Diệp Tri Thu đi công tác ba ngày, cô ngồi máy bay chuyến sáng trở về rồi đến
thẳng công ty tiếp tục làm việc, thấy công ty có hai người mới. Một người là trợ
lý kinh doanh do bà Lưu Ngọc Bình chuẩn bị cho cô, một cô gái hai mươi mốt tuổi,
quần áo, trang sức đều không mang phong cách cụ thể nào, điều càng tồi tệ hơn
nữa là cô ta mang họ Lưu. Bà ta có sự sắp xếp trước nên thì thầm với cô: “Đây là
con gái của em trai Tổng giám đốc Lưu”. Rồi ngừng lại như có ý muốn chờ xem ý
kiến gì của cô về cô bé này.
Diệp Tri Thu đương nhiên là không vui nhưng
cô có thói quen không bao giờ thể hiện nét mặt không hài lòng của mình trong
công việc mà chỉ vâng một tiếng, không phát biểu gì thêm. Cô yêu cầu một trợ lý
kinh doanh phải nghiêm túc chứ không quan tâm cô ta người nhà của ai. Nhưng khi
xem qua hồ sơ của cô ta thì thấy từ sau khi tốt nghiệp một trường kỹ thuật ra,
cô ta chưa làm một công việc nào hẳn hoi, lại trang điểm thiếu thẩm mỹ, cô ta
không mang lại rắc rối cho cô là tốt lắm rồi. Mà cô cũng không thể nói gì, chỉ
khẽ than thầm một tiếng rồi đưa hóa đơn thanh toán công tác cho cô ta tự đi đến
phòng tài vụ học cách xử lý.
Còn một người mới nữa thì cô đã biết, đó là
nhân viên thiết kế trước đây cũng làm ở Tố Mỹ tên là Lộ Dịch. Lộ Dịch làm ở Tố
Mỹ trước cô một năm. Lúc đầu biểu hiện rất tháo vát, Tăng Thành rất coi trọng
anh ta. Sau khi được giải thưởng về thiết kế, Lộ Dịch bắt đầu bị bóng hào quang
làm cho mê muội, bộ phận Thiết kế giậm chân tại chỗ, anh ta cũng không màng đến
mà chỉ thích nâng cao thanh thế.
Đó vốn dĩ cũng là một việc thường trong
giới thời trang nhưng không may cho anh ta là gặp phải một ông chủ ghê gớm không
kém – Tăng Thành, người không có thói quen mặc cả với người khác. Đầu tiên Tăng
Thành dùng các điều khoản trong hợp đồng lao động để ép chặt anh ta, sau đó đẩy
anh ta sang một bên, không cho tham gia vào các cơ hội thiết kế, và cuối cùng là
không ký tiếp hợp đồng lao động. Anh ta đành phải tìm công việc khác, sau khi
nghỉ việc ở Tố Mỹ, anh ta mới phát hiện không những điều kiện của các công ty
khác không bằng Tố Mỹ, mà hơn nữa phong cách của anh ta thiên về sáng tác tự do
nên không thích ứng được với hầu hết các doanh nghiệp mang tính thực tế ở khu
vực này. Sau khi chuyển đi chuyển lại vài công ty, thấy tiền đồ của bản thân có
vẻ ảm đạm, mới hối hận về hành động của mình trước đây ở Tố Mỹ.
Việc gặp
đồng nghiệp cũ ở công ty mới khiến cho cả hai người đều không khỏi bối rối. Đối
với Diệp Tri Thu thì Lộ Dịch chẳng qua chỉ là anh chàng chưa đến ba mươi, tuy
cũng được xem là mặt mũi sáng sủa, cột tóc đuôi ngựa, kiểu ăn mặc đậm chất nghệ
sĩ khác hẳn với những người khác. Có điều thần thái lại hoàn toàn trái ngược với
phong cách ăn mặc của anh ta, điều này tạo nên cảm giác khiếm nhã với người
gặp.
Lộ
Dịch cũng cười nói: “Xin chào, Tiểu Diệp, tôi phải gọi cô là Tổng quản lý Diệp
chứ. Đi công tác về rồi à? Chúng ta lại trở thành đồng nghiệp rồi”.
Diệp
Tri Thu mỉm cười: “Khiếp quá cơ, gọi tôi là Tiểu Diệp thôi”.
“Tối nay rỗi
không, đi ăn tối cùng đồng nghiệp nhé.”
“Hôm nay tôi có hẹn rồi, ngại
quá, Lộ Dịch à sau này là đồng nghiệp rồi, ngày nào cũng gặp nhau, còn nhiều cơ
hội lắm.”
Lộ Dịch cười và gật đầu, hai người chào hỏi nhau rồi ai làm
việc nấy, không nói chuyện thêm nữa.
Quả thực, Diệp Tri Thu đã có hẹn
trước, tối đó cô cùng bà chủ Lưu Ngọc Bình mời giám đốc cửa hàng trung tâm ăn
cơm, nói chuyện về việc điều chỉnh khu bán hàng. Hơn thế, cho dù chưa có hẹn, cô
cũng không hàn huyên chuyện cũ với Lộ Dịch. Lộ Dịch trước ở Tố Mỹ là một nhân
vật có tiếng, không thân thiết với cô. Lần này anh ta muốn mời cô ăn cơm thì
chắc chắn là do mới vào nên muốn tạo quan hệ xã giao hoặc nghe ngóng tin tức. Cô
không muốn dây dưa đến anh ta trong tình hình rối bời hiện tại.
Diệp Tri Thu về văn phòng, một mặt chỉnh lý các bản
báo cáo kinh doanh trong thời gian gần đây, mặt khác suy nghĩ về hai nhân viên
mới vào. Một cô gái họ Lưu ăn mặc chẳng có chủ điểm gì thì cũng không cần phải
suy nghĩ nhiều lắm, thể hiện khá rõ ý đồ của bà chủ, vị trí nào cũng thu xếp
người của mình vào để yên tâm, còn người đó có làm việc hay không là chuyện thứ
yếu.
Nói ra hầu hết các doanh nghiệp thời trang ở thành phố này đều là
các doanh nghiệp gia đình, tình trạng này thực sự rất phổ biến. Cô biết hình như
chỉ có ông chủ cũ – Tăng Thành – từ khi tiếp nhận công ty vốn không lớn lắm của
bố ông ta, không những làm công ty trở nên lớn mạnh mà còn thay đổi hẳn cách
làm, sử dụng toàn bộ các giám đốc có chuyên môn, không để người nhà làm tại công
ty mà đưa đi làm các nơi khác.
Lộ Dịch vào được Tín Hòa là quá tốt rồi,
phong cách thiết kế của anh ta hoàn toàn khác Tín Hòa, mà Lưu Ngọc Bình lại là
người theo chủ nghĩa thực dụng một cách triệt để, có thể tầm mắt của bà ta không
xa nhưng độ nhạy cảm thì quả thật rất khá. Tại sao lại có thể đắc tội với ba nhà
thiết kế hiện tại để đưa anh ta vào nhỉ? Diệp Tri Thu suy đi nghĩ lại, đoán đây
chỉ có thể là chủ ý của Thẩm Tiểu Na nhưng bà Lưu Ngọc Bình cũng có ý ủng hộ. Cô
rất đau đầu về việc sắp xếp nhân sự thiên lệch trong công ty, dù sao nó cũng
liên quan đến mục tiêu bán hàng của mình nên cô không thể không nghĩ ngợi
được.
Xem đồng hồ, cô cầm điện thoại gọi cho Phạm An Dân, chuông reo một
hồi dài, anh ta mới nhấc máy, giọng nói không khỏe lắm.
“Chào em, Thu
Thu.”
“Chào anh, tôi đi công tác về rồi, anh xem chiều nay có tiện đi
ngân hàng không? Chúng ta làm nốt thủ tục cuối, tôi chuyển tiền cho
anh.”
Bên phía Phạm An Dân im lặng một lát rồi mới nói: “Được, em nói
thời gian cụ thể đi, anh sẽ đến đúng giờ”.
Diệp Tri Thu nói thời gian rồi
tắt máy, tiếp tục xử lý công việc của mình. Sắp đến giờ ăn trưa, di động của cô
lại đổ chuông, số máy lạ, cô nghe máy thì thấy một giọng nói nhỏ nhẹ pha chút do
dự: “Chào chị, xin hỏi đây có phải là số của chị Diệp không?”.
“Tôi là
Diệp Tri Thu đây, xin hỏi cô là ai?”
Đầu bên kia mãi không nói gì, Diệp
Tri Thu hết nhẫn nại đang định nói thì cô ta cất lời: “Chị Diệp à, tôi là bạn
gái của Phạm An Dân, Phương Văn Tĩnh”.
“Có việc gì không, cô
Phương?”
“Chị hẹn An Dân bốn giờ chiều nay gặp mặt à?”
“Đúng rồi,
ở ngân hàng, cô có thể đi cùng, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên”,
Diệp Tri Thu nói không có chút gì mỉa mai cả.
“Chị đừng quá đáng như vậy,
chị Diệp, An Dân giờ đang bị bệnh nằm viện mà chị chẳng quan tâm anh ấy một tí
nào. Chị toàn làm theo ý mình, chị muốn khiến anh ấy luôn có cảm giác tội lỗi
cũng được nhưng phải có chừng mực thôi chứ.”
“Anh ấy làm sao?”, Diệp Tri
Thu ngạc nhiên.
“Viêm phổi cấp, tiêm vài ngày nay mới vừa hết
sốt.”
Giọng điệu của cô ta trong điện thoại khác hẳn với biểu hiện bên
cạnh Phạm An Dân trong lần gặp mặt trước. Diệp Tri Thu không buồn để ý, cô nói:
“Nếu như ốm thì có thể để lúc khác, bảo anh ta chú ý nghỉ ngơi, bao giờ ra viện
tôi lại gọi điện thoại hẹn thời gian. Tạm biệt!”.
“Này…”
Diệp Tri
Thu tắt điện thoại tiếp tục làm việc, ngay sau đó chừng một phút, điện thoại lại
đổ chuông, vẫn là số điện thoại đó. Cô bắt máy nói bằng giọng lạnh lùng: “Cô
Phương, tôi đang làm việc, không muốn tiếp tục nghe điện thoại như thế này
nữa”.
“Tôi muốn mời chị ra ngoài nói chuyện. Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa
rồi!”
“Tôi nghĩ chẳng có gì để nói với cô cả, cô ở bệnh viện chăm sóc
người ốm không phải tốt hơn sao?”
“Chị Diệp, làm người đừng ích kỷ quá
như vậy, tôi nghi ngờ không biết có phải chị đã từng yêu An Dân hay không, đừng
lãnh đạm như thế, thậm chí chị còn không đề cập đến việc đi thăm anh ấy
sao?”
Diệp Tri Thu thực sự đau đầu, cô nói: “Cô nên cảm ơn tôi ích kỷ như
thế mới đúng chứ? Nếu tôi vừa nghe anh ta bệnh đã vội vàng lao đến bệnh viện,
nắm tay nhìn anh ta, nước mắt rơi mà không nói nên lời thì cô mới vui
à?”.
“Chị… chị đến thăm anh ấy đi, lúc anh ấy sốt toàn gọi tên chị. Tôi
nghĩ nếu chị đến, anh ấy sẽ vui, sẽ khá hơn một chút.”
“Xin lỗi, dù tâm
trạng cô bây giờ không được ổn lắm nhưng cũng không cần lôi tôi vào cùng. Nếu
tôi đi, tôi sẽ không vui. Bây giờ y học phát triển, viêm phổi cấp không phải là
bệnh nguy hại lắm, cố gắng phối hợp điều trị với bác sĩ là được. Cô chăm sóc anh
ta tốt nhé. Còn việc anh ta gọi tên ai thì cô không nên để ý như thế, chỉ là
thói quen thôi. Dù sao tôi và anh ta đã từng yêu nhau sáu năm trời, tôi đoán nếu
cô và anh ta tiếp tục duy trì khoảng sáu năm nữa thì khi nào sốt, anh ta sẽ gọi
tên cô thôi. Tạm biệt, cảm ơn nếu cô không gọi điện thoại đến nữa.”
Diệp
Tri Thu bỏ điện thoại xuống, cô không thấy mình lạnh lùng vô cảm. Cô hy vọng
Phạm An Dân không sao nhưng chắc chắn sẽ không đến bệnh viện thăm anh
ta.
Cô nhớ rõ lần trước mình ốm trong khi đi công tác ở tỉnh xa, chỉ có một mình
gắng gượng đến bệnh viện truyền dịch, còn phải không ngừng nghe điện thoại làm
việc, trong lòng rõ ràng rất buồn phiền. Lúc đó cô chỉ mong có thể tìm được một
nơi nào đó không có người để ngủ một giấc mãi mãi, nhưng làm gì hơn ngoài việc
cố gắng ngồi thẳng, mắt nhìn ống truyền dịch để gọi y tá đến giúp.
Một
người đàn ông nằm viện ở gần nhà, lại có bạn gái bên cạnh, tình hình đâu đến nỗi
tệ hại như cô. Người yêu cũ như cô mà vồn vã, e rằng nếu vào thăm còn khiến mình
thành trò cười cho thiên hạ.
Cô cũng từng gọi tên bạn trai trong lúc sốt
nhưng đó là chuyện đã lâu rồi. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác như đã cách xa hàng
thế kỷ.
Hứa Chí Hằng gọi điện tới lúc sắp tan tầm, thấy tên anh trên màn
hình di động, Diệp Tri Thu vẫn không tránh khỏi cảm giác khác lạ.
Chủ
nhật đó, ngay từ sớm tinh mơ Hứa Chí Hằng đã lái xe đến đưa cô ra sân bay. Anh
mặc chiếc áo len có cổ màu sữa kèm một chiếc quần bò và đi giày thể thao nom rất
trẻ và đầy sức sống. Tuy cô biết phong cách ăn vận, trang điểm của mình khá đơn
giản và trang nhã, phù hợp với đi du lịch, nhưng cô cũng biết, nếu ra ngoài mà
trang điểm sơ sơ thế nào cũng là một sắc mặt tái mét, không có sức sống, thực sự
cô thấy hơi xấu hổ.
Anh muốn đưa cô đi ăn sáng trước nhưng cô phản đối:
“Đi bây giờ, máy bay có đồ ăn sáng mà”.
“Chả nhẽ em thích ăn sáng trên
máy bay à?”
Diệp Tri Thu không biết mình có thích bữa sáng trên máy bay
không nhưng từ trước tới giờ, đối với vấn đề ăn uống, cô không kỹ tính lắm. Cô
coi đó chỉ là việc lấp đầy dạ dày. Vì thế cô đương nhiên thừa nhận bữa ăn nhẹ
kiểu Tây kèm với trà có vẻ hợp với mình hơn một chút.
Ăn sáng xong, anh
lái xe đưa cô đến sân bay, giúp cô lấy hành lý, mua bảo hiểm, đổi thẻ lên máy
bay. Cô đã quen tự mình đi về, lần đầu tiên đi nhàn rỗi để người khác làm hộ tất
cả các thủ tục, tự nhiên thấy hơi choáng ngợp.
“Em mang chút hành lý đơn
giản vậy thôi sao?”
Từ trước đến nay, mỗi khi đi công tác cô chỉ mang
theo những đồ thiết yếu. Lần này, ngoài một túi hành lý, cô khoác thêm một cái
túi đựng máy tính xách tay, ngay cả va li kéo cũng không mang theo. Cô trả lời:
“Em đi có ba ngày thôi, có dùng bao nhiêu đồ đâu”.
Anh tiễn cô đến tận
cửa an ninh, thái độ chu đáo đúng như một người bạn trai. Cô đi được vài bước
thì dừng chân quay lại, anh đang mỉm cười nhìn cô, cô cũng cười theo, vẫy vẫy
tay với anh rồi mới sải bước về phía cầu thang cuốn đi lên cửa máy
bay.
Làm về mảng thị trường gần sáu năm, hình như chỉ ngoài Tây Tạng và
Đài Loan ra, tất cả các tỉnh đều in dấu chân cô. Cô thực sự đã mệt mỏi với những
chuyến đi công tác, nhưng quả thật phải cảm ơn lần đi công tác này. Nếu không,
cô quả thật không biết phải đối diện với anh như thế nào. Xông pha ra ngoài
tỉnh, ít ra có thể yên tĩnh một chút mà ngẫm nghĩ về lần mạo hiểm đáng kinh ngạc
vừa rồi.
Thái độ rất chỉn chu của Hứa Chí Hằng chỉ là thứ yếu, điều quan
trọng nhất là anh rất đàng hoàng khí khái, nam nhi có chí khí quả thật là được
tính thêm rất nhiều điểm. Đi xe Cayenne, giá cả cũng bày cả ra đấy. Tuy anh rất
khiêm tốn nói rằng mới chỉ quản lý một công xưởng đang phát triển nhưng không
cần thông minh lắm cũng có thể thấy điều kiện của anh ta rất ổn. Diệp Tri Thu
không muốn thăm dò về thân thế người khác, nhưng cô thực sự không hiểu nổi tại
sao một anh chàng điều kiện tốt như thế lại theo đuổi mình.
Không phải cô
tự ti, chỉ cảm thấy đàn ông điều kiện tốt mà để ý đến mình là điều không thể.
Nhưng cô đã hai mươi chín tuổi, đã một lần thất bại trong tình yêu và cũng đã
qua cái tuổi tin vào những gì gọi là kỳ tích. Lại thêm việc làm bên kinh doanh
mấy năm, việc phân tích kỹ càng các việc xảy ra đã thành một thói quen. Nhưng
lúc này cô không phân tích được động cơ của Chí Hằng, cô chưa thể thuyết phục
mình yên tâm đón nhận tình cảm ấy.
Sau khi công việc đã thảnh thơi, cô nằm một mình
trong phòng khách sạn, hồi tưởng lại toàn bộ quá trình hai người quen biết.
Ngoài sự tiếp xúc của hai cặp môi ngoài ý muốn trên sân thượng quán bar hôm đó,
có thể nói không còn điều gì khác có thể dẫn đến ý muốn thân thiết với cô hơn
của Chí Hằng. Cô không tin rằng chỉ một tiếp xúc đơn giản như vậy lại làm nên cả
một tấm lòng nhiệt tình theo đuổi, nhưng cách anh ôm và hôn cô như vậy cũng
khiến trái tim cô loạn nhịp. Nghĩ tới đây, tự nhiên mặt cô nóng ran và tim cũng
đập mạnh. Biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, sự quyến rũ giữa hai cơ thể sẽ đến
sớm hơn sự rung động của hai trái tim. Cô có nên thả mình để hưởng thụ cuộc tình
này không? Cô không thể đưa ra một đáp án chính xác.
”Em về rồi đấy à?
Đáng lẽ anh nên đến sân bay đón em nhưng quả thực mấy hôm nay bận quá.” Tiếng
phổ thông của Hứa Chí Hằng ít nhiều có mang âm đuôi của bên Giang Nam, rất ôn
hòa dễ nghe, “Tối nay em có kế hoạch gì không?”.
“Lúc nữa công ty em có
buổi tiếp khách, không biết đến mấy giờ.”
Anh cũng không nói thêm nhiều:
“Anh cũng phải họp, tan họp anh sẽ điện cho em ngay, em chú ý nghỉ ngơi
nhé!”.
Diệp Tri Thu sau khi tan ca thì lập tức đưa hành lý về nhà, vội
vàng thay quần áo rồi đến nhà hàng mà bà chủ đã hẹn trước. Khách mời là giám đốc
phụ trách các khu mua sắm của cửa hàng trung tâm họ Lý, một quý bà độ tuổi trung
niên. Tuy bà đã nhận lời Diệp Tri Thu đi ăn cơm nhưng rất kín miệng, cứ nói đến
chuyện mở rộng quy mô khu bán hàng là bắt đầu nói vòng quanh.
Lưu Ngọc
Bình chán nản, chỉ còn cách cố gắng săn đón, trước khi bà ta về thì tặng bà ta
một túi xách tay. Bà Lý là người biết hàng, chỉ nhìn hình thức túi đã biết ngay
bên trong có gì. Hai người cứ đùn đẩy nhau hai, ba lần, cuối cùng bà cũng rỉ tai
điều gì đó với Lưu Ngọc Bình, sau đó xách túi đi trước.
Lưu Ngọc Bình
quay người ngồi xuống, nhìn nét mặt của bà ta, Diệp Tri Thu đoán tình hình không
được khả quan cho lắm. Cô lắc đầu, tự mình dự tính khả năng của kế hoạch điều
chỉnh bán hàng như thế nào.
“Xem ra chính sách phát triển của công ty
chúng ta cũng đến lúc phải điều chỉnh rồi, Tiểu Diệp, cô suy nghĩ về vấn đề này
đi nhé!”, bà Lưu Ngọc Bình quả nhiên mở miệng ra nói với cô điều này. Diệp Tri
Thu đành gật đầu và nghĩ: Muộn thì hơi muộn thật nhưng bà chủ đã ý thức được
điểm này thì không phải việc xấu, không biết sự điều chỉnh chiến lược phát triển
một cách bị động như thế này mang đến cho mình bao nhiêu khó khăn.
Di
động của Diệp Tri Thu đổ chuông, là Hứa Chí Hằng gọi, cô nói lời xin lỗi với bà
chủ rồi ra khỏi phòng nghe điện thoại.
“Em tiếp khách xong
chưa?”
“Vừa mới kết thúc”, nghe giọng anh, đột nhiên cô cảm thấy nhẹ
nhõm, nói tiếp: “Cũng coi như là xong rồi”.
“Anh cũng vừa họp xong, đang
ngồi nhìn bộ dạng mệt mỏi, hai mắt thất thần của giám đốc các bộ phận. Anh đoán
em cũng vậy, trong lòng đang oán thán bà chủ ác độc.”
Diệp Tri Thu chậm
rãi bước về phía xa, cô khẽ cười thành tiếng: “Không, em không oán thán. Chả còn
cách nào, bà chủ là con quỷ mà em chẳng rời xa được. Em hận bà chủ ức hiếp em,
lấy tiền ép em làm việc quên cả mạng sống, làm em chạy đi chạy lại như con thoi,
bận túi bụi. Nhưng nếu bà ấy để cho em nhàn rỗi một tí, em sẽ bất an, thấy mình
bất hạnh”.
“May sếp em là phụ nữ, chứ nếu là đàn ông thì anh sẽ suy nghĩ
lung tung đấy.” Cô nghe thấy tiếng cười và tiếng khởi động xe của anh, anh tiếp:
“Đợi ở đó, anh sẽ đến đón em”.
“Anh chắc cũng mệt rồi mà, hay anh về nghỉ
sớm đi.”
“Nhưng anh muốn gặp em.”
Tắt di động, cô nhìn vào chiếc
ti vi màn hình phẳng mỉm cười, tâm trạng bỗng nhẹ nhàng thoải mái, đồng thời cảm
thấy quả thật mấy ngày vừa rồi mình đã suy nghĩ nhiều quá. Có lẽ chỉ là những cô
nam quả nữ ở thành phố này lúc nhàn rỗi thì làm bạn với nhau thôi. Cô thầm nói
với chính mình, mỗi người đều bận rộn với công việc riêng của mình, ai cũng mong
muốn có một người không gây phiền cho mình những lúc nhàn rỗi. Lý do này đã
nhanh chóng thuyết phục cô, làm cô thấy yên lòng.
Diệp Tri Thu chỉ nói cô
có hẹn với bạn rồi để bà chủ và một giám đốc kinh doanh khác ngồi lại, còn mình
đi trước. Cô ngồi một mình, xem đồng hồ thấy sắp đến lúc hẹn mới đi ra khỏi nhà
hàng. Đây là một con đường tương đối yên tĩnh ở trung tâm thành phố, tuy trời
vẫn rét nhưng dù sao cũng đã là cuối đông, cô muốn ra ngoài hít thở không khí
trong lành.
Khi Hứa Chí Hằng tới, thấy cô đang ngửa mặt chăm chú nhìn bầu
trời, anh xuống xe ôm cô từ phía sau: “Hi, em đang nhìn gì đấy?”.
“Anh
xem tòa nhà này kết hợp với bầu trời tạo thành hình cái kéo, lại thêm cả ánh
trăng khuyết, cảm giác rất đặc biệt.”
Hứa Chí Hằng nhìn theo ánh mắt cô,
nhưng chẳng thấy điều đặc biệt đó nên anh nói: “Dù sao thì em học Mỹ thuật, góc
nhìn không giống anh”.
“Sao anh biết em học Mỹ thuật?”
“Đừng nói
với anh rằng những bức tranh phong cảnh treo trong phòng khách là của người khác
vẽ nhé!”
Diệp Tri Thu cười nói: “Đó là em vẽ từ vài năm trước, mấy năm
nay không có thời gian nên cũng hết cảm hứng rồi”.
Hứa Chí Hằng chuyển đề
tài: “Chúng ta đi đâu ngồi chút nhé?”.
“Đâu cũng được, chỉ đừng đưa em đi
xem phim, chắc chắn em lại ngủ đấy. Mất mặt lắm.”
Hứa Chí Hằng cười lớn,
siết chặt vai cô thêm nữa: “Nhưng nói thật, nhìn em ngủ rất thoải mái, không còn
sự cảnh giác vẫn ngự trị hằng ngày, cái đó lấy lại điểm cho em đấy”.