoài, còn nếu như bị hắc biên bức vương giết vậy mọi sự đều không cần nghĩ nữa. Dù sao chôn chân ở chỗ này cũng không phải biện pháp hay, hơn nữa hắc biên bức vương cũng đã phát hiện ra mình, chờ chút nữa mà nó triệu tập mấy con dơi khác lại đây, khẳng định mình cũng sẽ không còn nơi nào để trốn.

…….

Sau khi nghĩ thông suốt, Lưu Ngọc nhẹ nhàng rút thanh chủy thủ sắc bén lên nhưng cũng không định ngay lập tức tới gần hắc biên bức vương, chí ít đợi đến lúc nó hoàn toàn suy yếu mới dùng chủy thủ kết liễu. Hắc biên bức là một loại kỳ sinh vật lạ, bộ phận trọng yếu nhất của chúng nó không phải là đầu cũng không trái tim mà là lỗ tai. Chỉ cần đầu không bị nát bấy thì rất nhanh là có thể khôi phục lại nguyên vẹn, trái tim bị đâm thủng cũng có thể sống lại. Chỉ có hủy đi lỗ tai mới khiến chúng nó trở thành tàn phế, dĩ nhiên còn có một cách nữa là rút sạch máu của chúng cũng có thể khiến chúng chết đi, Lưu Ngọc sẽ dùng biện pháp như thế đối phó với những con hắc biên bức thông thường, bất quá con hắc biên bức vương này thật sự là rất lớn, làm cho nó cạn máu cũng không phải chuyện đơn giản, hơn nữa khó tránh khỏi đối phương sẽ để mặc mình hành động mà không có phương pháp tự vệ nào.

Cho nên suy đi nghĩ lại, Lưu Ngọc vẫn cảm thấy trực tiếp công kích vào hai lỗ tai yếu lồ lộ ở bên ngoài của đối phương là thủ đoạn đơn giản và hữu hiệu nhất.

Suy tính trước Lưu Ngọc liền chuẩn bị xuất thủ, đúng lúc này hắc biên bức vương tựa hồ biết được ý đồ của hắn, thân thể cũng không tự chủ được run rẩy kịch liệt lên giống như hết sức sợ hãi, có lẽ biết mình sẽ chết trong đôi mắt nó cũng toát ra vẻ tuyệt vọng cùng phiền muộn, Lưu Ngọc cũng không vì cử chỉ đáng thương đó mà làm cho tinh thần xao động, vẫn cố chấp nâng hai tay lên cao, dùng hết tất cả sức lực bình sinh cầm chủy thủ hướng về phía lỗ tai trái của hắc biên bức vương chém xuống.

Nếu như không có ngoài ý muốn, một kích chứa đầy nội lực của Lưu Ngọc này đủ để cắt đứt hoàn toàn lỗ tai trái to lớn của hắc biên bức vương. Thế nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện mình tính toán không chu toàn.

Công kích lần này không những không có đánh trúng hắc biên bức vương, ngược lại còn khiến nó nổi giận. Thì ra sự run rẩy vừa rồi không phải là sợ mà là đang vô cùng phẫn nộ, dã thú cường giả cao cao tại thượng sao có thể để một con người yếu ớt vũ nhục? Hắc biên bức vương cả người bắp thịt không ngừng chấn động đồng thời bắt đầu kịch liệt co rút lại, khó khăn lắm mới tránh khỏi thanh chủy thủ nhanh như tên bắn của Lưu Ngọc, cùng lúc đó thân thể của nó cũng đột nhiên thu nhỏ lại vẻn vẹn chỉ bằng một con hắc biên bức bình thường, thế nhưng sự nguy hiểm cơ hồ lại đột nhiên tăng lên gấp mười lần. Lưu Ngọc thấy vậy trong lòng cả kinh, mặc kệ đây có phải là do hắc biên bức vương này hồi quang phản chiếu* hay không, tình cảnh mình bây giờ đã lại đột ngột thay đổi hết sức nguy hiểm.

Ngay lúc Lưu Ngọc bởi vì biến cố chợt xuất hiện mà có chút hoảng hốt thì hắc biên bức vương chợt trừng hai mắt, ngay lập tức một cổ tinh thần mạnh mẻ ba động liền trực tiếp đánh vào trên mặt Lưu Ngọc, đồng thời lập tức từ trong ánh mắt tiến vào đại não.

“A! đau quá!” Mặc dù Lưu Ngọc biết hắc biên bức vương có thể công kích tinh thần, nhưng mà đối phương đột nhiên phát động tấn công nên không tránh khỏi việc trúng chiêu, trong đầu giống như bị rất nhiều kim nhọn châm vào hết sức thống khổ. Ngay sau đó, hắc biên bức vương liền thừa dịp Lưu Ngọc đang thụ thương mà không cách nào hành động, liền giống như trâu điên “Oanh” một tiếng, đánh vào trên ngực Lưu Ngọc.

“Uỳnh!” Lưu Ngọc lần này bị đánh bay cơ hồ đau gần chết. Toàn bộ phần lưng đều đập vào thạch bích trên huyệt động, huyết nhục mơ hồ. Miễn cưỡng đứng lên, sờ vào trước ngực thì phát hiện lăng sa áo giáp cư nhiên cũng đã bị rách ra mấy lỗ, tuy rằng bảo trụ cho mình được một mạng nhưng cái bì giáp xa xỉ này căn bản cũng đã hỏng mất.

Thấy Lưu Ngọc bị va đập mạnh mà vẫn chưa chết, hắc biên bức vương trong ánh mắt đột nhiên bộc phát ra một cổ quang mang màu đỏ, thân thể lại vẫn bất động, làm cho Lưu Ngọc cảm giác càng thêm nguy hiểm. Bất quá lúc này Lưu Ngọc ngược lại cười hắc hắc, cũng không quản hắc biên bức vương nghe có hiểu hay không, cười lạnh nói: “Ngươi quả nhiên bị thương rất nặng, nếu không sẽ không dốc hết toàn lực tấn công như vậy, song thực lực ngươi tổn hao quá nhiều, trong chốc lát sẽ không thể công kích ta được nữa, ta cũng không tin ngươi có thể công kích được mấy lần như vậy nữa?!”

Trong lúc Lưu Ngọc cùng với hắc biên bức vương giao thủ kịch liệt mấy lần, phát hiện công kích của nó mặc dù càng lúc càng mạnh nhưng đồng thời sinh cơ trên người cũng trở nên yếu ớt hơn. Nếu như đoán không lầm thì chỉ cần nó công kích vài lần như vậy, mặc dù bản thân sẽ bị trọng thương nhưng chưa tới mức táng mạng, trước đó con thú này sẽ tự làm mình kiệt sức mà chết. Vừa nghĩ tới hắc biên bức vương vô cùng cường đại sẽ chết trong tay mình, Lưu Ngọc tự nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhưng động tác trên tay lại không chậm chút nào, không có lăng sa áo giáp bảo vệ nếu bị công kích mãnh liệt của hắc biên bức vương đánh chúng, tuy rằng không chết cũng sẽ mang đến thương thế cực kỳ đáng sợ.

Bây giờ thứ duy nhất có thể trợ giúp Lưu Ngọc ngăn trở công kích của hắc biên bức vương, cũng chỉ còn lại đôi giày làm bằng da ám thủy xà đang mang trên chân. Hiện tại lưu ngọc đã không hối hận chút nào khi thay đôi giày này, nó thoạt nhìn như rất mềm mại nhưng lại dị thường cứng cỏi. Đủ để bảo vệ hai chân yếu ớt non mềm của Lưu Ngọc tránh khỏi việc bị thương nặng.

Hắc biên bức Vương đại khái cũng biết mình đã đến thời khắc cuối cùng, trừ phi có khả năng một đòn giết chết người trước mắt này, nếu không nó chắc chắn sẽ vì sinh cơ đứt đoạn mà chết. Nó hít một hơi thật sâu, ngay sau đó tích trữ lực toàn thân lại tựa như một trái quang đạn khi phát ra có thể phá hủy hết thảy mọi trở ngại, công kích này cực kỳ kinh khủng, Lưu Ngọc căn bản không cách nào né tránh được lực công kích quang đạn đang hướng thân thể hắn đánh tới.

Lưu Ngọc thấy vậy cũng hít một hơi thật sâu, không nghi ngờ chút nào đây mới thực là một kích cuối cùng, chỉ cần mình có khả năng đỡ được cũng liền có thể trở thành người thắng sau cùng. Hiện tại hắn đã không lo lắng bất kỳ những chuyện khác, chỉ muốn chuyên tâm nghiêm túc đón lấy một kích này.

“Bành!” Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng nổ phảng phất như thiên băng địa liệt một loại, Lưu Ngọc lăng không nhảy một cái, hai chân chụm lại cùng với thân thể hắc biên bức vương lao như tên bắn tới rốt cục đụng một cái.

“Aaa!” Mới vừa đụng vào, Lưu Ngọc liền cảm giác cả người mình trên dưới giống như bình gốm rơi xuống đất bể nát. Nội tạng cũng theo đó mà không chịu nổi áp lực vô cùng đáng sợ như muốn vỡ tan ra. “Ầm!” Lưu Ngọc chỉ cảm thấy lúc va chạm huyết dịch cả người giống như sôi trào, giày làm bằng da ám thủy xà cũng tự nhiên nổ tan tác bay ra, ngay cả hai chân ngọc vốn là lả lướt hoàn mỹ lúc này cũng trầy da sứt thịt không còn vẻ xinh đẹp trước đó.

“Oa” một tiếng, trên khuôn mặt hiện ra sắc hồng ngay sau đó trong miệng Lưu Ngọc đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết cùng những mảnh nội tạng, bị tạc nổ văng thẳng vào trong ao nước hổ phách rơi xuống, nhưng thân thể căn bản không hề mất đi ý thức mà cả người thực sự đã bể thành mấy khối, nhưng cho dù Lưu Ngọc đã đau đớn thống khổ như vậy lại không cách nào ngất đi, bởi vì cơ thể này vốn được ánh trăng tinh hoa tẩm bổ đã gần tiếp cận với thân thể phàm cảnh hoàn mỹ, mặc dù bị đòn công kích mang tính hủy diệt làm tan vỡ cả thân thể nhưng vẫn như cũ duy trì năng lực nhận biết một cách hoàn hảo.

Về phần kết cục của hắc biên bức vương, càng không cần nhiều lời cái gì, sinh cơ trực tiếp liền tiêu thất, hóa thành nguyên hình ngã xuống đất không có nữa điểm hơi thở, trận này vốn là đánh nhau ngươi chết ta sống song lại không có người chiến thắng cuối cùng.

Lưu Ngọc vừa ngã vào trong ao hổ phách liền phát hiện mình mơ màng buồn ngủ, tinh thần căn bản không cách nào nữa duy trì trạng thái thanh tĩnh, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

Hồn phách phảng phất ở trong không gian hư vô phiêu đãng, mơ hồ như vô cùng vô tận.

Cuối cùng kết thúc ư? Đây là cảm giác trước lúc chết sao? Lưu Ngọc thầm nghĩ. Trước khi chết cũng không có cái ý niệm gì đặc biệt trong đầu, hay tiếc nuối mình còn có thật nhiều chuyện vẫn chưa kịp làm, nếu như ông trời cho… một cơ hội sống lần nữa, ta nhất định sẽ càng thêm quý trọng.

Đáng tiếc, cơ hội như vậy thì không bao giờ… có nữa.

Lưu Ngọc nhắm mắt lại, suy nghĩ lọt vào một mảnh bóng tối đen kịt.

…….

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ.

Một ngày, hai ngày, ba ngày… Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Vốn có một ít hắc biên bức bị trận chiến của Lưu Ngọc kinh động tiến vào chỗ này, nhưng khi nhìn thấy đại vương của chúng nó đã chết lại rối rít bay đi, tiếp tục vùi mình trong giấc ngủ, vì vậy Lưu Ngọc lúc này biến thành một người bị bọc trong thế giới hổ phách trong suốt, vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ thay đổi nào nữa, nếu như không có cái gì ngoài ý muốn có lẽ rất nhiều năm tháng sau, biển xanh thành nương dâu, thế sự xoay vần, lần nữa lại được người ta từ lòng đất đào lên, biến thành thứ đồ cổ hiếm thấy được đối đãi như trân bảo.

Dĩ nhiên, đây là dưới tình huống không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, sự tình vốn là biến chuyển theo quỹ đạo này, trên thực tế bởi vì một ít sự kiện tình cờ làm thay đổi cục diện hoàn toàn, thậm chí là đi ngược lại phương hướng ban đầu.

Năm ngày sau, hổ phách trì vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì, nếu như có người nhìn thấy Lưu Ngọc trong ao lúc này, nhất định sẽ kêu lên làm thế nào lại có mỹ nữ bị phong bế ở bên trong? Nhưng Lưu Ngọc đã sớm trở thành người thực vật, căn bản không tồn tại chút ý thức nào bên trong, lại lần nữa từ từ sống lại.

“Ân?” Mang theo nghi hoặc cực lớn cùng vẻ mặt mê man không hiểu nhìn chung quanh, phát hiện đều là một mảnh hỗn độn hình như cái gì cũng không tồn tại, vì vậy thẩn thờ tự nhủ: “Thì ra đây chính là âm phủ sao, thoạt nhìn cũng không có gì đáng sợ?”

“Binh!” Ngay sau đó lại cảm thấy một cổ lực lượng tinh thần cường đại đánh tới, nhưng không phải là lực công kích cũng không có ẩn chứa ác ý, trái lại đụng phải đầu Lưu Ngọc một cái, làm cho hắn vốn đang có chút cảm giác hồ đồ rốt cục thanh tỉnh lại.

Ngay sau đó một thanh âm nữ tử trong trẻo từ phía sau hắn truyền tới: “Ha, cuối cùng đã tỉnh lại, xem dáng vẻ xấu xí bẩn thỉu này thế nào cũng không giống truyền nhân ta lựa chọn a?” Nói xong lại gõ đầu Lưu Ngọc một cái.

“Đừng đánh đầu ta!” Lưu Ngọc có chút tức giận mắng, tuy rằng còn không rõ ràng lai lịch nữ nhân này, thậm chí người này có thể chính là ân nhân cứu mạng hắn. Thế nhưng chờ hắn quay đầu lại nhìn thấy dung mạo nữ tử nói chuyện lúc nãy, trong nháy mắt liền hoàn toàn ngây dại!

Thật xinh đẹp! Thật sự rất xinh đẹp!

Thanh thuần mà không mất đi sự e thẹn, thành thục lại như kín đáo đưa tình, khuôn mặt, vóc người, làn da, không có chỗ nào mà không phải thứ tốt nhất, tuyệt nhiên là nữ nhân sẽ chỉ xuất hiện ở trong giấc mộng mỗi người. Hơn nữa vô luận từ góc độ nào trên người cô gái này đều mỹ lệ thoát tục, Lưu Ngọc phảng phất nhìn ra một loại vẽ đẹp uy nghiêm cao quý bất khả xâm phạm, vốn có giữa hai người có chút mâu thuẫn, lại bị khí chất cùng dáng vẻ kết hợp quá hoàn mỹ của cô gái này làm cho kinh ngạc thất thần.

Lưu Ngọc lúc này chỉ có thể nhớ tới hai từ “tiên nữ” để hình dung. Trừ hai chữ tiên nữ ra căn bản không còn ngôn từ nào để hình dung mỹ mạo của giai nhân trước mắt này, Lưu Ngọc đột nhiên cảm giác được các mỹ nữ mà mình đã gặp từ trước đến nay, bao gồm cả dung mạo tuyệt sắc của mình khi bị ánh trăng tinh hoa cải tạo qua cùng với nữ nhân này so sánh thì đều phải tự ti mặc cảm.

Nữ tử này đã đẹp đến độ Lưu Ngọc tuyệt nhiên không dám dùng từ thích hay từ ái mộ bởi vì hắn cảm giác hai từ đó không xứng, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt si mê tôn sùng để thưởng thức vẻ đẹp này, chính là thượng đẳng! Lưu Ngọc cố sức chống cự dần dần phản ứng lại, như phát giác ra có chỗ không đúng không khỏi giật mình kinh ngạc hỏi: “Chờ một chút, ngươi vừa nãy đang nói cái gì? Là muốn chọn ta làm người truyền thụ?”

Nữ tử thấy dáng vẻ ngây ngô của hắn, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Ngươi tưởng ta đang nói giỡn sao? Chẳng qua là ta đang cần tìm một truyền nhân, bất quá xem ngươi đần như vậy nếu không phải là không có biện pháp khác, thì ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn ngươi!”

Lưu Ngọc vừa nghe, nhất thời lòng tự trọng cùng bướng bỉnh dâng lên, khó chịu nói: “Hừ, ngươi nếu coi thường ta như vậy, ta đây cũng không muốn đứng ở nơi này gây ô nhiễm con mắt của ngươi, ân cứu mạng ngày sau tất sẽ báo đáp, ngày hôm nay tạm thời cáo từ!” Nói xong liền vừa hơi chắp tay, làm ra bộ dáng sẽ lập tức rời đi.

Không ngờ nữ tử nghe xong, lại che miệng cười khanh khách không ngừng, lắc lắc đầu nói: “Cái này không thể được, tuy rằng xem ra ngươi không có tố chất khó mà đào tạo, có điều ta lập tức phải chết đã không còn thời gian tìm một người khác truyền thụ, sở dĩ ngươi có ngốc hơn đi chăng nữa, ta cũng chỉ có thể cố mà truyền thụ cho ngươi.”

“A?” Lưu ngọc nghe xong cũng không có tin tưởng hừ một tiếng nói: “Nghe lạ nhỉ? Hơn nữa ngươi nói mình sắp chết như thế nào lại còn cười nói vui vẻ như vậy? Có quỷ mới tin ngươi ấy!”

Vốn Lưu Ngọc cho rằng mấy lời chế nhạo của mình có thể vứt đi cái bao lớn đại phiền toái này. Không ngờ nữ tử nghe vậy thần sắc chợt tịnh mịch xuống, hai mắt bỗng nhiên rơi lệ buồn bã nói: “Nhân gia đã không còn thời gian nữa có cần phải đi lừa gạt ngươi sao? Không tin thì bỏ đi, trên thực tế ta đã sớm chết rồi! Hiện tại cái ngươi thấy cũng chỉ là một luồng tàn hồn mà ta lưu lại ở trong bảo vật thần cách này thôi, nếu không bởi vì cứu ngươi mà tiêu hao hết pháp lực, lâu thì trên trăm năm ngắn thì vài chục năm, sớm muộn gì cũng sẽ tự động tiêu tán giữa thiên địa này.”

Lưu Ngọc vốn đang cho ràng nữ nhân là không đáng tin, càng xinh đẹp sẽ càng hay gạt người. Nhưng ngay khi nhận ra được nữ tử cư nhiên vì cứu mình mới mới hao hết pháp lực mà chết đi, nhất thời cũng sinh lòng hổ thẹn, nghiêm mặt lại nói: “Vị tỷ tỷ này, ngươi tội tình gì phải làm như vậy? Tuy rằng ta quả thật rất muốn sống, nhưng nếu phải dùng sinh mạng người khác đánh đổi thì ta quả thật không muốn nhận. Tuy ta chẳng là gì nhưng cũng có cốt khí của mình, biết việc gì nên làm đương nhiên cũng biết việc gì không nên làm!”

Linh hồn thì vẫn tính là sống huống hồ còn có thể sống đến trăm năm, nếu đối phương hy sinh tính mạng tới cứu vãn mình, Lưu Ngọc cảm thấy coi như sống cũng rất vô sỉ, thay vì như thế chi bằng chết đi thì chí ít trong lòng còn có chút thanh thản.

Đối với lời nói theo cảm tình của Lưu Ngọc, nữ tử vẫn chưa từng động dung, chỉ là sau khi nghe xong ánh mắt cũng chất chứa sự nhu hòa, sắc mặt bình thản cười nói: “Không cần, ngươi là người ta lựa chọn truyền thụ thần cách, tuy rằng ta cũng không biết ngươi rốt cuộc có gì đặc biệt, bất quá ngươi có đem pháp lực trả lại toàn bộ cho ta, ta cũng không sống được bao lâu, kỳ thực đợi chờ trong vô vọng mà có thễ tìm được một người truyền thụ như ngươi vậy, ta cũng đã rất mãn nguyện rồi.”

Trên đời ai rồi cũng sẽ chết, nhưng nữ tử trước mắt thật sự là không sợ chết, vì vậy Lưu Ngọc cũng chỉ thở dài, chớp mắt liền phát hiện thân thể của nàng dần hư ảo, cũng không phải là thật thể hơn nữa dáng vẻ giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể tản đi, nhất thời cả kinh nói: “Thì ra ngươi là quỷ! Nhưng mà còn thần cách ngươi nhiều lần đề cập đến rốt cuộc là vật gì?”

Nữ tử nghe vậy cũng là sửng sốt, không nghĩ tới Lưu Ngọc đem mình xem thành quỷ, bất quá ý niệm vừa chuyển cũng cảm thấy bình thường, ở nhân giới cấp thấp nhất là cô hồn dã quỷ, không phải là bộ dáng của nàng bây giờ sao? Nữ tử lộ vẻ sầu thảm cười nói: “A, ngươi nói là quỷ thì là quỷ đi, bộ dáng của ta bây giờ so với quỷ cũng không kém nhiều lắm, không phải sao? Ta đã vượt qua cuộc sống cô hồn dã quỷ mấy nghìn năm. Đương nhiên nói ra ngươi cũng không tin, đừng nhìn ta hiện tại thê thảm như vậy, trước kia ta cũng đã từng là một vị thần, hơn nữa còn có danh hào là nguyệt thần được trăm triệu tín chúng thờ phụng. Cho dù ở toàn bộ Thiên Lang giới cũng có danh khí.” Dừng một chút, phảng phất như nhớ lại chuyện cũ nữ tử lại thở dài nói: “Bất quá cái này đều đã là chuyện năm xưa, bây giờ ta quả thực chỉ còn lại một luồng tàn hồn, hơn nữa tùy thời cũng có thể tiêu tán, đến lúc đó ta thực sự chẳng còn là gì cả.”

Nữ tử mặc dù giống như nói một chuyện rất bình thản, lại đã hoàn toàn phá vỡ quan niệm nhận thức thế giới của Lưu Ngọc, hắn chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn nữ tử, hồi lâu sau khó có thể tin hỏi: “Ý của ngươi là muốn nói, ngươi đã từng là một vị tiên nhân?!”

“Nhầm! Là nữ thần.” Lưu Ngọc nói xong, nữ tử cũng rất trịnh trọng cải chính nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, tiên và thần là hoàn toàn khác nhau, nói đúng ra là có sự đối lập.”

Lưu Ngọc nghe lại càng thêm kinh ngạc, trong quan niệm từ nhỏ của hắn tiên chính là thần, thần chính là tiên, thần tiên vốn đều là truyền thuyết. Nào biết sẽ có một ngày, thật sẽ đụng phải một giai nhân tuyệt mỹ chạy đến trước mặt ngươi đoan trang cùng ngươi nói thần không phải là tiên, tiên không phải là thần, hơn nữa Lưu Ngọc còn cảm thấy đối phương nói có mấy phần đạo lý. Điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi có chút rối rắm, vì vậy gãi đầu một cái nói: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết thần cách là cái gì chứ!”

Không ngờ nữ tử nghe vậy, lại che miệng cười khúc khích nói: “Ngươi cũng thú vị thật, thoạt nhìn thật đúng là không sợ trời không sợ đất, không có lòng kính sợ gì cả, được rồi thần cách chính là linh lực của thần, cũng là mệnh hồn của thần. Giống như nguyên anh của tiên nhân vậy, mất đi thần cách thì thần cũng liền mất toàn bộ pháp lực cùng thọ mệnh bởi vậy mà chết đi, cũng chẳng phải điều ngạc nhiên gì.” (thần cách chính là cục đá Vân Thạch đó hiii)

“Nga, thì ra là như vậy.” Lưu Ngọc nửa hiểu nửa không gật đầu một cái, lại thấy trên mặt nữ tử không có vẻ sốt ruột hay bực bội liền lớn mật hỏi: “Vậy ngươi tên gọi là gì vậy? Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại chết được không? Trong truyền thuyết không phải nói thần tiên đều vĩnh viễn trường tồn trường sinh bất lão sao?”

Lưu Ngọc vốn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ nữ tử nghe vậy thì bỗng nhiên ngốc trệ một lúc, ngay sau trên gương mặt tái nhợt phảng phất toát ra vẻ bi ai sầu đậm, giống như nhớ lại hồi ức xa xưa chậm rãi nói: “Chuyện này ta vốn đã chôn giấu tận đáy lòng từ rất lâu, thật muốn đem kẻ đó quên đi nhưng càng muốn quên lại càng nhớ, chi bằng trước khi chết có thể nói ra nỗi lòng này ta cũng cảm thấy thanh thản. Tên của ta… gọi là Nguyệt Dao, tên thật lúc khi xưa ta đã quên mất. Mấy vạn năm trước, ta và thái dương thần Xích Tinh vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau tu luyện, cuối trở thành thần thế nhưng… Thế nhưng có một ngày hắn không chút mảy may ở cùng với con yêu nữ kia phản bội ta. Lúc bị ta phát hiện tính vạch trần, hắn cư nhiên tại cùng con yêu nữ kia bày mưu hãm hại ta, đem ta đánh tới hồn phi phách tán!”

Dừng một chút, nữ tử mới nhịn xuống biểu tình hết sức kích động trên mặt, bình tĩnh trở lại nói rằng: “Cũng đều tại ta quá tin người hoàn toàn không có chút lòng đề phòng mới chỉ còn lại một luồng tàn hồn mang theo thần cách tổn hại trốn được đến cái nơi hẻo lánh dưới hạ giới này, trốn đông núp tây nhiều năm như vậy, cũng không biết bọn họ có phải hay không còn đang truy lùng ta.”

Ngay sau đó lại thở dài nói: “Lẩn trốn suốt mấy nghìn năm kỳ thực ta đã quá mệt mỏi, chẳng còn tâm tư nào nữa đành trốn ở đây, điều duy nhất mà ta không cam lòng đó chính là ở trước mặt tên phụ bạc Xích Tinh kia tự tay đâm chết con tiện nhân đó!” Nữ tử sau khi nói xong tựa hồ nhớ lại chuyện đau buồn đã trải qua, vẻ mặt đau khổ giơ tay lên quệt nhẹ khóe mắt.

Nghe xong chuyện xưa Lưu Ngọc cũng vì nàng mà thương tâm, một tình yêu ngây thơ thuần khiết từ thủa nhỏ lại bị bóp nát bởi kẻ mới tới, còn bị người mình hết lòng yêu thương nghĩ cách giết chết. Trong suốt mấy nghìn năm trốn chui trốn lủi lo lắng ngày đêm, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi kết cục hồn phi phách tán, thậm chí ngay cả khóc một hồi phát tiết cũng không còn nước mắt, mặc kệ nữ nhân kiên cường nào đụng với chuyện tàn khốc vô tình như vậy cũng sẽ chồng chất oán niệm, Lưu Ngọc cũng vì tao ngộ bất hạnh với nàng mà không kìm được phải thở dài.

Nhưng mà ngay sau đó mày liễu liền dựng thẳng, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hừ! Cho nên tất cả nam nhân đều không có ai tốt, chỉ cần là nam nhân liền đáng chết!”

Lưu Ngọc vừa nghe nhất thời thất hồn lạc phách, vội vàng thận trọng nhìn về phía nữ tử, thầm nghĩ: “Nàng nếu đã cứu ta, cũng sẽ không bởi vì thống hận nam nhân liền cũng đem ta giết đi chứ?

Nữ tử như đoán được suy nghĩ trong lòng Lưu Ngọc, lúc này lại khẽ mỉm cười, không biết tại sao Lưu Ngọc luôn cảm thấy nụ cười này còn có ý tứ gì khác, bất quá lại không có sát khí vì vậy âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, đang chuẩn bị len lén chạy ra lại nghe nữ tử bất ngờ nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ không giết ngươi bởi vì ngươi truyền nhân duy nhất của ta, nghiêm khắc mà nói ngươi cũng đâu phải nam nhân!”

“A?” Lưu Ngọc vừa nghe, liền bị sợ không nhẹ, vội vàng sờ sờ trước ngực của mình cùng với phía dưới, phát hiện trước ngực không bánh bao nhỏ, thứ phía dưới cũng còn mạnh khỏe mới có hơi xấu hổ trợn mắt nhìn nữ tử một cái, mặc dù đối phương có ân cứu mạng nhưng cũng không nên đùa giỡn tùy tiện như vậy chứ. Nữ tử lại phảng phất không nhìn thấy động tác mờ ám của hắn, chẳng qua là cười nhạt, dời đi đề tài nói: “Ngươi có muốn biết, tiên cùng thần khác nhau như thế nào không?” (ta tả tượng hình như vậy là hết sức rồi, vị thần tiên tỷ tỷ này cũng thật bá đạo nha)

Lưu Ngọc dĩ nhiên là gật đầu một cái, đây đúng là một cái vấn đề làm hắn có chút khó hiểu.

“Tiên tu từ tâm, lấy thiên địa linh khí nuôi dưỡng, truy cầu mình cùng vạn vật siêu thoát. Thần tu nhờ phổ độ chúng sinh, hội tụ tinh thần vạn vật, thành tựu bất diệt chí thượng chân pháp… Nói ngắn gọn, tiên muốn ở ẩn không nhiễm bụi trần. Thần phải nhập thế, thu nạp nghìn vạn lần tín ngưỡng… ” Nữ tử êm ái nói, Lưu Ngọc cũng tập trung tinh thần say sưa lắng nghe.

Lúc này Lưu Ngọc phát hiện hình thể nữ tử vốn đang rõ ràng giờ phút này đã bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ ảm đạm, biết đối phương quả thực không còn trên nhân thế bao lâu, Lưu Ngọc nhất thời hết sức khéo léo giữ yên lặng, chăm chú lắng nghe. Nữ tử chậm rãi nói: “Tiên tu chính là đạo, coi trọng đạo pháp tự nhiên, theo đuổi siêu thoát. Thần tu chính là mệnh, dâng chúng sanh chi tín ngưỡng, theo đuổi nhập thế. Sự khác biệt giữa đôi bên không phải là một hai lời có thể nói rõ ràng, bây giờ ngươi chỉ cần biết một cách đại khái là được. Về phần tu tiên hay là tu thần đều xem sở thích của ngươi, bất quá thần tiên đối lập từ xưa đã có, khai chiến cũng không ít lần. Hoang giới vắng vẻ này cùng phụ cận mấy giới khác đều là tu tiên môn phái đang cường thịnh, nếu ngươi lựa chọn tu thần nói, nhất định phải cẩn thận trốn miễn cho bị người tu tiên phát hiện.”

Lưu Ngọc vừa nghe tu thần còn phải giống như đạo tặc trốn đông trốn tây, nhất thời bỏ qua ý niệm tu luyện, thầm nói: “Dù sao sự khác biệt hai bên không lớn, ta liền tu tiên được rồi, tu thần cái gì hay là chờ ngày sau hãy nói đi.”

Nữ tử vốn còn muốn nói cặn kẽ mọi thứ cho Lưu Ngọc, nhưng bản thân lúc này cũng đã cực độ phiêu hốt, thậm chí nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó thấy, Lưu Ngọc đang lúc cảm động chợt nghe nàng thản nhiên cười, rồi thở dài nói: “Cuối cùng cũng đã kết thúc, ta chết thì vật ngoài thân cũng không có ích lợi gì, đây là một khối thần cách cũng tặng hết cho ngươi, về phần dùng như thế nào đợi ngày sau ngươi sẽ tự biết.” Yên lặng một lúc, Lưu Ngọc cho rằng việc truyền thụ này đã kết thúc, đang muốn dập đầu bái tạ không ngờ nữ tử lại chợt khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói ra những lời làm cho Lưu Ngọc thất kinh: “Ha hả, thiếu chút nữa cũng đã quên nói chuyện trọng yếu nhất, đệ tử của ta cho tới bây giờ sẽ không thu nam nhân, vừa vặn còn lại điểm pháp lực cuối cùng này, liền giúp ngươi hoàn thiện thân nữ nhi là được rồi. Đáng tiếc có chút thiếu, cho nên muốn cải tạo hoạn thiện toàn bộ còn phải chờ ba tháng, bất quá cuối cùng cũng đủ sử dụng mà phải không? Mong ngươi sẽ thích món quà cuối cùng của vi sư, ha hả… ”

Nói xong thân ảnh nữ tử liền hoàn toàn phai nhạt, Lưu Ngọc nghe được câu nói sau cùng của nữ tử liền cả kinh, lại cảm thấy trên tinh thần có một cổ lực lượng cuồn cuộn đánh tới, cơn buồn ngủ trong khoảnh khắc xông lên đầu, hắn nhất thời liều mạng giãy giụa muốn chống cự lại cổ lực lượng này, bởi vì hắn biết nếu như ngủ thiếp đi hết thảy liền xong rồi, không chỉ là dáng vẻ bề ngoài mà lần này sẽ hoàn toàn biến thành một nữ nhân mất! Một chút pháp lực mà nữ tử kia nói kỳ thực chính cổ lực lượng như vực sâu không đáy, bất luận hắn kháng cự thế nào đều không làm nên được trò trống gì, cơn buồn ngủ ập đến khiến mí mắt nặng nề như bị quải lên nghìn cân cự thạch, ngay sau đó Lưu Ngọc cùng chút ý thức lần nữa lâm vào trong bóng tối vô tận.

_______

*Hồi quang phản chiếu: ý nói trước lúc chết đột nhiên khỏe lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.